Kiến Càng Rung Cây

Chương 4: Hoàn



19.

Thịnh Trường Bân đã xóa và chặn tôi, đồng thời đơn phương tuyên bố chấm dứt hôn ước của chúng tôi.

Lễ đính hôn hủy bỏ khi chưa đầy hai tháng công bố khiến mọi người đều tò mò về chuyện gì đã xảy ra.

Cha mẹ nuôi của tôi lần lượt gọi điện cho tôi, mắng tôi không giữ nổi một người đàn ông và dám trốn đi lâu như vậy, đồng thời bắt tôi nhanh chóng trở về Hải Thành.

Sau khi hoàn thành công việc, tôi cầm thư trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh và lên máy bay về Hải Thành.

Vừa bước vào nhà, cha nuôi đã ném tách trà vào tôi: “Đồ khốn nạn, còn không mau quỳ xuống!”

Ngay lúc tôi chuẩn bị quỳ xuống, Lâm Vĩnh An đã kéo tôi lại: “Em ấy không có lỗi khi hủy bỏ hôn ước.”

“Hữu Hữu không hề thích Thịnh Trường Bân, cậu ta đã ép cô ấy làm mọi việc!”

Thái độ bảo vệ tôi của Lâm Vĩnh An đã khiến cha nuôi tôi tức giận. Ông giơ tay tát: “C/ú/t sang một bên!”

“Là con gái nhà họ Lâm, cho dù là con gái nuôi cũng không có tư cách được tự do yêu đương!”

“Lâm Hữu An, bây giờ hãy đến nhà họ Thịnh để xin lỗi. Nếu không thể cứu vãn được hôn ước này, thì cút khỏi nhà họ Lâm!”

Mẹ nuôi nghe vậy liền vội vàng nháy mắt với cha nuôi: “Không, chồng, nó không thể rời khỏi nhà chúng ta.”

Cha nuôi sửng sốt, sắc mặt có chút khó coi, hung hăng đẩy bà ta ra: “Đàn bà tóc dài não ngắn! Trên thế giới này không phải chỉ có 1 người duy nhất có thể cứu được Vĩnh An.”

“Nếu nhà họ Thịnh không nguôi giận, bà có bù đắp được tổn thất cho công ty không?”

Cha nuôi chưa bao giờ tức giận với mẹ nuôi, bà im lặng, từ từ ngồi xuống ghế sofa.

Trước khi cha nuôi của tôi rời đi, ông đã đưa ra tối hậu thư cho tôi để tôi làm Thịnh Trường Bân tha thứ càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Lâm Vĩnh An vừa định tìm Thịnh Trường Bân để bàn bạc chuyện đó giúp tôi.

Mẹ nuôi đột nhiên ngăn cản hắn: “Tiểu An, mẹ nghĩ gần đây bố con có chuyện gì đó không ổn.”

20.

Tâm trí Lâm Vĩnh An hoàn toàn đổ dồn vào tôi nên anh ta nói cho có lệ: “Cha con ngoại tình à?”

Lời này vừa nói ra, phòng khách lập tức rơi vào im lặng.

Mẹ nuôi hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào gật đầu: “Có vẻ cha con có con ngoài giá thú ở bên ngoài.”

“Dạo này bố cậu luôn đi sớm về muộn, mỗi lần về trên người còn có mùi sữa. Lúc đầu tôi chỉ nghi ngờ thôi, mãi đến khi ông ấy đánh con mẹ mới chắc chắn. “

Tham Khảo Thêm:  Chương 4

Cha mẹ nuôi yêu quý Lâm Vĩnh An đến mức họ thậm chí chưa bao giờ nói những lời gay gắt với anh chứ đừng nói đến việc đánh đập anh.

Lâm Vĩnh An bắt đầu nghĩ lại thái độ của cha nuôi đối với mình trong khoảng thời gian này, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Anh cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Con cho người kiểm tra.”

Tối hôm đó, vụ bê bối về cha nuôi nổi lên.

Chủ tịch của công ty nhà họ Lâm ngoại tình trong hôn nhân, người tình và đứa con ngoài giá thú bị con trai cả đánh đập trước mặt bàn dân thiên hạ.

Khi cha mẹ nuôi đến thì cả ba đều đã được đưa đến bệnh viện.

Mẹ nuôi tức giận đến mức gần như mất trí, lao vào đánh cha nuôi. Ông ta tức giận đẩy bà ra rồi lăng mạ bà.

Cảnh tượng này được ghi lại trực tiếp bởi các tay săn ảnh đã rình sẵn từ lâu. Các vụ bê bối lần lượt nổ ra, giá cổ phiếu của công ty lao dốc chỉ sau một đêm.

Họa vô đơn chí. Sáng hôm sau, Tập đoàn Lâm và Tập đoàn Thịnh bị vạch trần tội trốn thuế với số tiền bị nghi ngờ lên tới 30 tỷ đồng!

Lúc này, cư dân mạng cả nước sôi trào.

Cư dân hóng chuyện chưa kịp bình tĩnh lại thì hai công ty lại tiếp tục bị vạch trần.

Ngoài trốn thuế, họ còn có đường dây chuyên giao dịch phi pháp, nạn nhân lên đến hàng chục nghìn người!

Các lãnh đạo cấp cao biết sự việc này và khẩn trương cử người phong tỏa toàn thành phố để điều tra.

Chỉ trong chốc lát, hai gia tộc đứng đầu Hải Thành đã sụp đổ.

21.

Cha nuôi và cha Thịnh lần lượt bị cảnh sát còng tay đưa đi.

Cho đến c/hế/t họ cũng không biết được ai đã tiết lộ những bí mật này.

Mẹ nuôi đã ngất xỉu hai lần và rơi vào trạng thái hôn mê.

Khi Lâm Vĩnh An tỉnh dậy và biết mọi chuyện, anh ta đã tức giận đến mức tái phát bệnh. Anh ta bắt đầu nôn ra máu và không ngừng lại được. Vừa mới từ phòng cấp cứu đưa ra lại phải đưa vào.

Gia đình nhà họ Thịnh cũng không khá hơn là bao.

Thịnh Trường Bân và mẹ Thịnh ở nhà lo lắng. Những người thường xu nịnh họ đều trốn xa, không dám lội vào vũng nước bùn này.

Lúc này, mẹ của Thịnh rốt cục nhớ tới mình có một cô con gái nhỏ, vội vàng gọi điện cho Thịnh Trường Nhân.

Thịnh Trường Nhân nghe xong chỉ cười nói: “Tôi là con gái của dì út, không liên quan gì đến Thịnh gia.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: 37: Khách Đến Muộn

“Bác cả, không phải chính bác đã nói câu này sao?”

Mẹ Thịnh chưa kịp nổi giận thì Thịnh Trường Nhân đã cúp điện thoại, không liên lạc được nữa.

“Cái đồ bất hiếu!”

Thịnh Trường Bân lấy điện thoại di động ra, tự mình gọi điện mới phát hiện mình cũng bị chặn, vẻ mặt vô cùng xấu xí.

Cậu ta không còn cách nào khác ngoài việc đưa mẹ Thịnh đến bệnh viện để bàn biện pháp đối phó với Lâm Vĩnh An.

Vốn dĩ cậu ta còn muốn nói chuyện với tôi, nhưng không nghĩ rằng tôi sẽ đột ngột biến mất không dấu vết.

Khi Thịnh Trường Bân gọi cho tôi, tôi vừa lấy hộ khẩu từ trại trẻ mồ côi.

Không ngờ nhà họ Lâm lại không hề thay đổi nơi đăng ký hộ khẩu của tôi, bởi vì họ không coi thường một cô bé mồ côi như tôi.

Điều đáng phẫn nộ hơn là vì coi thường con gái mình nên hộ khẩu của chị gái cũng được ghi ở nhà ngoại, giống như Thịnh Trường Nhân.

Chính vì thành kiến của cha nuôi tôi và những người khác mà hậu quả ngày hôm nay mới xảy ra.

Những kẻ nắm quyền luôn coi thường những người phụ nữ, chỉ đến khi sa ngã thì họ mới nhận ra lỗi lầm của mình.

22.

Cha nuôi và cha Thịnh dính vào nhiều chuyện đến mức thể ém được xuống. Chỉ trong nửa tháng, đến cả cái qu@n lót của họ cũng bị mang đi điều tra.

Là hai kẻ chủ mưu, cả hai bị kết án tù chung thân. Cả hai công ty cũng phá sản, không còn khả năng vực dậy.

Lâm Vĩnh An và Thịnh Trường Bân, hai thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, đã hoàn toàn từ trên mây rơi xuống vũng lầy.

Trải qua biến cố lớn, tình trạng bệnh của Lâm Vĩnh An xấu đi nhanh chóng. Mẹ nuôi không có tiền chữa bệnh cho anh nên bà phải vay tiền từ bác cả của anh ta, nhưng họ đã đuổi bà ra ngoài.

Bác gái cả giẫm lên tay bà tức giận nói: “Năm đó bố chồng không nên giao lại công ty cho gia đình cô, hiện tại là quả báo của các người!”

Vì không có tiền chữa bệnh nên Lâm Vĩnh An qua đời tại nhà.

Sau khi anh qua đời, mẹ nuôi phát điên. Ngày nào bà cũng gọi con gái của người khác là “con gái”, sau đó dùng nhiều cách khác nhau để nhận tội và xin lỗi, còn quỳ xuống lạy. Bà trở thành một mụ điên nổi tiếng ở Hải Thành.

Vào ngày cha nuôi và cha Thịnh bị đưa ra xét xử, Thịnh Trường Bân đã nhìn thấy những bằng chứng do người tố cáo cung cấp.

Chúng đều là những tài liệu tuyệt mật nhất, người bình thường căn bản không thể lấy được!

Tham Khảo Thêm:  Chương 250: Bảo Nhi

Thịnh Trường Bân đoán rằng chuyện này có liên quan đến chúng tôi, nhưng chưa kịp tra hỏi chúng tôi thì cậu ta đã bị người đòi nợ đánh gãy chân và ném xuống gầm cầu vượt cho đến chết.

Khi mẹ Thịnh tìm thấy anh, phần th@n dưới của cậu đã bị thối rữa hoàn toàn.

23.

Trong suốt bốn năm đại học, tôi và Thịnh Trường Nhân vừa học vừa làm, ngày nào chúng tôi cũng rất bận rộn.

Sau khi tốt nghiệp, tôi chuẩn bị buổi hòa nhạc quy mô lớn đầu tiên trong đời mình. Buổi biểu diễn diễn ra rất suôn sẻ.

Ngay sau đó tôi bắt đầu chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới và giờ đây tôi đã có những người hâm mộ trung thành trên khắp thế giới, giành được nhiều giải thưởng.

Thịnh Trường Nhân thành lập công ty riêng của mình. Cô thích làm chủ hơn là làm việc dưới quyền của chị gái.

Chị gái và cô ấy càng làm càng lớn, ngành nghề lĩnh vực nào cũng chen một chân.

Là cổ đông duy nhất của hai công ty này, tôi chỉ cần nằm một chỗ cũng có thể hái ra tiền.

Tiền kiếm được càng nhiều, tôi càng lười biếng.

Sau chuyến lưu diễn, tôi nuôi 2 con mèo, 1 con chó và mua 1 căn nhà riêng có sân vườn rất rộng.

Mỗi ngày tôi chơi với chó mèo, chăm sóc hoa và cây, thỉnh thoảng viết bài hát mới và sống cuộc sống về hưu trước thời hạn.

Vào năm thứ mười kể từ khi cha nuôi của tôi bị bắt giam, cuối cùng tôi và chị gái cũng đến thăm ông trong tù.

Ông ấy rất vui khi thấy chúng tôi đến, nhưng ngay sau đó ống ấy đã ngừng cười.

Bởi vì tôi nói: “Bố ơi, chìa khoá thư phòng của bố là do anh trai ăn trộm.”

Khi đó, tôi giả vờ tò mò về phòng làm việc của cha nuôi và dụ dỗ Lâm Vĩnh An đưa tôi vào xem.

Đó là lúc tôi và chị gái lấy được chìa khóa phòng làm việc của cha nuôi và mật khẩu két sắt.

Vòng đi vòng lại, cả cuộc đời của cha nuôi đều bị hủy hoại dưới bàn tay của con trai mình.

Đôi mắt của cha nuôi tôi mở to và ông ấy hét lên rằng ông ấy muốn giết chúng tôi. Sau đó ông ấy đã bị cai ngục cưỡng chế lôi đi.

Sau khi ra khỏi nhà tù, tôi và chị đang cười đùa dưới ánh nắng mùa thu ấm áp. Thịnh Trường Nhân hạ cửa sổ xe xuống, thúc giục chúng tôi:

“Hai người đẹp, nhà hàng bãi biển sắp đóng cửa rồi đấy!”

“Tới ngay đây–“

Tốt quá rồi.

Cuộc sống mới của ba chúng tôi rất ấm áp và tươi sáng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.