Là Họa Không Thể Tránh

Chương 53



Mưa rất lớn, giọng nói của anh cách màn mưa mông lung truyền đến, có vẻ rất dịu dàng.

Hai nữ sinh nhìn về phía Lâm Kiều, vẻ mặt kinh ngạc.

Hoắc Ngập nhìn về phía các cô ấy, hơi mỉm cười, “Mưa lớn như vậy, cùng nhau lên xe đi, đưa hai cậu về trước.”

Nữ sinh đang kéo tay Lâm Kiều thấy Hoắc Ngập liền có chút khẩn trương, nam sinh này cũng quá đẹp, khi nhìn sang làm người ta ngượng ngùng nói chuyện.

Lâm Kiều phản ứng lại, khẽ gật đầu, “Được.” Cô nói nhìn về phía Linh Linh, chào tạm biệt, “Chúng tớ đi trước.”

Linh Linh nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, ấp úng còn chưa lên tiếng, điện thoại lại vang lên, cô ta nhận điện thoại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, “Anh ở đâu đấy?”

Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì đó, Linh Linh nhanh chóng tức giận, “Mưa lớn như vậy, anh không thể tới sớm một chút sao, một hai phải để em đứng ở cửa thổi gió lạnh chờ anh hả!”

Trong điện thoại có lẽ đang giải thích.

Linh Linh càng nghe càng bực bội, “Vậy anh không cần tới nữa, đi xe còn phải đợi nửa giờ, không cần anh đón!”

Cô ta nói xong ngắt luôn điện thoại, có vẻ còn đang tức giận, trường hợp nhất thời có chút xấu hổ.

Nữ sinh đang kéo tay Lâm Kiều hỏi một câu, “Linh Linh, bạn trai của cậu không tới sao?”

Linh Linh tức giận không hề nhẹ, “Anh ta tới chậm, còn phải chờ nửa giờ nữa!”

Thời gian này, người ta náo loạn om sòm, bọn họ lại rời đi, có chút không thích hợp, nhưng lại không thể trực tiếp đưa cô ta về, rốt cuộc thì bạn trai người ta cũng đang trên đường tới.

Lâm Kiều cũng có chút khó xử, cô chờ thì không sao, nhưng để Hoắc Ngập chờ thì không tốt lắm, anh có thể tới đây đón mình đã là tốt rồi, còn làm mất thời gian của anh, khả năng sẽ chọc anh phiền.

“Lên xe trước đi, để bạn trai cậu gửi vị trí tới đây, chúng tôi đưa cậu đến chỗ bạn trai cậu.” Hoắc Ngập mở miệng đề nghị.

Linh Linh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nam sinh dịu dàng như vậy, khi nói chuyện cũng không tự giác nhỏ nhẹ một ít, “Vậy thật là làm phiền các cậu rồi.”

Hoắc Ngập mở ô đưa hai nữ sinh kia qua trước, cuối cùng mới quay lại đón Lâm Kiều lên xe.

Hai nữ sinh kia ngồi ở đối diện, Lâm Kiều chỉ có thể đi theo ngồi bên cạnh Hoắc Ngập.

Quan Chí thấy người đều đã lên xe, lái xe chạy về phía trước, xe xuyên qua màn mưa mà đi, cảm giác muốn thẳng lưng lên.

Linh Linh ngồi trong xe, liếc mắt đánh giá khắp nơi, “Xe này tốt thật, có vẻ rất đắt nhỉ?”

“Vẫn được.” Hoắc Ngập lễ phép đáp lại một câu, không có ý muốn nhiều lời.

Linh Linh nhìn Hoắc Ngập, lại nhìn về phía Lâm Kiều, tay đang vuốt xe thu lại, hơi ngồi thẳng lưng, tận lực ngồi thật ưu nhã.

Xe yên tĩnh đi một đoạn đường, một nữ sinh khác nhà cách đây rất gần, không mất vài phút đã đến.

Hoắc Ngập duỗi tay ra lấy ô đưa cho cô ấy, nữ sinh ngượng ngùng nhận lấy, “Tôi cầm ô này, vậy các cậu làm sao bây giờ?”

“Không sao hết, trong nhà sẽ có người ra đón.”

Nữ sinh nhanh chóng hiểu rõ, siêu xe dùng để đón đưa như vậy, trong nhà chắc chắn có người làm, cũng nhận lấy ô, chào tạm biệt bọn họ rồi rời đi.

Linh Linh nhìn về phía Lâm Kiều, nhịn không được hỏi một câu, “Hai cậu là người yêu à, nhỏ như vậy đã được người lớn trong nhà đồng ý?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (1)

Lâm Kiều đang chuẩn bị giải thích, Hoắc Ngập đã thay cô mở miệng, có vẻ không muốn bị hiểu lầm, “Không phải, cô ấy là chị của tôi.”

Linh Linh có chút không dám tin, mắt nhìn Lâm Kiều, lại liếc mắt đánh giá Hoắc Ngập, “Hóa ra là em trai à.”

Cô ta nói xong một câu này điện thoại trong tay lại bắt đầu kêu, Linh Linh ngắt máy vài lần, điện thoại vẫn cứ gọi đến, càng thêm không kiên nhẫn, đành nhắn tin trả lời.

Hai chiếc xe cùng hội hợp ở một chỗ, tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Tới nơi cần đến rồi, bạn trai Linh Linh từ trên xe đi xuống, thấy xe này cũng ngẩn ra, mở ô chạy lại gõ cửa xe.

Chờ cửa xe mở ra, thấy Linh Linh ngồi ở bên trong, tâm tình không mấy vui, lại nhìn thấy bên trong có Hoắc Ngập, sắc mặt liền có chút khó coi.

Hoắc Ngập lễ phép cười, gật đầu chào hỏi.

Người đàn ông cũng cười một cái, nhìn về phía Linh Linh, “Nhanh đi xuống đi, đừng làm mất thời gian của người ta.”

“Vậy tôi đi trước, lần sau có cơ hội cùng nhau ăn cơm.” Linh Linh cười với bọn họ, thật ra chủ yếu là cười với Hoắc Ngập.

Lâm Kiều lên tiếng đáp, Linh Linh có chút không tình nguyện ra khỏi xe, mưa to nhanh chóng làm ướt quần cô ta.

Linh Linh cùng người đàn ông quay về xe của mình, lại quay đầu nhìn chiếc xe ở phía sau, cảm giác chênh lệch trong lòng càng lúc càng lớn, nhịn không được oán trách, “Lần sau nếu mà anh không muốn tới, thì không cần phải tới nữa.”

Người đàn ông thu ô ném ra ghế sau, cũng thấy hơi bực, “Em chờ anh có một lát thì làm sao, còn phải trèo lên xe người khác để đi?”

“Nếu không còn phải đợi anh sao? Dây dưa dây cà, em trai người ta cũng còn biết chạy tới đây để đón, còn anh thì sao, mưa lớn như vậy, anh cảm thấy em sẽ không biết lạnh hả?”

Người đàn ông tức giận đốp lại, “Nói đó là em trai thì em liền tin hả, nhà cô gái kia nếu mà có tiền như vậy, thì còn phải đi làm thêm sao? Chỉ là trò chơi của bọn nhà giàu mà thôi, lại còn muốn cùng người ta ăn cơm!”

Linh Linh có chút chột dạ, giọng cũng lớn hơn, “Thế lần trước không phải anh còn cảm thấy Lâm Kiều đẹp sao, em chỉ nói khách khí một câu cũng không được, em trai người ta có ý tốt đưa em tới đây, anh còn châm chọc mỉa mai, có bệnh hả!”

Người đàn ông nhìn chiếc xe phía sau lướt qua anh ta, chậm rãi khởi động xe, “Em trai cái rắm, loại này là thứ con nhà giàu hay chơi nhất, nhìn qua đã biết là loại sài lang hổ báo tâm cơ sâu, mười đứa như em người ta cũng chơi bỏ, còn em trai, mặt ngoài nói cho dễ nghe mà thôi.”

Linh Linh bị anh ta nói như vậy, cũng bắt đầu ý thức được chút cổ quái, vừa rồi ngồi trong xe, nhìn hai bọn họ cũng không giống như là chị em.

Đến một câu cũng không nói với nhau, không khí cổ quái đến mờ ám.

Trời mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa ồn ào rơi ngoài xe, mưa to tầm tã xôn xao đập xuống, đến nỗi thấy không rõ đường ở phía trước, Quan Chí phải lái xe thật cẩn thận.

Trong xe rất yên tĩnh, Lâm Kiều có chút xấu hổ, vừa rồi có người ở còn tốt, hiện tại chỉ có hai người bọn họ ngồi ở một bên, liền quá yên tĩnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 755: “Xin lỗi, chúng tôi không mời mà tới.”

Hoắc Ngập ngồi ở một bên, hiển nhiên không có ý muốn nói chuyện, anh hơi kéo quần áo ướt đẫm, có vẻ thấy không thoải mái.

Lâm Kiều nhìn thoáng qua, vừa rồi khi anh đưa các cô lên xe, quần áo khó tránh khỏi bị nước mưa làm ướt nhẹp, một chốc cũng không khô được, nơi này cách Hoắc gia còn rất xa, trên người lại mặc quần áo ướt dầm dề, vừa không thoải mái lại dễ bị cảm lạnh.

Lâm Kiều nghĩ nghĩ, duỗi tay mở bọc nhỏ của mình ra, lấy một chiếc khăn đưa tới, “Cậu lau trước một chút đi.”

Hoắc Ngập nhìn cô một cái, duỗi tay nhận lấy, đến lời cảm ơn khách sáo cũng không buồn nói, giơ tay chà lau quần áo.

Áo thun màu trắng của anh ướt hơn phân nửa, dán ở trên người, dáng người gầy nhưng rắn chắc như ẩn như hiện, hình dáng đường cong lại hiện lên rõ ràng.

Lâm Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi chớp mắt, có chút không được tự nhiên.

Hoắc Ngập cúi đầu lau quần áo, nói một câu, “Tới phía trước dừng một chút.”

Quan Chí lên tiếng đáp, đi không bao lâu, xe liền ngừng lại.

Lâm Kiều nhìn ra bên ngoài, có chút khó hiểu, vẫn còn chưa tới Hoắc gia mà, sao lại dừng rồi?

“Tôi đi lên thay quần áo, chị ở chỗ này chờ.” Hoắc Ngập nói xong mở cửa xe, một bước bước vào màn mưa, đi về phía tòa nhà lớn.

Lâm Kiều có chút sửng sốt, dựa vào cửa sổ nhìn thoáng qua, từ khi nào mà anh đã ra ở riêng một mình rồi?

Quan Chí thấy cô nhìn ra bên ngoài, giải thích giúp, “A Ngập đã tự mình mua nhà ở đây, thỉnh thoảng sẽ đến ở vài ngày.”

“Tự cậu ấy mua?” Lâm Kiều có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy, không chỉ có mỗi chỗ này thôi đâu, còn có chỗ khác nữa, nhà ngoại phu nhân vốn là thế gia âm nhạc, A Ngập rất có thiên phú, một lần diễn xuất của cậu ấy, phí lên sân khấu rất cao, so với phu nhân khi còn nhỏ giỏi hơn không biết bao nhiêu, ông ngoại của cậu ấy bây giờ chắc hẳn đang rất hối hận, lúc trước nhất thời tức giận, đưa cậu ấy qua…” Quan Chí nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, suýt chút nữa nói nhiều lời, vội vàng ngậm miệng.

Lâm Kiều không nghe tiếp, còn đang mắc trong sự khϊếp sợ, quả nhiên người cùng người chênh lệch là một loại tưởng tượng không thể với tới…

Lâm Kiều cảm thán một câu, nhìn về phía mưa to bên ngoài cửa sổ, có chút phát sầu, chắc là còn mưa lâu đấy.

Trong xe yên tĩnh một lát.

Điện thoại của Quan Chí vang lên, anh ấy nhận máy, bên kia hình như có chút việc gấp, anh vội vàng đồng ý, quay đầu nhìn lại, “Lâm Kiều, sân bay đột nhiên có khách tới, người khác không có thời gian đến đón, chỉ có thể để anh đi, anh phải nhanh chóng đến đó đón họ, em trước tiên cứ lên lầu chờ một lát, anh đưa họ xong sẽ quay về đón các em.”

Lâm Kiều sửng sốt, Quan Chí lại gọi điện thoại cho Hoắc Ngập, vội vã nói xong tình huống, bên kia có vẻ cũng đồng ý.

Quan Chí ngắt điện thoại, “Đi lên đi, anh đã nói với A Ngập rồi, cậu ấy sẽ ấn thang máy cho em, em lên đó chờ, anh lập tức sẽ quay lại.”

Lâm Kiều cũng không làm chậm trễ người khác, đứng dậy mở cửa xe, nước mưa to như vậy liền bay vào bên trong.

Lâm Kiều duỗi tay che lêи đỉиɦ đầu, bước nhanh vọt vào, tuy rằng chỉ có cách vài bước, nhưng không có ô che mưa, vẫn bị xối lên người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 174: C174: Cơn ác mộng 2

Lâm Kiều tới ngoài cửa thang máy, thang máy vừa lúc mở cửa, cô do dự một chút, đi vào thang máy, cửa tự động đóng lại đi lên trên.

Rất nhanh “Đinh” một tiếng, đã tới tầng lầu, cửa thang máy một lần nữa mở ra.

Lâm Kiều đi ra, quần áo ướt, gió thổi qua liền có chút lạnh, cô nhịn không được run lập cập.

Phía trước cửa đã mở rộng, ở đây chỉ có một hộ, chắc là ở nơi này.

Lâm Kiều không nhìn thấy người đâu, ở cửa gọi một câu, “Hoắc Ngập.”

Bên trong không có tiếng đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu, Bánh Trôi Nhỏ chạy tới, kêu với cô một tiếng.

“Bánh Trôi Nhỏ ~” Lâm Kiều cũng đã chắc chắn, bèn đi vào bên trong, liền thấy Hoắc Ngập ở trong phòng khách.

Anh thấy cô đi vào, quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không nói gì, tùy tiện mặc xong quần áo, đi về hướng cô đứng.

Lâm Kiều nhìn thấy lưng rộng của anh, theo tuyến eo nhìn xuống, là hai chân thon dài, đường cong vô cùng rõ ràng, lực lượng mạnh mẽ nói không nên lời.

Ý thức trong lòng Lâm Kiều hơi luống cuống, anh còn chưa mặc xong quần áo, sao lại không đáp một tiếng…

Hoắc Ngập tùy ý mặc quần áo xong, xoay người đi về phía bên này.

Lâm Kiều theo bản năng lui về sau một bước, Hoắc Ngập đã duỗi tay đóng cửa phía sau cô lại, “Vào đi, muốn uống cái gì?”

Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như cũ, không nghe ra có bao nhiêu hoan nghênh.

Lâm Kiều đứng tại chỗ có chút cứng nhắc, “Không cần, tôi không khát.”

Hoắc Ngập nghe vậy cúi đầu nhìn lại, tầm mắt hơi đảo qua trên người cô.

Lâm Kiều bị anh nhìn mà có chút không được tự nhiên, anh bỗng nhiên mở miệng nói một câu, “Có muốn vào tắm qua không?”

Lâm Kiều sửng sốt, nhìn thoáng qua quần cùng giày, đều ướt đẫm.

Vừa rồi tuy rằng chạy nhanh, nhưng vẫn bị xối ướt, quần áo rộng thùng thình dán ở trên người, rất không thoải mái.

Nhưng ở chỗ này của anh tắm rửa lại càng kỳ quái, cô khẽ lắc đầu, “Không cần, tôi về tắm là được.”

Hoắc Ngập khẽ cười một tiếng, quay đầu đi cầm khăn lông trắng lau tóc, tư thái thanh thản.

Lâm Kiều hơi thả lỏng, cũng không định đi vào, liền ngoan ngoãn ngồi ở ghế ngoài cửa chờ.

Trong phòng yên tĩnh một lát, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, làm bên trong càng thêm yên tĩnh.

Hoắc Ngập ngồi trên sô pha, cụp mắt lau tóc, lông mi cong dài rũ xuống, che lấp biểu tình trong mắt, không biết đang nghĩ gì.

Bỗng nhiên, anh mở miệng nói một câu, “Nội y đều lộ ra hết rồi đấy chị.”

Lâm Kiều nghe anh nói mà tim khẩn trương, cuống quít cúi đầu nhìn về phía quần áo của mình, tuy rằng ướt không nhiều lắm, nhưng vẫn bị lộ ra.

Cô vội vàng duỗi tay ra chắn, trên mặt từng đợt nóng, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.

Hoắc Ngập nhìn về phía cô, nhẹ cười, thấp giọng nói, “Phòng ở bên trong, tự mình vào tìm quần áo đổi đi.”

Lâm Kiều quẫn bách đến nói không nên lời, theo phương hướng anh nói, nhanh chóng chạy vào bên trong, vào phòng mở tủ quần áo ra, bên trong tất cả đều là quần áo của anh, căn bản không có quần áo của nữ…

Vậy nghĩa là chỉ có thể mặc quần áo của anh?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.