Thời đại theo thời gian trôi qua từ năm này qua năm khác, dùng sức chạy về phía những thứ mình chưa biết.
Trong quá trình diễn ra rất chậm chạp này, những thứ cũ bị bỏ lại, những thứ mới lên thay thế.
Giống như hiện tại người ta nhắc đến ngày 11 tháng 11, bọn họ sẽ không còn gọi là “Ngày độc thân” nữa mà sẽ biến thành “Ngày mua sắm” long trọng nhất.
Mặc dù hai ngày này thực sự không có liên quan gì đến nhau.
Đối với Tả Nhan, ngày này còn đại diện cho một ngày độc đáo khác.
Ra cửa cũng không tính muộn nhưng xe vẫn bị kẹt giữa đường một lúc.
Du An Lý đậu xe sau hàng dài xếp hàng, thả tay lái quay đầu nhìn người bên cạnh.
Người cầm máy tính bảng đã nghiêng đầu ngủ.
– – Vừa nhìn liền thấy dòng chữ mệt mỏi dày đặc, mấy năm như một ngày.
Đến nỗi tối qua rốt cuộc nàng có ngủ hay không, đáp án không cần nói cũng biết.
Du An Lý nghiêng thân, duỗi tay lấy chiếc chăn lông ở băng ghế sau, nhẹ nhàng đắp lên người nàng.
Người đang ngủ co ro trên ghế, mái tóc đen dài xõa ngang vai, bị cọ đến lộn xộn, che hết cả khuôn mặt.
Du An Lý dừng một chút, sau đó đưa tay lên, chậm rãi vén mái tóc trên trán, lộ ra khuôn mặt trắng nõn.
Sau khi vẻ trẻ con phì nộn trên mặt nàng biến mất, gương mặt trổ mã này càng trở nên xinh đẹp hơn.
Mặc dù nhìn trẻ hơn hầu hết những người cùng tuổi, nhưng sau khi trang điểm cũng có thể bộc lộ vẻ đẹp của nữ nhân trưởng thành.
Du An Lý chưa từng nghĩ tới, cô sẽ nhìn thấy cái từ “nữ nhân” ở trên người Tả Nhan.
Dù hai người đã từng có rất nhiều thân mật cùng hoan hỉ, nhưng trong mắt cô, Tả Nhan vẫn luôn là cô gái nhỏ.
Là cô gái ỷ lại cô, ủng hộ cô, chỉ thuộc về một mình cô.
Nhưng hóa ra không chỉ có mình cô bị cuốn theo dòng chảy của thời gian, đi đến một quãng đường dài phía trước.
Sức mạnh vô hình khiến cô bất lực này cũng đã làm thay đổi tất cả những gì cô quý trọng.
Cho tới bây giờ, cô vẫn không chịu nhìn về phía trước.
Tả Nhan đánh một giấc thật sâu, bởi vì nàng ngủ quá say, khi mở mắt ra đã nghĩ mình đang ở trên giường nên vô thức xoay người duỗi eo.
Giây tiếp theo, nàng hét lên một tiếng.
Cửa xe bị mở ra từ bên ngoài, nữ nhân mặc áo khoác màu xanh quân phục cúi người tiến vào hỏi nàng: “Làm sao vậy?”
Tả Nhan đang ôm chân, đau đến thở hổn hển.
“… Chân tôi bị chuột rút.”
Du An Lý hiếm khi trầm mặc mấy giây.
Tay cô còn cầm điện thoại trò chuyện, nói với người ở đầu dây bên kia: “Tôi sẽ gọi lại cho anh sau”.
Nói xong, cô cúp máy, cất điện thoại trở lại túi áo khoác.
Tả Nhan cũng gần như tỉnh táo, ở trong xe co người ôm lấy cẳng chân, xấu hổ không ngẩng đầu lên.
Du An Lý chồm người tiến vào trong xe, đè lên người nàng, vươn tay ấn vào cẳng chân nàng.
“Thả lỏng, lúc bị chuột rút càng căng càng đau lâu.”
Mùi vị trên người cô xộc vào mũi Tả Nhan, rõ ràng không nồng nhưng lại tồn tại cảm giác cường khí khiến Tả Nhan không được tự nhiên.
Một tay đỡ lấy cẳng chân nàng, để nàng duỗi thẳng chân, lòng bàn tay dùng sức mát xa nơi nàng đang ôm.
Ngón tay thon dài được cắt tỉa gọn gàng, chạm vào lớp vải, nhưng chỉ có chút nhiệt độ lại rất ấm áp.
Chỗ chuột rút được mát xa, dần dần được thả lỏng.
Tả Nhan không cảm thấy đau nữa, lập tức hạ chân xuống, nói với người trên người nàng: “Được rồi, không có việc gì.”
Du An Lý nhìn nàng một cái, không có đứng dậy, cô vươn tay mở ngăn kéo thứ nhất phía trước xe, lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng, nhét vào tay nàng.
“Viên canxi, trước khi lên lầu uống hai viên.”
Tả Nhan phiền toái thứ này nhất, nhưng hiện tại nàng muốn thoát khỏi không gian chật hẹp này.
“Cảm ơn.”
Nói xong cầm lọ thuốc chuẩn bị thu thập đồ đạc xuống xe.
Lúc này Du An Lý mới đứng dậy, ra khỏi xe, đi đến thang máy trước.
Tả Nhan cúi người nhặt chiếc máy tính bảng vừa rơi xuống, phát hiện trên đùi mình có một tấm chăn.
Nàng có chút sửng sốt, đưa tay chạm vào, được làm bằng lông thỏ.
Du An Lý nghe thấy tiếng đóng cửa xe, đứng trước thang máy, lấy chìa khóa xe ra, ấn nút khóa.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, một lúc lâu mới đi tới sau lưng cô, giây tiếp theo, một vật cứng chọc vào eo cô.
Du An Lý dừng lại, đưa tay trái lấy máy tính bảng của mình.
Người phía sau buông tay, lặng lẽ tránh sang một bên, không nói lời nào tiếp tục chờ thang máy.
Du An Lý vô thức nhấc máy tính bảng lên, nhìn thấy khuôn mặt đang trộm nhìn qua từ màn hình tối đen như mực.
– -Ba từ “nữ nhân” này, có thể là nhầm lẫn lớn nhất mà cô từng mắc phải trong đời.
Sau khi thang máy đến, Tả Nhan chậm rãi đi vào.
Cẳng chân còn có chút đau đớn, khiến nàng nhớ đến cảnh tượng xấu hổ vừa rồi.
Tả Nhan thực sự cảm thấy có chút quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến ba ngày này, số lần nàng mất mặt còn thiếu sao?
Nghĩ đến đây, từng cơn đau ập đến giống như dì cả giá đáo, làm cho từ “thảm” trên mặt nàng càng thêm rõ ràng rực rỡ.
Tả Nhan cho tay vào túi, lặng lẽ sờ vào bụng dưới, không rõ cảm giác này có phải là ảnh hưởng tâm lý hay không.
Đến tầng một, khi cửa thang máy mở ra, một đám đông người liền tràn vào.
Tả Nhan đã sớm chuẩn bị tâm lý, tự giác nghiêng người về phía sau, giây tiếp theo, người mặc áo khác xanh quân phục cũng bị ép đến bên cạnh nàng.
Khung cảnh quen thuộc này.
Nàng đang quay phim <Groundhog Day> sao?
Tả Nhan dán vào tường hết mức có thể, tránh tiếp xúc cơ thể với đám đông, suy nghĩ trong đầu cũng bay loạn xạ.
Nghĩ tới sau này mỗi ngày đi làm có thể rơi vào tình cảnh như bây giờ, nàng đột nhiên muốn từ chức.
Nhưng giây tiếp theo, lý trí của nàng lại trở về trong đầu.
Bởi vì trò chơi đẩy mạnh tiêu thụ lại sắp đến.
Tả Nhan vô biểu tình nghĩ, dùng sức vắt kiệt suy nghĩ vừa rồi.
Du An Lý nhìn màn hình máy tính bảng, kiểm tra sửa chữa lịch trình, sau khi ra khỏi thang máy, cô đưa máy tính bảng cho người đi theo.
Tả Nhan vô thức nhận lấy, ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Một giờ chiều, đi ra ngoài với tôi, lịch trình đã ghi chi tiết cụ thể.”
Giờ nghỉ trưa kết thúc lúc hai giờ, chiếm dụng toàn bộ thời gian nghỉ ngơi có quá phận hay không ra?
Tả Nhan tức giận nhưng không dám nói gì, cầm máy tính bảng gật gật đầu.
Du An Lý xoay người, sải bước về phía cửa văn phòng.
Tư thái hiên ngang oai hùng này, bước đi giống như đi sàn catwalk.
Tả Nhan ở phía sau dùng sức trợn mắt mới đi theo cô.
“Còn mười giây.”
Thanh âm của Du An Lý đột nhiên từ phía trước vang lên.
Tả Nhan sửng sốt, khi phản ứng lại mới lập tức sải bước lao tới.
Khi bước lên đường chết vào cửa, nữ nhân đi ngang qua nàng nhỏ giọng nói: “Đừng ăn cơm trưa.”
Lúc này Tả Nhan thực sự nổi giận, đồng chí áp bức giai cấp công nhân vô sản cũng phải có mức độ a! Thậm chí còn không cho người ta ăn cơm, có phải là con người không?
Đang định lên tiếng chất vấn cô đừng quá đáng, bên tai liền nghe thấy thanh âm truyền đến:
“Đi ăn đồ Nhật.”
Khóe môi Tả Nhan lập tức xoay chuyển cong lên.
“Được a, cảm ơn lãnh đạo.”