Sau khi trưởng thành, khả năng tự điều chỉnh của Tả Nhan ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Ngủ một giấc xong, lại ăn một bát mì thơm ngào ngạt, nàng giống như người không có việc gì ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại.
Mặc dù ăn ở miễn phí không làm gì khiến nàng cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng sau đó nghĩ lại, hiện tại nàng mới là khách, không có đạo lý cướp việc, Du An Lý không cho nàng rửa bát, nàng thật sự bỏ bát đũa xuống.
Dù sao da mặt gì đó chính là càng lớn tuổi càng dày.
Không cần cảm thấy áy náy vì quang minh chính đại bỏ bê công việc trong thời gian làm việc.
Tả Nhan cảm thấy chiếc ghế sô pha này thoải mái hơn ghế sô pha nhà mình nhiều, ngồi ngồi liền bất giác nằm liệt trên ghế sô pha, còn bắt chéo như coi nơi này là nhà của mình vậy.
Như thường lệ, nàng kiểm tra ứng dụng xã hội và các diễn đàn thông tin một lúc, tìm hiểu những diễn biến mới nhất, bởi vì sợ nửa ngày không lên mạng sẽ không hiểu mọi người đang nói cái gì.
Theo lý thuyết buổi chiều người của đồn cảnh sát sẽ đến đây, hiện tại nàng nên về nhà ngay, chuẩn bị đồ đạc một chút, sau cùng sẽ có quá trình tư pháp dài dòng rườm rà.
Nhưng Tả Nhan vô thức đẩy hết những thứ này đi, nói nàng là tâm thái đà điểu cũng đúng, ít nhất hiện tại nàng không muốn nghĩ lại chuyện này.
Dù sao có Du An Lý ở đâu, mọi chuyện luôn có thể được giải quyết tốt.
Tả Nhan còn không có ý thức được, sau khi Du An Lý về nhà, “tâm lý độc lập” mà nàng đã vất vả rèn luyện lại trở nên tràn ngập nguy cơ.
Con người luôn là như vậy, chỉ khi không có ai dựa vào thì mới có thể thực sự trưởng thành.
Sau khi Tả Nhan soát xong cập nhật mới nhất, đột nhiên nhớ tới sáng nay Du An Lý đã giúp nàng xin nghỉ, vội vàng nhấp vào WeChat xem.
Khi giao diện của ứng dụng hiện ra, nàng không khỏi mắng “Mẹ” một tiếng.
– — Hộp thoại chọi lọi treo phía trên, miễn là ai không mù cũng có thể nhìn thấy.
Tả Nhan đi xuống, lướt qua nhóm công việc đã tắt thông báo, nàng nhanh chóng tìm thấy hộp thoại của Trưởng phòng Lưu, lập tức nhấp vào.
Hảo gia hỏa, nếu nàng không nhớ rõ sáng nay mình chưa từng vào, thật đúng là sẽ cho rằng mình đã tự mình gửi tin này.
Ngữ khí cũng bị bắt chước quá giống!
Tả Nhan nghĩ tới hình ảnh Du An Lý dùng vẻ mặt vô biểu tình bắt chước ngữ khí của mình gõ chữ, tức khắc cười thành tiếng.
Sau khi Du An Lý dọn dẹp phòng bếp xong, thay quần áo đi ra, nhìn thấy một cái búi tóc đang lăn qua lộn lại trên ghế sô pha.
Có tinh thần như vậy, nhưng thật ra lại giúp cô kiệm được rất nhiều sức lực.
Du An Lý bước đến cửa sổ sát đất, cầm điện thoại của mình trên bàn vuông nhỏ.
Buổi sáng cô bị quấn lấy không xuống giường được, không kịp gọi điện cho lão bản xin nghỉ phép, tuy có đặc quyền này nhưng từ trước đến nay Du An Lý luôn không thích loại đặc quyền này, coi đó là bỏ bê công việc.
Tới công ty nhậm chức mới năm ngày đã đi muộn một lần, bỏ bê công việc một lần, thật là là bản lý lịch “huy hoàng” nhất của cô.
Du An Lý nghĩ, mở khóa điện thoại.
Có mấy cuộc gọi nhỡ hiện trên thanh tin nhắn, cô liếc nhìn thời gian.
Là lúc cô nghe thấy động tĩnh liền đi ra ngoài.
– – Đúng vậy, kỳ thực cô nhớ rất rõ khoảng thời gian đêm qua. Nhưng lúc làm bảng lời khai, cô không thể nhớ rõ như vậy, cũng không có biểu hiện bình tĩnh như vậy.
Rốt cuộc loại chuyện này cô cũng đã có quá nhiều kinh nghiệm từ mười năm trước.
“Gần đến giờ rồi.”
Du An Lý đi tới sô pha nhắc nhở nàng, chờ nàng nhìn qua lại hỏi: “Muốn thay quần áo không, tôi đi phòng bên cạnh lấy giúp em.”
Trước lạ sau quen.
Tả Nhan hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
Du An Lý lấy chìa khóa cửa cách vách ở hành lang rồi đi ra ngoài.
Tả Nhan tiếp tục nằm liệt trên ghế sô pha, chụp ảnh màn hình lịch sử trò chuyện với trưởng phòng Lưu, lưu vào album riêng.
Chơi cái này cũng rất vui, sau này nàng sẽ lấy cái này ra trêu chọc Du An Lý.
Khi cánh cửa cách vách mở ra lần nữa, Tả Nhan nghe thấy động tĩnh mới phát hiện cách âm kém đến như vậy.
Nhưng nếu không phải như vậy, có lẽ đêm qua nàng đã không may mắn.
Khi tâm tình vui vẻ bị gián đoạn, Tả Nhan cáu kỉnh ngồi dậy, cất điện thoại vào túi.
Nàng đang mặc quần áo của Du An Lý, áo len xám cùng quần vải ấm áp, kỳ thực mặc như vậy ra ngoài cũng không sao. Nhưng Tả Nhan sờ vào chất liệu của quần áo, cảm thấy mặc bộ quần áo này đi mua sắm trong siêu thị có hơi quá xa xỉ.
Nếu bị bẩn đến hỏng lại bồi thường không nổi.
Cửa bị đẩy ra, Tả Nhan nghe thấy động tĩnh liền nhìn sang, động tác đứng dậy đột nhiên không ổn định ngã trở lại ghế sô pha.
“Chị đây là đem tủ quần áo của tôi đến đây sao?”
Nàng nhìn đống quần áo Du An Lý đang ôm, mỗi một kiện là trực tiếp lấy xuống, ngay cả móc treo cũng không có, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Du An Lý bình tĩnh trả lời: “Chỉ lấy một nửa thôi, tủ quần áo bên trái chờ cảnh sát kiểm tra xong mới có thể chạm vào.”
Tả Nhan gật đầu, nhìn cô đi vào phòng ngủ, cũng đi theo sau.
Du An Lý mở tủ ra, quần áo của cô không nhiều, còn trống hơn phân nửa, sau khi treo quần áo trên tay lên làm cho tủ quần áo thoạt nhìn phòng phú hơn.
Tả Nhan nhìn chằm chằm vào quần áo của mình và Du An Lý một lúc lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra có cái gì không đúng.
– -Đầu tiên là nội y, sau đó là quần áo, này không phải tương đương nàng trực tiếp dọn vào ở sao!
Nhưng mà biểu hiện của Du An Lý thoạt nhìn quá tự nhiên, Tả Nhan không biết có phải cô cố ý hay không, chỉ có thể nén lại một bụng nghi hoặc, thay quần áo rồi đi ra phòng ngủ.
Du An Lý đã chờ nàng ở hành lang, nghe thấy động tĩnh, cô vừa gửi tin nhắn vừa nói: “Nhanh lên, tôi muốn ra ngoài.”
“Ò.”
Tả Nhan chạy chậm đến, đổi giày hôm qua nàng đã mang, cầm điện thoại đi theo phía sau Du An Lý, một trước một sau đi ra ngoài.
Hai người đi tới thang máy, Tả Nhan không nhịn được quay đầu nhìn lại cửa nhà mình, sau đó nổi lên một thân da gà, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Đừng nói đến ngắn hạn, chỉ sợ một đoạn thời gian dài kế tiếp nàng còn không dám bước một bước vào nhà.
Sau khi vào thang máy, Tả Nhan bắt đầu cân nhắc có nên thuê nhà ở nơi khác hay không.
Mặc dù vị trí của căn hộ này tốt, giá cả lại rất hợp lý nhưng thông qua chuyện này khiến nàng cảm thấy công tác an ninh kém đến mức nào.
Một nhân viên chuyển phát nhanh nửa đêm ra vào tự do, trực tiếp cạy cửa nhà nàng đi vào phòng, có thể thấy được phòng bảo vệ cùng người đi tuần đều vô dụng.
Nghĩ đến điểm này, Tả Nhan liền cảm thấy phẫn nộ.
Nhưng chủ nhà cũng không tệ lắm, buổi sáng nghe tới chuyện này đã đến quản lý tài sản yêu cầu giải thích, cửa hư cũng định thay cho nàng một cái cửa chống trộm an toàn hơn, còn vừa mới gọi điện trấn an nàng.
Tả Nhan nghĩ về khoản tiền thuê nhà cùng tiền đặt cọc mà nàng đã trả, nhưng cuối cùng không thể hạ quyết tâm chuyển đi.
Dù sao vẫn là đi một bước xem một bước.
Lúc lái xe ra ngoài đã gần mười hai giờ.
Kế hoạch của hai người là đến siêu thị gần đó mua một ít đồ ăn, sau đó trở về chờ người trong đồn cảnh sát giải quyết xong xuôi, sau đó lại ra ngoài mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Du An Lý lái xe, lắng nghe Tả Nhan giới thiệu những chuyện lớn nhỏ mà người địa phương mới biết.
Kinh nghiệm ăn mặc ngủ nghỉ đều là ở lâu mới có thể tích lũy được, cô vừa mới về nước, chưa từng đến thành phố này, trời xa đất lạ, quả thực còn rất nhiều thứ chưa có thời gian đi tìm hiểu.
“… Tôi cảm thấy sữa đậu nành nhà ông ấy thật sự rất ngon, nhưng bánh bao không quá ngon, chị không biết đâu, hiện tại không thể ăn được nguyên liệu thật chúng ta đã từng ăn, cũng không dám nghĩ tới bánh bao nhân thịt là thịt gì. Dù sao hiện tại tôi không mua, ăn vào cũng thật ghê tởm.”
Tả Nhan lải nhải phổ cập khoa học với cô, giống như người lớn lên ở địa phương.
Du An Lý nắm tay lái, giảm tốc độ đi qua một con hẻm, lái xe vào đường rộng.
Cô trả lời: “Tôi chưa từng ăn bánh bao bên ngoài, lúc đầu là vì giá cao, nhưng sau này là vì không hợp khẩu vị, cũng không có thời gian tự làm nên dứt khoát không ăn.”
Đây là lần đầu tiên Tả Nhan nghe cô đề cập đến cô trải qua ở nước ngoài.
Có thể là bởi vì bầu không khí lúc này vừa vặn tốt, cho phép hai người trò chuyện như bằng hữu cũ đã nhiều năm không gặp.
Hoặc chỉ là vì hai người đều cần một giai đoạn giao tiếp như vậy.
Siêu thị cách nhà không xa, Du An Lý đậu xe ở gara, đi theo Tả Nhan vào thang máy, đến lầu một của siêu thị.
Tả Nhan rất quen thuộc với nơi này, mặc dù cuối tuần nàng không thích ra ngoài, nhưng trong thời gian làm việc nghĩ đến cần bổ trang thứ gì đó ở nhà, sau khi tan tầm sẽ tiện đường ghé qua, dù sao nàng cũng sẽ vừa vặn ngồi xe điện ngầm.
Nàng lấy một chiếc xe đẩy, Du An Lý nhận lấy, Tả Nhan cũng mừng rỡ vì hai tay trống trơn, đi ở phía trước dẫn đường cho cô.
“Bên kia là khu thực phẩm tươi sống, phía sau là gạo, dầu, gia vị gì đó. Bên này là đồ dùng cần thiết hàng ngày, lối đi bên cạnh là các loại đồ gia dụng, mua lúc đẩy mạnh tiêu thụ rất lời.”
Nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân, không để ý có nam nhân đang đẩy một chiếc xe ra từ chỗ ngoặc phía trước.
Du An Lý đưa tay ra kéo nàng, tránh cho nàng đụng vào lại nguy hiểm.
“Xin lỗi.”
Người đẩy xe vội vàng nói, Tả Nhan định thần lại xua xua tay, lúc người rời đi rồi mới phát hiện mình vẫn dán trên người Du An Lý, trong lòng lập tức không được tự nhiên.
Du An Lý không nói gì, thu tay về.
Tả Nhan gãi gãi đầu, tiếp tục nói: “Chúng ta qua đó trước đi.”
Nàng tăng tốc đi tới khu thực phẩm tươi sống, Du An Lý đẩy xe đi theo sau nàng.
Người mới chuyển đến có quá nhiều thứ cần mua. Du An Lý đã lên danh sách, đầu tiên đi mua những thứ cần thiết, chẳng hạn như gạo dầu để nấu ăn.
Hai ngày nay cô đều mua đồ ăn nhanh, nhưng mua đồ ăn vẫn phải tự chọn món mình muốn mới được, từ loại đến nhãn hiệu, nếu không cẩn thận sẽ mua phải thứ mình không thích.
“Trở về lâu như vậy, cũng chưa từng nấu cơm.”
Du An Lý lấy một bao gạo bỏ vào xe đẩy, thản nhiên nói.
Tả Nhan hiểu rõ gật gật đầu, “Loại bánh mì này chị nghĩ đến cũng muốn nôn ra, vẫn là cơm ngon hơn a. Nếu không phải tôi muốn bớt phiền phức, tôi cũng muốn ăn cơm ba bữa.”
Du An Lý nhìn kệ hàng, hỏi: “Gạo kê dùng để nấu cháo ở đâu?”
Tả Nhan lại gật đầu, “Món này cũng không tệ, buổi sáng ăn một bát với cải muối cùng trứng muối, hương vị rất ngon.”
Tả Nhan cầm bao gạo kê mười cân bỏ vào xe đẩy.
“Sữa đậu nành hay sữa bò?”
“Sữa đậu nành cần thiết hơn a, sữa bò là cho trẻ em uống.” Tả Nhan nói.
Du An Lý liếc mắc nhìn nàng một cái, cầm lấy hai bịch sữa bột đậu nành bỏ vào xe đẩy.
Tả Nhan: “… tsk.”
Cuối cùng lại trở thành một hỏi một trả lời, sau khi Tả Nhan phục hồi tinh thần lại mới phát hiện xe đẩy tràn đầy đồ mình thích ăn.
Chuyện này không đúng a.
Không phải là Du An Lý mua đồ sao?
Tả Nhan lại đi lấy xe đẩy, hỏi cô: “Hiện tại khẩu vị của chị có thay đổi không?”
Du An Lý đang cẩn thận đọc sách hướng dẫn sử dụng máy rửa bát, trả lời: “Không có.”
“Vậy mấy năm nay chị thường ăn cái gì? Bên kia đều là thức ăn bùng nổ nhiệt độ.”
Du An Lý bỏ sách hướng dẫn xuống, đặt máy rửa bát vào xe đẩy trống trong tay Tả Nhan.
“Ăn chay.” Thanh âm bình đạm trả lời.
Tả Nhan “Phụt” một tiếng bật cười.
“Chị là thỏ sao?”
Du An Lý lại liếc nhìn nàng một cái.
“Không, tôi còn ăn thịt thỏ.”