Là Họa Không Thể Tránh

Chương 61



Lâm Kiều vào ký túc xá, Cố Ngữ Chân còn nằm, thấy cô trời sắp tối mới quay về, có chút lo lắng, “Kiều Kiều, sao cậu đi lâu như vậy?”

“Trên đường có chút việc nên chậm trễ, tớ pha đường cho cậu.” Lâm Kiều lấy gói đường đỏ nhăn nhúm trong túi ra, cắt mở đổ vào ly khuấy cho Cố Ngữ Chân.

Cố Ngữ Chân nghe vậy hơi an tâm, “Vừa rồi lớp trưởng tìm cậu, tớ nói cậu đi mua đường đỏ, còn chưa về.”

Lâm Kiều cầm bình nước ở ven tường, đổ nước vào trong ly, “Ừ, vừa rồi ở dưới lầu tớ đã gặp cậu ấy.”

“Hả?” Cố Ngữ Chân sửng sốt, “Hơn một tiếng trước lớp trưởng đã gọi điện thoại, lúc ấy hình như đã đến dưới lầu, chắc sẽ không luôn ở đó chờ cậu chứ.”

Lâm Kiều nghe vậy hơi dừng tay, “Đợi lâu như vậy sao?”

Cố Ngữ Chân tự hỏi, “Chắc là vậy đi, nếu không các cậu làm sao sẽ đυ.ng nhau được?”

Trong lòng Lâm Kiều đột nhiên có chút áy náy, đưa ly đường đỏ đến tay Cố Ngữ Chân, đi đến bên cạnh bàn kéo ngăn bàn ra, cầm lấy điện thoại bên trong.

Bên trong quả nhiên có mấy cuộc gọi chưa nhận.

Lâm Kiều nhìn một hồi, vẫn quyết định bỏ ý niệm gọi lại, một lần nữa cất điện thoại về ngăn bàn.

Hoắc Ngập trở lại ký túc xá, Lý Thiệp chơi bóng rổ xong làm đầu đầy mồ hôi, nằm trên giường không muốn động đậy, thấy anh đi vào, một bên lau mồ hôi một bên hỏi, “Cậu đi đâu đấy, không phải nói muốn đưa bạn gái tới đây sao?”

Hoắc Ngập đến trước bàn ngồi xuống, tháo mắt kính, đè sống mũi, giọng nói có chút mỏi mệt, “Cô ấy đi ra ngoài.”

“Đi đâu vậy, đến gọi điện nói với cậu một tiếng cũng không làm à?”

Hoắc Ngập không nói gì.

Lý Thiệp thấy vẻ mặt của anh không đúng lắm, cầm khăn lông lau mặt, cười hề hề, “Chờ lâu như vậy, không phải là bỏ cậu đi ra ngoài với nam sinh khác đấy chứ?”

Tay Hoắc Ngập hơi ngừng, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.

Lý Thiệp chấn kinh rồi, tự nhiên mà nghĩ đến Triệu Ánh Kỳ, cái cô có tính cách hoạt bát rộng rãi kia thật đúng là không nhất định sẽ chịu được, “Thật sự là đi ra ngoài với nam sinh khác, chỉ có hai bọn họ đi ra ngoài? Vậy thì cậu xong rồi, yêu đương không phải một ngày 24 giờ đều dính lấy nhau à, mà cậu thì cả một ngày cũng không thấy được người ta.”

Hoắc Ngập lấy điện thoại nhìn thoáng qua, chưa từng nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào của Lâm Kiều, khi anh gọi tới cũng chỉ ngẫu nhiên mới nhận.

Anh tùy ý ném điện thoại lên bàn, gần đây ít gặp nhau, có lẽ làm cô ấy đã quên rằng bọn họ còn đang yêu đương.

Ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây, không khí sáng sớm tươi mát thư thái.

Lâm Kiều là bị điện thoại bên cạnh gối đầu đánh thức, ngày hôm qua gọi điện thoại với anh xong liền ngủ luôn, cô mơ mơ màng màng lấy qua nhấn mở, khàn giọng đáp một tiếng, “Ừ?”

“Chưa dậy à?” Bên kia truyền đến giọng nam dịu dàng.

Lâm Kiều phản ứng lại, mở to mắt nhìn di động, thế nhưng đã hơn 10 giờ, cô ngủ quên, bọn họ hẹn chính là 9 giờ.

Cô lập tức ngồi dậy, duỗi tay xoa mắt, “Còn chưa.”

Hoắc Ngập nghe thấy giọng nói mềm như bông của cô, cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng mơ mơ màng màng ngoan mềm đó, anh nhịn không được cười lên một tiếng, “Vậy chị ngủ thêm một lát nữa, chúng ta xuất phát muộn chút cũng được.”

“Không cần đâu, tôi đã dậy rồi, mười phút là xong ngay.” Chơi sớm rồi về sớm.

Lâm Kiều trong lòng nghĩ như vậy, chỉ chưa nói ra thôi.

Hoắc Ngập hơi dừng một chút, cười hỏi, “Nhanh như vậy?”

Lâm Kiều đứng dậy đi dép lê, “Ừ, tôi rửa mặt xong liền xuống luôn.”

Bên kia bật cười, “Vậy mười phút sau tôi đến dưới lầu chờ chị.”

“Được.” Lâm Kiều ngắt điện thoại, vào toilet rửa mặt xong, tùy tiện cầm quần áo mặc vào, chuẩn bị đổi giày xuống lầu.

Lục Y Y nhìn cô bận việc qua lại, cũng có chút khó hiểu, “Không phải cậu đi hẹn hò à, cứ như vậy mà đi hả?”

Tay đang cầm túi của Lâm Kiều dừng lại, nhìn thoáng qua trên người, “Còn thiếu cái gì sao?”

“Thiếu nhiều luôn ý.” Lục Y Y kéo cô qua, để cô ngồi ở trước bàn của mình, “Cậu phải đi gặp chính là Hoắc Ngập đấy, không trang điểm một chút, với diện mạo kia của cậu ấy thì làm sao mà cậu tỏa sáng được?”

Cố Ngữ Chân còn đang nằm trong ổ chăn, lên tiếng tán đồng, “Kiều Kiều, tốt xấu gì cũng nên trang điểm một chút, tỏ vẻ tôn trọng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 149: Chương 149

Lâm Kiều lại không có nghĩ quá nhiều, “Chỉ là tớ đã nói với cậu ấy sau mười phút sẽ xuống, giờ không còn kịp rồi.”

“Mười phút dư dả, chỉ cần cho tớ chút thời gian, tớ trang điểm cho cậu, làm nhé ~” Lục Y Y đã thèm muốn gương mặt này của cô từ lâu, trắng nộn như trứng gà bóc vỏ, nếu trang điểm lên không biết sẽ xinh đẹp bao nhiêu.

Lâm Kiều nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của Lục Y Y, nhịn không được cười lên một tiếng, dù sao cũng không tốn mất bao nhiêu thời gian, cô ấy muốn làm thì làm đi.

Nhưng cô lại không nghĩ rằng, mười phút của Lục Y Y cùng với mười phút của cô, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Thời gian nhạnh chóng đã qua hơn hai mươi phút.

Tuy rằng Hoắc Ngập không hề thúc giục, nhưng chiếu theo thói quen hay đến trước của anh, hẳn là đã ở dưới lầu đợi đã lâu, trời chiếu nắng như vậy, chắc chắn sẽ không còn kiên nhẫn đợi.

Lâm Kiều chưa từng đến trễ lâu như vậy, có chút sốt ruột, nhìn các cô ấy bận rộn cô nhỏ giọng hỏi, “… Được chưa vậy?”

Cố Ngữ Chân đang kẹp tóc cho cô, nghe vậy cuống quít nói: “Nhanh nhanh, còn chỗ tóc này là xong thôi, lớp trưởng đã tới rồi, sao lại không gọi điện thoại?”

“Ôi chết, thời gian sao lại nhanh thế?” Lục Y Y nhìn thời gian, tay có chút run, nam thần chờ ở dưới lầu, áp lực không hề nhỏ đâu.

Lâm Kiều ngoan ngoãn ngồi, mắt nhìn điện thoại, Hoắc Ngập không gọi lại, cũng không nhắn tin hỏi, khả năng còn chưa tới đây?

Tuy rằng khả năng là rất nhỏ, nhưng Lâm Kiều vẫn rất may mắn mà nghĩ.

Lục Y Y làm xong một bước cuối cùng, phi thường vừa lòng liếc mắt đánh giá cô một cái, đưa gương đến trước mặt cô khoe chiến tích, “Ok xong, cậu mau nhìn xem!”

Cố Ngữ Chân cũng uốn tóc xong cho cô, cúi đầu nhìn xuống, “Ôi, đẹp ngây người!”

Lâm Kiều có làn da đẹp, Lục Y Y cũng không đánh phấn cho cô, mà chỉ quét má hồng, nghiêm túc uốn cong mi, trang điểm tươi tắn, cơ hồ không nhìn ra dấu vết, buộc tóc cao đuôi ngựa, đuôi tóc hơi uốn nhẹ, còn kẹp lên một cái kẹp tóc thủy tinh, trắng trẻo mềm mại sạch sẽ, giống như tiểu tiên nữ, mặc dù ăn mặc quần áo đơn giản nhất, thoạt nhìn cũng rất kinh diễm, là loại kinh diễm thoải mái dễ chịu.

Lâm Kiều nhìn ngây người, có long trọng quá hay không…

Cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Lục Y Y cùng Cố Ngữ Chân đã một phen đẩy cô, “Đi nhanh đi, người ta ở dưới lầu chờ rất lâu rồi đó!”

Hóa ra các cô ấy còn biết người ta đã đợi rất lâu.

Lâm Kiều trực tiếp bị đẩy ra ngoài, cũng không còn đường rút lui, đeo túi nhỏ lên người, ngoan ngoãn xuống dưới lầu.

Hoắc Ngập quả nhiên đã chờ dưới lầu.

Thời gian cuối tuần này, trong trường không có mấy người, anh ngồi trên khối đá cách đó không xa, chân dài vươn, một chân hơi khuất, tư thái thanh thản, cúi đầu xem tin tức ngoại giao nước ngoài.

Anh mặc áo thun màu đen, tóc đen vuốt về sau, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ thanh tuyển, đơn giản thoải mái lại làm người khác không rời được tầm mắt, lẳng lặng ngồi ở đó đã là một khung cảnh đẹp.

Hoắc Ngập nhận thấy được cô xuống dưới, ngẩng đầu nhìn lại, tầm mắt nhìn thẳng không hề che giấu, trực tiếp dừng trên người cô không dời đi.

Lâm Kiều có chút không được tự nhiên, thấy anh nhìn mình không nói lời nào, chỉ có thể đi qua, “Chờ lâu không?”

Hoắc Ngập thấy đuôi tóc qua lại của cô, cô gái nhỏ hiển nhiên rất coi trọng lần hẹn hò này, cố ý trang điểm, tóc thẳng ngày thường giờ hơi uốn cong, trên đầu còn đeo một cái kẹp sáng lấp lánh, đi tới sẽ mang theo ánh sáng nhỏ vụn đong đưa.

Khóe môi Hoắc Ngập hơi cong lên, trong mắt lộ ra ý cười, “Cũng không lâu lắm.” Anh duỗi tay kéo tay cô “Đi thôi, gần đây có chút bận, nên không có thời gian cùng chị ra ngoài chơi, đừng nóng giận, về sau tôi sẽ hay ở bên chị.”

Lâm Kiều có chút buồn rầu, nhỏ giọng nói thầm, “Thật ra cũng không cảm thấy cậu bận lắm, cậu cứ như vậy cũng được rồi.”

Hoắc Ngập giống như không nghe thấy, nhìn cô nhẹ giọng nói, “Chị thật xinh đẹp.”

Lâm Kiều có chút nóng mặt, hơi cúi đầu, “Cảm ơn.”

Hoắc Ngập bỗng nhiên cúi đầu hôn lên mặt cô, Lâm Kiều sợ tới mức vội vàng nhìn xung quanh, “Đừng ở trong trường hôn tôi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 235

“Hiện tại không có ai, hôn một chút cũng không được, đã vài ngày chưa hôn chị rồi?” Hoắc Ngập nói mà không cảm thấy thẹn chút nào.

Mặt Lâm Kiều vừa nóng vừa rát, vội vàng thu tay về, bước nhanh đi dưới bóng cây, ánh mặt trời cùng Hoắc Ngập, không cái nào cô có thể chống đỡ được.

Lần hẹn hò này, đương nhiên không có khả năng để Quan Chí đón đưa, qua lại trên đường khó tránh khỏi tốn thời gian, chơi một ngày rất nhanh đã đến tối.

Hoắc Ngập đưa cô đi siêu thị, tính tự mình nấu.

Lâm Kiều cũng không phản bác, như vậy là tốt nhất, mấy nhà hàng anh chọn đều rất đắt, căn bản ăn không an tâm.

Chờ khi Lâm Kiều mua xong đồ đi ra ngoài, mới nhớ là vừa rồi lúc đi vào đã đặt túi ở quầy lấy, cô đuổi theo Hoắc Ngập ở phía trước, “Tôi để quên túi ở bên trong, tôi đi lấy đã.”

Hoắc Ngập nhìn bộ dáng hoảng loạn của cô, hơi mỉm cười, “Để tôi đi lấy giúp chị, chị ở chỗ này chờ tôi.” Anh đặt túi đồ lớn dựa bên cạnh ghế.

Lâm Kiều nghiêm túc gật đầu, nhìn Hoắc Ngập đi vào siêu thị.

Bên cạnh đột nhiên có người tới gần.

Lâm Kiều vừa quay đầu, người nọ đột nhiên kéo cánh tay cô lôi ra bên ngoài, ngoài miệng hung dữ nói: “Ba đi tìm con lâu như vậy, con lại ở bên ngoài lêu lổng với nam sinh khác!”

Lâm Kiều hoảng sợ, là người đàn ông ngày đó ở ngoài trường một hai phải kéo cô lên xe.

Ông ta đã đổi thành một bộ quần áo mộc mạc, không còn mang dây xích vàng, mặc áo dài, che lại hình xăm trên cánh tay.

Lâm Kiều thấy tên đàn ông này hoàn toàn hoảng sợ, đột nhiên lui về phía sau, lớn tiếng quát, “Ông buông ra!”

“Mau theo ba về nhà, lúc trước là ba không nên đánh con, con nghe lời một chút, đừng cùng mấy đứa lưu mạnh lêu lổng ở bên ngoài!” Người đàn ông túm lấy cô kéo đi, cánh tay to gấp ba lần tay cô, cổ tay của cô so với ông ta, nhìn như đũa ăn vậy, bẻ gãy dễ dàng.

Lâm Kiều căn bản không thắng nổi sức lực này, mọi sự giãy giụa đều phí công.

Người xung quanh sôi nổi dừng lại xem náo nhiệt, tất cả đều nghĩ là người lớn trong nhà đang dạy dỗ đứa trẻ.

Lâm Kiều vội vàng xoay người, từ dưới cánh tay của ông ta chui ra, một chân đá qua, lại như đá vào sắt vậy, một chút động tĩnh cũng không có, tay còn bị ông ta siết chặt muốn chết, đau làm cô nhe răng nhếch miệng.

Người đàn ông sống chết túm không bỏ, làm sao cũng không thể thoát, Lâm Kiều hoàn toàn luống cuống, nhìn về phía ông chú gần đó lớn tiếng cầu cứu, “Cháu thật sự không quen biết ông ta, cháu với bạn học cùng tới mua đồ, cháu căn bản không quen ông ta!”

Ông chú nghe thấy cũng có chút khó hiểu

“Con bé này có phải điên rồi hay không, vì một đứa con trai hư hỏng, đến ba cũng không nhận!” Người đàn ông tức giận nổi trận lôi đình, thật sự như đang dạy dỗ đứa con phản nghịch.

Ông chú cũng có chút sũng sờ không rõ ràng lắm, người xung quanh sôi nổi nhìn lại, lại không để trong lòng.

Lâm Kiều bị lôi đi cách xa đám người, sợ tới mức hồn bay tán loạn, xông thẳng về cửa siêu thị kêu, “Hoắc Ngập, Hoắc Ngập!”

Người đàn ông đột nhiên tát cô một cái, “Không thấy xấu hổ mất mặt à, mày muốn cho mọi người đều biết mày mỗi ngày đều lêu lổng ở bên ngoài với nam sinh hả, mày không thấy xấu hổ, làm mẹ mày ở nhà mỗi ngày đều khóc lóc, mày có biết suy nghĩ cho chúng tao một chút hay không!”

Trong lòng Lâm Kiều vừa hoảng vừa sợ, liều mạng giãy dụa, nếu không phải còn có chút sức lực, thì đã sớm bị lôi đi, cô nghĩ vậy giọng nói cũng sắc nhọn hơn, “Cháu không quen biết ông ta, giúp cháu với, cầu xin mọi người!”

Người đàn ông lại đánh thêm một cái tát, Lâm Kiều bị đánh mắt đầy sao, ý thức cũng có chút mơ hồ, người đàn ông duỗi tay liền lôi cô đi.

Người xung quanh sôi nổi dừng lại, ông chú cách đó không xa vẫn không nhịn được đến gần, đang muốn mở miệng.

Một thím bên cạnh chủ động đi tới, “Con bé thật sự là con gái của ông hả, các người quen biết sao?”

“Con của tôi thì sao tôi lại không biết, nó đang học lớp 11 ở Nhất Trung, tên Lâm Kiều, không tin bà đi tra thử!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lâm Kiều thấy được cọng rơm cứu mạng, phản ứng cực nhanh phản bác, “Ông ta nói đều là giả, cháu không quen ông ta, ông ta là bọn buôn người!!!”

“Kiều Kiều!”

“Ông buông tay!” Bà thím vừa nghe vậy, lập tức tiến lên kéo cô qua, “Cháu gái, cháu trước cứ đi theo thím đã.”

Người đàn ông thấy nhiều người vây quanh lại đây, không còn kéo nữa, trơ mắt nhìn cô bị lôi đi, thấy người bên cạnh đều đang nhìn mình, đành xoay người rời đi.

Lâm Kiều kiệt sức, bị bà thím dắt rời đi.

“Đừng sợ đừng sợ, có thím ở đây, người xấu sẽ không bắt cháu đâu, trước cháu cứ đi theo thím trốn tránh đã, miễn cho người ta lại tìm tới đây.”

Lâm Kiều vốn đang đi theo, nhưng càng đi lại cách đám người càng xa, đi vào một con đường vô cùng hẻo lánh.

Cô nháy mắt dừng bước chân, trong lòng phát lạnh, “Thím, bạn cháu còn đang chờ ở siêu thị, rất nhanh sẽ ra, cháu đi tìm cậu ấy, làm phiền thím rồi.”

Bà thím túm tay cô, vẻ mặt nôn nóng, “Bạn của cháu cũng không biết đi nơi nào rồi, cháu còn muốn đi tìm cậu ta, quá nguy hiểm, nhỡ đâu bị bọn buôn người lôi đi là cháu xong luôn!”

Lâm Kiều nhìn bà ta gắt gao túm tay mình, trong lòng càng thêm lạnh căm căm, vội vàng lui ra sau, “Cảm ơn thím, bạn trai cháu đang chờ ở bên ngoài, cháu không sợ.”

Bà thím thấy cô không nghe lời, thấy xung quanh không có ai, đột nhiên giữ chặt tay cô, dùng hết lực kéo về, một bên gào với người ở phía sau, “Tiểu Kim, lại đây hỗ trợ!”

Phụ nữ từng làm qua việc nhà nông, sức lực rất lớn.

Lâm Kiều vừa rồi đã tiêu hao hết thể lực, bây giờ hoàn toàn không giãy ra được nữa, bị kéo thật mạnh qua, nhìn thấy chiếc Minibus ở chỗ ngoặt, cả người đều run lên, lòng tràn đầy tuyệt vọng.

“Đang làm gì?” Phía sau truyền đến thanh âm.

Hoắc Ngập thấy một người phụ nữ lôi kéo Lâm Kiều, khẽ nhíu mày, bước nhanh đến gần.

Lâm Kiều ngẩng đầu thấy là Hoắc Ngập, nháy mắt thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Hoắc Ngập, báo cảnh sát…”

Cổ họng cô đau rát, nói không ra lời.

Người phụ nữ vốn dĩ không muốn buông tay, thấy nam sinh tới đây, hơi buông lỏng tay ra.

Lâm Kiều vội vàng vùng khỏi tay bà ta, chạy đến bên cạnh Hoắc Ngập, ôm tay anh, sợ tới mức nói cũng không nên lời.

Hoắc Ngập nhìn lướt qua người phụ nữ kia, “Kéo cô ấy làm gì?”

Người phụ nữ không nói lời nào, ra hiệu cho tên côn đồ vừa xuống xe cùng nhau chạy về Minibus, Hoắc Ngập lập tức tiến lên phía trước.

Lâm Kiều sợ tới mức không nhẹ, bắt lấy tay anh, “Bọn họ còn có người.”

“Không có việc gì, không sợ.” Giọng nói của Hoắc Ngập rất bình tĩnh, nắm lấy tay cô, trấn an.

Lâm Kiều miễn cưỡng vững vàng lại, không biết vì sao đột nhiên có cảm giác như gặp được người tin tưởng, cũng không còn sợ nữa.

Hoắc Ngập đi tới bên cạnh chiếc Minibus, người phụ nữ ngồi ở phía sau, tên côn đồ ngồi trên ghế lái, cũng không tính lái xe đi, rất kiêu ngạo mà ngồi ở bên trong, căn bản không hề sợ.

Hoắc Ngập nhìn bọn họ đang ngồi ở bên trong, bình tĩnh nói: “Đi xuống nói chuyện.”

Người phụ nữ không để ý đến, đến mắt cũng không thèm liếc, thật giống như không phải người vừa rồi mạnh mẽ kéo người ta vậy.

Hoắc Ngập đột nhiên nhấc chân đá cửa xe, quát một tiếng chói tai, “Cút xuống!”

Lâm Kiều đứng bên cạnh anh bị hoảng sợ, da đầu căng lên.

Người phụ nữ bên trong cũng thấy sợ run.

“Con mẹ nó!” Tên côn đồ đột nhiên bị anh dọa, thấy cửa cũng bị đá lõm vào, lấy ống thép trên chỗ điều khiển, mở cửa xuống xe muốn đi dạy dỗ.

Hoắc Ngập nhấc chân đạp vào chân của hắn ta, trực tiếp nắm lấy đầu của hắn, đột nhiên đập về phía cửa kính xe, “Phanh” một tiếng vang lớn, cửa kính xe trực tiếp bị đập vỡ nát.

Người phụ nữ bên trong thét chói tai, “A! Má ơi!”

Tên côn đồ kêu rên một tiếng, mặt đầy máu.

Hoắc Ngập vô cảm lấy đi ống thép trong tay hắn, túm tóc tên côn đồ kéo ra phía sau xe.

Đầy đất là thủy tinh cùng máu.

Lâm Kiều đứng không vững, dựa vào mặt tường mà ngồi xuống, chân cũng mềm.

*

Tác giả có lời muốn nói: Mẹ nó, Hoắc hư hỏng đẹp trai đến nỗi làm mặt tôi đầy máu, trộm lau máu mũi-ing.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.