Kiệt Ngạo Khó Thuần - Dư Cáp Lợi

Chương 27



Bất an trong lòng chậm rãi tăng lên, Nghiêm Minh Du bỗng cảm thấy rất nôn nóng. Anh quay trở lại bàn đón tiếp chỗ y tá, ngữ khí khách sáo ban đầu đã hoàn toàn biến mất, vì nóng nảy mà giọng điệu ra lệnh của một quân nhân vô thức xông ra: “Mời cô vào đó kiểm tra, tôi có việc gấp muốn tìm bác sĩ Phương.”

Y tá giật mình nhìn Alpha đang nôn nóng trước mặt. Anh đang nhíu chặt mày, gương mặt uy nghiêm nhìn rất áp lực. Y tá vâng dạ gật đầu rồi vòng ra khỏi bàn đón tiếp đến phòng bệnh. Nghiêm Minh Du nghiêm túc theo sau, y tá quay đầu muốn nhắc nhở, vì người ngoài không thể tuỳ ý ra vào phòng bệnh được. Nhưng khi thấy ánh mắt đầy áp lực của người đàn ông kia đang nhìn mình chằm chằm thì đành phải nuốt lời muốn nói xuống rồi gõ gõ cửa phòng bệnh: “Bác sĩ Phương? Bác sĩ Phương? Anh có trong đó không?”

Trong phòng bệnh an tĩnh một lát, rồi đột nhiên truyền ra tiếng kêu như bị bóp nghẹt của Phương Kính Dực và hơi thở nặng nề của một người đàn ông. Người đàn ông nói nhỏ, ngữ điệu dồn dập, dường như đang đe doạ Phương Kính Dực, trong đó còn có cả những từ mang tính uy hiếp. Hành lang khoa tuyến thể rất yên tĩnh, y tá đứng ngoài cửa và Nghiêm Minh Du đều có thể nghe rõ động tĩnh trong phòng bệnh. Y tá hơi sợ, quay đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Minh Du, tay đặt lên then cửa muốn mở cửa bước vào. Nhưng Nghiêm Minh Du đã tóm chặt tay y tá lại.

Sức lực của Alpha rất lớn, bàn tay tóm cổ tay y tá khiến cô cảm thấy xương cổ tay mình như bị bóp vỡ. Cô có thể cảm nhận được bàn tay đang tóm cổ tay mình đang khẽ run rẩy, nhưng sắc mặt người đàn ông này vẫn vô cùng bình tĩnh trấn định. Y tá ngẩng đầu nhìn Nghiêm Minh Du, Nghiêm Minh Du giảm nhẹ lực tay, khẽ nói: “Đi báo cảnh sát, khẽ chút.”

Y tá chậm rãi buông tay ra khỏi then cửa, lại chậm rãi lùi lại, cố gắng không để giày mình cọ xát với mặt sàn phát ra âm thanh.

Nghiêm Minh Du hít sâu một hơi, anh cảm giác dây thần kinh trong não mình đang căng ra khiến đầu anh đau nhức, trái tim đập kịch liệt như nổi trống. Anh không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, hay nói đúng hơn là đang có chuyện gì. Nghiêm Minh Du giơ tay gõ cửa, giọng nói trầm thấp vang lên trong hành lang trống rỗng.

“Phương Kính Dực, nếu em ở trong đó thì lên tiếng đi.”

Tiếng giằng co trong phòng càng kịch liệt, dường như Phương Kính Dực đang bị bịt miệng, không ngừng phát ra âm thanh ô ô. Người đàn ông trong đó hình như đang vô cùng tức giận, giọng điệu nói chuyện cũng dần tăng cao, giống như một thanh đao cắt đứt hoàn toàn sự im lặng trong phòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 85

Nghiêm Minh Du không chút do dự ấn chốt cửa rồi mở toang ra.

Một người đàn ông mặc áo bệnh nhân đứng sau lưng Phương Kính Dực, tay phải bịt miệng Phương Kính Dực, đồng thời cánh tay siết chặt cổ cậu đến mức cơ bắp trên cánh tay nổi rõ. Tay trái hắn nắm chặt một con dao nhỏ có mũi nhọn, mũi dao đặt ngay trên tuyến thể của Phương Kính Dực. Tư thế này khiến Phương Kính Dực không thể không ngẩng đầu, bàn tay che miệng cậu dùng sức quá mạnh khiến mặt Phương Kính Dực đỏ bừng lên vì khó thở.

Vẻ mặt người đàn ông hung ác, kéo Phương Kính Dực lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn Nghiêm Minh Du.

Cảnh tượng trong phòng khiến Nghiêm Minh Du gần như mất đi lý trí, tai anh ù đi. Cố nén căng thẳng trong lòng, anh dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể để tránh kích động gã đàn ông đang cầm dao kia: “Bất kể thế nào, bỏ dao xuống trước đã.”

Nghiêm Minh Du thử tiến lên trước một bước, rõ ràng hành động này đã khiến gã đàn ông kia sợ hãi, tay trái cầm dao lại càng đưa lại gần tuyến thể. Bàn tay bịt miệng Phương Kính Dực đã hơi lỏng ra. Phương Kính Dực nhân cơ hội túm chặt tay phải của hắn, duỗi cổ tránh khỏi bàn tay đang bịt miệng mình rồi há miệng hô hấp. Gã đàn ông thẹn quá thành giận, cánh tay đang kẹp cổ Phương Kính Dực càng kẹp chặt, hung ác đe doạ: “Nếu mày còn cử động nữa, tao sẽ cắt tuyến thể của mày ra!”

“Tôi đã nói từ trước rồi,” Phương Kính Dực thở hổn hển, “Tôi không cố ý cắt tuyến thể của anh…”

“Tao biết mày cố ý!” Gã đàn ông giận dữ, “Mày mà là bác sĩ cái gì? Dựa vào đâu mà dám cắt tuyến thể của tao?”

Phương Kính Dực bị cánh tay hắn kẹp chặt đến mức muốn nôn, yếu ớt giải thích: “Nếu không cắt tuyến thể đi, anh sẽ chết… tôi cũng không còn cách nào…”

Cái từ chết này dường như đã thu hút toàn bộ sự chú ý của gã đàn ông, Nghiêm Minh Du nhìn thấy rõ vẻ mặt sửng sốt của hắn, nhân lúc hắn không để ý tới mình, anh lặng lẽ bước tới hai bước.

“Giờ tao có khác gì đã chết đâu?” Gã đàn ông cười khẩy rồi nghiến răng, “Không có tuyến thể thì có khác gì đã chết không?”

“Vì sao không có tuyến thể lại không khác gì đã chết?” Nghiêm Minh Du lên tiếng hỏi, “Tuyến thể thực sự quan trọng như vậy sao?”

Nghe được câu hỏi này, vẻ mặt gã đàn ông có hơi khổ sở, nhưng biểu cảm đó chỉ chợt loé lên, không lâu sau đã dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Nghiêm Minh Du.

“Mày biết cái gì? Không có tuyến thể còn không phải là quái vật sao? Không phải A, không phải O, cũng không phải B.” Gã đàn ông căm hận nói, “Người khác sẽ chỉ vào cột sống của mày, nói mày là thứ quái vật…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Anh không phải quái vật.” Nghiêm Minh Du nghiêm túc nhìn hắn, “Anh chỉ gặp chuyện ngoài ý muốn, để giữ được sinh mệnh mà phải cắt bỏ tuyến thể.”

Vì bị cuộc nói chuyện dời đi lực chú ý nên cánh tay gã đàn ông có hơi thả lỏng. Phương Kính Dực nhanh chóng hít khí, sau khi bình tĩnh lại thì dùng tốc độ cực nhanh phụ hoạ cho lời nói của Nghiêm Minh Du: “Khi nhập viện, tuyến thể của anh cũng đã hư hại nghiêm trọng rồi. Tôi đã cố gắng hết sức điều trị, nhưng nó gần như đã hoại tử hoàn toàn. Nếu không cắt bỏ, anh sẽ chết…”

“Mày câm ngay!” Gã đàn ông gầm lên với Phương Kính Dực, giọng rất lớn, khiến Phương Kính Dực khẽ run lên, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại rồi không nói nữa. Nghiêm Minh Du lại lần nữa bước tới hai bước, đây là phòng bệnh đơn, bước tới bốn bước, Nghiêm Minh Du đã cách gã đàn ông tương đối gần rồi. Anh thấy rõ tay trái đang cầm dao của gã đàn ông run lên một cách bất thường, mũi dao không thể nhắm chính xác vào tuyến thể, đây là do cánh tay bị thương khiến hắn không thể dùng lực trong thời gian dài.

Gã đàn ông hiển nhiên cũng đã phát hiện Nghiêm Minh Du đến gần, hoảng sợ gào lên: “Mày lùi lại ngay! Nếu không tao sẽ giết nó!”

Lưỡi dao đã chuyển đến yết hầu Phương Kính Dực, chỉ một đường cắt là động mạch chủ sẽ xuất huyết. Phương Kính Dực bắt đầu run rẩy mất khống chế. Chỉ một tia bình tĩnh duy nhất còn sót lại khiến cậu nhìn về phía Nghiêm Minh Du.

“Giết cậu ấy, anh sẽ ngồi tù.” Nghiêm Minh Du thở dốc, nhìn chằm chằm vào tay trái của gã đàn ông, trong đầu anh đang nghĩ cách tiếp cận hắn một lần nữa.

“Tao không sợ vào tù!” Gã đàn ông hét lên, nước mắt chảy dài trên mặt, lý trí của hắn đang trên bờ vực sụp đổ, “Tao đã là người chết rồi!”

Nghiêm Minh Du hít một hơi thật sâu và khuyên một lần nữa: “Anh vẫn còn có người nhà…”

“Vợ anh,” giọng Phương Kính Dực run run, “ngày nào cũng tới thăm anh.”

Gã đàn ông do dự.

Trong nháy mắt khi hắn do dự, đầu óc Nghiêm Minh Du ầm ầm rung động, anh bước qua tóm cổ tay trái hắn, cánh tay cơ bắp dùng lực cực lớn, xương ngón tay tóm chặt cổ tay gã đàn ông hướng về phía mình. Lưỡi dao bị tóm rời khỏi cổ Phương Kính Dực, Phương Kính Dực phản ứng lại, vội vã đẩy mạnh cánh tay phải của hắn ra. Cơn giận Nghiêm Minh Du vẫn luôn áp chế dâng lên, anh tóm tay hắn kéo mạnh xuống, đến mức tiếng gãy xương vang lên lách cách. Tay trái của hắn không còn sức nữa, dao rơi trên mặt đất. Phương Kính Dực đá con dao ra xa. Ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi cảnh sát, Nghiêm Minh Du nâng đầu gối húc mạnh vào bụng gã đàn ông.

Tham Khảo Thêm:  Chương 133

“Tao nói sai rồi,” Nghiêm Minh Du tóm cổ áo gã đàn ông lên, những ý tưởng âm u không ngừng lướt qua trong đầu. Anh nghiến răng khẽ nói, “Mày là thứ quái vật không có tuyến thể, và mày đáng bị như thế, hiểu chưa? Thằng khốn.”

Trong một khoảnh khắc, Nghiêm Minh Du đã thực sự muốn giết hắn, muốn nhặt con dao vừa kề lên cổ Phương Kính Dực rồi đâm thẳng vào cổ họng tên hèn nhát này. Tốt nhất là thêm cả mấy dao sau phần gáy trống rỗng không còn tuyến thể của hắn nữa, để hắn càng thêm đau khổ, càng thấy nhục nhã. Nhưng hết thảy như vậy cũng không thể dập tắt hết lửa giận của Nghiêm Minh Du. Anh thậm chí còn điên cuồng tưởng tượng, nếu giờ phút này có súng trong tay, nhất định anh sẽ bắn thẳng vào gáy tên này. Hắn dám chà đạp lên lòng tốt của Phương Kính Dực, đẩy Phương Kính Dực vào nguy hiểm, khiến anh suýt nữa mất đi cậu.

Nhưng toàn bộ những suy nghĩ u ám này đã kết thúc trong giọng nói của Phương Kính Dực.

“Nghiêm Minh Du,” Phương Kính Dực đứng ở cửa phòng bệnh, vô cùng bình tĩnh, “Anh lại đây.”

Nghiêm Minh Du buông cổ áo gã đàn ông kia ra rồi bước tới, lo lắng kiểm tra từ đầu đến chân Phương Kính Dực, sau khi xác định không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh sát nhanh chóng xông vào phòng, còng tay gã đàn ông, chuẩn bị giải hắn ra khỏi bệnh viện. Các bác sĩ y tá đứng ở hành lang đều nhìn hắn bằng ánh mắt vừa tò mò vừa sợ hãi. Phương Kính Dực và Nghiêm Minh Du cũng phải đến đồn cảnh sát để lấy lời khai, họ đi phía sau các cảnh sát, nghe tiếng hét của gã đàn ông vang vọng khắp hành lang.

“Mày đã giết tao!”

Nghiêm Minh Du nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Phương Kính Dực, lắc đầu nói: “Em không giết hắn.”

Phương Kính Dực gật gật đầu, không nói gì. Dường như cậu không hề bị đả kích, lúc ghi chép và lấy khẩu cung đều rõ ràng chuẩn xác, không hề giống người bị hại, mà giống người chứng kiến hơn.

Nhưng Phương Kính Dực càng bình tĩnh thì Nghiêm Minh Du càng lo cho cậu.

Lấy lời khai xong thì đã gần nửa đêm, Phương Kính Dực ngồi trên ghế phó lái xe việt dã. Nghiêm Minh Du vặn chìa khoá, đèn xe sáng lên, chiếu sáng từng ngọn cỏ ở chỗ đậu xe. Trong xe vô cùng im lặng, Nghiêm Minh Du xoay người thắt dây an toàn cho Phương Kính Dực, đau lòng nhìn cậu.

Phương Kính Dực quay đầu tránh khỏi ánh mắt đau lòng của Nghiêm Minh Du, nhẹ nhàng nói: “Em mệt quá, muốn nhanh về nhà ngủ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.