Phần lớn người vô tri cùng ngạo mạn trên thế giới đều xuất phát từ câu nói – tôi cho rằng.
Dùng ba chữ này đi đo lường được mất, đi diễn giải nhân thế, đi thay đổi và đưa ra lựa chọn, thật đúng là một loại hành vi ngu dốt.
Đáng tiếc khi Tả Nhan hiểu ra sự thật này, nàng đã mất đi rất nhiều xuân, hạ, thu, đông.
Mọi người ở đây đều thích nói đùa: “Đây là cái giá của trưởng thành, không như vậy làm sao có thể trưởng thành?”
Nhưng Tả Nhan biết, kỳ thực có thể cả đời này nàng cũng không bao giờ trưởng thành được.
– -Nếu nàng không yêu thích Du An Lý.
Học kỳ đầu trung học đã chính thức diễn ra trong hoàn cảnh binh hoang mã loạn.
Khi Tả Nhan thi xong trở về nhà, gương mặt nàng tràn đầy cao hứng.
Nàng lao thẳng vào phòng ngủ của Du An Lý, không cần nhìn người trong đó đang làm gì, nàng hùng hổ mở cửa nói: “Rốt cuộc làm sao chị làm được vậy? Thật lợi hại, hôm nay đề tôi làm hầu như đều là chị ra, tôi còn nhớ đáp án rất rõ a!”
Du An Lý đứng trước tủ quần áo một lúc lâu, cài lại cúc áo lót phía sau, kéo vạt áo thun xuống.
“Vậy xem như em đã làm đúng tất cả rồi.”
Cô lãnh đạm đáp lại.
Tả Nhan lập tức ngậm miệng lại.
Nàng hậm hực liếc nhìn Du An Lý, hồi lâu sau mới đáp: “… hẳn là vậy.”
Kỳ thực, trong thâm tâm nàng biết rất rõ, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi có thể học thuộc lòng liền không tồi, gặp những loại đề có biến hóa linh hoạt, nàng đương nhiên sẽ bí bách.
Du An Lý cũng không trông cậy nàng được bao nhiêu điểm, chỉ cần không bị hạ xuống hạng kém nhất thì nhiệm vụ lâm thời của cô coi như hoàn thành.
Cô đóng cửa tủ quần áo, đi đến bên giường, lấy điện thoại đã sạc ra.
Tả Nhan nhận ra cô vừa định thay quần áo, nàng đi phía sau cô hỏi: “Chị muốn đi ra ngoài sao?”
Du An Lý vừa quay đầu suýt chút nữa đã va vào người nàng, giơ ngón trỏ nhẹ nhàng đẩy đầu Tả Nhan ra, để nàng tránh khỏi lối đi hẹp, đi thẳng đến cửa sổ.
Tả Nhan lại theo sau mông cô, không biết mệt hỏi: “Chị muốn đi đâu? Đã gần đến giờ cơm tối rồi.”
“Đến bưu điện.”
Du An Lý nếu biết không trả lời nàng, nàng có thể tiếp tục hỏi.
Nhìn thấy cô cầm lấy phong bì trên bàn, Tả Nhan đảo mắt, nghiêng người về phía cô nói: “Tôi đi cùng chị.”
Du An Lý cất đồ vào túi đeo vai, không trả lời.
“Cũng không biết chị ra ngoài khi nào mới trở về, chúng ta cùng đi xong xuôi vừa lúc có thể đi ăn cơm, bớt một việc a.”
Tả Nhan chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói.
Du An Lý đeo túi vải lên vai, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ.
Tả Nhan vừa nghĩ tới liền biết hấp dẫn, giữ chặt cánh tay của cô, lắc lắc nói: “Tôi đói rồi, nhanh lên nhanh lên.”
Du An Lý liếc nàng một cái, ngữ khí bình đạm trả lời: “Pizza, gà rán, burger, lẩu thịt nướng BBQ và lẩu cay, đừng nghĩ tới những thứ này.”
Tả Nhan thiếu chút nữa phá công thay đổi sắc mặt.
Nhưng trong suốt mùa hè này nàng đã biết rõ một điều.
– -Khi đối phó với đầu củ cải, không thể cương chính diện.
Cho nên, nàng gật gật đầu, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Cuối cùng Du An Lý vẫn mang nàng ra ngoài.
Tả đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, trực tiếp gọi xe – trước khi khai giảng nàng có về nhà ông bà, nhận rất nhiều tiền tiêu vặt không nói với Mạnh Niên Hoa, hiện tại ra ngoài liền tự tin hơn mười phần.
Du An Lý cũng không quản nàng, dù sao khi dùng hết tiền, nàng sẽ thành thật.
Đối với một người chưa từng có nhận thức quản lý tài chính, chu kỳ này sẽ không dài lắm.
Tả Nhan bồn chồn suốt chặng đường đi.
Đã lâu nàng không ra tiền đi chơi, cả kỳ nghỉ hè nàng vừa làm bài tập vừa nghe giảng, về nhà ông bà chơi có nửa ngày đã bị Du An Lý đón về.
Ông nội của nàng cũng mang thái độ khác thường, không những không giữ nàng lại mà còn bảo nàng phải “nghe lời Du lão sư”, làm cho Tả Nhan giận đen mặt, sống không còn gì luyến tiếc.
Cuối cùng hiện tại nàng cũng có thể ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn, nàng giống như phạm nhân cải tạo vừa mới ra tù, nàng vẫn ngồi trên xe, mà tâm đã bay tới phương xa.
– – Burger gà rán, khoai tây chiên coca, Pizza bít tết, ta đến đây!
Nhưng mà, hành trình này có chút dài.
Ngày đầu tiên đi học, trên đường bị tắc đường nghiêm trọng, hai người đến bưu điện mất rất nhiều thời gian, may mà bưu điện còn chưa tan tầm.
Tả Nhan đi thep phía sau Du An Lý, nhìn cô điền thông tin rồi gửi thư.
Bức thư này gửi đến Hoa Kỳ, Tả Nhan liếc nhìn dòng địa chỉ mà cô đã điền, lặng lẽ ghi nhớ những từ này – đọc ghi nhớ vào buổi sáng không hiệu quả lắm.
Du An Lý này luôn là rất nhiều “dấu chấm hỏi” đối với nàng, cũng giống như các nhiệm vụ phụ trên bản đồ game, tất cả đều là những bí ẩn, khiến lòng hiếu kỳ của nàng mỗi ngày một sôi sục.
Tả Nhan nghĩ như vậy, tìm ra cái cớ hợp lý cho hành vi của chính mình.
Rời bưu điện, sắc trời sắp chìm xuống, mây ửng đỏ cùng bầu trời xanh thẫm hòa vào nhau, sắp hòa làm một.
Du An Lý đưa tay lên, liếc nhìn đồng hồ, đúng là thời điểm ăn cơm tối.
Nhìn thấy người bên cạnh đã viết chữ “đói” đầy mặt, cô dừng bước chân, gọi một chiếc taxi ở bên đường, đi đến trung tâm thương mại gần đó.
Khi Tả Nhan nghe cô báo tên của trung tâm thương mại, những cửa hàng ngon nhất ở đó lướt qua từng cái trong đầu nàng, nàng vô thức nuốt nước bọt, bụng cũng nỗ lực kêu lên.
Nhưng mà khi xuống xe tại trung tâm thương mại, Du An Lý không vào cổng trung tâm thương mại mà đi thẳng sang đường bên cạnh.
Chân của Tả Nhan không dài bằng cô, chạy chậm sau mông cô, vội vàng hỏi: “Chị đi đâu vậy? Lối vào trung tâm thương mại ở đằng kia.”
“Đi ăn cơm” Thanh âm của Du An Lý rất điềm tĩnh.
Mấy phút sau, cô dừng lại bên ngoài một quán cơm tầm trung, Tả Nhan ngửa cổ nhìn vào trong, giấc mơ bỗng chốc tan thành mây khói.
“Hai vị ăn cái gì?”
Người phục vụ mặc tạp dề mỉm cười đưa qua một cái thực đơn.
Tả Nhan mang thần sắc uể oải ngồi trên ghế, không phản ứng lại.
Du An Lý cảm ơn người phục vụ, xem qua menu.
Những vị khách ở các bàn khác gọi, người phục vụ chỉ có thể nói một câu: “Hai người gọi món xong liền gọi tôi một tiếng là được.”
Du An Lý gật gật đầu.
Cả nhà hàng sôi động hẳn lên, một bàn ngồi đầy khách, tiếng cười nói ồn ào ầm ĩ, khiến Tả Nhan có chút cáu kỉnh.
Hamberger gà rán, khoai tây chiên coca, pizza bò bít tết của nàng, cuối cùng chẳng chờ đợi gì nữa.
Du An Lý cầm tờ thực đơn mỏng, khoanh một miếng ngô Kim Sa, khoanh một canh dưa chua, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Em ăn gì?”
“Không ăn.”
Tả Nhan gục đầu xuống, không muốn nhìn cô.
Thời điểm ra ngoài nàng còn nghĩ rất tốt, nói cái gì hôm nay cũng phải ăn no nê, nhưng sau khi ra ngoài vẫn bị nữ nhân này dắt mũi, quản này quản kia, thật phiền phức.
Ăn vặt có gì sai!
Rất ngon a!
Có một loại cả đời không được ăn.
Du An Lý thu hồi tầm mắt, giơ tay gọi, người phục vụ đi tới liền đưa thực đơn và bút.
“Ừm, chỉ có món này, một món canh, một bát cơm trắng. Cảm ơn.”
Người phục vụ có chút chần chừ liếc nhìn hai người, nhưng vẫn gật đầu trả lời: “Được, vui lòng chờ một lát.”
Tả Nhan ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn Du An Lý trước mặt.
– -Nữ nhân này thật sự mặc kệ nàng!
Quán cơm này nhìn rất bận rộn, tổng cộng chỉ có hai ba nhân viên phục vụ nhưng tốc độ phục vụ rất nhanh.
Một đĩa ngô vàng óng được dọn ra trên bàn, cô gái mặc tạp dề đặt bát cơm trắng xuống, nói với Du An Lý: “Món canh còn lại phải chờ vài phút, thật ngại quá.”
Du An Lý nói lời cảm ơn, sau đó rút ra một đôi đũa, bưng bát lên.
Tả Nhan khoanh tay trước ngực, quay đầu đi, làm ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng ánh mắt không khỏi nhìn vào đĩa ăn.
Sao có thể nghe thơm như vậy?
Còn không phải là ngô sao? Ai mà chưa ăn qua?
Nhưng con mẹ nó thật sự rất thơm a.
Bụng Tả Nhan lại kêu lên tiếng ọt ọt, nàng đột nhiên cảm thấy may mắn vì quán cơm rất ồn ào, người đối diện không thể nghe thấy.
Du An Lý cầm một chiếc thìa sứ trắng, xúc một thìa ngô, đặt lên trên cơm, chậm rãi ăn.
Lần đầu tiên ăn cơm với cô Tả Nhan đã phát hiện, mặc dù nữ nhân này ăn mặc không ra sao, nhưng giáo dưỡng rất tốt, lúc ăn cơm an tĩnh lại quy củ, thậm chí không phát ra tiếng va chạm.
Động tác cầm bát và cầm đũa rất giống với Mạnh Niên Hoa phu nhân. Tả Nhan khi còn nhỏ được giáo dưỡng rất nghiêm, cũng vì chuyện này mà Mạnh Niên Hoa lăn lộn nàng không ít.
Nhưng hiện tại nhìn người đối diện, Tả Nhan phải thừa nhận rằng mẹ nàng rất đúng.
Thìa sứ múc ngô vàng bọc trong lòng đỏ trứng, tràn đầy cái thìa.
Mùi hương bay về phía trước còn mãnh liệt hơn, Tả Nhan nhịn không nổi nuốt một ngụm nước bọt.
Ngón tay thon dài trắng nõn kia cầm cái thìa, nhẹ nhàng giơ lên, quơ quơ về phía nàng.
Tâm cùng đôi mắt của Tả Nhan nhìn theo chiếc thìa.
Du An Lý hỏi, “Ăn không?”
Tả Nhan gật gật đầu, sau đó sợ cô không nhìn thấy liền kêu lên: “Ăn!”
Du An Lý cười một tiếng, đưa tay cầm thìa về phía nàng.
Tả Nhan không cần suy nghĩ liền nghiêng đầu, há miệng, ngậm lấy cái thìa.
Động tác của Du An Lý cứng đờ, ánh mặt đặt ở trên mặt nàng.
Tả Nhan hồn nhiên không phát giác ra, đưa hương vị mặn ngọt của những hạt ngô vào trong miệng, khi đầu lùi lại, chỉ còn một chiếc thìa trơ trụi.
Quai hàm nàng nhai rồi lại nhai, ăn rất ngon.
Du An Lý không nói gì, thu tay cầm thìa lại.
Khi người phục vụ mang canh đến, cũng dọn ra hai cái đĩa và một bát cơm trắng.
Tả Nhan mở to mắt, nhìn món thịt lợn xào ngó sen trên bàn, rồi nhìn Du An Lý ở đối diện.
Cô đã đặt thìa lên đĩa ngô Kim Sa, cầm bát lên tiếp tục ăn.
Tả Nhan cũng không rảnh nói chuyện, lấy một đôi đũa, bưng chén cơm, vui vẻ ăn.
Cuối cùng, vì món nào cũng ngon nên nàng ăn hết hai bát cơm và một bát canh cải chua.
Khi ra khỏi quán cơm, bụng nhỏ đã căng tròn.
Du An Lý lắc lắc đầu, đưa nàng đến công viên gần đó, vừa đi dạo vừa tiêu hóa.
Vào ngày đầu tháng 9, vẫn còn dư âm của mùa hè, trời đã nhá nhem tối nhưng đường phố đã rực rỡ ánh đèn, người ra vào tấp nập.
Gần công viên rất náo nhiệt, Tả Nhan cách rất xa cũng nghe thấy âm thanh của quảng trường nhảy múa, tiếng nhạc xập xình lại chói tai, nghe chỉ mấy phút, nàng không nhịn được nhỏ giọng hừ một tiếng, chờ ý thức được mình đang làm gì, lại không kiên nhẫn mà “Chậc” một tiếng.
Du An Lý đeo túi xách trên vai đi bộ trên vỉa hè, Tả Nhan đi theo sau cô, nhìn lên vầng trăng trên cao.
Sáng đến lạ lùng.
Nhắc mới nhớ, Tết Trung thu tựa hồ sắp đến rồi, không biết lần này Mạnh Niên Hoa phu nhân có về nhà được hay không, cũng không trông chờ vào Tả tiên sinh được nữa, ông lại đi các tỉnh khác, chỉ sợ trong tháng này còn không về.
Khi nàng đang suy nghĩ, người đi phía trước đột nhiên vươn tay tóm lấy nàng, kéo nàng vào vỉa hè.
Tả Nhan còn chưa kịp định thần lại đã nhìn thấy một chiếc xe đạp điện chạy nhanh qua bên cạnh nàng.
Nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, có chút xấu hổ nhìn Du An Lý.
Du An Lý không nói gì.
Phần lớn thời điểm, cô không phải là một người thích thuyết giáo, mặc dù hiện tại cô là một giáo viên.
Dọc đường đi tiếp theo, Du An Lý đi bên ngoài, Tả Nhan thành thành thật thật đi bên trong, theo sát cô.
Bên ngoài công viên rất náo nhiệt, có quầy hàng, quảng trường khiêu vũ, tản bộ sau bữa tối, có người lén lút không biết muốn làm gì.
Nơi đông người luôn hỗn tạp, Du An Lý B
giơ tay nắm cổ tay Tả Nhan dắt qua chốn đông người đến công viên.
Ngày thường Tả Nhan động tay động chân với cô không ít, không phải tay trong tay làm nũng, mà chính là dùng thủ đoạn kéo tay để làm nũng, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Nhưng đột nhiên bị cô kéo như vậy khiến nàng có chút không được tự nhiên.
Làm như vậy trước đám đông cũng thật xấu hổ a.
Nàng nghĩ, nhưng không thoát khỏi bàn tay của Du An Lý.
Đi bộ qua các đại lộ trong công viên, qua hồ nước và các gian hàng, đi ngang qua các cụ già đang ngồi ở gốc cây tận hưởng bóng mát, dạ dày của Tả Nhan gần như đã tiêu hóa hết.
Nàng đi bộ có chút mệt, ngẩng đầu bắt đầu tìm chỗ nghỉ ngơi, thoáng nhìn đã thấy hai cái xích đu phía trước, nàng vội vàng trở tay nắm lấy cổ tay của Du An Lý, đi nhanh tới đó.
Người bị nàng nắm không nói gì, đi tới trước xích đu.
Tả Nhan lấy khăn giấy ra lau hai chiếc xích đu, sau đó nặn thành một quả bóng ném vào thùng rác bên cạnh, ngồi lên xích đu.
Sau khi ăn no, tập thể dục một lúc, cả người nàng đều lười biếng, nâng cánh tay thoải mái duỗi eo, tiếp tục nhìn vầng trăng trên đầu.
Du An Lý ngồi xích đu bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Nhất thời bầu không khí khó có được yên tĩnh.
Hai người khi ở chung khó có được yên tĩnh như vậy.
Mà thời điểm như vậy, cơ bản là một người đọc sách, một người làm bài tập về nhà hoặc bài thi, mỗi người làm việc riêng của mình.
Hơn nữa, một người nói ít, một người nói quá nhiều nhưng tất cả đều là vô nghĩa, bình thường giao lưi đối đáp rất ít.
Nhìn trăng sáng trong đêm, Du An Lý chợt nhớ đến đêm đầu tiên ở Tả gia.
Đối với cô thực sự không phải là một đêm để cô nguyện ý nghĩ đến – ban đầu cô đã nghĩ như vậy.
Cho đến khi cô mang theo toàn thân đau đớn nằm trên một chiếc giường xa lạ, chuẩn bị nghênh đón một đêm ngủ không ngon, cô gái đang ngủ phía sau đã dùng một loại phương thức thô bạo phá vỡ không khí đình trệ trên người cô.
Những lời nói để người dở khóc dở cười kia, hiện tại nhớ lại, có thể khiến cô đồng thời cảm thấy buồn cười, nhưng cũng sinh ra một loại hâm mộ cực kỳ vi diệu.
Nàng là người hoàn toàn tương phản với chính mình.
Gia cảnh chính là điểm khởi đầu của nhân sinh, nó có thể cho người có được mọi thứ, chưa bao giờ chỉ là cơm ăn áo mặc.
Thứ gì sạch sẽ, yếu ớt và đẹp đẽ, ở chỗ này đều sẽ nở rộ.
“Ừm, nếu tôi hiểu sai ý, chị cũng đừng cười tôi, tôi chỉ muốn hỏi một chút…”
Cô gái lại trở mình, dùng ngón tay chọc vào lưng cô.
Cách một tầng áo ngủ mỏng, nhiệt độ đầu ngón tay uyển chuyển không nặng cũng không nhẹ.
Cô nhắm mắt, không nói chuyện.
Cô gái tự nhủ nói: “… ngày đó rõ ràng là chị biết, sao còn muốn đi mua thuốc?”
Tại sao ư?
Kỳ thực, cô cũng muốn biết câu trả lời.
Rõ ràng biết ngày đó cha mẹ nàng sẽ về nhà, trong những thời điểm bất thường, nếu làm không tốt có thể mất việc.
Cô nằm nghiêng trên giường, không mở mắt.
Cho đến khi tiếng hô hấp phía sau dần dần ổn định, cô mới đáp:
“Bị nhốt trong lồng lâu ngày, chim cũng sẽ sinh bệnh.”
Đổ nước nóng vào cốc, hơi nước tản ra, có mùi thơm của sữa phảng phất cùng hương trà.
Người trong ngực cô cứng đờ, giống như đã quên phản ứng.
Du An Lý thả ngón trỏ đang bấm máy nước nóng, đặt chiếc cốc trên tay xuống.
Sau đó cô hạ cánh tay, nhẹ nhàng vòng qua vai Tả Nhan, chân chính ôm lấy nàng.
Cô gái của cô đã cao lớn, đã trưởng thành rồi.
Cũng học cách sinh tồn ở trong rừng rậm gập ghềnh.
Nhưng Du An Lý biết nàng vẫn còn bệnh.
– —- Một căn bệnh kéo dài đến bảy năm.