154.
Sương sớm còn chưa tan thì bên ngoài đã bắt đầu chiêng trống vang trời.
Ta và Mẫn Chậm bàn bạc cả đêm, nghĩ ra được một cách tệ hại ——
Gọi là man thiên quá hải, thay xà đổi cột, nội ứng ngoại hợp.
Mượn kiệu của công chúa làm vỏ bọc để trà trộn vào phủ Vương gia.
155.
Nghĩ đến bên cạnh công chúa phải có thị nữ đi theo, khi kiệu qua phố có rất nhiều người nên ta bảo Mẫn Chậm tìm thời cơ hạ thuốc mê cho thị nữ, sau đó ta trà trộn vào thế chỗ nàng.
Xưa nay ta chưa bao giờ làm chuyện này nên trước khi khởi hành có chút khẩn trương.
Mẫn Chậm bảo ta lương tâm chỉ là vật ngoài thân, nên bỏ thì bỏ, chẳng cần băn khoăn làm gì.
So với ta thì y sống thoải mái hơn nhiều.
156.
Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi.
Nhờ có những kẻ giang hồ gây ầm ĩ để công chúa Tây Vực lộ diện, thừa dịp đám thị vệ ngăn cản bọn họ, ta ôm bó hoa lấy từ tay cô nương bị Mẫn Chậm bỏ thuốc mê rồi cúi đầu im lặng theo sau cỗ kiệu.
Cứ thế ta thật sự đi vào phủ Vương gia.
Hầy, biện pháp bảo vệ an toàn này cũng thật quá lỏng lẻo, lỡ công chúa trong kiệu bị tráo chắc bọn họ cũng chẳng biết đâu.
Khi công chúa đội khăn đỏ thêu tơ vàng sắp xuống kiệu, ta và một tiểu cô nương khác cùng chạy tới đỡ nàng. Có lẽ vì không phải người Trung Nguyên nên công chúa này cao hơn các cô nương mà ta từng gặp, tay cũng to, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài như tay nam nhân.
Khi nàng đặt tay vào lòng bàn tay ta, chẳng hiểu sao tim ta nhảy một cái, cứ thấy cô nương này có mùi thơm rất quen.
…… Khoan đã, chờ chút, sao mùi này giống mùi thuốc trên người tiên sinh thế nhỉ!
Trong lòng ta chấn động mạnh nhưng lại thấy không có khả năng.
Nàng không nói gì mà theo ta và thị vệ vào phòng.
157.
Má ơi! Dưới khăn đỏ trùm đầu đúng là tiên sinh thật!
158.
Tiên sinh trừng mắt bịt miệng ta, lạnh lùng nhìn ta rồi thì thào: “Ngươi chạy tới đây làm gì?”
Ta bối rối nói: “Vậy sao ngài cũng chạy tới đây?”
Giang tiên sinh có vẻ rất tức giận, y bóp mặt ta nói: “…… Còn không phải tới tìm oắt con nhà ngươi sao! Mới nửa ngày không gặp mà ngươi đã gây cho ta cả đống rắc rối rồi!”
“Ta đâu có gây rắc rối, ta tới giúp Đường đại hiệp mà.” Ta ấm ức giải thích rồi hỏi y, “Trong kiệu không phải công chúa à?”
“Nàng ở chỗ Kim Chu ấy,” Giang tiên sinh vừa nói vừa giơ tay túm váy ta, “Đường Phiếm cũng lẫn trong đám thị vệ kia, hắn dịch dung nên chắc ngươi không phát hiện ra đâu.”
Ta lại bị sốc nặng.
Trong phủ Vương gia này đều là người quen.
Giang tiên sinh bảo ta: “Con heo rừng nào nhờ ngươi giúp thế, ngươi để y tự sinh tự diệt không được sao?”
Ta nói: “Vậy…… Vậy lát nữa đại hôn tiên sinh mặc bộ đồ này ra luôn à?”
“Ta không ra thì ngươi ra chắc?” Tiên sinh nói, “Tất nhiên sau khi vào động phòng sẽ bỏ thuốc cho hắn, nếu thực sự không ổn thì bỏ thuốc mê cho cả phủ Vương gia là được.”
159.
…… Ta nhớ đến thoại bản nào đó mình từng đọc.
Nội dung kể về Vương gia bệnh tật dây dưa không dứt với thần y.
Trong lúc cấp bách này mà ta vẫn còn đu CP!
160.
Vương gia cũng thật xui xẻo, chỉ muốn xung hỉ mà lại chuốc nhiều phiền toái như vậy.
Tiên sinh nói hầu hết người giang hồ đều buồn chán muốn tìm chuyện vui.
Nghe nói công chúa là đại mỹ nhân, còn nói muốn tới đoạt hôn.
Ta hỏi y: “Công chúa là đại mỹ nhân thật sao?”
Tiên sinh nhìn ra cửa trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Chưa nhìn kỹ, chỉ biết là nữ thôi.”
161.
Kim công tử bất đắc dĩ giúp thay xà đổi cột phe phẩy quạt, cùng công chúa mỹ nhân trước mặt bốn mắt nhìn nhau.
Hắn vốn đã chuẩn bị rất nhiều trò để dỗ cô nương vui vẻ, nào ngờ hai người họ bất đồng ngôn ngữ nên không thể giao lưu với nhau.
Lúc nãy công chúa gỡ khăn cô dâu ra kích động nói mấy câu, một câu hắn cũng nghe không hiểu.
Sau đó hắn phải bỏ ra ít ngân lượng mới tìm được người biết tiếng Tây Vực. Công chúa vừa ăn bánh ngọt vừa hàn huyên với người biết tiếng Tây Vực kia, còn vui vẻ lặp lại những lời vừa nói.
Kim Chu tằng hắng rồi hỏi người kia: “Nàng nói gì vậy?”
Người phiên dịch: “À…… À, nàng nói ở Trung Nguyên sao lại có nhiều mỹ nam thế chứ.”