[Nhà là như thế này phải không ạ?]
Edit: Kally
Beta: Phong
#Warning có H
Chiếc xe địa hình màu đen chạy giữa những ngọn núi, trên kênh liên lạc, Giang Xán Xán lẩm bẩm: “Em vừa kiểm kê số vật tư lấy về, Xán gia em tức lắm! Em nghe nói tên Tần Lĩnh kia vừa cướp được thiết bị thí nghiệm thì bên giáo sư Lữ đã nói sẽ dùng vũ khí tối tân nhất để trao đổi với anh ta, em và Tiểu Mộc chỉ có thể ở bên cạnh nhìn thôi!”
Giang Xán Xán cùng Giang Mộc dẫn đội ra ngoài, vào giữa đêm qua, họ mang về một số xe tải lớn chứa vũ khí và vật tư. Họ gần như cướp đi mọi thứ có thể sử dụng được trong căn cứ của người khác.
Lăng Thần cong môi, “Mẹ nó mày đã quét sạch căn cứ của người khác rồi, còn gì không hài lòng nữa?”
Giang Xán Xán cười hì hì đáp, “Đúng rứa đúng rứa, Xán gia em tìm thấy trong kho hàng của Thánh Tài không ít sữa bột, đã hốt hết về cho bạn nhỏ rồi.”
“Ừ, anh sẽ ghi công cho mày. “
Giang Xán Xán lại đổi chủ đề, “Nói đến đây, tối hôm qua em và Tiểu Mộc còn đang thảo luận vì sao hai căn cứ Thánh Tài mà tụi em đến lại dễ dàng bị chiếm. Không ngờ, toàn bộ người của bọn họ đều đã bị chuyển sang căn cứ tạm thời rồi.”
Gã rối rắm hỏi, “Thần ca, anh nói xem tướng —— Giảm Vân có thật sự lấy trộm sản phẩm thí nghiệm của Thánh Tài không?”
“Không hẳn.” Lăng Thần vừa nhìn bản đồ trên xe, vừa trả lời câu hỏi của Giang Xán Xán, “Không ai biết liệu sản phẩm thử nghiệm mới nhất và thành công nhất có thực sự tồn tại hay không. Nhưng điều có thể khẳng định là Thánh Tài đã lấy đó làm lý do bao vây căn cứ tạm thời.”
Giang Xán Xán lập tức hiểu ra, “Cho nên đó có khả năng chỉ là lý do để Thánh Tài ra tay?”
“Đúng. Giảm Vân lấy máu thịt và tự mình nuôi dưỡng một con thú hung dữ. Ông ta dẫn người của Viện Nghiên cứu Kỹ Thuật rút lui, điều này cho thấy rằng ông ta không còn lợi thế trong cuộc đối đầu với Thánh Tài. Bây giờ, lõi khu vực trung tâm cũng không phải ở trong tay hắn, thuộc hạ của ông ta ở quân khu không ngừng bị thanh lọc, càng ngày càng sa sút.”
Giang Xán Xán nói tiếp, “Cho nên Thánh Tài hiện tại đang công khai tìm lý do bao vây căn cứ tạm thời, điều đó có nghĩa là họ có đủ tự tin để chiến đấu chống lại Giảm Vân!”
“Đúng vậy.”
Hai người im lặng một lúc không lên tiếng. Giang Xán Xán hạ giọng thắc mắc: “Em vẫn không hiểu tại sao ông ta vẫn muốn hợp tác với Thánh Tài khi biết rằng họ có công nghệ tổng hợp gen và đầy tham vọng?”
“Ông ta đã mù quáng tin tưởng phía mình có thể làm chủ được công nghệ dung hợp gen trước khi Thánh Tài dần dần thôn tính quyền lực của quân khu, rồi đánh trả. Chỉ là hiện thực dạy người làm người, không biết Giảm Vân có hối hận hay không.”
Giọng nói của Lăng Thần lạnh lùng, nhưng sau khi Giang Xán Xán nghe xong, gã bình tĩnh lại trong nửa phút, giọng điệu lại vui vẻ trở lại, “Vừa rồi mấy giáo sư của Viện Nghiên cứu Kỹ Thuật đã đặc biệt viết một bản báo cáo dài năm sáu nghìn chữ! “
Mí mắt Lăng Thần giật giật hai cái, có dự cảm không lành: “Báo cáo dài? Nội dung là gì?”
“《Một trăm hai mươi lời khuyên về cách dỗ dành vợ/chồng, khiến vợ/chồng tha thứ cho mình và duy trì cuộc hôn nhân ổn định》 Hahahahaha, giáo sư của Viện Nghiên cứu Kỹ thuật thực sự tài năng! Thần ca, anh có muốn Xán gia em đọc cho anh nghe không?”
“Cút.” Lăng Thần nhấn mạnh, “Đừng có lúc nào cũng nhiều chuyện với Giảm Lan, có hiểu chưa?”
“Đã hiểu!”
Lăng Thần lái xe đến nơi mất tín hiệu liên lạc rồi tắt máy. Sau khi mở cửa bước xuống xe, hắn dựa vào đầu xe, bật máy liên lạc nhìn xem, phát hiện Diệp Tiêu vẫn không có tín hiệu.
Đút hai tay vào túi, hắn tập trung vào một số nhiệm vụ, theo thói quen suy nghĩ về những chuyện trong căn cứ. Giang Xán Xán và Giang Mộc báo cáo tổn thất trong trận chiến, chết chín người, đều mang nhãn tên thân phận về. Thánh Tài đã phong tỏa căn cứ tạm thời, không biết Giảm Vân có thể cầm cự được bao lâu. Sức khỏe của lão tướng quân vẫn chưa tốt, nhưng nó không chuyển biến xấu, hẳn là ông có thể sống trong một thời gian…
Cùng với, nhiệm vụ của Diệp Tiêu, ai đã giao nhiệm vụ cho Diệp Tiêu?
Không biết qua bao lâu, bỗng có tiếng động cơ, Lăng Thần ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc ô tô nghiêng ngả tiến tới. Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy thùng xe còn nguyên vẹn và không bị hư hại gì.
Diệp Tiêu nhìn thấy Lăng Thần qua cửa sổ xe, đạp phanh, nhảy xuống xe rồi vội vàng chạy tới: “Anh đến đón em sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt cậu sáng lên khi nhìn thấy mình, Lăng Thần không tức giận nổi. Hắn cúi đầu cắn môi Diệp Tiêu, đặt tay lên eo cậu, hỏi: “Em đến làm nhiệm vụ à?”
Diệp Tiêu chớp mắt, nói không do dự, “Vâng, em đến đây cứu một người.” Cậu chỉ vào xe mình, “Ở ghế sau, lúc em gặp anh ta, anh ta đang bị một bầy sói hoang truy đuổi ở khu D, thân thể đầy vết thương, sau khi em xử lý xong lũ sói hoang, anh ta đã bất tỉnh.”
Dù biết Diệp Tiêu rất mạnh, nhưng Lăng Thần vẫn cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, xác định cậu không bị thương, sau đó căng thẳng trong lòng mới hoàn toàn thả lỏng. Hắn siết chặt tay Diệp Tiêu nói: “Mọi người trong căn cứ đều nói vợ tổng chỉ huy đã chạy.”
“Hả?” Diệp Tiêu mờ mịt, “Vợ của tổng chỉ huy—— em á?”
Lăng Thần bị vẻ mặt ngơ ngác của cậu chọc cười, nhéo nhéo chóp mũi cậu: “Không phải em thì có thể là ai?”
Hai tai Diệp Tiêu đỏ ửng, “Là em.”
Lăng Thần vỗ eo cậu, hỏi, “Vì sao em lại cố tình đến đây để cứu người này?”
Diệp Tiêu lắc đầu, “Em cũng không biết, nhưng chắc chắn có lý do.”
Chắc chắn? Tim Lăng Thần đập thình thịch, nghĩ đi nghĩ lại vẫn hỏi: “Người giao nhiệm vụ cho em chưa bao giờ giải thích lý do?”
“Vâng, đúng ạ.”
Lăng Thần nắm được trọng điểm, “Em không thể từ chối nhiệm vụ này có đúng không?” Cũng giống như lúc bọn họ tách khỏi khu D, hắn chắc chắn Diệp Tiêu không muốn rời xa hắn, nhưng cậu vẫn phải rời đi để thực hiện nhiệm vụ.
“Đúng, em không thể từ chối. Mọi nhiệm vụ đều quan trọng và phải được hoàn thành.” Diệp Tiêu biết rằng mỗi giây, toàn bộ thế giới đang trải qua vô số biến động khó lường, và Noah về cơ bản chỉ hành động khi nó rất chắc chắn mới giao nhiệm vụ cho cậu.
“Nhưng là ai giao nhiệm vụ, hiện tại em vẫn không thể nói cho anh biết.” Diệp Tiêu nghiêm túc nhìn Lăng Thần, “Sau này mọi chuyện kết thúc, em nhất định sẽ nói cho anh.”
Mọi chuyện đã kết thúc? Lăng Thần “Ừm” vuốt thẳng mái tóc bị gió làm rối tung của Diệp Tiêu: “Vậy bây giờ em có về với anh không?”
“Có ạ!”
Hai người mỗi người lái một chiếc ô tô, mãi đến khi trời tối mới đến căn cứ. Lăng Thần đích thân đưa Tống Đường tới phòng y tế, Lăng Thần không xác định được thân phận của người này nên đã cẩn thận an bài hai người Du Long canh giữ phòng bệnh. Sau khi chắc chắn không còn thiếu sót, hắn ghé qua thăm Giảm Trọng Sơn.
Giảm Trọng Sơn đang uống thuốc, thấy Lăng Thần cùng Diệp Tiêu đi vào thì cười nói, “Dỗ quay về rồi à?”
Lăng Thần còn chưa kịp mở miệng, Giảm Trọng Sơn đã chậm rãi chân thành nói: “Ta đã đọc báo cáo do Viện Nghiên cứu Kỹ thuật trình lên, rất hữu ích, khi nào có thời gian thì nghiên cứu thêm, áp dụng vào hành động thực tế, cháu không được bắt nạt Lá Con.”
Lăng Thần đột nhiên không biết giải thích thế nào, chỉ đơn giản đồng ý: “Vâng ạ.”
Giảm Trọng Sơn yên tâm, “Được rồi, bây giờ người của Viện Nghiên cứu Kỹ Thuật có thể yên tâm nghiên cứu.”
Lăng Thần: “……”
Lúc ra khỏi phòng bệnh, đi qua góc tường, Lăng Thần ép người vào tường hỏi: “Bé con, tôi già lắm rồi sao?”
Trong mắt Diệp Tiêu tràn ngập vẻ mờ mịt, cậu không biết vì sao Lăng Thần lại hỏi vấn đề này, nhưng cậu vẫn nghiêm túc trả lời: “Đội trưởng không già.”
Lăng Thần lúc này mới vừa lòng, xoa xoa người trong lòng, “Đi nào, đội trưởng dẫn em đi ăn cơm.”
Hai người một đường đi tới cửa phòng ăn, còn chưa bước vào đã nghe thấy bên trong náo động: “Mấy người anh em từ tiền tuyến gửi báo cáo về, chỉ huy Lăng và Lá Con đã làm hòa! Nghe nói bọn họ đang nắm tay nhau đi ăn nữa! Trên căn cứ lại nắng rồi!”
“Dỗ quay về là tốt rồi! Đúng là không dễ dàng! Nhưng rốt cuộc là vì sao chỉ huy lại dỗ Lá Con tức đến chạy luôn thế?”
“Đúng thế đúng thế, cơ mà tính tình của Lá Con đúng là tốt quá, phải không cho chỉ huy lên giường ngủ ba ngày mới đúng chứ!”
“Ba ngày làm sao mà ngủ, phải nửa tháng mới được!”
Lúc này, một binh sĩ bị Lăng Thần cùng Diệp Tiêu chặng đằng sau bỗng nhiên cao giọng chào đầy mạnh mẽ, “Xin chào chỉ huy!”
Vừa chào một tiếng, cả phòng ăn lập tức trở nên tĩnh lặng, ba giây sau ——
“Ha ha ha nghe nói lần này chúng ta cùng trung tá Giang ra ngoài cướp, giả dạng làm tổ chức lính đánh thuê Tam Lư, còn mang rất nhiều vũ khí trở về! Quá là đầy đủ!”
“Ha ha ha nghe nói Viện Nghiên cứu Kỹ Thuật đã nghĩ ra một kế hoạch khác nhằm cải thiện khả năng chống chịu của thực vật trước thiên tai…..”
“Ha ha ha ta tối qua mới mơ ác mộng……”
Lăng Thần nắm tay Diệp Tiêu đi vào, “Rảnh lắm à?”
Mọi người đứng thẳng hành lễ, nhìn về phía trước: “Không rảnh ạ!”
Lăng Thần gật đầu, “Nếu đã rảnh như vậy, vậy tìm việc làm đi. Mang nặng chạy 5km, có ý kiến gì không?”
“Không ạ!”
“Ừ, đi đi.”
“Rõ!”
Chưa đầy ba mươi giây, toàn bộ phòng ăn trống không. Lăng Thần từ trong tủ tìm sữa bột, pha rồi đưa cho Diệp Tiêu: “Đừng bắt chước bọn họ, nếu không em sẽ học xấu.”
Trong mắt Diệp Tiêu tràn đầy ý cười, cậu cầm cốc gật đầu.
Lăng Thần xoa đầu Diệp Tiêu, “Không phải trước đó em nói muốn ăn thịt xông khói cùng trứng ốp la sao? Tôi đi học nấu cho em.”
Lăng Thần mặc quần ngụy trang và đi ủng quân đội. Hắn xắn tay áo đồng phục chiến đấu, để lộ những đường cơ bắp săn chắc của cẳng tay. Hắn đứng cạnh bếp, tư thái trông rất ra gì.
Diệp Tiêu ngó nghiêng đầu, phát hiện trong tay hắn cầm mấy quả trứng gà, “Có được không ạ?”
“Được!” Diệp Tiêu tìm đũa cùng bát, tò mò nói: “Những quả trứng này từ đâu đến vậy ạ?”
“Tôi nói Giang Xán Xán để mặt trên đường đi, may mắn là trên đường trở về, cậu ta đi qua một cái hồ, có vịt hoang chỗ đó nên cậu ta đã mang về một ổ trứng.”
Vừa khuấy trứng, Diệp Tiêu vừa nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Lăng Thần. Những đường nét trên khuôn mặt của Lăng Thần không liên quan gì đến những từ như mềm mại và dịu dàng, trái lại, chúng sắc sảo và cứng rắn. Lòng bàn tay rộng và thô ráp, trên đó có những vết chai và vết sẹo đều là bằng chứng của sương đao cùng gió bão trong mười năm qua.
Nhưng chính đôi tay cầm dao và súng đã cẩn thận giúp cậu pha sữa bột và cắt từng miếng thịt xông khói. Cậu thậm chí còn không nhớ mình đã đề cập đến việc muốn ăn thịt xông khói và trứng rán khi nào, nhưng Lăng Thần lại không quên.
Đặt đũa xuống, Diệp Tiêu từ phía sau ôm lấy eo Lăng Thần, tựa đầu lên trên vai Lăng Thần, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lăng Thần nghiêng đầu nhìn cậu, cong khóe môi, “Chậc, bé con của chúng ta đang làm nũng sao?”
Diệp Tiêu ngại ngùng, “Vâng.” Cậu cọ cọ vai Lăng Thần, nhẹ giọng hỏi, “Nhà chính là như vậy sao ạ?”
Lăng Thần khựng tay lại, trái tim giống như bị nhéo một cái, hắn nói bằng giọng chậm rãi, “Ừm, nhà chính là như vậy đấy. Hai người chúng ta ở chung một nhà, sáng sớm cùng nhau tỉnh dậy, cùng nhau làm đồ ăn sáng, lúc ra ngoài sẽ trao nhau nụ hôn tạm biết, đến tối về nhà, cùng nhau ăn cơm rửa chén, tắm rửa, l@m tình, sau đó ôm nhau ngủ. Bên gối tôi là em, trong mơ cũng là em.”
Lăng Thần xoay người, bế Diệp Tiêu đặt lên bàn bếp, xoa chóp mũi cậu, cười hỏi: “Em có muốn cùng tôi sống cuộc sống như vậy không?”
Diệp Tiêu nắm chặt góc áo Lăng Thần, hốc mắt lẫn chóp mũi đỏ ửng, “Muốn ạ.”
“Ngoan, nhìn đôi mắt em đỏ hoe, ông đây đau lòng xiết bao.” Lăng Thần nhéo cằm Diệp Tiêu, nhẹ nhàng dán môi lên, “Ngoan, anh yêu em.”
Buổi tối, Lăng Thần đi tắm, mặc một chiếc quần đùi đen đi ra ngoài. Nước trên người không lau đi mà thấm vào vải dọc theo đường cơ bụng, để lại những vệt nước sẫm màu. Nhìn thấy Diệp Tiêu co ro trong chăn chỉ hở đầu, hắn cầm cốc uống hai ngụm nước lạnh, “Bé con của chúng ta sao vậy? Làm gì ầm ĩ thế?”
Nói xong, hắn ngậm nước trong miệng đi tới bên giường, cúi đầu trực tiếp hôn cậu, sau đó đút nước vào miệng Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu ngẩng mặt lên, nuốt ngụm nước được đút vào, hỏi hắn: “Tối nay anh có bận không?”
“Không bận, mọi chuyện đều giao cho Tiểu Mộc và Xán Xán. Hơn nữa, ngày nào cũng tăng ca như vậy, lỡ như em thật sự bỏ chạy thì sao?” Môi Lăng Thần dán chặt không buông, nóng lòng không nhịn được, “Vừa nãy em đang làm gì thế?”
Diệp Tiêu không nói.
Lăng Thần ngậm môi dưới của cậu, bàn tay mó vào trong chăn, lát sau thì bật cười, “Sao em lại không mặc quần áo hửm?”
Diệp Tiêu giơ tay vòng qua cổ Lăng Thần, “Anh nói, đến tối sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau rửa chén, tắm rửa, làm ——”
Lăng Thần nói từ cuối cùng cho cậu, “Tình.”
“Vâng.” Diệp Tiêu có chút căng thẳng hỏi hắn, “Có được không ạ?”
Lăng Thần lại thấy đau lòng, hắn ngậm lấy môi Diệp Tiêu, hơi thở nặng nề, “Được, em muốn làm gì đều được cả.”
Trước đó hai người đều đã sờ và cọ qua, lần quá mức nhất Lăng Thần còn lấy d**ng v*t cứng ngắc của mình muốn cọ nát kẽ mông Diệp Tiêu, cọ đến mức da cậu đỏ ửng. Nhưng hắn vẫn luôn đau lòng, sợ Diệp Tiêu đau, rất nhiều lần đến cuối cùng cũng không cắ m vào.
Lúc này, Diệp Tiêu vòng tay qua cổ Lăng Thần, bờ môi ướt át, thân thể giấu trong chăn tr@n trụi, hỏi hắn “Có thể không ạ?”
Không cần quá nhiều lời nói, Lăng Thần uốn gối đặt bên giường, bàn tay che lấy đầu Diệp Tiêu, đè người xuống giường, hung hãn hôn xuống.
Không cần quá nhiều kỹ xảo phức tạp, chỉ có môi lưỡi giao nhau nguyên thủy nhất, nước bọt trộn lẫn, hơi thở hai người dính lấy nhau không rời. Nụ hôn thâm nhập quá sâu, nước bọt tràn ra khóe miệng, Diệp Tiêu không nhịn được động đậy dưới thân Lăng Thần, phát ra âm thanh nức nở.
Lăng Thần hơi tách môi ra, hỏi, “Em có thoải mái không hửm?” Đôi mắt hắn đỏ lên, cơ bắp căng chặt, nhưng vẫn rất kiềm nén.
“Có ạ,” giọng nói nhỏ nhẹ vô thức kéo dài ra, Diệp Tiêu vẫn chưa nhận ra âm thanh của mình giờ đây k1ch thích Lăng Thần đến nhường nào, thở hổn hển đáp, “Thoải mái lắm ạ.”
Lăng Thần buông tay ra đứng bên mép giường, vật c ứng dựng đứng bên trong qu@n lót màu đen, nhìn cực kỳ rõ. Hắn xốc chăn kéo xuống bên eo, chỉ để lộ ra nửa người trên tr@n trụi. Sau đó, ngón tay thô ráp chạm vào yết hầu nhô lên của Diệp Tiêu, nhẹ nhàng xoa xoa.
Cảm giác tê dại ngứa ngáy tràn lan bên yết hầu, phát ra những tiếng r3n rỉ khẽ khàng. Lăng Thần làm điều giống như Diệp Tiêu đã từng làm với mình, cúi đầu, há răng cắn vào hầu kết của cậu.
Vị trí trí mạng bị cắn, sống lưng Diệp Tiêu căng thẳng, cảm giác k1ch thích bùng nổ, thậm chí cậu còn có thể nghe rõ âm thanh lưu thông trong mạch máu mình.
Để lại dấu răng, Lăng Thần đứng dậy, ngón tay dời xuống từ phía hầu hết, chậm rãi lướt xuống trên làn dàn, ngừng trước vị trí nhô lên bên ngực trái, vân vê vài cái không nhẹ nhàng. Chỗ đó của Diệp Tiêu rất nhạy cảm, cả người run lên theo từng cái mân mê của Lăng Thần.
Lăng Thần vừa xoa nhéo, vừa cúi đầu ngậm cái bên phải vào trên miệng, cắn m út nó không chút khách khí, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng m út vào đầy ái muội.
Diệp Tiêu thỏ thẻ “Ưm” một tiếng, vừa căng thẳng vừa thoải mái, cậu trở tay nắm chặt lại ga giường, cắn chặt môi, sợ rằng nếu mình mở miệng sẽ phát ra âm thanh kì quái.
Hàm răng nghiến nghiến viên tròn, Lăng Thần lại dịu dàng dùng đầu lưỡi li3m láp, đùa giỡn đến mức nó sưng to lên thì hắn mới buông ra.
Nhìn Diệp Tiêu bị mình bắt nạt đến mức sắp khóc, Lăng Thần xấu xa hỏi, “Không thích anh* làm như thế ư?”
Diệp Tiêu lắc đầu, khàn giọng nói, “Thích lắm ạ.”
“Anh* cũng thích lắm, bên trái có muốn không?” Diệp Tiêu thành thật gật đầu, “Muốn ạ.”
Đợi tới lúc hai viên trước ngực bị li3m m út sưng to một vòng, bàn tay Lăng Thần chạm vào eo Diệp Tiêu, rồi lại mò vào trong chăn nắm lấy cậu em đã có phản ứng của Diệp Tiêu, cười nói, “Bé cưng nhỏ này cũng thích lắm.”
Hắn rất rõ điểm nhạy cảm của Diệp Tiêu ở chỗ nào, ngón tay thô ráp xoa xoa đỉnh lỗ nhỏ hai cái, Lăng Thần bước xuống cuồng giường, xốc chăn lên chui vào.
Ngay lát sau, Diệp Tiêu có thể cảm giác rõ ràng hai chân tr@n trụi của mình bị tách ra, nơi căng đến nóng hổi kia được bao bọc mới khoang miệng ướt nóng. Khoảng khắc đó, kh0ái cảm nóng bừng xông thẳng lên đ ỉnh đầu, ánh mắt Diệp Tiêu mơ hồ, thoải mái r3n rỉ.
Phía dưới truyền đến tiếng nước, tiếng m út vào, thậm chí là tiếng nuốt, chính xác đập vào màng nhĩ khiến vô số dây thần kinh trong đầu đều bị đánh thức, mỗi một tấc trên da đều bị kh0ái cảm xâm nhập. Diệp Tiêu không nhịn được muốn khép chặt hai chân, rồi lại bị Lăng Thần cưỡng ép tách ra lớn nhất.
Trong lúc mơ hồ, cậu hoàn toàn không có khái niệm thời gian, toàn thân đều đắm chìm trong kh0ái cảm, mãi tới khi kh0ái cảm dâng lên không dứt, Diệp Tiêu thấp giọng kêu r3n đầy sợ hãi, thời gian mấy giấy, đại não trì độn mới bắt đầu vận chuyển.
Trong đầu chỉ còn lại có một người tên Lăng Thần.
Lăng Thần chui ra từ dưới chăn, dưới ánh đèn mờ ôi, khóe môi hắn dính vệt nước nhớt nhát. Âm thanh nuốt xuống đầy rõ ràng, yết hầu chuyển động, Lăng Thần nuốt xuống thứ Diệp Tiêu bắn vào trong miệng, đánh giá, “Giống như lần trước, ngọt.”
Diệp Tiêu tách chân, toàn thân tr@n trụi, đầu nh* sưng to tương xứng với làn da trắng nhu tuyết, hoa lệ huyền bí, bởi vì vừa mới cao trào, làn da nhuốm màu đỏ nhạt.
Sau khi Lăng Thần nuốt xuống thứ trong miệng, hắn đưa ngón tay vào trong miệng Diệp Tiêu, “Ngoan nào, li3m ướt ngón tay anh đi.”
Diệp Tiêu làm theo.
Sau đó, Lăng Thần lấy ngón tay ướt át từ trong miệng Diệp Tiêu, sờ đến ví trị hậu huyệt, nhẹ nhàng vuốt mở nếp uốn, đợi tới khi huyệt khẩu thả lỏng ra, hắn mới đưa ngón giữa vào.
“Chậc, bên trong bé con thật là mềm.” Hắn quan sát vẻ mặt của Diệp Tiêu, dỗ dành, “Nói anh nghe em có đau không?”
Hơi thở Diệp Tiêu run rẩy, bờ mi dày run run, “Không đau ạ.”
Một lát sau, Lăng Thần đút ngón thứ hai vào, sau khi Diệp Tiêu đã thích ứng, hắn còn cố ý cong ngón tay chọc vách ướt nóng, rõ ràng thấy sự co chặt lại.
“Bé cưng, em cắn chặt quá.” Lăng Thần kiên nhẫn xoa nhấn từng điểm, một bàn tay khác nhẹ nhàng x0a nắn đồ vật vừa bắn mới mềm xuống.
Sau khi ngón tay thứ ba đút vào, Lăng Thần kéo chiếc qu@n lót màu đen của mình xuống, d**ng v*t đã sớm cứng ngắc b ắn ra. Ném chiếc quần màu đen xuống giường, hắn đè Diệp Tiêu, hôn gáy cậu, hôn ngực cậu, động tác tay không dừng, không ngừng để Diệp Tiêu thích ứng với sự xâm nhập của dị vật.
Cả người Diệp Tiêu nóng đến mức nhũn ra, tứ chi không còn sức lực, cậu có thể nhạy bén cảm giác ngón tay xâm nhập sâu đến mức nào, khi ngón tay cong lên, cảm giác mang lại khiến ngón chân cũng tê dại. Cậu vô thức nắm chặt lấy cánh tay Lăng thần, trong máu hoảng loạn nóng bức đến mức không cách nào phát ti3t.
Mãi cho tới lúc ba ngón tay cắm chặt trong hậu huyệt rút ra, cảm giác trống rỗng bất ngờ khiến cậu cảm thấy cực kỳ nôn nóng, cậu bắt đầu gọi “Anh ơi” bằng giọng mũi, tựa như đang cầu xin giúp đỡ, tựa như đang khát cầu điều gì.
Lăng Thần bị gọi đến lòng mềm nhũn, hắn hôn khóe môi cùng đuôi mắt của Diệp Tiêu, an ủi cậu, “Ngoan, ngoan, anh* vào đây……”
Chắc chắn hậu huyệt đã mềm, sẽ không bị thương, Lăng Thần đặt vật c ứng phía trước miệng huyệt, nhẹ giọng nói, “Tôi vào nhé.”
Diệp Tiêu nghe thấy giọng của Lăng Thần, nhưng cậu hoàn toàn không có cách nào phân biết anh đã nói gì, chỉ cảm nhận được độ nóng của vật c ứng đặt bên miệng huyệt. Cậu nhận ra được đó là gì, không nhịn được gọi, “Anh ơi…… Đội trưởng……”
Lăng Thần “Ơi” một tiếng, “Tôi ở đây, nào, em đừng sợ…….” Đầu kh@c chậm rãi đi vào.
Dị vật xâm lấn, Diệp Tiêu theo bản năng co chặt, chóp mũi bị Lăng Thần hôn một cái, “Ngoan, thả lỏng, em đừng cắn chặt như vậy.”
Từ trước đến nay cậu đến cức kỳ tin tưởng Lăng Thần, nghe lời hắn chậm rãi thả lỏng.
d**ng v*t thô tô cuối cùng cũng đi vào, rồi lại dừng giữa đường ướt át chậm rãi rút ra, đợi tới khi đến gần miệng huyệt, lại ung dung đâm thẳng vào, một lần rồi một lần đi vào càng sâu.
Cảm giác khó chịu ban đầu biến mất, hậu huyệt non mềm bắt đầu cắn chặt lấy d**ng v*t Lăng Thần không rời, ngay khi cả nguyên cây hoàn toàn đi vào liền siết chặt không buông. Lăng Thần nhịn vô cùng vất vả, cơ bắp căng chặt, phía sau lưng đổ lớp mồ hôi hắn cười nói, “Bé con của tôi luyến tiếc tôi như vậy ư?”
“Dạ?”
Làn da tr@n trụi của hai người dán chặt nhau, nhiệt độ ấm áp của cơ thể quen thuốc là liều thuốc an toàn và sự an ủi lớn nhất dành cho Diệp Tiêu, cả người cậu chậm rãi thả lỏng, đón lấy tần suất thọc vào rút ra chậm rãi của Lăng Thần, kh0ái cảm nổ mạnh chọc thẳng vào từng dây thần kinh.
Lăng Thần hôn nhẹ lên gáy Diệp Tiêu, động tác bên dưới dần dần trở nên hung hăng tàn nhẫn, những lúc thọc vào rút ra mang theo tiếng nước rõ ràng lọt vào tai. Bàn tay to rộng của hắn bao chặt mu bàn tay nắm chặt ga giường của Diệp Tiêu, từng ngón tay một giao nhau, nghe cậu nh ỏ giọng r3n rỉ, hơi thở run rẩy, cảm giác hai chân cậu vòng qua eo mình, Lăng Thần hài lòng thở ra, “Anh làm em như vậy cả đời có được không?”
Va chạm hung hãn từng chút một làm âm thanh Diệp Tiêu nhỏ vụn, “Vâng…….. A……”
“Chậc, lại bắn hửm?”
Lăng Thần cười khẽ, ghé bên tai Diệp Tiêu, “Ngoan quá, anh sẽ làm em thoải mái hơn.”
Hắn không kiềm chế tần suất và lực dập nữa, thẳng thắn rút d**ng v*t ẩm ướt dính nhớp ra, để Diệp Tiêu nằm sấp xuống, nhếch mông lên, dùng tư thế xâm nhập phía sau cắm thẳng vào. Một mỗi tiếng “Bạch bạch” va chạm thâm nhập đều giống như đang phát ti3t tình cảm đầy nồng nhiệt. Không biết thọc vào rút ra bao nhiêu lần, toàn thân Diệp Tiêu mềm nhũn, lại lần nữa b ắn ra.
Chất lỏng nhỏ giọt, bàn tay Lăng Thần xoa mông Diệp Tiêu nhuộm một màu hồng, sau động tác nhẹ nhàng như an ủi, hắn lại bỗng nhiên tăng tốc lên! Diệp Tiêu bị c ắm vào sát rạt không chút khoảng khắc không hề phòng bị, bị làm cho không phát ra nổi tiếng nào, không biết qua bao lâu, Lăng Thần rốt cuộc cũng b ắn ra.
Lăng Thần hơi dừng lại, vẫn cắm trong miệng huyệt không rút ra, cánh tay hữu lực đỡ eo Diệp Tiêu lên. Ánh mắt Diệp Tiêu ngấn nước, ướt đẫm, Lăng thần cúi người trao cậu một nụ hôn sâu.
Sáng hôm sau, Diệp Tiêu tỉnh lại, theo bản năng nghiêng đầu xem Lăng Thần còn ở đây không.
“Tôi ở đây, không đi.” Giọng nói của Lăng Thần khàn khàn bởi vì mới tỉnh ngủ, bàn tay dưới chăn đặt lên trên eo Diệp Tiêu, “Có đau không hửm?”
“Không đau ạ.” Diệp Tiêu xoay người bò lên trên người Lăng Thần, “Nhưng chúng ta có thể ôm nhau một lúc không? Chỉ một lát thôi, hai phút, không, ba phút.”
“Lại làm nũng.” Lăng Thần kéo chăn, che thân thể hai người lại, ôm Diệp Tiêu trong lòng rồi lại hôn đỉnh đầu cậu, “Được, bé con của chúng ta muốn ôm bao lâu cũng được.”
Nhưng không lâu sau, máy liên lạc Diệp Tiêu lại vang lên. Nhìn tin nhắn gửi đến, Diệp Tiêu nhìn về phía Lăng Thần, “Người em cứu về tỉnh rồi ạ.”
Kally: Chơi ơi Wiki kính yêu có được đoạn H, chứ bên Tấn Giang và các trang web đều bay sạch H rồi, tui không có kinh nghiệm edit H, toàn bộ đều là mò mẫm và chém đấy, có gì xin mọi người thông cảm.