Thiếu nữ thở dài, nói: “Thiếu gia nhà ta cái gì cũng tốt, chỉ là hơi lười một chút, lại thích mắng trời già, ta cảm thấy như vậy là không tốt.”
Trần Bình An không có thói quen nói những lời thị phi sau lưng người khác, cho nên chẳng nói gì thêm. Tống Tập Tân ở cách vách có tính tình kỳ quái, thích mắng chửi trời cao, giống như Mã bà bà, mắng trời già không có mắt. Có điều người đọc sách cũng có cái lịch sự của người đọc sách, khi đêm gió tuyết, trời giông bão, chân trời rực rỡ màu sắc, đây là lúc Tống Tập Tân sẽ chửi, nói hắn là phải nhân lúc trời già đang ngủ gật mới chửi, như vậy thì trời già không nghe được, sẽ không tức giận, mà Tống Tập Tân hắn thì có thể thoải mái trút giận, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Thấy Trần Bình An không đáp lời, Trĩ Khuê giả vờ thơ ơ nói: “Ngươi tối hôm qua không về nhà, tới chỗ Lưu Tiện Dương à?”
Trần Bình An gật đầu nói: “Trong nhà có khách, không tiện.”
Nàng ta thình lình hỏi: “Đúng rồi, Tề tiên sinh có phải đã gặp mặt ngươi rồi không, nói gì thế?”
Trần Bình An hỏi ngược lại: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Nàng ta cười rất ngây thơ: “Hỏi vui thôi, bởi vì hôm nay khi ta ra ngoài lấy nước, vừa hay gặp Tề tiên sinh nói là đi tản bộ sáng, còn hỏi ta là ngươi có nhà không, ta liền thật thà trả lời.”
Trần Bình An cười nói: “Lúc trước vô tình gặp được Tề tiên sinh, tiên sinh có nói với ta vài câu chuyện phiếm, đại khái là năm đó ta nên cùng Lưu Tiện Dương tới trường tư đọc sách. Ta chỉ có thể nói rằng nhà nghèo quá, nếu không thì ta cũng muốn đọc sách.”
Trĩ Khuê nghi hoặc nói: “Thế à?”
Trần Bình An nhìn vào mắt nàng ta, cười hỏi: “Bằng không thì ngươi cho rằng thế nào?”
Nàng ta cười trừ.
Hai người tách nhau ở góc đường, Trĩ Khuê nhận lấy thùng nước bước về phía ngõ Nê Bình, Trần Bình An thì quay về nhà của Lưu Tiện Dương, sau khi ở đây còn phải tới cửa thành đông lấy thư nhà, một bức một văn tiền, nếu sớm có sinh ý này, chỉ bằng vào cước lực chạy khắp đỉnh núi phạm vi trăm dặm của Trần Bình An, chắc cũng đủ để cưới vợ.
Ở cửa ngõ Nê Bình, Trĩ Khuê nhìn thấy thiếu gia của mình đang đứng đó ngáp.
Nàng ta bước nhanh tới hiếu kỳ nói: “Công tử, ngươi sao lại ra đây?”
Tống Tập Tân chậm rãi duỗi người, lười biếng nói: “Đợi trong nhà chán quá.”
Nàng ta nhỏ giọng hỏi: “Công tử, quan đốc tạo tân nhiệm lúc nào sẽ về trấn nhỏ? Vậy sau này chúng ta có phải có thể tới kinh thành không?”
Tống Tập Tân nghĩ nghĩ, “Chắc là trong một tuần thôi.”
Trĩ Khuê do dự, thùng nước trong tay cũng lắc lư.
Tống Tập Tân cười hỏi: “Sao, có tâm sự à?”
Nàng ta rụt rè nói: “Công tử, bản huyện chí địa phương đó có thể cho ta mượn xem không? Một hai buổi tối thôi, ta học lấy vài chữ, để tránh tới kinh thành rồi lại bị người ta xem thường. Đến lúc đó lại liên lụy công tử bị người ta chế giễu.”
Tống Tập Tân bật cười, sau khi nghĩ một thoáng thì nói, “Được thôi, có điều phải nhớ trước khi đọc sách thì phải rửa tay, đừng để làm bẩn trang sách, rồi cẩn thận đừng để tàn nến chảy vào, cái khác thì không cần phải bận tâm, chỉ là một quyển sách nát “Dừng ở đây” mà thôi.”
Trĩ Khuê cười thật tươi, nói: “Nô tỳ cám ơn công tử!”
Tống Tập Tân vui lắm, thoải mái cười to nói: “Nào nào, để công tử giúp ngươi xách nước.”
Trĩ Khuê tránh sang bên, nghiêm mặt nói: “Công tử! Không phải nói quân tử phải tránh xa nhà bếp à? Những việc vặt vãnh này công tử sao có thể chạm vào được, nếu để truyền ra ngoài, ta sẽ bị người ta chửi rủa đó!”
Tống Tập Tân khí cười nói: “Quy củ, đạo lý, lễ pháp, mấy thứ này hù dọa người khác thì được, chứ công tử ta…”
Nói tới đây, hạt mầm đọc sách sinh trưởng ở ngõ nhỏ này không nói tiếp nữa.
Nàng ta hiếu kỳ nói: “Công tử ta làm sao?”
Tống Tập Tân khôi phục bất cần đời bất cần đời, vươn tay ra chỉ vào mũi mình, “Công tử ta kỳ thật cũng chỉ là một anh nông dân, tách đất ra cho người ta gieo mầm, tiếu tươi, ta thì ngồi yên chờ thu hoạch, năm này qua năm khác, chỉ vậy mà thôi!”
Nàng ta mơ mơ màng màng.
Tống Tập Tân cười ha ha.
Thiếu niên đột nhiên thôi cười, nghiêm trang nói: “Trĩ Khuê à, họ Trần có phải giúp ngươi xách nước không?”
Tỳ nữ gật gật đầu, ánh mắt vô tội.
Thiếu niên thấm thía nói: “Có một vị thánh hiền từng nói, nguyện ý có người xa lạ một chút ý tốt, phải coi là côi bảo quý hiếm, trả giá cho toàn bộ người thân cận bên cạnh, coi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đối với cái này mà coi như không thấy là không đúng.”
Tỳ nữ càng thêm nghi hoặc, “Hả?”
Thiếu niên xoa xoa cằm, lẩm bẩm: “Không ngờ lại không nghe ra ngụ ý của ta, bảo thiếu gia ta làm sao mà nói tiếp được đây? Chẳng lẽ đến kinh thành phải đổi một tiểu nha hoàn thông minh lanh lợi, xinh đẹp hiểu ý người hơn à?”
Tỳ nữ không nhịn được cười ra tiếng, căn bản không để uy hiếp của thiếu gia nhà mình ở trong lòng, vạch trần chân tướng nói: “Thiếu gia kỳ thật là muốn chờ ta hỏi, ai là vị thánh hiền có đại học vấn này phải không? Thiếu gia, ta biết rồi, đó là ngươi!”
Tống Tập Tân cười to, “Người hiểu ta chính là là Trĩ Khuê!”
Trong phòng sách của trường tư, nho sĩ trung niên ngồi ngay ngắn, tất cả quân cờ hai màu trắng đen trên bàn cờ trước mặt hắn đều hóa thành bột mịn trong tiếng sấm mùa xuân.
Đám hài tử thiếu niên của trấn nhỏ khi bắt cá trong suối có một loại biện pháp, là tay cầm chùy sắt gõ vào đá trong khe suối, sẽ có cá trốn dưới hốc đá bị chấn cho ngất, nổi lên mặt nước.
Cái này cũng có hiệu quả như câu nói gõ núi chấn hổ trong sách.
Trần Bình An xách nước trở lại viện tử nhà Lưu Tiện Dương, đổ vào trong hũ nước phòng bếp, sau đó chạy đến cửa phòng hô: “Lưu Tiện Dương, cho ta dùng ít muối dầu củi nhà ngươi để đun canh cá bồi bổ cho Trữ cô nương được không?”
Lưu Tiện Dương đang ngủ ngon bị gọi tỉnh thì thức giận quát: “Họ Trần kia! Ngươi phiền quá đấy, lão tử vừa mơ thấy Trĩ Khuê mỉm cười với ta! Mau đền Trĩ Khuê cho ta!”
Trần Bình An lắc đầu, nhớ tới một chuyện, xin lỗi: “Vừa rồi còn gặp Trĩ Khuê ở chỗ giếng Thiết Khóa, có điều bị Mã bà bà quấy rầy, quên mất nói giúp ngươi mấy câu. Đợi lát nữ khi ta đi đưa canh cá cho Trữ cô nương, đảm bảo sẽ giúp ngươi.”
Lưu Tiện Dương bật tót dậy, mặc quần áo rồi chạy tới cửa phòng ngồi, nhìn bóng người đang bận rộn trong bếp, cười hắc hắc nói: “Để ta đi đưa canh cá cùng ngươi, đúng rồi, hôm nay Trĩ Khuê có phải mặc bộ váy màu đỏ lựu không? Hay là cái màu xanh nhạt? Ài, lát nữa chờ ta gom hai trăm văn tiền, có thể mua được chiếc hộp phấn từ hơn trăm long ngân nghiền, ta biết nàng ta nhìn trúng nó rất lâu rồi, chỉ là tiếc tiền không muốn mua. Chỉ là tại cái tên nghèo kiết hủ lậu Tống Tập Tân kia, đúng là quá keo kiệt, bản thân thì ăn mặc như chó mèo phố Phúc Lộc, lại chỉ thương cho Trĩ Khuê quanh năm suốt tháng không có lấy được mấy món đồ mới, nếu ta mà là thiếu gia nhà nàng ta, đảm bảo sẽ cho nàng ta thích gì thì mua nấy, so với các thiên kim tiểu thư phố Phúc Lộc còn phú quý hơn, trở thành đại tiểu thư vạn kim chân chính!”