Là Họa Không Thể Tránh

Chương 78



Lâm Kiều thuận đường đi siêu thị mua đồ ăn, khi tới nhà Hoắc Ngập, anh đã mở cửa cho cô.

Thời gian cũng không còn sớm, Lâm Kiều trực tiếp vào phòng bếp, Hoắc Ngập đi vào theo, “Trên đường kẹt xe?”

Lâm Kiều cúi đầu lấy đồ ăn, “Ừ, cũng hơi kẹt, cậu chờ một chút, rất nhanh là xong.”

“Được, tôi làm cùng chị.” Bánh Trôi vây quanh bên chân anh chuyển động, như muốn ăn gì, anh hơi cúi đầu, dịu dàng mắng, “Không được, vừa rồi đã ăn rồi.”

Lâm Kiều nghe giọng của anh, đôi mắt nhẹ nhàng chớp, ngẩng đầu nhìn về phía anh, sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, “Hôm nay thấy thoải mái hơn chưa?”

“Ừ, khá hơn nhiều.” Hoắc Ngập giống như muốn tới hỗ trợ.

Lâm Kiều có chút không được tự nhiên, “Không cần giúp đâu, không có món gì khó, làm rất nhanh, cậu ra ngoài nghỉ ngơi đi.”

Hoắc Ngập nghe vậy cũng không miễn cưỡng, lễ phép như cũ mà nói một câu, “Vậy làm phiền chị.”

“Không có việc gì.” Lâm Kiều thấp giọng trả lời, vội vàng cúi đầu thái rau.

Cô làm toàn món thanh đạm, không mất quá nhiều thời gian, rất nhanh đã xong.

Hoắc Ngập đi vào cùng cô bưng thức ăn ra, “Đã muộn thế này, muốn ở lại cùng ăn hay không?”

“Tôi về nhà ăn, trong nhà còn có đồ ăn, cậu ăn trước đi.”

Hoắc Ngập nghe vậy cũng không miễn cưỡng, ngồi xuống thong thả ung dung ăn cơm.

Lâm Kiều duỗi tay cởi tạp dề, đi nhìn thoáng qua tủ lạnh, đồ ăn ban ngày đã ăn, xem như yên tâm.

Cô cầm lấy túi, thấy anh ăn uống tốt, vẫn nói ra “Cậu đã khỏe hơn, từ ngày mai tôi sẽ không tới nữa, gần đây công ty tương đối bận, buổi tối đều phải tăng ca, không thể xin nghỉ tiếp.”

Hoắc Ngập nghe vậy hơi nâng mắt nhìn sang, vẫn dịu dàng như cũ, “Được.”

“Vậy tôi về trước.” Lâm Kiều đi tới cửa đi giày, nhớ tới lời nói hôm nay của An tổng, tìm lời mở miệng, “Công việc bên khu du lịch có thể phiền cậu nói với An tổng một tiếng được không, ngài ấy muốn tôi theo hạng mục này, tôi cảm thấy như vậy không tốt lắm.”

Hoắc Ngập đứng dậy tiễn cô, nghe vậy dường như có chút bi thương, “Chị không muốn làm việc cùng tôi sao?”

Động tác của Lâm Kiều ngừng lại, cô biết anh hiện tại là coi cô như người trong nhà mà đối đãi, nhưng khi làm việc cùng nhau, cô thật sự không tiếp thu được.

Lâm Kiều nhìn về phía Bánh Trôi đang vây quanh chuyển động bên chân, “Không phải nguyên nhân này, chỉ là tôi chưa từng tiếp xúc với hạng mục lớn như vậy, nếu theo vào, nhất định sẽ làm chậm trễ tiến độ, cho nên vẫn muốn phiền cậu nói với An tổng một tiếng.”

Hoắc Ngập nghe xong cũng không tiếp tục kiên trì, ôn hòa nói: “Được, tôi sẽ nói với anh ta.”

Lâm Kiều gật đầu, “Cậu đi ăn cơm đi.” Cô nói xong giúp anh đóng cửa, xoay người đi đến thang máy, bụng đã đói đến kêu vang.

Cô ấn nút thang máy, cúi đầu móc từ trong túi ra một viên kẹo, ăn trước áp đói, làm dì nấu cơm thật không dễ dàng, còn phải chịu đựng không được ăn.

Lâm Kiều nhai kẹo, ngoan ngoãn chờ thang máy, mơ hồ cảm giác có một tầm mắt dừng ở trên người, cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa, căn bản không có mắt mèo.

Cô khẽ lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.

Ngày hôm sau đi làm, Lâm Kiều bận đến giữa trưa, nghĩ đến Hoắc Ngập, còn có chút không yên tâm.

Điện thoại vang lên, Lâm Kiều mở ra, là ảnh chụp Hoắc Ngập gửi tới, ảnh chụp dây do kích cơ bụng của Bánh Trôi, kích cỡ này rõ ràng đã nhỏ hơn trước.

‘Gầy một ít.’

Đúng thật là một ít, nếu không so sánh, đúng là không nhìn ra.

Lâm Kiều nhìn đôi mắt nhỏ tủi thân của Bánh Trôi mà nhịn không được muốn cười, anh nếu còn có tâm trạng đo kích cỡ eo cho Bánh Trôi, vậy chứng tỏ không có việc gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 169

Lâm Kiều cũng hoàn toàn buông lỏng, vùi đầu vào công việc.

Chương Giản đi đến từ đối diện, đặt thư mời ở bên cạnh bàn cô, “Bên hợp tác với khu du lịch mời công ty chúng ta tham gia tiệc, An tổng muốn chúng ta cũng cùng tới.”

Lâm Kiều hơi ngừng, lấy thư mời nhìn thoáng qua, đơn giản lịch thiệp, không có hoa văn dư thừa, khá quý khí, chắc chắn không phải bữa tiệc bình thường.

Cô không muốn đi lắm, nhưng lại không tiện từ chối, dù sao cũng đã nhờ Hoắc Ngập giúp về vấn đề công việc bên khu du lịch, lại không tới cũng không được.

Chương Giản nói tóm lược lại là phải đi, thấy xung quanh không có ai lại quay lại đây, “Lâm Kiều, em suy xét xong chưa? Chúng ta có thể thử ở bên nhau xem sao.”

Lâm Kiều có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, nghiêm túc trả lời: “Chương Giản, cảm ơn ý tốt của anh, tôi chưa tính đến chuyện này.”

Chương Giản hoàn toàn không ngờ được, “Vì sao, em còn trẻ như vậy nên ba mẹ em không đồng ý?”

Lâm Kiều im lặng một lát, “Họ sẽ hiểu cho tôi.”

Chương Giản không quá hiểu rõ ý tưởng của cô, rõ ràng đẹp như vậy, tính cách lại quá lãnh đạm.

Nhưng Lâm Kiều như vậy, ngược lại làm anh ta càng vừa ý, vốn dĩ anh ta đã rất có hảo cảm với cô,nhìn vừa đẹp vừa ngoan, hiện tại xem ra quả nhiên là đúng.

“Không sao hết, về sau tình cảm ai có thể nói trước được?”

Chương Giản nói rất chắc chắn, lấy điều kiện của anh ta để theo đuổi con gái thì hoàn toàn không thành vấn đề, nhiều nhất chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.

Đi bữa tiệc như vậy, lễ phục là một vấn đề rất lớn, mặc không hợp, đó là thất lễ.

Lâm Kiều chưa từng tham gia bữa tiệc như vậy bao giờ, nhưng cũng may cuối tuần sẽ đi dạo phố cùng Cố Ngữ Chân, có thể thuận tiện chọn một bộ lễ phục.

Lúc đại học Cố Ngữ Chân vừa khéo đi làm người mẫu ngoài giờ, sau khi tốt nghiệp trực tiếp ký hợp đồng với công ty, so sánh với trước kia hoàn toàn là thoát thai hoán cốt, việc chọn lễ phục tuyệt đối không có vấn đề.

Cô ấy chọn cho Lâm Kiều một bộ lễ phục kiểu sương mù bồng bềnh, vốn dĩ da đã trắng, sau khi mặc vào có vẻ càng trắng thêm, cổ mảnh khảnh đeo một chiếc vòng dán xát, tuy đơn giản, nhưng khi nhìn qua lại vô cùng hợp, trong sáng giống như ánh sáng xuyên thấu qua thủy tinh, là một loại đẹp thoải mái.

Tiết Bối đã tạo kiểu rất lâu, chờ khi thấy Lâm Kiều, nhịn không được hỏi, “Cô tìm tạo hình này ở đâu ra thế, chắc tốn không ít tiền nhỉ?”

Lâm Kiều cười trả lời, “Không tốn mấy, bạn tôi giúp tôi làm, cô ấy rất giỏi ở phương diện này.”

Tiết Bối không nói gì, có vẻ không tin, rõ ràng nhìn thấu tâm tư, muốn bò lên trên.

Chờ các cô tới buổi tiệc, đã có chút muộn.

Sảnh tiệc rất lớn, mái vòm to rộng, phác hoạ ra buổi tiệc ăn uống linh đình, đèn thủy tinh rực rỡ lung linh, đặc biệt thích hợp với những người ăn mặc chỉnh tề ở phía dưới.

Lưu Văn đã sớm tới, thấy hai người các cô đến, bưng rượu lại gần, “Sao giờ hai người mới đến, vừa rồi tôi có thấy Hoắc tiên sinh ở trên lầu, lát nữa chúng ta cùng đi chào hỏi.”

Lâm Kiều cũng không thấy ngoài ý muốn, bên hợp tác mời bọn họ, không có khả năng không mời người hợp tác khác, huống chi Hoắc Ngập là do bọn họ trăm cay ngàn đắng mời đến, nói không chừng buổi tiệc này chính là vì anh mà làm.

Cô vừa nhấc đầu, xa xa đã thấy Hoắc Ngập, góc độ này của cô chỉ có thể thấy bóng dáng của anh, chân thon dài cùng tùy ý gác trên lan can, chỉ nhìn bóng dáng cũng đã thấy cảnh đẹp ý vui.

Tham Khảo Thêm:  Chương 107: 107: Nghỉ Đông Về Nhà

Đây là lần đầu tiên Chương Giản đến buổi tiệc lớn như vậy, nói chung chỉ có những nhân tài cấp bậc giống như An tổng mới tới một nơi như này để xã giao.

Hiện tại đến lượt anh ta tới, còn có thể quen nhiều người có uy tín danh dự như vậy, trong lòng có kích động nói không nên lời, sớm muộn gì có một ngày anh ta cũng sẽ trở nên nổi bật như vậy.

Vài vị bên cạnh Chương Giản là biết trong bữa tiệc này đối tác có mời cậu hai nhà họ Hoắc đến, nhiều ít đều muốn kết bạn với anh, người quen đi theo lên tiếng chào hỏi, “Hoắc tiên sinh, xin chào.”

Chương Giản tất nhiên đã thấy Hoắc Ngập, liền mang theo mấy lão tổng đi tới.

Hoắc Ngập không duỗi tay, nhìn về phía Chương Giản không nói gì.

Vài người đều nhìn về phía Chương Giản, “Chương tiên sinh, có thể giới thiệu một chút không?”

Chương Giản vô cùng có mặt mũi, hơi thẳng người, vươn tay lễ phép cười với anh, “Hoắc tiên sinh.”

Hoắc Ngập nhìn tay anh ta, hơi cười, vươn tay lướt qua anh ta, bắt tay với người bên cạnh.

Xung quanh có ai mà mắt không tinh, nhanh chóng đã cảm giác được không đúng, đều quay sang nhìn về phía Chương Giản.

Trên mặt Chương Giản rạn nứt đôi chỗ, tay lại hướng về phía trước một chút, “Hoắc tiên sinh không nhớ tôi sao? Lúc trước ở khu du lịch, tôi là bên phụ trách.”

“À, hóa ra là anh.” Hoắc Ngập nâng rượu trong tay, cổ tay nhẹ chuyển, quơ quơ ly rượu, “Tôi còn tưởng rằng là người nào không có mắt, một hai phải đến đâm vào tôi.”

Chương Giản nghe vậy nhìn về phía Hoắc Ngập, mắt hơi trợn lớn nói không nên lời.

Người bên cạnh cũng không dám nói gì, thấy Hoắc Ngập không thích anh ta, nên lập tức cách xa một ít, phủi bỏ quan hệ.

Chương Giản bị một đám người làm lơ, trên mặt vừa xanh vừa trắng, khó khăn đứng ở bên cạnh còn phải miễn cưỡng tươi cười.

Chờ những người đó tiếp đón xong rời đi, anh ta nhịn không được tiến lên, “Hoắc tiên sinh, anh đây là có ý gì, tôi nhớ rõ tôi không hề đắc tội anh?” Anh ta nói xong đột nhiên nhớ tới Lâm Kiều, nhanh chóng hiểu ra, “Không phải anh đã chia tay với Lâm Kiều rồi sao, giờ tôi hợp lý theo đuổi cũng không được?”

Hoắc Ngập nhìn về phía anh ta, hơi cười, vẻ mặt hờ hững, “Loại mặt hàng như anh còn muốn dùng chị tôi làm lốp dự phòng, chút tiền kiếm được ấy có đủ để cô ấy mua kẹo ăn không?”

Lời này của Hoắc Ngập thật là đâm dao lên người anh ta, anh ta mẫn cảm nhất chính là người khác nói anh ta nghèo, ghét nhất chính là loại con nhà giàu như Hoắc Ngập, không có chút năng lực nào lại còn chiếm cứ địa vị cao.

Mặt Chương Giản nhanh chóng biến sắc, “Còn cậu thì sao, không phải chỉ là có xuất thân hơn tôi thôi sao, nếu không phải ngậm thìa vàng mà sinh ra, cậu còn không phải là một kẻ bất lực à, đến thi đại học cũng phải gian lận!”

Hoắc Ngập hơi ngước mắt nhìn thoáng qua phía sau anh ta, nhanh chóng thu lại vẻ khinh thường cùng hờ hững vừa rồi, hơi cụp mắt, có vẻ rất bi thương.

Chương Giản muốn cười to, quả nhiên là đóa hoa lớn lên trong nhà kính, nói vài câu đã sợ!

“Nhìn cậu hiện tại gọn gàng lịch sự, nếu để mọi người biết cậu thi đại học cũng phải gian lận, có phải là muốn cười đến rụng răng hay không?”

“Chương Giản!” Phía sau vang lên một giọng nữ mềm mại, đánh gãy lời anh ta nói.

Chương Giản quay đầu nhìn lại, liền thấy Lâm Kiều đứng dưới bậc thang, lạnh mặt nhìn anh ta.

Lâm Kiều nghe được anh ta nói tới chuyện anh thi đại học, giống như có một cây kim đâm vào trong lòng, bước nhanh đi lên, “Anh thật quá đáng, anh căn bản không rõ ràng tình huống đã nói linh tinh!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 101

Chương Giản thấy cô ngăn trước mặt Hoắc Ngập, nháy mắt đã nhớ sang cô ả bạn gái cũ, cũng đứng ra giúp người khác nói như vậy, một người hai người đều vì tiền mà lên giọng!

“Tôi nói còn không phải thật hả? Cậu ta không gian lận khi thi đại học? Không bị hủy bỏ tư cách thi đại học sao? Chứng minh rõ chính là ở trong nước chơi bời khắp nơi, mới bị đưa ra nước ngoài mạ vàng, chơi bời không biết bẩn bao nhiêu!”

Giọng nói của anh ta quá lớn, người xung quanh đều phải nhìn sang.

Lâm Kiều cầm ly rượu, hất vào anh ta, “Xin lỗi cậu ấy!”

Người xung quanh ồ lên, Tiết bối cùng Lưu Văn hoàn toàn choáng váng.

Chương Giản bị hất rượu vang đỏ đầy mặt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Lâm Kiều.

Hoắc Ngập đứng phía sau cô nhìn anh ta cười khẽ, vẻ mặt hờ hững, hoàn toàn không còn sự vô hại như vừa rồi.

Chương Giản tức đến nổ phổi, nghiễm nhiên đem thù hận với bạn gái cũ đập hết vào đây, “Lâm Kiều, tôi lại không ngờ rằng cô với bạn gái cũ của tôi lại giống nhau như đúc, tôi còn tưởng rằng cô rất đơn thuần, hóa ra cũng ham vật chất như vậy, hôm nay nếu tôi có thân phận như cậu ta, cô còn dám nói chuyện với tôi như vậy không?!”

Lâm Kiều không muốn nói lời vô nghĩa với anh ta, hiển nhiên tức giận không hề nhẹ, “Tôi không những muốn nói chuyện với anh như vậy, có khả năng còn muốn đánh anh, nếu như anh không xin lỗi, thì đừng nghĩ đến việc ra khỏi đây.”

“Không sao đâu, có lẽ là do vấn đề của tôi, tôi không ngại.” Hoắc Ngập cười kéo cô lại, nhìn về phía Chương Giản, dường như có chút khó hiểu, “Tôi chỉ là cảm thấy Chương tiên sinh không có năng lực cho bạn gái mình một cuộc sống mà cô ấy muốn, đã đến đây nói người ta ham vật chất, có khi nào đã quá thất lễ hay không?”

Đối lập với một người dịu dàng như Hoắc Ngập, Chương Giản thật là có vẻ quá mức hẹp hòi.

Không so sánh còn tốt, vừa so sánh xong, người xung quanh không thiếu chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mặt Chương Giản xanh lét, xông lên muốn đánh người, An Phỉ vừa thấy, vội vàng đi lên kéo ra, cuối cùng vẫn là do bảo vệ đè anh ta lại, đoàn người đi theo xem náo nhiệt, trơ mắt nhìn người bị kéo ra ngoài.

Toàn bộ đại sảnh, náo nhiệt vô cùng.

Lâm Kiều nhìn về phía Hoắc Ngập, anh cụp mắt, không nói gì, việc thi đại học hiển nhiên là chướng ngại khó qua trong lòng anh, anh kiêu ngạo như vậy, rõ ràng phải có thành tích rất tốt, nhưng lại bị người khác đem ra bàn tán, sao có thể không khó chịu?

Áy náy trong lòng cô càng thêm rõ ràng, đã qua lâu như vậy, có một số chuyện đã định sẵn là không có khả năng quên, ví dụ như áy náy đối với anh.

Lâm Kiều suy nghĩ thật lâu cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể khô khan khuyên, “Cậu đừng quan tâm lời anh ta nói, mọi người đều biết cậu không hề gian lận.”

Hoắc Ngập nâng mắt nhìn, duỗi tay xoa mặt cô, đột nhiên hôn xuống, môi mỏng mềm ấm dán lên cô, nhẹ nhàng gọi, “Chị.”

Hô hấp của Lâm Kiều dừng lại, còn chưa phản ứng kịp, Hoắc Ngập đã thâm nhập hôn sâu.

Lâm Kiều ngơ ngác, ly rượu trong tay không cầm chắc mà rơi xuống đất, vỡ nát bên chân.

Cô sợ tới mức vội vàng đẩy anh, sợ bị người khác nhìn thấy.

Trước khi bị người khác nhìn thấy, Hoắc Ngập đã rời khỏi cánh môi cô.

Người bên cạnh đi tới nói chuyện với Hoắc Ngập, không thấy cảnh vừa rồi.

Lâm Kiều lại hoảng hốt không hề nhẹ, cúi đầu nhìn lung tung, môi răng đều là xúc cảm ấm áp vừa rồi, nóng làm cô hoảng hốt.

Cô nhìn về phía bộ dáng dịu dàng cười khẽ của Hoắc Ngập, thậm chí còn cảm giác vừa rồi là ảo giác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.