Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 129: C129: Từ nhỏ đến lớn



Chẳng qua là có một điều mà cô ta vẫn luôn cảm thấy thắc mắc, cơ thể của Tô Nhiên là một người phàm, tại sao cô ăn thứ này nhiều như vậy mà vẫn không xảy ra chuyện gì vậy?

E rằng bạn thân của cô ta cũng không phải là người phàm nữa rồi.

Sau khi ăn xiên nướng xong, Tân Lam hài lòng dựa lưng vào ghế.

Tận sâu trong đáy lòng mà nói cô ta cảm thấy rất thoải mái!

Ban đầu, cô ta chỉ muốn đến đây để gặp lại bạn cũ Tô Nhiên, không ngờ cô ta lại được đáp lại bằng loại vận may trời ban này.

Phải biết rằng, một khi cảnh giới đạt tới Nguyên Anh Cảnh, ở cái nơi linh khí mỏng manh này, cho dù chỉ muốn tu vi tăng lên một chút xíu cũng là một điều vô cùng khó khăn.

Hơn nữa, tu vi của cô ta là được thừa hưởng từ chính tổ tiên của mình.

Vì vậy, lần này về nước cũng không phải là một chuyến đi vô ích.

Tô Nhiên đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Lam Lam, cậu mau nói thật cho tớ biết đi, rốt cuộc thì tại sao lần này cậu lại trở về nước?”

Cô thực sự không muốn mất đi người chị em Tân Lam.

‘Tần Lam không giống như Lăng Vi Vi, hồi nhỏ khi còn đi học, cô ta vẫn bảo vệ

Những đứa nhỏ hư hỏng muốn bắt nạt cô đều bị Tân Lam đánh bay.

Hơn nữa năm đó, khi cô từ chối lời cầu hôn của Lăng Phong, cuối cùng, Tô Nhiên cô đã gọi điện thoại cho Tân Lam.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (1)

Lúc đó, Tân Lam nói với cô rằng cô có thể yên tâm làm những gì mình muốn, nếu có chuyện gì cô ta sẽ giúp đỡ và làm chỗ dựa cho cô.

Nếu không, với tình hình của nhà họ Tô lúc đó, làm sao Tô Nhiên cô dám công khai từ chối nhà họ Lăng.

Nghe thấy câu hỏi của Tô Nhiên, Tân Lam vốn đang âm thầm vui mừng, bỗng nhiên bị giật mình.

Ngay sau đó, cô ta nhìn Tô Nhiên với ánh mắt rất nghiêm túc. Nhưng mà, cô ta nhận ra, lúc này, trông cô có chút cô đơn. Có điều mà Tân Lam không hề hay biết đó chính là trong ba năm qua, đặc biệt là trước khi Lâm Thiên Sinh chưa sống sót trở về, ngay cả khi ngủ cô cũng gặp ác mộng.

Lăng Vi Vi, Hà Thất, Tô Đại Phi, còn có những người âm thầm muốn đối phó với nhà họ Tô của cô không hề để cho cô sống yên ổn dù chỉ là một ngày.

Trong lúc nhất thời, Tân Lam không biết là mình có nên nói thật với cô hay. không.

Cô ta cố ý liếc nhìn Lâm Thiên Sinh, nhận ra rằng gã này lại đang chơi điện thoại di động?

Tần Lam nhíu mày nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tô Nhiên, sắc mặt nghiêm trọng, cô ta thản nhiên nói: “Nhiên Nhiên, thật ra tớ không phải là một võ giả mà là một tu tiên giả.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 174: Ngoại truyện 5

“Từ nhỏ đến lớn, đều là như vậy.”

‘Tô Nhiên nghe vậy, cô hít một hơi thật sâu.

Cô không ngờ vậy mà Tần Lam lại tự mình thẳng thắn nói thật với cô.

Tân Lam nói tiếp: ‘Mục đích thực sự của tớ khi Cao Lư là để lấy lại một cuốn sách đã bị các tu sĩ của Cao Lu đánh cắp vào năm đó.”

“Cuốn sách đó chứa đựng những thông tin cực kỳ quan trọng và nó có thể giúp tớ đột phá.”

Tô Nhiên nghe thấy cô ta nói vậy, cô lập tức tỏ ra thì ra là thế.

Sau đó cô nói: “Nhưng tu đạo là hành trình cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa cậu lại ở nước ngoài quanh năm, cho nên nhất định phải tự bảo vệ bản thân mình cho. thật tốt.”

“Ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ, để tránh vạn kiếp bất phục…

Nghe vậy, Tân Lam lặng lẽ nhìn Tô Nhiên một lúc, rồi đột nhiên cười ha ha. Với nụ cười này, ngay cả Lâm Thiên Sinh và Lục Tiểu Tiên cũng không thể không ngước mắt lên nhìn cô ta.

Sau đó, Tần Lam làm màu tỏ ra lạnh lùng nói: “Từ nhỏ, vốn dĩ tớ đã là núi cao chứ không phải dòng suối, tớ muốn cùng quần tiên ở trên đỉnh quan sát trần thế

bình thường này.”

“Tớ vốn dĩ là một người tài chứ không phải là cọng rơm cọng rác, sau này, chắc chắn sẽ đứng trên đại lộ và khinh thường kẻ hèn mọn nhu nhược!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 142: 142: Vạch Trần 2

“Cho dù tớ có rơi vào vòng luân hồi, vạn kiếp bất phục, Tân Lam tớ cũng sẽ không bao giờ dao động.”

Ngay khi những lời này nói ra, Tô Nhiên đã bị sốc ngay tại chỗ. Ngay cả sắc mặt của Lục Tiểu Tiên cũng không khỏi thay đổi một chút.

Còn Lâm Thiên Sinh thì nhìn vào ánh mắt của cô ta, anh cũng không khỏi nheo mắt lại.

Những lời tương tự, ngược lại trước đây, Lâm Thiên Sinh anh đã từng nghe qua không ít lần, nhưng rồi cuối cùng những người đó đều chết hết.

Nhưng không biết vì lý do gì mà sau khi Tân Lam nói ra những lời này, lại làm cho lòng anh có hơi gợn sóng.

Xem ra người phụ nữ này chắc chắn không phải là vật trong ao!

Nếu nhập ma thì trăm họ lầm than, nếu là chứng đạo chắc chắn sẽ uy chấn một phương.

Sau khi Tân Lam nói xong, cô ta lập tức hướng về phía Tô Nhiên cười hì hì: “Được rồi, cục cưng to lớn của tớ, không có gì phải lo lắng cả.”

Tô Nhiên lấy lại sự tỉnh táo, sau đó cô cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhẹ gật đầu.

Trong lòng cô thầm nghĩ, có lẽ đây chính là đạo tâm ban đầu theo lời Lâm Thiên Sinh nói.

Nếu như cô có thể theo kịp bước chân của họ trong tương lai thì tốt biết bao.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.