Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 223: Vạn Pháp Quy Nhất



Huyết mạch tử hỏa dị biến, chân chính được chất biến, từ đó về sau cắn nuốt vạn hỏa của thiên hạ, có thể không ngừng tự tăng cường!  

Năng lực của Phệ Kim tộc là tạo cho thân thể của mình trở thành pháp khí hình người vô kiên bất tồi, mà tương lai huyết mạch tử hỏa sẽ là thứ gì?  

Chu Hằng lật tay phải lên, đánh xuống mặt đất một cái, một ngọn lửa màu tím tràn ra. Cũng không phải ngọn lửa dính trên tay đơn giản như vậy, mà toàn bộ cánh tay của hắn đều biến thành ngọn lửa, không có xương không có thịt, chỉ là ngọn lửa thuần túy!  

Hỏa Diễm Thân!  

Nếu huyết mạch tử hỏa có thể dị biến, như vậy huyết mạch thanh long thì sao? Nói vậy cũng có thể cắn nuốt vạn thủy của thiên hạ, thành tựu Huyền Thủy Thân!  

Chu Hằng lẳng lặng thầm nghĩ ở trong lòng, tuy nhiên, huyết mạch xích kim cùng thể chất của Phệ Kim tộc là xung đột tuyệt đối, tuy rằng hai loại có sai biệt phần nào, nhưng đều là hóa thân kim loại, phát triển về hướng vô kiên bất tồi của thân thể.  

Xem theo trình tự mà nói, năng lực của Phệ Kim tộc cao hơn một mảng lớn so với huyết mạch xích kim: giống như một đứa trẻ mới tập tễnh học đi; còn loại kia đã là người trưởng thành bước đi như bay, chênh lệch quả thực không thể so bì được.  

Nhìn phiến diện, hình thái cuối cùng của huyết mạch xích kim trong tương lai có lẽ cũng là hóa toàn thân thành kim loại kiên cố nhất trên đời. Điểm khác nhau là huyết mạch xích kim thì có thể lựa chọn, chỉ cần ở thời điểm vận chuyển, bình thường nhìn qua không khác gì với người thường; còn Phệ Kim tộc lại hoàn toàn là người kim loại.  

Thiên hạ vạn pháp, trăm sông đổ về một biển!  

Thiên địa ngũ hành, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, bất kỳ võ kỹ nào cũng không thể vượt thoát ra ngoài đạo lý này!  

Võ kỹ, công pháp vì đâu mà có, còn không phải là sáng tạo thuận theo thiên địa sao? Như vậy vạn biến không rời bản tông, căn nguyên thiên địa chính là ngũ hành!  

Bất kỳ công pháp võ kỹ nào cũng chỉ là một chi nhánh trong đó, khi phát triển đến mức tận cùng thì tự nhiên mà vậy sẽ trở lại căn nguyên.  

Chu Hằng sớm đã đình chỉ vận chuyển công pháp, nhưng thủy chung không có mở mắt, còn đang im lặng suy nghĩ trong lòng: ý tưởng của hắn chỉ có thể suy đoán mà không có khả năng nhận được câu trả lời, nhưng hắn có cảm giác: phương hướng của hắn là đúng.  

Kế tiếp, chính là cải tạo huyết mạch thanh long!  

Chu Hằng muốn đồng dạng dung hợp năng lực cắn nuốt với huyết mạch thanh long, để cho huyết mạch thanh long có thể cắn nuốt nước của thiên hạ!  

Đáng tiếc, loại cải tạo này nhất định phải thành lập ở trên cơ sở “Có”.  

Chu Hằng không có khả năng không căn cứ đi cắn nuốt mộc của thiên hạ, thổ của thiên hạ. Bởi vì trong thân thể hắn cũng không có sẵn huyết mạch tương ứng, chỉ có thể lực bất tòng tâm.  

Hắn không khỏi lại nghĩ tới, mỗi người Phệ Kim tộc đều có được năng lực cắn nuốt kim loại, trời sinh vô cùng cường đại, chẳng lẽ không thể cướp đoạt bảo vật như là Thanh Long Đan như vậy, thành tựu huyết mạch thứ hai hay sao?  

Trong bọn họ khẳng định có đại năng có thể dung hợp năng lực cắn nuốt này vào trên huyết mạch thanh long, vậy không phải liền có được năng lực cắn nuốt đồng thời hai loại năng lượng thiên địa sao?  

Tham Khảo Thêm:  Chương 904

Một chủng tộc luôn có thể xuất hiện một hai thiên tài như vậy!  

Có lẽ không phải là không có khả năng, mà là không cần thiết.  

Kỳ thật làm cho thân thể hóa thành kim loại, ngọn lửa, hay dòng nước… đâu có gì khác nhau, sau khi đạt đến mức tận cùng đều là cơ sở thuần túy nhất trong thiên địa, đã là cực hạn của một loại đạo! Nếu là cực hạn, như vậy muốn hai loại hình thái lại có ý nghĩa gì?  

Ham nhiều nhai không nát, phân tâm kiêm nhiệm nhiều loại cắn nuốt chi đạo, chỉ sẽ kéo chậm tốc độ tiến bộ của mình mà thôi!  

Chu Hằng không thể chống lại địa hỏa, cũng không phải về đạo kim loại kém hơn đạo ngọn lửa kia, mà do hắn dù sao chỉ có thể chất của Sơn Hà Cảnh mà thôi! Thân thể của hắn khẳng định có thể đối kháng với lửa, độc thủy bất kỳ cùng một đẳng cấp.  

Chủ tu một môn, không sao, có cơ hội liền cắn nuốt một chút!  

Chu Hằng âm thầm hạ quyết tâm, mà trên thực tế cắn nuốt kim loại cũng là tiện lợi nhất, bởi vì kim loại có thể tùy ý mua bán, nhưng lửa thì sao? Ít nhất đến hiện tại hắn vẫn chưa nghe nói qua có người bán lửa!  

“Ưm” một tiếng, rốt cục Hàn Diệc Dao mở hai mắt ra, trải qua chừng mười ngày trị liệu đan dược, linh lực chải vuốt, rốt cục thương thế của nàng lành lặn toàn bộ. Mà nàng vừa tỉnh liền nhìn thấy chính là: bộ mặt hung tợn của Chu Hằng kia.  

Nàng bị dọa cho hoảng sợ, đối phương cũng áp sát quá gần đi, làm nàng thật không thoải mái.  

– Ngươi nữ nhân ngốc này, bảo ngươi đừng chạy nhanh như vậy còn luôn chạy ở phía trước, ngươi tưởng mình là Hóa Thần Cảnh hay sao? Chu Hằng ôm một bụng lửa giận, lập tức bắt đầu quát tháo: – Ngươi chết không sao, cũng đừng để liên lụy cho người khác!  

– Hừ! không cần ngươi quản! Nếu như Chu Hằng nhẹ nhàng ngọt ngào nói với nàng, Hàn Diệc Dao sẽ vừa trong lòng đuối lý, vừa cảm kích Chu Hằng cứu một mạng, như thế nào cũng sẽ khiêm tốn nhận lỗi. Nhưng Chu Hằng bày ra bộ dáng Đại lão gia giáo huấn này, liền làm cho nàng nghĩ tới Chu Hằng “mê đắm sắc”, trước đó vài ba lần ôm nàng chiếm tiện nghi, lập tức gương mặt đẹp lạnh xuống.  

Con lừa đen vốn đang nằm lười biếng, lập tức hứng thú nhỏm mông ngồi dậy, chỉ hận trong tay không có hạt dưa, hạt hướng dương, hạt dẻ… các loại để trợ hứng, thứ này xem thấy không khỏi đâm nghiện nha!  

Chu Hằng giận quá, liền vươn tay chụp tới hướng Hàn Diệc Dao, nữ nhân này không hung hăng đánh cho một trận, một ngày nào đó sẽ hại chết hắn!  

“Thịch! Thịch! Thịch…” Đương nhiên Hàn Diệc Dao sẽ không thúc thủ chịu đòn, lập tức triển khai phản kích lại Chu Hằng: một người có tu vi linh lực Sơn Hà Cảnh, một người có man lực Sơn Hà Cảnh, chỉ từ lực lượng mà nói, chênh lệch giữa hai người không lớn.  

Nhưng nếu nói về cường độ thân thể, thì chênh lệch giữa hai người không phải là nhỏ tí tẹo, mà giống như trời và đất!  

Chu Hằng rất nhanh liền đánh hạ Hàn Diệc Dao, lật tay đặt nàng nằm trên đầu gối mình, giơ cao bàn tay to không khách sáo chút nào đánh vào mông nữ nhân kia.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (2)

– A… Hàn Diệc Dao thét kinh hãi một tiếng, một mặt là bị đau, nhưng ý chính là vô cùng xấu hổ.  

[CHARGE=3]Tên tiểu tử khốn nạn này, quả nhiên là một tên đại sắc lang!  

Giữa nàng và hắn cũng không có quan hệ thân mật gì, như thế nào hắn có thể đánh vào mông mình? Điều này nếu để người khác biết, nàng còn làm người thế nào chứ? Không, cho dù không có người khác biết, nàng có thể chấp nhận được sao?  

Thử nghĩ đã khiến cho nàng mắc cỡ chết được!  

Giết tên tiểu tử khốn nạn này!  

Hàn Diệc Dao vung quyền đánh chưởng, đánh vào thân Chu Hằng, chỉ là nàng cử động như vậy coi như là dùng thân thể cứng rắn chống lại pháp khí Sơn Hà Cảnh, chẳng những không có thương tổn mảy may được Chu Hằng, ngược lại lực phản chấn làm cho bàn tay mềm mại của nàng đều sưng đỏ lên.  

Nàng lại giống như phát điên không chịu dừng tay, tay này đau cũng tốt, ít nhất có thể tạm thời làm cho nàng quên đi xấu hổ bị đánh đòn!  

“Bốp! Bốp! Bốp…” Chu Hằng đánh một bàn tay tiếp theo một bàn tay, không có mảy may ý thương hương tiếc ngọc, hắn cũng nín nhịn một bụng tức giận đã lâu rồi!  

Nữ nhân này nói xong chuyện rồi lại cho hắn biết tên, kết quả nuốt lời! Hai người nói xong rồi cùng nhau hành động, thương lượng với nhau, kết quả nàng lại nuốt lời, tự nhiên nhảy vào Phong Hỏa Tử Hồ!  

Không hung hăng đánh cho nữ nhân này một trận sao được!  

Hàn Diệc Dao xấu hổ đến ngay cả nước mắt đều chảy ra: tên khốn nạn này sao có thể làm như vậy!  

Bộ ngực đầy đặn của nàng đang áp sát ở trên đùi Chu Hằng, trước đây nàng chưa từng thân cận với nam nhân nào như thế, cảm nhận bộ ngực cao thẳng của mình vì bị đè ép như vậy mà biến hình, nàng thật muốn chết cho xong!  

Mà nàng càng sợ Chu Hằng tăng lên sắc dục quá độ, sẽ lột quần áo nàng trực tiếp tiến vào thân thể của nàng!  

Vậy thì chẳng những nàng sẽ chết, mà lại mất hết một thân trong sạch!  

– Đừng đánh nữa! Nàng khóc thút thít nói, quay đầu nhìn về phía Chu Hằng, bày ra bộ dáng mưa trên hoa lê đặc biệt mê người kia.  

Chu Hằng rung động trong lòng, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, nói: – Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc nhè!  

Hàn Diệc Dao cũng là bị bức phải bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối không thể thất thân, mà nước mắt của nữ nhân đối với nam nhân chính là vũ khí tốt nhất, tuy rằng nàng cũng không am hiểu lắm, nhưng đây là bản tính của nữ nhân từ nhỏ đã biết.  

Nàng chỉ là khóc bù lu bù loa, lúc đầu chỉ là lừa gạt Chu Hằng, nhưng nghĩ tới tâm sự đè nén mấy năm qua của mình không người nào có thể nói hết, không biết đã chịu bao nhiêu ủy khuất, lập tức cứ thế mà khóc không thể vãn hồi, như biển rộng vỡ đê.  

– Chu tiểu tử! Nữ nhân một khóc, hai nháo, ba thắt cổ! Hiện tại mới chỉ là giai đoạn thứ nhất, không sao, tiếp tục đánh đi! Con lừa đen ở một bên cười nói, vui sướng khi người gặp họa.  

Chu Hằng tiện tay thảy Hàn Diệc Dao qua một bên. Hắn cũng không có hứng thú đánh nữ nhân để biểu hiện uy phong nam nhân của mình, chỉ là trước đó Hàn Diệc Dao thật sự thiếu dạy dỗ, không đánh không được, nếu đối phương đã khóc thành như vậy, mục đích cũng đã đạt được rồi.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 572: Giáo huấn

– Uổng công bổn tọa bày ra tạo hình tốt như vậy, mới vậy đã xong rồi ư? Con lừa đen khó chịu nói.  

– Trước không nói cái này nữa! Con lừa! Có tin tức gì của pháp khí tuyệt thế hay không? Chu Hằng hỏi. Hắn biết con lừa đen mỗi ngày đều chạy ra ngoài tìm hiểu tin tức, đối với bảo vật con lừa này vô cùng ham muốn, nếu là pháp khí tuyệt thế bị ai lấy được, nhất định nó sẽ đi náo động một trận.  

– Còn chờ ở đáy hồ đấy! Con lừa đen thè thè đầu lưỡi thật dài: – Hiện tại hai người các ngươi đều lành lặn vết thương, có thể xuất phát chứ?  

– Ừm, đi! Chu Hằng trầm giọng nói, mặc kệ đáy hồ thật sự có pháp khí tuyệt thế, hay là Mao gia bày ra sát cục, hắn cũng phải đi nhìn một lần xem sao!  

Hàn Diệc Dao lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng nghĩ tới tình cảnh của mình, rồi lập tức quyết tâm kiên định lại.  

Hai người một con lừa một lần nữa đi tới bên hồ, mặc dù đã qua hơn mười ngày, nhưng nơi này vẫn còn người ta tấp nập, chỉ cần tìm hiểu một chút tin tức liền có thể biết được: người đi xuống hồ mười người có chín không ai đi lên nữa.  

Mà người còn sống đi lên là tu vi so ra hơi thấp, không chịu nổi nhiệt độ cực nóng đáng sợ dưới lòng đất kia, về phần tình huống cụ thể ở phía dưới như thế nào, không ai biết.  

Tuy rằng nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, nhưng người nghe tin chạy đến, chẳng những không có giảm bớt, ngược lại hiện tại người ở bên hồ đều là võ giả bậc thấp Tụ Linh Cảnh, Sơ Phân Cảnh, người có chút thực lực đã sớm đi xuống hồ thử thời vận.  

– Đi! Hai người một con lừa đồng thời nhảy vào trong hồ, ngựa quen đường cũ đi tới tầng tận cùng dưới hồ nước. Mỗi người vạch nước đi xuống, nhiệt độ cực nóng đáng sợ điên cuồng đánh úp lại.  

Chu Hằng vận chuyển huyết mạch tử hỏa, những luồng hơi cực nóng kia lập tức bị nhẹ nhàng hấp thu, mà còn tạo thành một quầng hộ thuẫn ở xung quanh người hắn, kết giới này cũng đồng thời bao phủ bảo hộ Hàn Diệc Dao và con lừa đen.  

Vịn vách hang đi xuống, bọn họ nhanh chóng đi sâu dưới trong lòng đất. Giống như lần trước, lúc này trong địa huyệt không biết bao nhiêu người đang leo xuống, trông giống như những con nhện.  

100 trượng, 200 trượng, 500 trượng!  

Theo bọn họ không ngừng xuống sâu, độ nóng ở bốn phía cũng càng ngày càng tăng cao độ, mà võ giả ở phụ cận cũng càng ngày càng ít. Đến được nơi này cũng chỉ có Ích Địa Cảnh mới đủ tư cách tiếp tục đi tiếp, còn võ giả Sơ Phân Cảnh nếu cố gượng ép đi xuống, sẽ chỉ tự làm bùng cháy chính mình!  

5 dặm, 10 dặm, 15 dặm!  

Đến nơi này, tầng hơi nước đã biến mất, địa hỏa hừng hực, thường thường còn có ngọn lửa phóng lên cao, có thể đốt chết ngay võ giả Ích Địa Cảnh!  

Cũng chỉ có võ giả Khai Thiên Cảnh mới có thể tiếp tục đi xuống.  

Số người càng ngày càng ít, đưa mắt nhìn quanh, xa xa vài dặm mới có một người đang tiếp tục bò xuống phía dưới…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.