Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 52



[Tiêu đề khiến người ta hói đầu.]

Edit: Kally

Beta: Phong

Cơ thể Diệp Tiêu khẽ run lên.

Bàn tay Lăng Thần đặt trên eo cậu lập tức dừng lại, nhận thấy có gì không đúng, hắn ngồi dậy xốc áo Diệp Tiêu lên liền nhìn thấy trên bụng cậu có một vết bầm lớn.

Da của Diệp Tiêu rất trắng, vết thương lại càng thêm chói mắt. Trong đầu Lăng Thần như dung nham nổ tung, ánh mắt tối sầm, lo lắng sẽ hù dọa Diệp Tiêu nên cố gắng kiềm chế giọng nói: “Lúc đánh nhau em bị thương sao?”

Diệp Tiêu gật đầu, “Dạ.” Lại bổ sung, “Em chỉ hơi đau thôi, không sao đâu ạ.”

Biết rằng vì đã từng trải qua nên Diệp Tiêu sẽ vô thức giấu đi, tránh cho những người xung quanh nhận ra mình bị thương. Tự trách mình không cẩn thận không phát hiện sớm hơn, Lăng Thần chậm rãi hít một hơi, mỉm cười với Diệp Tiêu: “Em còn đau ở đâu nữa?”

“Không ạ, chỉ có mỗi chỗ đó thôi.” Diệp Tiêu suy nghĩ rồi lại đưa tay phải qua, “Hổ khẩu và cánh tay có hơi tê, con ngươi thẳng đứng kia khỏe quá ạ.” Nói xong cậu còn phồng má lên, giống như giận hờn.

Lăng Thần hôn lên mu bàn tay của cậu, đầu tiên bóc một viên kẹo đưa cho cậu ăn, sau đó xuống giường lấy bình xịt y tế, cẩn thận xịt chất lỏng lên vết thương, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay và hổ khẩu của cậu.

Trong phòng đơn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bình xịt. Diệp Tiêu tựa lưng vào gối, cúi đầu nhìn Lăng Thần, ngơ ngẩn một lát, đột nhiên nói: “Thật tốt.”

Lăng Thần ngước mắt, mỉm cười với cậu, “Như vậy đã tốt rồi à? Sao em không có chút tham lam nào thế?”

Diệp Tiêu không nói, chỉ cười.

Lăng Thần thấy đôi mắt cậu cong cong, tâm trạng tốt hơn hản, “Bé con của chúng ta sao lại ngoan đến thế.”

Lúc này, đột nhiên có tiếng đập cửa “bịch bịch”, ngay sao đó là giọng của Giang Mộc, “Thần ca, có chuyện rồi.”

Biết nếu không phải chuyện quan trọng, Giang Mộc sẽ không đến tìm hắn. Lăng Thần cảm thán một câu, “Thật là muốn ngủ một giấc cũng khó.” Hắn lại hôn lên mu bàn tay Diệp Tiêu một cái, “Bé con ngủ trước đi nhé, tôi đi giải quyết chuyện.”

Diệp Tiêu đi theo, “Em đi với anh.”

Lăng Thần nhéo chóp mũi cậu, cười nói, “Bé dính người.”

Đã quá nửa đêm, trong phòng điều khiển chính, Giảm Lan và Giang Xán Xán đứng trước màn hình, nét mặt họ mất đi nụ cười thường ngày. Nhìn thấy Lăng Thần cùng Diệp Tiêu tới gần, Giảm Lan tránh sang một bên nói: “Thần ca, có gì đó không ổn.”

Lăng Thần nhìn màn hình, nhíu mày, “Cái gì đang tới gần vậy?”

“Không biết ạ.” Người đáp anh chính là Giang Mộc, anh chỉ vào điểm đỏ màu nhỏ trên màn hình, “Không thể phân tích được, có nghĩa là cơ sở dữ liệu không có gì cả, tốc độ rất nhanh, có một loại mục tiêu rất rõ ràng. Nó cũng có thể mang theo chất nổ gây ra phản ứng nhiệt.”

“Đang tiến về phía trung tâm chỉ huy?”

“Không ạ.” Giang Mộc lắc đầu, “Em đã tính toán đường đi của vật thể không xác định và phát hiện vị trí mục tiêu của chúng là viện nghiên cứu bên cạnh trung tâm chỉ huy.”

Diệp Tiêu nhìn hình ảnh ba chiều Giang Mộc hiện lên trên màn hình, xác nhận: “Quả nhiên là viện nghiên cứu thực vật của Khâu Quảng Hàn.”

Mấy người nhìn nhau, đều cảm thấy có gì đó không bình thường.

Giang Xán Xán vỗ cái đầu mình thắc mắc: “Nếu tấn công vào trung tâm chỉ huy thì đó là chuyện bình thường. Có thể là đến để hỗ trợ Harrison. Nhưng tấn công một viện nghiên cứu thực vật để làm gì?”

Lăng Thần nhìn màn hình đỏ nhấp nháy, trầm tư nói: “Có lẽ không phải một nhóm.”

Giang Xán Xán bối rối, “Không phải một nhóm?”

“Ừm, Hạ Vân Phong có lẽ là bởi vì cấp trên đang do dự không biết có nên giao chúng ta cùng với khu vực nòng cốt cho Thánh Tài hay không. Ông ta nghĩ không thể trì hoãn thêm nữa nên đã hợp tác với Harrison để nội ứng ngoại hợp, mở cửa để Harrison dẫn người vào, đồng thời tạo ra hỗn loạn và cướp đi lõi khu vực trung tâm.” Lăng Thần liếc nhìn đồng hồ ở góc trên bên phải màn hình, “Nếu là hàng dự phòng thì sẽ không để tốn thời gian như vậy mới tới, đến thì cũng đã muộn rồi.”

Giang Mộc đồng ý, “Cho nên rất có khả năng đây là hai nhóm. Harison đến vì lõi khu vực trung tâm, công kích chỉ huy trung tâm. Còn đợt sóng sắp tới có thể là nhằm mục đích gì đó ở Viện Nghiên cứu Thực vật, chẳng qua tạm thời không rõ ràng lắm, hai đợt công kích này có liên quan gì đến nhau không.”

Giảm Lan bổ sung, “Có vẻ rất kỳ lạ khi tất cả các quan chức cấp cao đột nhiên được triệu tập đến quận 1 để họp một cuộc họp bí mật.”

“Ừ, thời điểm này quả thực rất kỳ lạ.” Lăng Thần dùng bàn tay không bị thương nắm lấy cổ tay Diệp Tiêu, suy nghĩ một lát: “Còn bao lâu thì vật thể không xác định sẽ tới?”

Giang Mộc nhanh chóng tính ra kết quả, “Tầm 25 đến 30 phút nữa.”

Lăng Thần gật đầu, “Gọi cho Mạnh Dương.”

Sau khi yêu cầu liên lạc được gửi đi, khuôn mặt của Mạnh Dương không đến ba giây đã xuất hiện trên màn hình: “Chỉ huy Lăng!”

“Gần trung tâm chỉ huy có khu tập trung dân sự không?”

Mạnh Dương không biết tại sao Lăng Thần lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời chi tiết: “Không, chúng tôi có một mảnh đất được bố trí đặc biệt ở ngoại ô thành phố A.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 976

“Xung quanh có bao nhiêu viện nghiên cứu?”

“Có ba cơ sở ở gần, kho vũ khí, xe bọc thép và một viện nghiên cứu thực vật chuyên nghiên cứu cách cải thiện khả năng chống chịu thảm họa của thực vật.”

Lăng Thần gật đầu, nói đại khái tình huống, “Cậu dẫn theo người đến phụ trách phòng điều khiển chính, tôi dẫn người đến viện nghiên cứu thực vật.”

Mạnh Dương bị hai đòn tấn công liên tiếp làm cho bối rối, nhưng gã biết đây là trường hợp khẩn cấp, không thể chậm trễ một giây: “Vâng! Chúng tôi sẽ đến ngay!”

Mạnh Dương dẫn theo một đội ngũ đến rất nhanh, trên trán lấm tấm mồ hôi. Lăng Thần đứng dậy, sửa sang quần áo chỉnh tề, trịnh trọng chào Mạnh Dương: “Giao cho cậu.”

Mạnh Dương đặt đầu ngón tay lên đuôi lông mày, ánh mắt kiên quyết nói: “Tuân theo mệnh lệnh!”

Bàn giao xong, Lăng Thần dẫn mọi người ra ngoài, vừa xuống lầu đã nghe thấy một tiếng “ầm ầm”. Giang Mộc nhìn ra đằng sau: “Là lưới bảo vệ được giương lên.” Cùng lúc đó, tiếng cảnh báo sắc bén lại vang lên, “Cảnh báo cấp 1, cảnh báo cấp 1…”

Năm người không còn để ý tới tình hình trong phòng điều khiển chính nữa, tìm một chiếc xe tuần tra rồi lái một mạch đến Viện nghiên cứu thực vật.

Giảm Lan phụ trách lái xe, cô hỏi Lăng Thần: “Thần ca, chúng ta trực tiếp đến gặp Khâu Quảng Hàn hay là lặng lẽ đi vào?”

“Thời gian quá gấp, trực tiếp hỏi đi.”

Vì nửa đêm có tiếng còi báo động đột ngột nên không ai ngủ được. Trong đại sảnh của học viện bật lên một ngọn đèn nhỏ, Khâu Quảng Hàn, Vu Phi Nhạc và mấy học sinh đang chờ ở khu nghỉ ngơi để chờ sắp xếp.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Khâu Quảng Hàn đứng dậy, nhìn thấy người tới thì có chút kinh ngạc: “Sao mọi người lại đến đây?”

Đổng Linh Linh cầm cốc cà phê ngơ ngác, nhìn thấy Diệp Tiêu đứng cạnh Lăng Thần liền thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi xảy ra chuyện, tôi đi gõ cửa phòng cậu, không ngờ cậu không có trong phòng, dọa tôi sợ chết khiếp.”

Diệp Tiêu không biết nên giải thích thế nào, cậu đứng sau kéo kéo góc áo Lăng Thần, Lăng Thần hiểu ý, nói tiếp, “Em ấy đi tìm tôi, bởi vì trễ quá sợ cô ngủ rồi nên không nói cho cô.” Nói xong, hắn nhìn về phía Khâu Quảng Hàn, “Cục Hai, Lăng Thần, mã số thân phận, e311, có một số việc tôi muốn hỏi ngài.”

Đổng Linh Linh kinh ngạc nói, “Mọi người…… Mọi người không phải lính đánh thuê sao?”

Lăng Thần: “Xin lỗi, lúc đó chúng tôi đang làm nhiệm vụ, cần giữ bí mật nên đã giả mạo thân phận.”

Đổng Linh Linh hiểu gật đầu, “Không sao không sao, phải chấp hành nhiệm vụ mà!”

Khâu Quảng Hàn đứng dậy, bọn họ ngồi xuống chỗ tiếp khách.

Lăng Thần đi thẳng vào vấn đề, “Ước chừng hai mươi phút sau nơi này sẽ có một đợt tấn công, mục tiêu của kẻ địch là viện nghiên cứu này. Bởi vì vậy nên chúng tôi muốn biết trong viện nghiên cứu này có thứ gì đặc biệt hoặc là đang tiến hành thí nghiệm đặc biệt nào đó hay không?”

Khâu Quảng Hàn vẫn đang khoác trên người chiếc áo phòng thí nghiệm màu trắng, thức đêm liên tục khiến đôi mắt ông toàn tơ máu, ông giơ tay mệt mỏi nhéo giữa mày, sau một lúc trầm ngâm thật lâu thì vẫn ra quyết định, “Mọi người đi theo tôi.”

Trước khi đi, ông dặn dò Vu Phi Nhạc, “Trợ lý Vu, phiền em dẫn mọi người đi sơ tán, nhớ chú ý an toàn.”

Vu Phi Nhạc gật đầu, “Thầy yên tâm.”

Bọn họ bước vào thang máy, Khâu Quảng Hàn xác minh danh tính qua mắt mèo bên trên rồi ấn nút lên tầng ba. “Ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra, một luồng khí lạnh ập vào mặt.

Khâu Quảng Hàn giới thiệu, “Chỉ có mình tôi có thể xuống đây, nghiên cứu cũng chỉ có một mình tôi làm,” Ông vừa dẫn vào người đi vào trong vừa nói, “Những học sinh của tôi vẫn luôn cho rằng tôi rất lợi hại, một mình cũng có thể xin được tài chính tài trợ cho các dự án lớn, nhưng thật ra, những dự án đó mang vẻ ngoài như như cách cải thiện khả năng chống chịu thiên tai của thực vật đều dùng để đánh lừa mọi người, nghiên cứu tôi thật sự đang làm là ghép gen con người với gen thực vật.”

Ông đứng trước một cánh cửa, nhập vân tay và tròng mắt, thở dài:, “Có lẽ tôi đã biết lí do vì sao có người muốn đến viện nghiên cứu rồi —— thí nghiệm của tôi sắp có kết quả.”

Lăng Thần cau mày nói, “Ghép gen người và thực vật? Thí nghiệm này đã bắt đầu được bao lâu rồi?”

Khâu Quảng Hàn: “Không lâu lắm, khoảng một tháng trước, cấp trên đưa cho tôi một mẫu và yêu cầu tôi nghiên cứu kỹ mẫu rồi nhân rộng công nghệ. Họ cũng nhấn mạnh rằng phải đưa ra kết quả càng sớm càng tốt.”

Lăng Thần nhớ tới lần trước gặp Du Long, bọn họ được lệnh đến viện nghiên cứu phá hủy vật thí nghiệm bên trong và mang về mẫu vật thí nghiệm, nhưng lại bị người của Thánh Tài ngăn cản và giế t chết. Vậy có phải có một số quan chức cấp cao muốn đổi lõi khu vực trung tâm lấy công nghệ tổng hợp gen của Thánh Tài, sau đó sử dụng công nghệ này để lấy lại lõi khu vực sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng?

Đi vào phòng thí nghiệm trong cùng, Khâu Quảng Hàn chỉ vào hộp đựng hình chữ nhật làm bằng kính mờ đặt ở giữa, “Nếu tôi đoán đúng thì đây hẳn là mục tiêu của bọn họ.”

Giang Xán Xán nhìn vào chiếc hộp đựng hình chữ nhật cao gần ba mét, “Bên trong là sản phẩm thử nghiệm à?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Khâu Quảng Hàn gật đầu, “Đúng vậy.” Vừa nói vừa đi về phía hộp chứa hình chữ nhật.

Lúc này, Diệp Tiêu vốn vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên nói: “Đừng cử động.”

Giang Xán Xán phản ứng nhanh mà động tác cũng nhanh, nhanh chóng giữ chặt cánh Khâu Quảng Hàn. Diệp Tiêu nhìn chằm chằm vào hộp chứa, nói chắc chắc, “Thứ ở bên trong đang động đậy.”

Giang Xán Xán nuốt nước miếng, “Xán gia tui nổi hết da gà da vịt rồi đó!” Gã xoa xoa cánh tay mình, “Nó có giống loài hoa Rafflesia mà tụi mình gặp trước đây không?”

Giảm Lan mém nữa nhảy lên che miệng gã lại, “Đừng có đoán mò nữa, lần nào anh đoán cũng đúng hết á!”

Giang Xán Xán nhanh chóng che miệng.

Diệp Tiêu đã đặt tay lên cán đao và cảnh giác nhìn hộp đựng hình chữ nhật. Lăng Thần hỏi Khâu Quảng Hàn, “Bên trong là cái gì?”

“Một loại cây giống cây nho được lai tạo đặc biệt với thân cứng, chịu úng và chịu hạn.”

Đúng lúc này, một tiếng “rầm” vang lên, hộp thủy tinh bị đâm xuyên thủng từ bên trong, mảnh vụn bay tứ tung, một sợi dây leo màu đỏ sậm dày như cánh tay duỗi ra, đầu có một chiếc gai dài như mang theo gió liên tục đâm thủng. Sau vài tiếng “rầm”, ba bốn dây leo nữa lại xuất hiện.

Diệp Tiêu phản ứng rất nhanh, cậu cầm trường đao lao xuống, sau đó nhón chân nhảy lên không trung, chém đứt lưỡi gai, những sợi dây leo phía trước gãy đoạn giữa rồi rơi xuống đất.

Giang Xán Xán và những người khác mỗi người xử lí một dây leo, những viên đạn liên tục bắn trúng nó rồi nhanh chóng bị đánh tan thành từng mảnh. Có lẽ vì quá đau nên cây nho đã rút vào trong hộp và tạm thời im lặng.

Lăng Thần giơ tay, “Giảm Lan, đưa súng cho anh.”

“Ok!” Giảm Lan cởi khẩu súng bắn tỉa hạng nặng đeo trên lưng ra, đưa cho Lăng Thần.

Biết được Lăng Thần định làm gì, vẻ mặt Khâu Quảng Hàn hơi thay đổi, môi giật giật nhưng ông không nói gì. Ông đã nhận ra những sợi dây leo đó đang cố gắng tấn công họ, dù đáng tiếc nhưng ông cũng phải chịu.

“Ầm” một tiếng, một quả bom nổ nhỏ đập chính xác vào đáy thùng và phát nổ, thùng thủy tinh vỡ tan hoàn toàn và vương vãi khắp sàn nhà.

Lăng Thần thận trọng bắn thêm một phát nữa, xác định dây leo đã bị tiêu diệt hoàn toàn, không còn động tĩnh gì nữa, sau đó mới cất súng, nhìn Khâu QUung Hàn: “Thầy Khâu, mang tài liệu thí nghiệm đi theo chúng tôi.”

Khâu Quảng Hàn hít sâu một hơi, “Được, chờ tôi một lát!” Nói xong ông xoay người đứng trước mắt máy chính.

Nhân lúc này, Lăng Thần lo rằng Diệp Tiêu không thoải mái nên giúp cậu xoa xoa tay phải.

Diệp Tiêu bỗng nhiên mở miệng, “Bên ngoài có tiếng bước chân, hai người, một nam một nữ,” cậu nghiêng đầu, “…… Có chút kỳ lạ.”

Rất nhanh, mọi người liền biết “kỳ lạ” của Diệp Tiêu là chỉ cái gì.

Người tới chính là Vu Phi Nhạc cùng Đổng Linh Linh, chẳng qua Vu Phi Nhạc đang giữ chặt Đổng Linh Linh, khẩu súng trong tay chỉa thẳng vào thái dươi đối phương, mà trong miệng Đổng Linh Linh đang ngậm chặt miếng vải, ánh mắt hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch.

Vẻ mặt Khâu Quảng Hàn sợ hãi, “…… Trợ lý Vu? Em đây là đang muốn làm gì?”

Vu Phi Nhạc đeo túi súng bên hông, cầm súng rất khéo léo, thoạt nhìn giống như một chuyên gia. Sau khi loại bỏ lớp ngụy trang, nét mặt của anh ta lộ ra một chút tà ác.

Lăng Thần trầm giọng, “Người của Thánh Tài?”

Vu Phi Nhạc không đáp, trực tiếp nói điều kiện, “Trước đây tôi thấy rất hứng thú với thí nghiệm của thầy Khâu, nhưng giờ xem ra nó đã thất bại rồi.” Anh ta nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, cảm thán, “Một thí nghiệm không có cách nào kiểm soát, tạo ra cũng vô dụng, thật là đáng tiếc.”

Vừa nói, anh ta vừa dùng ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm Diệp Tiêu: “Nhưng hiện tại tôi có hứng thú với một chuyện hơn.”

Lăng Thần che Diệp Tiêu ở đằng sau mình.

Vu Phi Nhạc hất cằm, “Rút cho tôi một ống máu của Diệp Tiêu, tôi liền thả Đổng Linh Linh ra. Một ống máu đổi một mạng người, giao dịch này lời lắm đúng không?”

Anh ta lại bổ sung tiếp, “À đúng rồi, thấy cái thứ nhỏ nhỏ trên tay tôi không? Chỉ cần tôi ấn xuống một cái, toàn bộ viện nghiên cứu sẽ nổ tung, đùng một tiếng, tất cả đều sẽ nổ tung!” Anh ta cười đầy quỷ dị, “Các quý vị ở đây cũng sẽ nổ tung thành tro bụi, có vui không? Có k1ch thích không?”

Giang Mộc thấp giọng nói, “Là sự thật, trên cổ tay anh ta đeo bộ điều khiển từ xa mới của KL, muốn nổ tung một viện nghiên cứu rất dễ dàng.”

Diệp Tiêu nói rất bình tĩnh, “Tôi cho anh.”

Vu Phi Nhạc cười rộ lên, “Tôi thích những người sảng khoái như vậy đấy!”

Máu đỏ sậm đổ vào trong ống thủy tinh, Diệp Tiêu nhìn về phía Vu Phi Nhạc, “Thả Đổng Linh Linh ra.”

Vu Phi Nhạc gõ gõ ngón chân, nói: “Lăn vật này lại chỗ tôi.”

Diệp Tiêu làm theo.

Sau khi ống thủy tinh màu đỏ sậm chạm đến chân Vu Phi Nhạc, anh ta ra lệnh cho Đổng Linh Linh, “Cô nhặt lên cho tôi.”

Đổng Linh Linh ngồi xổm xuống nhặt ống thủy tinh lên, khẩu súng trong tay Vu Phi Nhạc vẫn chĩa vào đầu Đổng Linh Linh một cách vững vàng.

Cho tới khi cất ống thủy tinh vào trong túi, Vu Phi Nhạc mới nhếch miệng cười nói, “Cảm ơn nhé.” Anh ta kéo Đổng Linh Linh lui về phía sau, “Thỏa thuận xong rồi, tôi không phải là người dễ tin người. Khi đi tới cửa tôi sẽ thả người ra, tôi cũng phải bảo vệ sự an toàn cá nhân của mình, phải không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 86: Chương 86:

Vừa nói anh ta vừa lùi ra phía sau, có lẽ vì đã đạt được mục tiêu nên vẻ mặt Vu Phi Nhạc đã thoải mái hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, Đổng Linh Linh cuối cùng cũng thành công nhổ ra miếng vải trong miệng, sau đó nhanh chóng cúi đầu cắn vào cánh tay Vu Phi Nhạc, máu lập tức trào ra.

Khoảng khắc ấy, không ai có thể thấy rõ Lăng Thần giơ súng bóp cò như thế nào, hai tiếng súng liên tiếp vang lên, viên đạn sượt qua đầu Đổng Linh Linh, lần lượt đánh trúng khuỷu tay trái và phải của Vu Phi Nhạc, máu phun ra.

Lăng Thần vẻ mặt lạnh lùng, cười lạnh nói: “Ai cho mày tự tin đến đây gây sự một mình?”

Giảm Lan ngay khi Vu Phi Nhạc vừa trúng đạn nhanh chóng lao về phía trước và khống chế người đàn ông này trong hai đòn.

Lăng Thần bước lên trước, rút ​​ống thủy tinh chứa máu của Diệp Tiêu ra, chĩa súng vào trán Vu Phi Nhạc: “Nói nghe cái, mày là thằng nào?”

Đổng Linh Linh đứng bên cạnh khóe miệng toàn là mau, cô dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, mỉm cười với Diệp Tiêu bước tới, “Cảm ơn mọi người, tôi không sao…… Tôi không sao.”

Cô nói như vậy, nhưng cô chỉ là một học sinh bình thường, vừa trải qua cảm giác cận kề cái chết, hai chân không ngừng run rẩy.

Diệp Tiêu lục túi, tìm một viên kẹo trái cây, đưa cho Đổng Linh Linh, bắt chước ngữ khí của Lăng Thần, “Cô rất dũng cảm, đây là phần thưởng.”

Đổng Linh Linh run rẩy nhận lấy viên kẹo trái cây, lột ra bỏ vào trong miệng, “Cảm ơn cậu.”

Súng của Lăng Thần vẫn chỉa vào trán Phi Nhạc, hắn ngồi xổm xuống, xoay nòng súng, “Cơ hội cuối cùng, sủa đi.”

Mọi thứ trên người Vu Phi Nhạc đều bị lục soát, bao gồm cả bộ điều khiển bom trên cổ tay đã bị Giang Mộc tháo ra từ sớm, chỉ trong vài chiêu đã hoàn toàn tháo rời.

Vu Phi Nhạc cười hỏi, “Nói thì anh sẽ bỏ qua cho tôi à?”

Lăng Thần: “Đúng là không, nhưng tao có thể để mày chết nhẹ nhàng một chút, bớt đau đớn hơn.”

Vu Phi Nhạc nhìn chằm chằm Lăng Thần, “Mấy người Cục Hai mà cũng tra tấn tù nhân à?”

Cứ như nghe thấy chuyện gì mắc cười lắm, Lăng Thần cong môi, “Chẳng lẽ mày không biết năm nào Cục Hai cũng ăn cảnh cáo và xử phạt nhiều nhất sao?”

Giảm Lan trợn mắt —— chuyện như này có cần phải dùng giọng điệu tự hào như vậy để nói không?

Vu Phi Nhạc xác định những gì Lăng Thần là sự thật, cuối cùng vẫn chọn nói.

Anh ta đã giả mạo sơ yếu lý lịch của mình và gia nhập thành công nhóm của Khâu Quảng Hàn để theo dõi tiến trình nghiên cứu thực nghiệm của bên kia và tìm kiếm cơ hội để phá hoại nó. Nhưng Khâu Quảng Hàn rất cẩn thận, anh ta không bao giờ tìm được cơ hội. Thấy thí nghiệm sắp thành công, anh ta liền gửi tin tức cho cấp trên, nhưng không ngờ đám người Lăng Thần lại can thiệp.

Sắc mặt Lăng Thần không thay đổi, hỏi, “Máu của Diệp Tiêu thì sao?”

Nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Vu Phi Nhạc trở nên cuồng nhiệt, “Khi cậu ta lao đến trước mắt con ếch lớn, thân thủ của cậu ta đúng là đáng kinh ngạc! Cậu ta là sản phẩm của phòng thí nghiệm nào thế? Đúng là hoàn mỹ! Hoàn mỹ hơn bất kì sản phẩm thí nghiệm nào tôi từng thấy! Không hề có dấu hiệu của gen dung hợp nào cả!”

Lăng Thần chán ghét nhíu mày, trực tiếp bắn chết, sau đó quay người nói với Giang Mộc, “Gọi Mạnh Dương đi.”

Rất nhanh, gương mặt của Mạnh Dương xuất hiện trên màn hình, gã ta thở hổn hển nhưng vẻ mặt rất khoái chí, “Chỉ huy Lăng, một đàn chim lạ tiến tới, trên người tụi nó đều gắn bom, chúng tôi đã trực tiếp xác định địa điểm để bắn bom nổ, tất cả đều được giải quyết giữa không trung.” Gã cười lộ ra hàm răng trắng, “Nếu không phải chúng tôi phụ trách phòng điều khiển chính, chúng tôi thật sự không thể phát hiện ra những con chim này vào ban đêm.”

Lăng Thần gật đầu, “Lại phải làm phiền cậu đến đây đón vài người rồi.”

Mạnh Dương tích cực đáp lại, “Tôi tới liền đây ạ!”

Sau khi ra khỏi viện nghiên cứu, trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng, hăng nồng đến nghẹt thở. Bên cạnh, đàn em Đổng Linh Linh đang an ủi cô, Diệp Tiêu liếc mắt nhìn mấy lấy thấy thế thì yên tâm, không đi tới đó.

Trong lòng Lăng Thần chua xót, hỏi, “Lo cho cô ấy à?”

Diệp Tiêu “Dạ” một tiếng, “Cô ấy không hề có ý xấu gì với em cả. Khi em còn ở viện nghiên cứu, hàng ngày cô ấy đưa em đi ăn và nhắc nhở em đến tối nhớ đóng cửa sổ, nếu không em sẽ dễ bị cảm lạnh.”

Cậu nhớ rõ mọi ý tốt mà người khác dành cho mình.

Cảm giác chua xót trong lòng Lăng Thần được thay bằng sự đau lòng, hắn xoa tóc Diệp Tiêu, đang định nói thì Giang Mộc bỗng nhiên đã đứng lên đưa máy liên lạc đến trước mặt Lăng Thần, thấp giọng nói, “Kênh mã hóa của Cục Hai nhận được một tin nhắn.”

Lăng Thần nheo mắt, nhìn qua, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện mấy con số, “Tọa độ?”

Giang Mộc gật đầu, “Là tọa độ, hơn nữa còn không xa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.