Là Họa Không Thể Tránh

Chương 68



Hứa Niệm đi theo cả đường, thấy Lâm Kiều căn bản không thèm nhìn, đánh thì đánh không lại, đuổi theo cũng không chịu dừng, cũng không còn thấy thú vị, quay đầu trực tiếp về nhà, không định lên lớp.

Lâm Kiều trở lại phòng học, đã bị Lưu Hữu Dung gọi vào văn phòng.

Lưu Hữu Dung đương nhiên biết chuyện của cô với Hoắc Ngập, chỉ là chưa muốn chỉ ra, mà cũng đã lớp 12, căn bản không dám nói nhiều, lo lắng sẽ ảnh hưởng tới thành tích của bọn họ.

Đương nhiên cô càng lo lắng cho Lâm Kiều, bởi vì thành tích rõ ràng đã xuất hiện vấn đề, chứng tỏ tâm tư đã phân tán, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ hỏng việc.

“Lâm Kiều, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, thi đại học sắp tới rồi, tốt nhất không nên lơi lỏng.”

Lâm Kiều khẽ gật đầu, “Em biết, cô Lưu, kế tiếp em nhất định sẽ nghiêm túc.”

Lưu Hữu Dung thật sự thích cô bé này, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, biết em ấy không có người lớn ở bên cạnh, lời nói cũng càng thêm thấm thía, “Em nhất định phải chú ý, lần thi đó sẽ liên quan đến tương lai của em, cô có khi sẽ nói lời không dễ nghe, nam sinh ở phương diện tình cảm này cũng sẽ không coi trọng, em thấy lần thi này rõ ràng đã có khác biệt, thành tích của em rơi xuống, Hoắc Ngập ngược lại thi còn tốt hơn cả lần trước. Không nên trách cô nói thật, em không thể đặt tất cả tâm tư lên trên một người, em phải học được việc cân bằng quan hệ giữa hai bên, em rõ ý cô chứ?”

Đầu Lâm Kiều hơi gục xuống, khó có khi đỏ mắt, “Thưa cô, em hiểu.”

“Ừ, không nên đặt áp lực quá lớn, em muốn ổn định lại cũng rất dễ dàng, về sau nên chú ý nhiều hơn, lần thi tiếp theo, cô hy vọng có thể nhìn thấy em tiến bộ.”

Lâm Kiều gật đầu quay lại phòng học, ngồi tại chỗ thật lâu, lấy ra túi đóng gói điện thoại đã sớm lau khô, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn Lý Thiệp, “Lý Thiệp, giúp tôi đưa thứ này cho Hoắc Ngập được không?”

Lý Thiệp sau tan học liền về ký túc xá, Hoắc Ngập đã trở lại, lẳng lặng ngồi đọc sách.

Cậu ta đưa điện thoại Lâm Kiều đưa cho, đặt ở trên bàn của anh, “Kẹo sữa bảo tôi đưa cho cậu, nói là trả cậu.”

Hoắc Ngập nhìn điện thoại ở bên cạnh, tùy ý lấy tới ném vào thùng rác.

Lý Thiệp nhìn sửng sốt, “Hai người cãi nhau?”

“Chia tay rồi.” Hoắc Ngập bình tĩnh trả lời, duỗi tay lật qua một tờ, tiếp tục đọc sách.

“À, cũng khó trách, tôi nói gần đây sao không thấy cậu đi đợi cậu ấy tan học?” Lý Thiệp nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, còn có điện thoại vừa bị ném vào thùng rác, chần chờ trong chốc lát, đi lên khoác tay lên vai anh, “Tâm trạng không tốt?”

Hoắc Ngập vẫn như cũ nhìn sách, “Không có, đã kết thúc.”

Lý Thiệp thấy anh không có phản ứng gì, cũng không để trong lòng, “Muốn đi ra ngoài chơi hay không, cũng lớp 12 rồi, áp lực không cần quá lớn, dù sao cậu cũng luôn đứng đầu, thả lỏng một chút cũng không thành vấn đề.”

“Được thôi.” Hoắc Ngập cười đồng ý.

Lý Thiệp thấy anh đồng ý, chưa phản ứng kịp, lúc trước tên này yêu đương với Kẹo sữa, căn bản là không có hứng thú đi ra ngoài, mỗi ngày đưa Kẹo sữa ra ngoài ăn ngon, chơi đủ thứ, nếu không thì sẽ đi thư viện, cậu ta còn tò mò, ngày ngày ngây ngốc cùng nhau, chẳng lẽ không thấy chán à, quả nhiên, bây giờ chưa hết lớp 12 đã chia tay.

Lý Thiệp gọi điện thoại kêu Vương Trạch Hào cùng với một đám người, mọi người hẹn nhau đi uống rượu, tới chỗ hẹn Vương Trạch Hào còn đưa thêm mấy nữ sinh tới, bên trong là mấy nữ sinh lớp 10 lớp 11, Triệu Ánh Kỳ cũng ở trong đó.

Triệu Ánh Kỳ giờ nhìn cũng không khác lớp 10 là bao, không trang điểm gì hết, làn da trắng nõn không tỳ vết, cô ta đi theo bạn trai cùng tới đây chơi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (1)

Thấy Hoắc Ngập cũng không ngoài ý muốn, cô ta vốn là cố ý tới đây, dù sao cũng sớm đã có cảm giác Hoắc Ngập sẽ chia tay với Lâm Kiều.

Tuy rằng cô ta còn nhớ rõ hộp quà mình đưa bị anh trực tiếp ném đi, nhưng cô ta vẫn không cam lòng, cô ta cũng không cảm thấy mình bại bởi Lâm Kiều, chỉ là thứ tự đến trước và sau mà thôi, nếu như là cô ta gặp Hoắc Ngập trước, vậy chắc chắn sẽ là hai người bọn họ ở bên nhau.

Triệu Ánh Kỳ nhìn thoáng qua Hoắc Ngập phía đối diện, Hoắc Ngập căn bản không nhìn cô ta.

Chai rượu bên cạnh anh đã uống được hơn phân nửa, xung quanh náo nhiệt cũng không liên quan đến anh, chỉ lo ngồi một mình.

Tửu lượng rõ ràng rất tốt, rượu này nồng độ khá cao, nhưng chưa thấy anh có chút men say nào.

Xung quanh chơi rất náo nhiệt, có lẽ Hoắc Ngập cảm thấy nhàm chán, đứng dậy ra khỏi ghế lô.

Triệu Ánh Kỳ đợi một lát, cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Liếc mắt một cái đã thấy Hoắc Ngập ngồi ở quầy bar bên ngoài, chân dài hơi cong, yên tĩnh ngồi đó, phía trước đặt một ly rượu, ngón tay kẹp thuốc, bộ dáng xinh đẹp, vừa ra khỏi đã thấy, xung quanh có mấy cô gái chú ý tới, thường thường nhìn sang.

Triệu Ánh Kỳ bước nhanh tới, mở miệng quan tâm, “Đàn anh, sao anh lại ra đây một mình?”

Hoắc Ngập giương mắt nhìn về phía cô ta, hiển nhiên liếc mắt một cái đã nhìn thấu, anh không tiếng động cười, “Bạn trai của cô còn ở bên trong, ra ngoài tìm tôi làm gì?”

Triệu Ánh Kỳ bị đâm vào người, vẻ mặt hơi cứng đờ, nghe ra anh đang trào phúng, cũng không tính toán giấu giếm tâm tư của mình làm gì nữa, “Người bạn trai này chỉ là tùy tiện chơi đùa mà thôi, em cũng không hề thích anh ta, em càng thích đàn anh hơn, không biết em còn có cơ hội hay không?”

Hoắc Ngập cụp mắt không chút để ý, “Muốn yêu đương với tôi?”

“Đúng vậy, em thích anh đã lâu.” Triệu Ánh Kỳ nói trắng ra, cô ta xem như đã biết, ở trước mặt Hoắc Ngập, giả bộ quá nhiều chỉ làm anh thêm phiền.

Lâm Kiều còn không phải là ví dụ tốt nhất sao?

Hoắc Ngập nghe được lời này cười khẽ một tiếng, lời nói trào phúng, “Có thể chứ, vậy yêu đi.”

“Thật vậy chăng?” Triệu Ánh Kỳ dường như không dám tin vào lời mình nghe thấy, cô ta hưng phấn mà nhảy lên, nghĩ đến lúc Hoắc Ngập yêu đương, lại quản lý Lâm Kiều rất nghiêm, nhanh chóng tự giác nói: “Vậy bây giờ em sẽ đi chia tay với bạn trai, về sau tuyệt đối sẽ không qua lại với anh ta nữa!” Cô ta nói xong, xoay người chạy vào bên trong.

“Không cần.” Hoắc Ngập cười châm chọc, “Chia tay hay không cũng không có liên quan gì, tùy tiện yêu đương mà thôi, nói không chừng ngày nào đó sẽ chia tay.”

Bước chân Triệu Ánh Kỳ hơi dừng, quay đầu nhìn về phía anh, vẻ mặt anh nhàn nhạt, căn bản chẳng sao cả, làm cô ta hoài nghi hôm nay tùy tiện người nào muốn yêu đương với anh, anh cũng đều sẽ đồng ý, căn bản không để bụng đối tượng là ai.

Nhưng chính cô ta lại thích kiểu như vậy, càng hư càng có tính khiêu chiến, lập tức dịu ngoan trả lời: “Vâng, em đã hiểu, đàn anh.”

Ánh nắng đầu hạ xuyên qua lá cây chiếu xuống dưới, Lâm Kiều đang ở lối đi bộ nhỏ trong trường học, học thuộc xong từ đơn tiếng Anh, thu tài liệu học tập, mới chạy lên lầu.

Cô cụp mắt chậm rì rì lên lầu, ngẩng đầu đã thấy Hoắc Ngập đang cùng một nữ sinh cười nói đi về phía bên này.

Chân Lâm Kiều hơi dừng, cũng không biết anh có nhìn thấy mình hay không, thấy tầm mắt anh dừng ở trên người nữ sinh, vội vàng ôm tài liệu, quay đầu tránh dưới lầu.

Phía sau đi lên mấy nữ sinh, thấy cô đột nhiên xoay người xuống lầu, vốn đang có chút khó hiểu, nhìn thấy phía trước Hoắc Ngập đi cùng một nữ sinh khác, nháy mắt đã hiểu rõ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 173: Ngoại truyện 4

Chờ hai người đi xa, trong đó có một nữ sinh nhịn không được hỏi, “Hoắc Ngập với Lâm Kiều có phải chia tay rồi hay không?”

“Chia tay lâu rồi, Hoắc Ngập cũng đã có bạn gái mới.”

“Thật sự có bạn gái mới? Là Triệu Ánh Kỳ kia hả?”

“Đúng vậy, chính là cậu ta, đi chỗ nào cũng nói Hoắc Ngập là bạn trai của mình, khϊếp người, suốt ngày làm nũng các thứ, nói chuyện cũng nũng nịu ghê người.”

“Còn phải nói nữa à, Triệu Ánh Kỳ kia cũng rất có thủ đoạn, bạn trai trước kia của cậu ta đến bây giờ vẫn còn khăng khăng một mực với cậu ta, sau đó Hoắc Ngập lại bị cậu ta bắt về tay, thật sự rất biết tận dụng mọi thứ.”

“Tớ nói rồi đấy, chắc chắn sẽ là kết quả như thế này, Hoắc Ngập có điều kiện như vậy sao có thể thiếu nữ sinh thích, cậu xem người ta hiện tại không có chút ảnh hưởng nào, học tập yêu đương không một thì hai, Lâm Kiều bị ném bỏ dứt khoát, giống như chia tay cũng không buồn thông báo?”

“Lâm Kiều quá đáng thương, lần thi này cậu ấy lại bị lùi mất vài hạng, cũng sắp văng ra khỏi tốp trọng điểm, nếu còn cứ tiếp tục như vậy, tớ cảm thấy cậu ấy rất khó thi vào được đại học top.”

“Tớ thật muốn nói, cậu ấy không nên yêu đương với Hoắc Ngập, rõ ràng biết không có khả năng có kết quả tốt, cần gì phải uổng phí sức lực, hơn nữa nam sinh còn coi nhiều thứ khác quan trọng hơn nữ sinh, càng lún sâu sẽ chỉ là nữ sinh.”

Lâm Kiều dựa vào ven tường cầu thang, cụp mắt không rên một tiếng, chờ người trên lầu chậm rãi đi xa, cô mới một lần nữa lên lầu.

Một tháng kế tiếp, cô càng thêm chăm chỉ, mỗi ngày học đến rạng sáng 2 giờ, buổi sáng 5 giờ đã dậy, thời gian có được thì tâm tư đều đặt vào việc học, không để ý đến chuyện bên ngoài, đến đi đường cũng đều nhẩm từ đơn, nhớ thêm kiến thức, chỉ thiếu việc dán hai chữ khắc khổ lên trên trán.

Kỳ thi tháng sau, thành tích của cô bỗng nhiên bay lên, đứng hàng thứ nhất, dọa đổ mọi người, cái tốc độ tiến bộ này quá khủng bố, quả thực không phải là người!

Cái này mặc cho là ai cũng đều nhìn ra Lâm Kiều đã buông xuống, nếu đương sự đã buông bỏ, mọi người tất nhiên cũng không còn hứng thú nghị luận.

Buổi sáng tập hợp, trên đài chủ tịch đang thông báo phê bình.

Trần Tuyên Trùng lại tiếp tục dẫn đầu, ở trong phòng học chống đối giáo viên, cùng vài người đứng song song ở phía trên viết kiểm điểm.

Hoắc Ngập đứng bên cạnh giáo viên, trong hàng học sinh ưu tú lên phát biểu, đồng phục đoan chính chỉnh tề cùng ống quần theo gió bay tán loạn kia của Trần Tuyên Trùng thành hai hình ảnh đối lập.

Nữ sinh xung quanh nhịn không được so sánh, “Tớ phát hiện Hoắc Ngập với Trần Tuyên Trùng đúng là hai phe đối lập cực đoan, một người mỗi ngày đại biểu học sinh ưu tú đi lên phát biểu, một người khác thì tuần nào cũng đi lên viết kiểm điểm.”

“Cậu nói thế lại làm tớ muốn ship cp.”

“Đừng có mẹ nó mà ship, hai người bọn họ không dễ đối phó đâu, lúc trước còn đánh nhau một trận.”

“Nói bọn họ vì sao lại đánh nhau, đến bây giờ tớ vẫn chưa biết nguyên nhân?”

Một nữ sinh bên cạnh hạ giọng, “Có khi nào là bởi vì Lâm Kiều hay không, tớ nghe nói hình như Trần Tuyên Trùng cũng thích Lâm Kiều, hơn nữa còn là do Hoắc Ngập ra tay trước.”

“Không có khả năng, Hoắc Ngập lịch sự dịu dàng như vậy, căn bản không có khả năng ra tay trước, chắc chắn là Trần Tuyên Trùng gây chuyện sinh sự, hiện giờ Hoắc Ngập đã có bạn gái mới, chuyện của hai người họ đã sớm qua, hơn nữa Hoắc Ngập nhìn thử cũng không phải là rất để ý Lâm Kiều.”

Tuy rằng Lâm Kiều đang nghe phát thanh, chỉ là âm thanh của loa cũng không che giấu được tiếng nói chuyện của nhóm nữ sinh bên cạnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 11

Lâm Kiều hơi nâng mắt nhìn về phía trên đài, Hoắc Ngập yên tĩnh đứng đó, mặt mày sạch sẽ kinh diễm, như được vẽ mà ra, trong tay cầm một tập danh sách, trong trường có bạn học tham gia thi đua được thưởng, anh phải báo danh gọi tên từng người đi lên, còn phải ở trên đó chờ rất lâu.

Lâm Kiều thu hồi tầm mắt, đang phát là giọng nói lười nhác của Trần Tuyên Trùng, “… Tôi thật sự đã nhận ra được sai lầm của mình, hy vọng những ngày về sau có thể có điều kiện sửa lại, cũng mong bạn học cùng giáo viên hỗ trợ giám sát…”

Mỗi một lần kiểm điểm của Trần Tuyên Trùng thì khuôn mẫu bài nói đều giống nhau, mọi người đều nghe quen đến muốn ngủ luôn.

“Mặt khác, tôi còn có một việc muốn nói với một người…”

Trần Tuyên Trùng nói tới đây, hoàn toàn đã lệch ra khỏi quỹ đạo của bản thảo, lực chú ý của mọi người được cậu ta kéo về, “Tôi muốn nói với bạn học Lâm Kiều một chuyện, vào lúc lớp 10 là do tôi không hiểu chuyện, luôn bắt nạt cậu, hiện tại tôi mới ý thức được sai lầm của mình, tôi ở chỗ này gửi lời xin lỗi tới cậu, hiện tại tôi phát hiện tôi còn rất thích cậu…”

Giọng nói của cậu ta thông qua microphone được phóng đại, truyền khắp các góc trong trường, giáo viên bên cạnh hoàn toàn trợn tròn mắt, không nghĩ tới Trần Tuyên Trùng sẽ nói ra lời như vậy.

Lâm Kiều đứng ở phía dưới, dường như nghi ngờ rằng mình nghe lầm.

Giáo viên lập tức đi lên đoạt lấy microphone của Trần Tuyên Trùng, lớn tiếng răn dạy, trên đài chủ tịch có chút hỗn loạn.

Chỉ có Hoắc Ngập cụp mắt, nhìn danh sách trong tay, vẻ mặt bình tĩnh không có khác lạ gì.

Lý Thiệp nhìn vẻ mặt này của Hoắc Ngập thì bị dọa phải, gấp đến độ luống cuống, vội vàng chui ra khỏi đội ngũ, chạy tới đài chủ tịch, “Mẹ kiếp! Xong rồi xong rồi!!!”

Trần Tuyên Trùng mặc kệ lời răn dạy của giáo viên bên cạnh, duỗi tay đoạt lấy microphone, lớn tiếng hỏi, “Lâm Kiều, tôi muốn cậu làm bạn gái của tôi, cậu có nguyện ý không?”

“Ôi, mẹ kiếp!!!”

Trên sân thể dục nháy mắt truyền ra tiếng ồn ào, làm đầu óc Lâm Kiều ngốc đi.

Chỉ là tiếng ồn ào, tiếng thét chói tai còn chưa kết thúc, bên phía đài chủ tịch đã hoàn toàn loạn thành một nồi cháo.

Hoắc Ngập trực tiếp ném bỏ danh sách trong tay, tiến lên cho Trần Tuyên Trùng một quyền, microphone rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn, sắc nhọn đến chói tai.

Trên sân thể dục truyền đến tiếng kinh hô.

Giáo viên cùng bạn học bên cạnh đều bị dọa ngốc, vội vàng đi lên cản, Hoắc Ngập đột nhiên hất người đang lôi kéo tay của mình ra, giận không thể át, “Cút ngay!”

Người bên cạnh bị anh nói mà sợ tới mức nới lỏng tay, Hoắc Ngập ấn Trần Tuyên Trùng rơi xuống từng nắm đấm, xuống tay tàn nhẫn.

Mặt mũi Trần Tuyên Trùng trực tiếp chảy máu, suýt chút nữa ngất xỉu.

Cậu ta đột nhiên đánh trả về một quyền, tên điên như Hoắc Ngập này, sống chết cũng không buông tay, chỉ đè cậu ta lại mà không quan tâm, căn bản không sợ đau, đánh theo kiểu không muốn sống.

Hiệu trưởng cùng nhóm giáo viên bị Hoắc Ngập dọa ngây ngốc, nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng vây lại vừa can vừa kéo, mới miễn cưỡng kéo được hai người ra.

Mắt Trần Tuyên Trùng cũng không mở ra được nữa, ăn mấy đấm đầu óc đều kêu ong ong, căn bản không đứng dậy nổi.

Cậu ta phun ra một ngụm nước bọt, miệng đầy máu, mắt nhìn Hoắc Ngập, lần này mẹ nó mới biết được, lần trước đánh nhau, tên khốn này xem ra còn xuống tay nhẹ nhàng!

Trên đài chủ tịch vây đầy người, lộn xộn một đoàn, bên ngoài sân thể dục học sinh cũng đang cãi cọ ồn ào, xung quanh sôi nổi nhìn về phía Lâm Kiều, khϊếp sợ đến không dám tin tưởng.

Hoắc Ngập, lần này mẹ nó tuyệt đối là vì Lâm Kiều mà đi đánh người!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.