[Đây là phần thường, bé con của chúng ta thật là giỏi.]
Edit: Kally
Beta: Phong
Thiếu tá Triệu nói nhóm Lăng Thần “Chờ một lát”, một chữ chờ này chờ đến tận tối.
Giang Xán Xán ngậm dịch bổ sung dinh dưỡng, gãi gãi vùng da ngứa, dựa vào tay vịn của ghế ngồi không yên, lớn tiếng nói, “Rốt cuộc là ai muốn gặp chúng ta đây chứ hả? Chờ nữa khiến Xán gia em phát mệt!”
Giảm Lan cũng ngáp liền ba cái, “80% là nhân vật lớn kia không ở quận 5, sau khi biết chúng ta ở đây mới bắt đầu tới, có khi là ông lớn ở quận 1 đó.”
Không xác định trong phòng có camera hay không nên Giảm Lan cùng Giang Xán Xán cũng không dám nói nhiều, chỉ nói với nhau đôi ba câu rồi thôi.
Nửa tiếng sau, ước chừng tầm 10 giờ rưỡi tối, cửa phòng mở.
Bốn tên lính canh mang súng bước vào trước, xếp thành hai hàng. Người tiếp theo bước vào là một người đàn ông lớn tuổi gần năm mươi tuổi. Mặc một bộ lễ phục tối màu, ông ta có dáng người cao lớn, đôi mắt sắc bén, giữa hai lông mày là hình chữ xuyên vì hay cau mày rõ ràng khiến ông ta trông nghiêm túc và khó tiếp cận.
Lăng Thần nhìn thấy rõ người đến là ai thì đứng dậy chào, “Thủ trưởng.”
Giảm Lan không ngờ là mình đoán đúng, người tới đúng là ông lớn của quận 1, cô hơi bất ngờ, chào theo, “Chào chú Hạ.”
Hạ Vân Phong gật đầu, vẫy tay để lính canh đi ra ngoài trước, sau khi cửa đóng lại, ông ta ngồi xuống chiếc ghế đặt phía sau bàn làm việc, hai tay đặt lên bàn, “Mấy đứa cũng ngồi đi.”
Bôn người Lăng Thần cùng ngồi xuống.
Hạ Vân Phong cũng không nói nhiều, “Xin lỗi vì tới trễ.” Ông ta nhéo giữa mày, giọng điệu khô khốc, “Ban nãy đột nhiên mở cuộc họp tạm thời, chúng tôi toàn lão già một bó tuổi rồi mà còn đập bàn cãi nhau, tranh chấp mãi cuối cùng chẳng ra được gì.”
Lăng Thần cũng hỏi theo lời đối phương, “Chú với Trương Trung Tướng sao? Trương Trung Tướng là người nóng nảy, rất dễ nổi giận.”
Ánh mắt Hạ Vân Phong đầy nặng nề nhìn nhóm Lăng Thần, thở dài, “Trương Trung Tướng đã hy sinh rồi.”
Vẻ mặt Lăng Thần chợt thay đổi. Trương Trung Tướng lúc trước là bạn thân với chỉ huy Lương Lệnh, phong cách hành sự và quan điểm của họ rất giống nhau. Lương Lệnh đã từng nói, tính tình Trương Trung Tướng bướng bình, chỉ cần quyết định chuyện gì là sẽ không dễ dàng thay đổi, tỷ lệ phản bội gần như bằng không.
Nhưng bây giờ người đã hy sinh.
Giảm Lan để ý thấy Lăng Thần im lặng, ăn ý mở miệng hỏi, “Chú Trương…… đã xảy ra chuyện gì hay sao ạ?”
Cô từ nhỏ được lớn lên dưới con mắt của những người thuộc thế hệ lớn tuổi này, một tiếng “Chú” gọi rất thuận mồm.
Hạ Vân Phong không trả lời mà hỏi, “Tình huống bây giờ trong quân khu mấy đứa biết được bao nhiêu?”
Lăng Thần rất chắc chắn, “Cái gì cũng không biết.” Ngón tay hắn gõ tay ghế, “À đúng rồi, Thiếu tá Triệu tới đón tụi tôi nói rằng ba mẹ tôi đã đào tẩu.”
Không ngờ Lăng Thần lại nói thẳng như vậy, Hạ Vân Phong cân nhắc nói: “Bên ngoài đồn thổi, nhưng vẫn chưa xác định được.”
Nếu Lăng Thần không nhận được tin nhắn Bạch Hoành Vân để lại, cũng không tìm được danh sách đào tẩu cấp độ bảo mật S+ từ mạng nội bộ, có lẽ hắn đã tin lời Hạ Vân Phong nói.
Hạ Vân Phong trầm ngâm, “Tôi biết bây giờ mấy đứa không tin tưởng tôi, tôi rất muốn cho mọi người một lời giải thích. Trung tâm chỉ huy có kẻ phản bội, thông tin về Thánh Tài đã cung cấp cho mấy đứa là sai, không chỉ thế còn tiết lộ vị trí của điểm tọa độ cùng tiến độ nhiệm vụ của mấy đứa, đám lính đánh thuê được cử vào đều bị giết hết.”
Lăng Thần ngước mắt, nhìn thẳng Hạ Vân Phong, “Đằng sau lưng là ai?”
Hạ Vân Phong lắc đầu, “Vẫn chưa biết.”
Lăng Thần dựa vào lưng ghế, nở nụ cười không chút quan tâm, “Là vì không biết hay là do có quá nhiều kẻ phản bội nên không có cách nào động tay? Hay đây là ý của trung tâm chỉ huy?”
“Lăng Thần!” Giọng điệu Hạ Vân Phong cảnh cáo.
Lăng Thần mảy may không sợ, “Tôi nói sai à? Vậy để tôi nói rõ từng việc một nhé. Ngày 25 tháng 5 tôi dẫn đội vào khu D, sau đó nhận được tin Thánh Tài cũng vào khu D, và rồi là trung tâm chỉ huy cử Du Long đến tiếp viện.
Nhưng số người thực tế đến từ Thánh Tài nhiều hơn gấp nhiều lần so với con số trong thông tin tình báo do trung tâm chỉ huy đưa ra. Bởi vì Du Long có kẻ phản bội nên đã giết sạch đội hành động, tương đương với việc không có quân tiếp viện.
Người mù cũng biết đã có vấn đề xảy ra ở trung tâm chỉ huy. Nếu không phải do chúng tôi mạng lớn thì còn cơ hội để ngồi ở đây không thì cũng khó mà nói.”
Vẻ mặt Hạ Vân Phong lộ vẻ mỏi mệt, giọng điệu yếu dần, “Tôi biết cậu đang tức giận ——”
“Không phải là tức giận.” Lăng Thần mạnh giọng cắt lời ông ta, “Khi chúng tôi gặp hai đám lính đánh thuê đợi để mai phục chúng tôi ở điểm tọa độ thứ bảy, chúng tôi rất kinh ngạc. Tôi không biết bên ngoài đã có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi biết, trung tâm chỉ huy đã xong rồi.”
Không khí trở nên yên tĩnh, Lăng Thần ngồi trên ghế với tư thế rất thoải mái, lười nhác như không xương, nhưng khi đối diện với Hạ Vân Phong, khí thế lại không kém hơn ông ta tí nào.
Giảm Lan len lén nhìn Lăng Thần, phối hợp đánh ván bài tình cảm, cố ý dịu giọng xuống, “Chú Hạ, tuy rằng trước khi đi làm nhiệm vụ cháu có để lại bức thư tuyệt mệnh, nói rằng nếu cháu không thể quay lại thì tiền lương của cháu cứ trực tiếp đốt cháy đi, đừng để ba và ông nội cháu nhìn thấy mà đau lòng. Nhưng thật ra cháu vẫn rất sợ chết, ba và cả ông nội cháu đều đã già rồi.”
Cô hiếm khi nói chuyện quá cảm xúc, nói thêm nữa sẽ lắp ba lắp bắp nên buộc dừng lại, “Cho nên chú ơi, rốt cuộc trung tâm chỉ huy đã xảy ra chuyện gì rồi? Ba và ông nội cháu đang ở đâu?”
Hạ Vân Phong sau một lúc lâu mới mở miệng, “Bởi vì có bất đồng về một vài vấn đề, ông nội và ba cháu đóng kín cửa nhà không gặp bất kì vị khách nào. Hai ngày sau khi chú tới thăm thì mới phát hiện không thấy bọn họ đâu, không ai biết bọn họ đã đi đâu. Chú còn tưởng rằng là cháu biết.”
Giảm Lan lắc đầu, “Bọn họ không liên lạc với cháu.”
Lăng Thần hơi híp mắt, trực tiếp hỏi, “Vấn đề gì?”
Hạ Vân Phong không nói.
Lăng Thần trực tiếp ném xuống một quá pháo nặng, “Vấn đề dung hợp gen có đúng không?”
Đôi mắt vẩn đục của Hạ Vân Phong đột nhiên trở nên sắc bén, giọng nói trầm xuống, “Cậu biết được bao nhiêu rồi?”
“Không quá nhiều, nhưng cũng không quá ít.” Khác với ông ta, thái độ của Lăng Thần cực kỳ tùy ý, hắn nắn ngón tay, “Nếu thủ trưởng ông không nói thì tôi đây đành phải đoán. Trong tay Thánh Tài có trong tay công nghệ tổng hợp gen, có thể dung hợp và ghép gen của con người, thực vật hoặc động vật. Vì lý do nào đó, cấp trên muốn để có được công nghệ này.”
Hạ Vân Phong khoanh tay, chống khuỷu tay lên bàn, ánh mắt nghiêm túc, nếp nhăn giữa lông mày càng sâu.
“Điều kiện trao đổi mà Thánh Tài đã đưa ra là lõi khu vực trung tâm của khu D đúng chứ? Và vì họ không hoàn toàn tin tưởng đối tác của mình nên họ đã thực hiện hai bước chuẩn bị. Một mặt, họ thương lượng một thỏa thuận với mấy người, và một mặt khác, họ cử người vào khu D để cướp lõi khu vực trung tâm.”
Hạ Vân Phong không trả lời.
Lăng Thần cong môi mỉm cười, “Xem ra là tôi đoán đúng rồi.”,Một giây tiếp theo, nụ cười trên mặt biến mất, khuôn mặt căng ra thành những đường nét sắc bén: “Sao mấy người dám làm chuyện đó? Chuyện bảo hổ lột da [1] như này mà cũng có thể làm ư?”
[1]: Dữ hổ mưu bì – Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công.
Hạ Vân Phong mím chặt môi, nhắm mắt hồi lâu: “Chúng tôi không có lựa chọn nào khác.”
Giảm Lan cùng Giang Xán Xán không giấu được vẻ mặt ngạc nhiên, “Nhưng mà chú Hạ, đợi tới khi Thánh Tài có được lõi khu vực, một khi nó bị phá vỡ, chúng có thể khống chế toàn bộ hệ thống Noah……”
Lăng Thần cười đầy châm chọc, “Xem ra thủ trưởng kết luận rằng có thể chiếm lại lõi khu vực trước khi Thánh Tài nghiên cứu rõ ràng, trình diễn một màn vong ơn bội nghĩa.” Hắn nhẹ giọng bổ sung, “Hoặc là, bây giờ cấp trên, không biết còn bao nhiêu người không phải người của Thánh Tài?”
Hạ Vân Phong đứng lên, đập một cái thật mạnh lên bài, “Thật vớ vẩn!”
Vẻ mặt Lăng Thần không thay đổi, “Tôi có nói vớ vẩn hay không, trong lòng ông rõ hơn tôi nhiều.”
“Ầm” một tiếng, cửa đóng lại, Hạ Vân Phong đóng sầm cửa rời đi.
Giang Xán Xán ở bên cạnh nghe xong toàn bộ vẫn có chút mơ hồ, “Thần ca, những gì anh vừa nói đều là sự thật sao? Không phải do anh giận hả?”
Lăng Thần hỏi gã, “Mày cũng cho rằng anh đang nói nhảm có đúng không?”
“Không có không có.” Giang Xán Xán vội vàng lắc đầu, “Thông tin tình báo của chỉ huy trung tâm đúng là có vấn đề, nhãn tên của Du Long còn là Xán gia em tự mình thu thập, chỉ là em kinh ngạc quá nên không hiểu lắm.”
Giang Mộc mở miệng, “Nhất định có chuyện gì đó không thể công khai, buộc quan chức cấp cao phải hợp tác với Thánh Tài để có được công nghệ dung hợp gen. Và họ không ngần ngại cho phép Thánh Tài thâm nhập vào quân khu và loại bỏ những người bất đồng chính kiến.”
Mà “Những người bất đồng chính kiến” bao gồm phụ huynh của Giảm Lan trưởng bối, bao gồm các chuyên gia của Học Viễn Kỹ Thuật do Lăng Định Nam cùng Bạch Hoành Vân cầm đầu, cùng với Cục Hai, Du Long, thậm chí càng nhiều người hơn.
Lăng Thần gật đầu, “Đúng thế, nếu không thì không thể giải thích được lí do vì sao người ở phía trên lại vội vàng hợp tác với Thánh Tài như vậy. “Hắn nhìn chằm chằm hoa văn trên sàn nhà, nhỏ giọng nói cứ như đang thì thầm, “Cho nên không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cấp trên lại gấp gáp muốn có được công nghệ tổng hợp gen như vậy?”
Giang Xán Xán vỗ đầu của mình, “Đúng thế,” gã cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, “Nhưng vì sao Thủ trưởng Hạ lại không để Thần ca lấy lõi khu vực trung tâm ra luôn?”
Giang Mộc giải thích cho gã, “Cấp trên muốn hợp tác với Thánh Tài, nhưng lại kiêng kị Thánh Tài, cho nên sẽ phái người bao vây chúng ta dọc theo đường giao nhau. Khống chế chúng ta chỉ là một mặt, một mặc khác cũng là bảo vệ, để phòng ngừa cơ hội Thánh Tài bắt được chúng ta trước một bước rồi cướp đi lõi khu vực trung tâm.”
“Cho nên lúc chúng ta vừa ra khỏi khu D đã mang chúng ta về giam giữ?”
“Ừ, đúng.” Giang Mộc rất kiên nhẫn, “Đồng thời, tuy rằng Thánh Tài hợp tác với cấp trên nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng, cho nên trong lúc bàn bạc hợp tác với cấp trên, không ngừng loại bỏ những kẻ bất đồng chính kiến, dùng cả thâm nhập lẫn thanh trừng, còn cử người vào khu D để cướp lõi khu vực từ chúng ta. Sau khi chúng ta chạy thì bọn họ cũng tuyên bố treo giải thưởng theo.”
Lăng Thần “Ừ” một tiếng, “Cho nên, đối phương có thứ mình muốn nên hợp tác. Tuy nhiên, cả hai bên đều không tin tưởng lẫn nhau và duy trì sự cân bằng mong manh.”
“Tự hỏi khiến đầu tui trọc.” Giang Xán Xán không muốn khó chính mình nữa, “Thế thì Thần ca, bây giờ chúng ta làm gì đây?”
Lăng Thần nhắm mắt lại dưỡng thần, “Chờ đợi thời cơ làm gì đó.”
Một lần chờ này lại là ba ngày.
Diệp Tiêu mấy ngày nay đều ở viện nghiên cứu của Khâu Quảng Hàn để làm mấy việc lặt vặt như di chuyển đồ đạc hay sắp xếp mẫu vật. Bởi vì một loạt mẫu vật và chiết xuất mới được mang về nên Khâu Quảng Hàn cùng Vu Phi Nhạc gần như sống ở trong phòng thí nghiệm.
Lúc nói chuyện trong bữa cơm trưa, Đổng Linh Linh còn chớp chớp mắt với Diệp Tiêu, “May mà trợ lý Vu bận, không thì chắc chắn sẽ đến cướp cơ hội ăn cơm với cậu.”
Diệp Tiêu có chút vụng về cầm đũa, “Cậu đang trốn anh ta sao?”
“Không phải tôi trốn anh ta,” Đổng Linh Linh hạ giọng, “Trợ lý Vu muốn theo đuổi cậu đó.”
“Hả?” Diệp Tiêu có chút mờ mịt, “Theo đuổi tôi?”
Tiếp xúc hai ngày nay, Đổng Linh Linh phát hiện Diệp Tiêu không hiểu rất nhiều chuyện, vì vậy cô giải thích cho rõ ràng, “Chính là muốn yêu đương với cậu đó.”
Diệp Tiêu này thì hiểu, cậu đặt đũa xuống, nghiêm túc lắc đầu, “Không được, tôi không yêu anh ta.”
Đổng Linh Linh thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc, cười nói, “Tôi biết tôi biết mà, cậu với đội trưởng của cậu là một đôi có đúng không? Cậu đang quen anh ấy.”
Diệp Tiêu: “Ừm, đội trường đang dạy tôi yêu.”
Đổng Linh Linh kinh ngạc, “Oa, hai người tình thú như thế sao?” Cô uống một ngụm canh, “Trợ lý Vu đẹp trai, nhân cách cũng khá tốt, chỉ số thông minh cao, thật ra cũng không tệ lắm, nhưng biết rõ cậu đã có người yêu mà còn muốn theo đuổi cậu. Còn tán tỉnh một đàn em trong viện chúng tôi, đúng là đồ lăng nhăng.”
Diệp Tiêu một lần nữa cầm lấy đũa, “Tôi không yêu anh ta, anh ta không đánh lại tôi.”
Đổng Linh Linh cười ra tiếng, lại nhiều chuyện, “Vậy đội trưởng của cậu có đánh thắng cậu không?”
Diệp Tiêu lắc đầu, “Chắc là không, tôi cũng không biết nữa. Nhưng đội trưởng thì khác.”
Đổng Linh Linh đã hiểu, “Ồ ồ ồ, cho nên, cho dù đội trưởng không đánh lại cậu thì cậu vẫn yêu anh ấy. Những người khác thì không xứng, có đúng không?”
“Đúng.”
“Chậc chậc, tiêu chuẩn kép này quá lợi hại!” Đổng Linh Linh một tay chống cằm, cảm thán, “Cuối cùng là vì sao tôi lại muốn hỏi chuyện này đây? Ăn cơm chó no luôn rồi, còn ăn cơm gì nữa!”
Ăn cơm trưa xong, về ký túc xá nghỉ trưa. Diệp Tiêu đóng cửa lại thì nghe thấy được âm thanh máy móc, “Diệp Tiêu, buổi trưa tốt lành.”
Bước chân cậu không hề dừng lại, tự nhiên trả lời, “Noah, buổi trưa tốt lành.”
Ba ngày trước, Noah yêu cầu hắn không được rời khỏi viện nghiên cứu, hiện tại xem ra, hẳn là nói cho cậu biết nguyên nhân.
“Cậu cần phải đi giết một người.”
Diệp Tiêu ngồi ở trên giường đơn, dùng ngón tay ôm con thỏ gỗ treo trên trường đao, “Ai?”
“Hạ Vân Phong.”
Buổi tối, Diệp Tiêu khóa cửa, sau đó lặng lẽ trèo ra ngoài cửa sổ.
Màn đêm là nơi che chắn tốt nhất, hai mươi phút sau, Diệp Tiêu giống như một bóng ma, dễ dàng né tránh tất cả lính canh tuần tra, nằm trên cành cây lớn trong sân, lặng lẽ không có bất kỳ sự hiện diện nào, cảm giác như ngay cả hơi thở cũng dung hòa vào trong gió đêm.
Ba phút sau, cậu nhìn thấy một người đàn ông trung niên vạm vỡ đang đi dưới gốc cây và nói chuyện điện thoại.
Noah: “Mục tiêu xuất hiện.”
Diệp Tiêu trong đầu hỏi: “Hạ Vân Phong đang nói cái gì?” Dường như cậu nghe được tên Lăng Thần.
Noah: “Hắn đang nói chuyện với một người tên là Harrison, hắn dự định để Harrison dẫn người đột nhập vào đêm nay, mang theo Lăng Thần và bốn người khác đi. Hắn sẽ phối hợp.”
“Hạ Vân Phong là kẻ phản bội? Ông ta muốn giết đội trưởng?” Diệp Tiêu còn nhớ rõ Harrison, người của Thánh Tài, cậu đã gặp người nọ ở sòng bạc Sư Tử Đỏ. Đương nhiên, ấn tượng sâu nhất của họ là hai người có con ngươi thẳng đứng bên cạnh Harrison.
Noah: “Đúng vậy.”
Diệp Tiêu siết chặt bao đao: “Tôi biết rồi.”
Hạ Vân Phong cúp điện thoại, nhéo mày. Đã họp ba ngày liên tiếp, tranh cãi không ngừng về việc có nên giao lõi khu vực trung tâm cho Thánh Tài hay không. Ông ta rõ ràng không thể ủng hộ việc bàn giao lõi khu vực, ông ta chỉ có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc và cố gắng thuyết phục một số người theo chủ nghĩa ôn hòa.
Nhưng cuộc họp vừa kết thúc khiến Hạ Vân Phong nhận ra có thể có chuyện không ổn nên ông ta quyết định ra tay trước.
Ông ta xóa ghi âm cuộc gọi, đang định quay về, vừa quay người lại thì nghe thấy một tiếng “phập” vang lên, sau đó một cơn đau truyền đến lồ ng ngực. Cúi đầu xuống, ông ta nhìn thấy một mũi dao màu lạnh lộ ra, dính đầy máu.
Hạ Vân Phong khó khăn quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên mặc áo đen đứng ở phía sau, trong tay cầm dao.
Môi ông ta mấp máy, nhưng chưa kịp nói gì thì đã biến mất.
Diệp Tiêu lưu loát thu đao, trốn ra phía sau thân cây, “Noah, nhóm Lăng Thần bị nhốt ở chỗ nào?”
Giang Xán Xán đang ngồi trên mặt đất, chơi cờ năm quân với Giảm Lan, mỗi lần chơi gã đều thua, sau đó lại lật ngược lại rồi bắt đầu lại.
“Theo tần suất phát dịch bổ sung dinh dưỡng ba lần một ngày thì bây giờ đã là đêm ngày thứ ba rồi phải không? Không biết Xán gia tui nhớ có chính xác không nữa.”
Giảm Lan nằm xuống ngay tại chỗ, nằm song song với Giang Xán Xán cứ như con cá khô muối, “Anh không nhớ sai đâu.” Cũng mệt mỏi không kém.
Giang Xán Xán rũ mí mắt, “Còn chưa thả chúng ta ra ngoài là do đám già khú kia còn chưa quyết định xong là có nên đưa lõi khu vực trung tâm lẫn chúng ta cho Thánh Tài xâu xé hay không sao? Cái hiệu suất này mẹ nó đúng là quá chậm!”
Lúc này, Lăng Thần vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở to mắt, “Có động tĩnh.”
Giang Xán Xán cùng Giảm Lan xoay người ngồi dậy, “Má nó, giờ còn chưa tới giờ đưa dịch bổ sung dinh dưỡng tới mà, chẳng lẽ cuối cùng cũng có người nhớ tới chúng ta?”
Giảm Lan sờ mũi, “Sao em lại có dự cảm không tốt thế này?”
Đang nín thở, ổ khóa chuyển động, có lẽ vì phát hiện không mở được nên chuyển động trên ổ khóa lại dừng lại.
Lăng Thần nheo mắt, nhanh chóng ra lệnh, “Lùi ra sau” Lúc nói, tim hắn bỗng đập nhanh chóng.
Có phải là……
Vài giây sau, chỉ nghe mấy tiếng “Loảng xoảng”, ván cửa bị đá bay. Diệp Tiêu đứng ở cửa thu chân lại, vừa ngước mắt đã thấy Lăng Thần.
Cậu cứ nhìn chăm chú như thế, đừng tại chỗ không nhúc nhích. Lăng Thần phản ứng trước, giang hai tay ra.
Thân thể phản ứng nhanh hơn não, Diệp Tiêu giẫm lên ván cửa, nhào thẳng vào lòng Lăng Thần như một con chim mệt mỏi về tổ.
Lăng Thần bế người lên, để Diệp Tiêu vòng hai chân qua eo hắn, hung hăng hôn lên môi Diệp Tiêu, “Sao em lại tới đây?”
Hai tay Diệp Tiêu quàng qua cổ Lăng Thần, thành thật trả lời, “Em đến đây giết người, thuận tiện dẫn mọi người ra ngoài.”
Lăng Thần nghe thấy thế thì mỉm cười, “Cảm ơn bé con đã thuận tiện đến đây dẫn tụi tôi ra ngoài.” Nói xong, tay hắn sờ sờ chỗ này chỗ kia trên người Diệp Tiêu, xác định trên người cậu không có vết thương nào mới thân mật cọ cọ chóp mũi Diệp Tiêu, nhẹ giọng hỏi, “Em giết ai?”
“Một người tên là Hạ Vân Phong.”
Giang Xán Xán hoài nghi có phải bản thân mình bị ảo giác không, “Hạ…… Hạ Vân Phong?”
Diệp Tiêu gật đầu, “Đúng, là người có tên đó.”
Tay phải Lăng Thần nâng m ông Diệp Tiêu, nâng cậu lên cao hơn, hôn lên cằm cậu, “Vì sao lại giết ông ta?”
“Em cũng không biết.” Diệp Tiêu thật sự không biết vì sao Noan lại nói cậu giết Hạ Vân Phong, nhưng chắc chắc là có lí do gì đó, ngược lại nói, “Nhưng trước khi em giết ông ta, em nghe thấy ông ta liên lạc với Harrison nói đêm này sẽ dẫn người đột nhập chỗ này để bắt mọi người đi, ông ta sẽ phối hợp.”
Đầu óc của Giang Xán Xán hoàn toàn kẹt cứng bởi mấy tin tức bùng nổ này, “** má, cái diễn biến này…… Cho nên Hạ Vân Phong là gián điệp của Thánh Tài sao? Tối nay Thánh Tài sẽ đột nhập chỗ nào hả? Mục tiêu là bắt chúng ta?”
Diệp Tiêu gật đầu, “Ừm, bây giờ đã là buổi tối rồi.”
Lăng Thần suy nghĩ rõ ràng, nhanh chóng ra quyết định, “Chúng ta đi!”
Rời khỏi phòng, Lăng Thần nhìn thấy một hàng người nằm la liệt trên hành lang.
Diệp Tiêu giải thích, “Đều bị em đánh hôn mê rồi, em không có giết bọn họ.”
Lăng Thần lại hôn Diệp Tiêu một cái, “Đây là phần thưởng, bé con của chúng ta thật là giỏi.”
Nhưng không đợi bọn họ rời khỏi hành lang thì đã có một tiếng “Ầm….” vang lên, mặt đất rung chuyển. Sau tiếng nổ là âm thanh cảnh báo liên tiếp, “Báo động cấp 1, báo động cấp 1, hệ thống phòng thủ ở góc Tây Nam đã bị phá hủy, nhắc lại…”
Bên ngoài truyền đến tiếng súng và tiếng pháo xa gần, còn có tiếng người hỗn loạn, Lăng Thần hỏi Giang Mộc, “Có biết kho vũ khí gần nhất nằm đâu không?”
Sự phân bố các tòa nhà trong trung tâm chỉ huy rất cố định và chỉ có một số bản vẽ được sử dụng lần lượt trong quá trình xây dựng.
Giang Mộc gật đầu, “Em biết, đi theo em.”