Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 123: Thần phục (3)



“Phòng tắm của căn phòng này không có vấn đề gì.”

Hệ thống quét sâu báo cáo: “À! Đây là phòng điều trị dự phòng chỉ dành cho quân thư đặc quyền, được trang bị theo tiêu chuẩn cho cấp bậc hạm trưởng, tổng tư lệnh. Dữ liệu kiểm soát cửa ra vào cho thấy chỉ có thẻ nhân viên dọn dẹp quét qua phòng điều trị này.”

“A567 vào phòng điều trị chung bên cạnh anh, ôi vãi, mắt ổng đỏ quá!”

“Hả, ổng có gì đó lạ lạ, lục cái gì vậy?”

“Uầy! Đột nhiên ổng kéo hộc tủ ra, đù! Lãng phí ghê! Toàn bộ thuốc cấp cao trong hộc tủ đều vỡ hết!”

Hệ thống đột nhập vào camera bên cạnh, nói một tràng.

“Đã biết.”

Thời Tấc Cẩn thuận tay khóa trái cửa, đi vào phòng thay đồ bên cạnh phòng tắm để tìm đồ thay.

Phòng thay đồ được chuẩn bị đầy đủ các loại quần áo lót thay thế với nhiều kích cỡ khác nhau.

Có áo ba lỗ tập luyện bó sát, quần đen tập luyện rộng rãi, có sơ mi quân phục đơn giản, quần tây công sở, áo gi lê, có bộ đồ quân trang nghi thức chính thức, áo choàng quân trang nghi thức v.v…

Ba loại trang phục dự phòng tạo thành tông màu xám trắng đen hài hòa lạ thường, được treo gọn gàng trong tủ quần áo.

Thời Tấc Cẩn khó chọn, toàn là đồ đơn, chỉ che được phần hông cong của anh.

Sau một hồi suy nghĩ, anh lại lấy ra một chiếc áo choàng quân phục lễ nghi vẫn còn nguyên tem nhãn.

Chiếc áo choàng rất nặng, khi anh nhấc lên, vạt áo lập tức quét xuống đất.

Thời Tấc Cẩn đánh giá một lượt, chiếc áo choàng này hẳn thuộc về một trùng cao hơn 2 mét, vì là trang phục dự phòng, chiếc áo choàng này không có những chi tiết trang trí phức tạp như ve áo, dây tua rua, dây nơ, v.v… Màu trắng thuần là gam màu duy nhất.

Thời Tấc Cẩn cầm theo bộ quần áo đã chọn bước vào phòng tắm, anh mới cởi một lớp áo, hệ thống lập tức hô to gọi nhỏ.

“Thời sensei!!!”

Hệ thống hoảng sợ đến vỡ giọng: “Sao người anh toàn là vết bầm tím vậy! Éc!! Lưng!! Ahhhh! Tay! Ahhhhhh! Đùi luôn! Vãi nồi! Cả bắp chân!??”

“Lúc chạy nạn bị va vào thôi, tiêm hai mũi thuốc là khỏi, đừng hoảng.” Thời Tấc Cẩn thản nhiên nói.

Anh vặn mở van vòi sen, nước nóng như mưa xuân, xua tan mệt mỏi và bụi bẩn, anh trầm thấp than nhẹ.

“… Đừng.” Hệ thống khó khăn nói ra một câu khuyên nhủ: “Thời sensei… hôm nay anh đừng dùng kim liệu nữa.”

Hệ thống phát ra tiếng bánh răng đầy phiền muộn.

Thời Tấc Cẩn cúi đầu gội đầu dưới vòi hoa sen, cổ cong nhẹ, đường cong lưng duyên dáng.

Nhưng trên tấm lưng trắng như tuyết lại không nhìn ra màu sắc nguyên bản, những vết bầm tím lớn nhỏ, những vệt máu loang lổ khắp nơi, phá huỷ đi cảm giác sạch sẽ của tuyết, chỉ còn lại một mảng bùn.

“Lý do.” Thời Tấc Cẩn vừa gội đầu vừa hỏi.

Hệ thống lí nhí nói: “Thời sensei, sau khi trưởng thành cơ thể anh vẫn chưa trải qua chu kỳ sinh lý, nên dùng nhiều lần kim trị liệu kích thích tế bào trong thời gian ngắn sẽ khiến thời kỳ động dục vốn phải xuất hiện sau ba tháng bị đẩy sớm. Kim trị liệu dùng rộng rãi trong cộng đồng trùng cái, nhưng hầu như không có trùng đực nào dùng thường xuyên như anh.”

Thời Tấc Cẩn chợt hiểu ra, kim tiêm chữa trị của trùng tộc là chất xúc tác thúc đẩy tế bào trưởng thành, trùng đực dùng quá nhiều giống như uống rượu, say sẽ bất ngờ trúng số.

“Yêu cầu tối thiểu là không tiêm máu?” Thời Tấc Cẩn hỏi.

Hệ thống nói: “Đúng vậy, các tế bào đặc biệt trong máu của anh đã đẩy mạnh rồi.”

“Được rồi, tôi đã biết.”

Thời Tấc Cẩn cúi đầu gội sạch bọt trên đầu, động tác chậm chạp, từ từ rửa những bộ phận khác.

“Anh biết gì thế! Giờ anh đang chảy máu nội tạng, không gãy xương, nhưng bầm tím rách da phủ khắp cơ mềm của anh, nếu không tiêm thuốc vậy đêm nay anh nằm xuống, sáng mai chắc chắn không thể tự dậy nổi!”

Hệ thống luống cuống xoay như cối xay, không biết phải làm gì, tâm lý chiến thắng trước công nghệ của trùng tộc cũng bắt đầu ủ dột.

“Rút kim tiêm ra, thoa thuốc lên bề mặt da, xoa đều vết thương. Sáng mai thức dậy có thể hơi đau, nhưng không chết được, không có khoa trương như cậu nói.”

Thời Tấc Cẩn lái sang chuyện khác: “Tôi cần cậu làm việc khác.”

Tâm trạng uể oải của hệ thống chỉ trong chốc lát đã bị Thời Tấc Cẩn xua tan, nó lập tức lấy lại tinh thần: “Vâng! Thời sensei! Yêm cũng có rất nhiều tin tốt muốn báo cho anh!”

“Không vội. Đi xuống số 56 xem xét tình hình mặt đất trước. Biệt động đã can thiệp vào chiến trận ở số 56, mạng lưới sắp tái lập gần xong. Xuống dưới xem tình hình hiện tại của Rolley, Raleigh và bọn Amy.”

Thời Tấc Cẩn chống tay lên tường, nhắm mắt lại, hơi nước nóng hổi làm ẩm hai hàng mi dài màu bạc.

Sắc mặt anh bình thản không gợn sóng, hơi nước đọng lại trên mi, rồi biến thành những giọt nước nhỏ li ti rơi xuống, cuối cùng giọt nước hòa vào nước nóng, chảy dọc theo khuôn mặt tái nhợt.

“Nếu họ ngã xuống ở đâu, cậu dẫn đội tò vò tìm kiếm thu gom di hài.”

Hệ thống lập tức hành động, hiệu quả và chính xác, 4 giây sau đã quay lại báo cáo: “Thời sensei! Không vấn đề gì! Trùng nhà Bill đã mang theo Rolley và Raleigh thành công vào khu y tế căn cứ mở của Quân đoàn 3!”

“Cánh của Rolley và Raleigh đều bị thương, thiếu niên nhà Bill bị gãy hai cánh tay, thân trùng của quản lý vẫn đi theo bên cạnh họ, yêm không thấy Bill ở khu y tế.”

Mất kết nối lâu, hệ thống không nắm được chi tiết tình hình, nó vui vẻ nói: “Ngoài Bill ra, ai cũng còn sống. May nữa là hạm đội y tế của biệt động đã liên lạc với Quân đoàn 3, biệt động ưu tiên cứu chữa trẻ vị thành niên!”

“Hai thiếu niên nhà Bill đều bị gãy xương, nhưng được điều trị y tế tiên tiến nhất hiện nay, nên chức năng tay sẽ không bị ảnh hưởng sau một thời gian thích nghi! Sau này họ vẫn có thể tham gia quân đội!”

“Vết thương trên cánh của Rolley và Raleigh cũng được chữa lành kịp thời. Khi hai đứa nhỏ 15 tuổi, bước từ giai đoạn thiếu niên sang giai đoạn thanh niên, thì khi 18 tuổi trải qua tháng trưởng thành, cánh sẽ lột xác và mọc lại. Sau 18 tuổi, chức năng của cánh trong giai đoạn trưởng thành không khác gì khác so với trùng cùng lứa tuổi!”

“Vậy à? Tốt rồi, tốt rồi.” Thời Tấc Cẩn tựa đầu vào tường phòng tắm, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: “… Kết quả tốt nhất rồi.”

Hệ thống thấy lạ, dường như nó nhận ra tâm trạng của Thời sensei có hơi sa sút? Ngay lập tức nó nói: “Thời sensei! Yêm còn tin tốt muốn báo cho anh!”

Hệ thống thần bí, kích động lại giả vờ nghiêm túc: “Tin rất rất rất tốt luôn!”

Thời Tấc Cẩn: …

Lần trước hệ thống dùng giọng điệu này để báo tin tốt là xông vào Liên minh Thủ đô khiến Vlad Jeanine mất mặt, cả vũ trụ đều biết.

Thời Tấc Cẩn đột nhiên cảm thấy có một nguồn năng lượng làm anh tỉnh táo phấn chấn lại đôi chút.

“Được rồi, cảm ơn. Nhưng khoan hẵng nói, hôm nay tôi mệt rồi, mai cậu nói cho tôi biết sau.”

Trời có sập cũng mai tính tiếp. Thời Tấc Cẩn tắt nước nóng, lấy khăn tắm, vùi mặt vào khăn lau khô.

“Tin này tuyệt vời lắm!” Hệ thống vội nói: “Thời sensei! Thời sensei! Anh hãy nghe thử đi! Yêm đã rất cố gắng đó!”

“Lát nữa tôi còn bận việc, không có thời gian xử lý.”

“Chuyện gì ạ?” Hệ thống thoả hiệp.

“Lý do tôi lại ở hạm đội biệt động.”

Thời Tấc Cẩn bình thản nói: “Theo cậu, A567 sát bên cạnh có đến thăm tôi không đây?”

“Tuyệt đối không phải yêm tiết lộ IP!!” Hệ thống phản xạ có điều kiện nói, lại ngớ ra.

Mợ!

Thời sensei bình tĩnh suốt cả quá trình, tạo ra bầu không khí an yên thanh bình khiến hệ thống quên mất rằng họ đang ở trong hạm đội biệt động một cách khó hiểu!

Tham Khảo Thêm:  Chương 1757

Đúng vậy, tại sao? Hệ thống hoàn toàn chắc chắn rằng IP của Thời sensei được bảo vệ cẩn mật, A567 đã làm thế nào?

Làm thế nào mà làm được? Thế giới mạng rộng lớn, bốn vùng sao của trùng tộc rộng lớn, có bao nhiêu hành tinh chứ?

Hệ thống thực sự rất sợ A567. Theo nguyên tác, thế giới đã bị sụp đổ ba lần, A567 chính là một trong những biến số mang tính quyết định!

Trong ba nhiệm vụ trước của hệ thống, tất cả các kết thúc đều là Anouchka Cash thành công giam cầm Valentine!

Hệ thống sợ nhất thế giới sụp đổ, thứ hai là Anouchka Cash nguyên tác, càng về sau trong cốt truyện, nhân vật này càng trở nên đáng sợ.

Mà Thời sensei đã hoàn thành 60% nguyên tác rồi!

Dù bị nó phong toả vậy mà tên này vẫn có thể tìm được Thời sensei! So với lời đe doạ bằng tin nhắn trên mạng, hành động này còn đáng sợ hơn nhiều!!

Hệ thống bị doạ tới phát khóc, hệt như bạo quân quái vật âm u nhìn nó từ thẻ nhân vật, lộ ra nanh vuốt: Bây giờ bắt luôn ký chủ thứ tư của mi.

“Thời sensei anh đừng lo!”

Hệ thống mới nhận ra mình đang run rẩy: “Yêm sẽ không để ổng làm hại anh! Yêm vừa quét qua rồi! Phòng y tế dự phòng này được trang bị vũ khí đầy đủ! Chuyên để tiếp đón những quân thư đặc quyền được trang bị vũ trang! Dưới đáy mỗi cánh cửa đều được lắp đặt cáp điện cao áp! Khi cần thiết có thể trực tiếp thông điện cao áp! Phòng ngừa quân thư bạo động lao ra ngoài!”

“Chỉ cần A567 dám phá cửa! Yêm sẽ kích nổ chỉ số điện giật bên trong tất cả các cửa ngay lập tức! Hút cạn năng lượng của hạm đội y tế.”

Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên, không chút cảm xúc: “Lượng điện năng tiêu thụ quá lớn của hạm đội y tế cấp siêu quy cách cao đến mức, đủ thiêu rụi một lớp da của siêu anh hùng trong phim mà anh biết.”

Hệ thống nói xong câu đó, lập tức chuyển sang sử dụng mô-đun cảm xúc, hét lên: “Anh đừng sợ! Á đụ! Yêm cháy CPU tính toán đưa anh vượt vòng vây!!”

Thời Tấc Cẩn xoa thái dương, hệ thống líu ríu ồn ào xua tan buồn rầu trong lòng.

Lời anh muốn nói lại biến thành một câu: “Đừng xem quá nhiều phim truyền hình thế kỷ 21 từ ký ức của tôi, cũng đừng chửi thề.”

Hệ thống mô phỏng bong bóng: “Q口Q”

Anh thuận miệng trấn an hệ thống: “Không có hỏng bét như cậu nghĩ, tất cả chỉ là trùng hợp.”

Môi Thời Tấc Cẩn khẽ nhếch lên, nở một nụ cười: “Là kỳ tích đấy.”

Hệ thống sụt sùi: “Thời sensei, thật không ạ, anh đừng có đùa nha, yêm chết máy thiệt đó.”

Hở? Hệ thống có vẻ linh hoạt hơn nhỉ, hay do nạp quá nhiều điểm năng lượng?

Thời Tấc Cẩn xua đuổi hệ thống: “Không tin thì đi sang bên cạnh xem thử, chắc không phải đang mài móng vuốt chuẩn bị móc nội tạng của tôi đâu nhỉ.”

Hệ thống khởi động! Xông ra theo đường dây điện.

Thời Tấc Cẩn bước ra khỏi phòng tắm, thay đồ trước gương.

Tất cả quần áo trong phòng thay đồ dự phòng đều dành cho trùng cái cao lớn như cửa nhà, hơi rộng so với vóc dạng hiện tại của anh, may là bộ lễ phục trong phòng thay đồ khá đầy đủ.

Thời Tấc Cẩn cài cẩn thận từng chiếc cúc áo sơ mi trắng, lấy ra chiếc vòng đen đeo cánh tay co giãn dành cho áo dài tay, đeo vào hai cánh tay rồi điều chỉnh, cổ tay áo lập tức không còn che khuất ngón tay.

Anh tìm mãi trong tủ áo mà không thấy chiếc đai lưng nào, chỉ có mỗi chiếc áo gi lê. Thôi đành tạm dùng nó để thay thế vậy. Chỗ nào ánh sáng mờ một chút, không nhìn thấy rõ phần lưng từ phía trước, áo gi lê có thể che được phần xương đuôi hơi nhô lên của trùng đực.

Thời Tấc Cẩn cài nút áo khoác cuối cùng, chuẩn bị lấy áo choàng trắng thì hệ thống bất ngờ quay lại.

“Thời sensei, yêm nghĩ A567 có vấn đề.”

Hệ thống bô bô: “Ổng ở phòng bên cạnh đập đầu vào gương, theo chu kỳ cố định 30 giây một lần, tường sắp nứt rồi!”

Thời Tấc Cẩn: …

Hả?

*

Bên cạnh.

Rầm.

Rầm.

Anouchka gục đầu lên tấm gương nhà tắm vỡ nứt, cúi gằm mặt.

30 giây trôi qua, hắn ngẩng đầu lên đập đầu thêm một lần nữa.

Im lặng kỳ lạ không kéo dài bao lâu, vòng tay trí não của Anouchka reo lên âm báo, hắn nghiêng mắt nhìn màn hình vòng tay.

[Phó quan Jack: Tư lệnh, mọi thứ ngài yêu cầu, bao gồm vật dụng và thuốc men đã chuẩn bị đầy đủ, xin hãy cấp cho tôi quyền truy cập vào hạm đội y tế số 4.]

Anouchka đứng thẳng, lấy khăn lau khô nước trên mặt rồi trao quyền.

Phó quan Jack nhanh chóng mang đến một chiếc hộp kim loại kín, vẻ mặt cậu ta hoàn toàn bình thường, không hỏi gì cả.

Bên trong chiếc hộp kín mít này chứa đầy những thứ thường chỉ xuất hiện trong đêm tân hôn hoặc phòng giam trong hành tinh tù binh: Bình xịt kích dục, còng tay nam châm điện mạnh, roi,…

Dù cho tổng tư lệnh bận quân phục đen nghi lễ mới tinh, tua rua và quân hàm lấp lánh như dải lụa rực rỡ, khuôn mặt vô cảm nhưng hồng hào rạng rỡ, mái tóc vàng được tạo kiểu theo mốt thịnh hành nhất năm nay, vãi cả còn lấy luôn huân chương trao lúc ấy…

Thì biểu cảm của phó quan Jack vẫn như cũ! Không hề biến sắc, kiên định như thép! Cực chuyên nghiệp!

Jack đặt chiếc vali xuống, cúi người chào kính cẩn rồi hỏi: “Thưa tư lệnh, ngài có cần tôi mở vali ra kiểm tra không?”

Tổng tư lệnh mặt đỏ lừ nhưng không lộ vẻ gì: “Rời khỏi hạm y tế ngay lập tức.”

“Tư lệnh, tôi có việc quan trọng cần báo cáo. Từ trụ sở biệt động, tôi đã trì hoãn hai tiếng rồi ạ.” Phó quan Jack cúi đầu nói.

Phó quan Jack nghe thấy tổng tư lệnh hít sâu, hệt như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, da đầu phó quan Jack tê rần!

Bỗng dưng tổng tư lệnh xổ ra một câu chửi tục.

Đây là lần đầu tiên phó quan Jack nghe tổng tư lệnh nói tục, tí nữa cậu ta đã ngẩng đầu lên.

Môi trên Anouchka khẽ run rẩy, dùng lực cắn chặt môi che đi chiếc nanh nhọn suýt hoá thú.

Mặt hắn không chút biểu cảm: “Nói.”

Phó quân cấp tốc báo cáo: “Tò vò và ong vàng sẽ chính thức khai chiến tại Nam Thập Tự trong 1 giờ nữa, nhưng khu vực chiến trường gần đó có rất nhiều quân đoàn cấp cao đang nghỉ phép.”

“Họ bắt đầu livestream quay cảnh tập kết quân của hai quân đoàn, quân ta lọt vào khung hình… Xin lỗi, đó là hạm đội của biệt động cũ đã được điều động về Quân đoàn 2.”

“Biệt động trên hạm đội chưa kịp tháo huy hiệu, vốn dĩ họ chẳng bao giờ tham gia vào những sự kiện lớn liên quan đến biến động của các thế lực. Lần này biệt động xuất hiện gia nhập Quân đoàn 2 bị livestream toàn mạng, trở thành tâm điểm dư luận thứ hai trong cuộc chiến giữa hai quân đoàn.”

“Tổng tư lệnh biệt động nổi giận, ra lệnh cho tất cả biệt động điều xuống lập tức lăn đến khu nhậm chức. Bất cứ ai trì hoãn dọc đường sẽ bị trừng phạt nặng nề, cũng yêu cầu trùng chỉ huy trực tiếp tham gia hội nghị 3D.”

“Do chênh lệch múi giờ giữa bốn vùng sao, thời gian họp chưa được quyết định nhưng sẽ được thông báo trong vài giờ tới. Khi đó tổng tư lệnh biệt động sẽ thông báo cho quân ta! Báo cáo hết!”

Anouchka cau mày, giọng điệu sắc như dao: “Hiểu rồi, cậu rời khỏi tầng này, đến đại sảnh trung tâm chờ lệnh.”

“Rõ.” Phó quan Jack gật đầu, quay người rời đi, bước đi nghiêm trang! Trừ việc cùng tay cùng chân, mọi thứ đều bình thường!

Anouchka đóng cửa lại, khuôn mặt dần trở nên dữ tợn, gân xanh hằn rõ trên cổ.

Quá đột ngột, chỉ còn vài tiếng nữa là phải trở về Tây Tiên Nữ!

Bọn ngu thích đi chiến trường hóng chuyện, bị chụp lại ảnh tốt nhất nên ở lại Quân đoàn 2 vĩnh viễn! Đừng bao giờ quay lại biệt động! Mặt Anouchka lạnh tanh, bóp nát một góc bàn thép thành mảnh mỏng.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 1 - Chương 69: Hoa nở nơi thiên đường(3)

Hắn hít sâu, đặt chiếc hộp kín lên bàn mở ra, bên trong là những đồ phòng ngự và các loại thuốc được sắp xếp gọn gàng.

Anouchka cầm lấy vài lọ thuốc kiểm tra thời hạn sử dụng, vừa kiểm tra vừa thả lỏng đầu óc.

Khi đầu óc trở nên trống rỗng, bóng dáng của Fate dần hiện ra.

Anouchka nhặt một cặp còng tay nam châm, mở ra rồi đặt lên cổ tay mình để so sánh.

Hắn ngẩn ra nghĩ: Tại sao Fate mới chỉ sơ kỳ trưởng thành?

Theo dự đoán, tuổi của Fate đã giữa kỳ trưởng thành hoặc hậu kỳ.

Đối với trùng tộc, kỳ trưởng thành kéo dài từ 18 đến 120 tuổi, 40 tuổi đầu tiên được coi là sơ kỳ trưởng thành. Năm nay Anouchka 24 tuổi, cũng đang ở giai sơ kỳ trưởng thành.

Cùng chu kỳ trưởng thành, lẽ ra hắn phải là “trưởng bối” hướng dẫn Fate.

Xét tướng xương, Fate cùng lắm 20.

Nhưng Fate đã khuấy đảo cả Starnet, tác động đến vô số thế lực, sức mạnh của một cá thể sánh ngang ba thế lực, buộc Liên minh Thủ đô và Tòa án phải ban hành luật mới trong đêm, tạo ra lễ hội Bắc Cực trái ngược với quy luật phân chia lợi ích, khiến trùng ngu xuẩn bảo thủ truyền thống phải điên tiết.

“Ha.” Một tiếng cười khẩy thoáng qua căn phòng trị liệu chung yên tĩnh.

Khuôn mặt Anouchka vẫn vô cảm, cảm giác khát khô kỳ lạ lại len lỏi trong cổ họng, khiến hắn đỏ từ cổ đến tai.

Fate còn quá trẻ, chưa có ai kịp tạo ra ảnh hưởng sâu sắc trong cuộc đời.

Nếu gia tộc Fate tồn tại hàng trăm năm, thì đây là sai lầm lớn nhất trong suốt một thế kỷ qua của gia tộc vô năng, ngu ngốc và thiển cận này: Đuổi Fate trượt gen ra khỏi gia tộc!

Nếu tôi là thân sinh của anh, tôi sẽ nâng anh lên tận trời xanh, cho anh hưởng thụ đối xử của quyền lực tối cao, ngay cả quý ngài Mắt Mèo cũng phải lịch thiệp mỉm cười với anh.

Nếu tôi là anh em của anh, tôi sẽ cho anh tự do đi lại trong tất cả lãnh thổ của tôi, không một đặc quyền nào dám bắt anh cúi đầu.

Nếu tôi là bạn đời của anh… Mặt Anouchka căng cứng dữ tợn.

Hắn thở hổn hển, đưa tay che lại mặt, cổ đỏ bừng nổi rõ gân xanh.

Gia tộc, trưởng bối, thầy giáo, anh em… tôi có thể mang lại cho anh trải nghiệm tốt nhất, thoả mãn mọi mong muốn của anh.

Vì tôi luôn là tốt nhất!

Đột nhiên chiếc vòng cổ hormone mới đổi của Anouchka phát ra tiếng ồn cơ học nhỏ, kim tiêm tích hợp trong vòng cổ được tiêm vào, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Anouchka nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ, đây là do ấn ký?

Tối nay chỉ cần nghĩ đến Fate, hormone của hắn đã tăng cao một cách bất thường.

Lần nghiêm trọng nhất là cách đây 1 tiếng khi đang tắm rửa trong phòng tắm, vậy mà bụng hắn nóng ran lên.

Anouchka sờ vào vùng rốn ở giữa bụng, chỗ đó vẫn còn nóng bất thường, hắn nhớ lại bài học sinh lý, biết đây vẫn chưa phải là nhiệt độ đặc biệt đó.

Thông tin về ấn ký ít ỏi đến mức khiến nó như một thần thoại.

Cặp đôi có ấn ký chân ái của thế kỷ này là thân sinh của Anouchka, Flamenco Cash bảo vệ nửa kia của mình vô cùng cẩn mật, khiến thông tin về ấn ký ít ỏi đến mức chỉ còn lại một dòng tiêu đề trên hồ sơ.

Gen ấn ký của Anouchka ở một đồng giới, hắn không cảm thấy quá kỳ lạ, đó là Fate nên không có gì sai trái.

Do ấn ký đó, hắn định sẵn sẽ có ham muốn sinh lý méo mó, biến thái với Fate.

Anouchka lắc đầu, tiếp tục kiểm tra đồ phòng ngự trong hộp, đảm bảo những thứ này đủ để khống chế bản thân.

Tiếp theo hắn đổ vào những giấy tờ đã chuẩn bị từ lâu, vô số giấy tờ tượng trưng cho vinh quang trải rộng che đi những dụng cụ lạnh lẽo.

Fate là á thư chỉ cần một cái hôn của hắn cũng khiến Fate rơi nước mắt.

Fate theo bản năng sẽ ghê tởm hormone của trùng cái đặc quyền.

Anouchka cẩn thận sắp xếp giấy tờ, đóng lại hộp kim loại, xách hộp đi ra ngoài. Khuôn mặt hắn lấy lại vẻ lạnh lùng thường thấy, trong lòng đã có quyết định.

Miễn Fate không ghét việc chạm vào và hôn, hắn bằng lòng đeo gông xiềng, trao cho Fate tất cả ham muốn và thể xác để anh toàn quyền quyết định.

Miễn Fate yêu hắn.

Ngay khi Anouchka nảy sinh ý nghĩ này, nước bọt trong miệng hắn tiết ra càng nhiều, nhưng dù hắn nuốt nước bọt thế nào, cổ họng vẫn ngứa ran.

Hắn cau mày nuốt nốt nước bọt trào ra một cách kỳ lạ, bỗng nhiên dừng bước, nhớ ra điều gì đó, quay trở lại kệ vũ khí dự phòng trong phòng y tế công cộng, lấy ra vài khẩu súng ngắn cầm tay bỏ vào hộp.

Anouchka lờ mờ nhớ lại, khi hắn bay trở về cùng Fate, hắn đã sờ thấy một vật giống như dây xích ở phần thắt lưng sau của Fate.

Do ký ức trong lúc mất kiểm soát khá mơ hồ, Anouchka không chắc Fate quấn quanh eo mình là đai từ tính chiến thuật để mang theo súng hay đai da để ghim dao.

Tóm lại, chuẩn bị cho Fate một ít súng. Có vũ khí, anh sẽ an tâm hơn.

“Ổng tới ổng tới rồi!!!”

Hệ thống hoảng đến xoay mòng mòng, phần mềm cảm xúc gần như bị hỏng gào khóc: “Thời sensei!!! A567 mang theo một chiếc hộp kim loại đầy dụng cụ tra trấn và súng tới đó!!”

Hệ thống kinh hãi nói: “Ổng muốn tra hỏi anh!”

Thời Tấc Cẩn đang dùng thuốc bôi từ kim châm trị liệu thoa lên vết bầm tím ghê rợn ở mắt cá chân, mong che đi vết thương nhìn thấy rõ trên bề mặt.

Tiếng gõ cửa vang lên ngay sau đó.

Cốc cốc.

Cốc.

Thời Tấc Cẩn ra lệnh cho hệ thống: “Gửi tin nhắn cho ảnh bằng trí não, nói tôi đang bận, đợi một lát.”

Hệ thống mở hộp thoại tin nhắn của A567 lại “hu” một tiếng, toàn là tin nhắn nguyền rủa lộn xộn!

Nó nhắn tin trả lời, bên kia trả lời ngay lập tức.

Thời Tấc Cẩn lơ đãng nhìn sang.

SVIP Standard A567: […]

SVIP Standard A567: [IIIIII·15s] x4

Thời Tấc Cẩn ra hiệu cho hệ thống mở ra.

Chiếc vòng trí não vang lên giọng nói.

“Tôi mang đến loại thuốc tiêm tốt hơn.”

“Tôi đã thay vòng cổ hormone mới, tiêm nhiều liều thuốc ức chế hormone, giờ tôi không tiết ra một chút hormone nào cả.”

“Xin lỗi đã làm anh bị thương.”

“Tôi mang theo thành ý tới.”

Tin nhắn thoại mới cứ liên tục hiện ra.

Thời Tấc Cẩn bỗng buồn cười, anh tin chỉ cần Anouchka muốn, cánh cửa phòng dự phòng chẳng thể cản được gì, nhưng Anouchka lại đứng ngay trước cửa, cách anh hơn mười mét và cánh cửa, gửi tin nhắn thoại cho anh từng tin một.

Tin nhắn thoại mới hiện ra, đầu tiên là tiếng thở khe khẽ im lặng.

Tin nhắn tiếp theo mới có âm thanh: “Tôi mang theo một chiếc hộp, bên trong là thứ đã từng hứa với anh.”

Hệ thống hét lên: “Ổng ba xạo! Trong hộp toàn là hàng nguy hiểm!”

Thời Tấc Cẩn thoa thuốc nhanh hơn, vết thương ghê rợn trên mu bàn chân đã phai đi chỉ còn lại một lằn mờ nhạt.

Chưa đầy một phút sau, một thông báo từ vòng tay trí não lại hiện lên.

Anouchka ở ngoài cửa nói: “Mắt tôi đã ổn rồi, không còn máu, không đáng sợ.”

Hệ thống lại gào lên trong đầu Thời Tấc Cẩn: “Ổng lại nói dối! Yêm thấy qua hệ thống giám sát! Ổng chỉ có một bên mắt bình thường! Bên kia vẫn đỏ như máu! Kim trị liệu chỉ chữa khỏi một bên mắt thôi!!”

Thời Tấc Cẩn bảo hệ thống gửi tin nhắn trả lời.

Anouchka nhìn vào khung chat, thấy tin nhắn mới hiện lên, nuốt nước bọt tiết ra, sụt sịt mũi.

@Fate: [Anouchka, tôi chưa bao giờ sợ anh cũng không ghét anh, sau này cũng không.]

@Fate: [Tôi đang xử lý vết thương, đợi tôi năm phút được không?]

Mi mắt Anouchka ươn ướt, ngay cả nhãn cầu cũng bắt đầu tiết ra nước mắt sinh lý không thể kiểm soát. Hắn nghiến răng, căm hận nói: Cơ thể đừng xảy ra vấn đề vào lúc này!

Tham Khảo Thêm:  Chương 161: 161: Nói Chuyện Riêng

Bỗng nhiên từ hướng cửa vọng đến một tiếng va đập mạnh.

“Bên ngoài sao thế?” Thời Tấc Cẩn hỏi.

Hệ thống: “A567 áp trán vào cửa, chắc chắn lại muốn đập đầu nữa rồi.”

Trong trí não tài khoản A567 lại nhắn thêm hai tin nhắn mới.

“Xin lỗi, tôi nói dối. Một bên mắt của tôi chưa hồi phục, nhưng tinh thần tôi đã ổn định. Vòng cổ của tôi có tích hợp 5 liều thuốc an thần, anh có thể xem dữ liệu kiểm tra sức khỏe và vòng cổ của tôi. Tôi có thể đeo còng tay nam châm đợi anh mở cửa.”

SVIP Standard A567: [Hình ảnh, hình ảnh, hình ảnh.]

Bóng thoại hiện lên, một tin nhắn mới xuất hiện.

Tiếng gõ cửa vang lên lặp đi lặp lại từ bên ngoài: “Xin lỗi, tôi muốn gặp anh.”

Tiếng gõ cửa vang lên trầm đục.

“Bây giờ tôi trở nên rất an toàn, mong anh nhìn tôi một lát.”

Thời Tấc Cẩn bất lực, không chịu nổi bị phớt lờ đến mức này à?

Gặp nhau ngoài đời rồi còn dính người hơn trên mạng, khi gặp đối tượng yêu đương qua mạng không có một chút rụt rè ngại ngùng luôn sao?

Anh ngừng thoa thuốc lên vết thương trên mu bàn tay, đứng dậy khoác áo choàng che đi phần sau lưng rồi lại lấy ra một đôi găng tay, vừa đi vừa đeo, che đi vết thương trên tay.

“Thời sensei, yêm không biết ổng làm thế nào mà tìm được anh, nhưng theo kết quả quét của yêm, trạng thái tinh thần của A567 này đã gần giống với A567 trong nguyên tác ở giai đoạn sau. Tình trạng của ổng lạ lắm!” Hệ thống lại nhắc nhở một lần nữa.

Anouchka nguyên tác là bóng ma tâm lý vô cùng to lớn với hệ thống. Phiên bản A567 hiện tại bước vào trạng thái sợ hãi sớm hơn nguyên tác 3 năm. Trước đó nó miễn cưỡng có thể an tâm vì A567 trên Starnet, nhưng giờ A567 đã xông vào thế giới thực! Đã xuất hiện ngay trước mặt ký chủ của nó!

“Tiến độ của chúng ta hiện tại rất tốt, đã hoàn thành 60% cốt truyện, A567 đã mở khóa được 90%, theo tính toán của tôi, dù có từ chối gặp mặt tạm thời thì cũng không rơi mất đâu.”

“Vừa nãy yêm phát hiện, thuộc hạ của ổng đến báo có lệnh khẩn cấp, ổng không thể ở đây lâu được!”

“Tâm trạng của ổng giờ không ổn định, anh đang mang thương tích đầy mình không nên gặp ổng.”

Hệ thống sợ thật, tìm trong ký ức mà Thời sensei từng cho nó xem để tìm một câu thoại phim phù hợp với tình cảnh hiện tại.

“Thời sensei đừng mở cửa cho ác ma, căn phòng này sẽ bảo vệ anh! Theo tính toán dữ liệu của yêm, A567 tuyệt đối không xông vào nếu anh không chủ động mở cửa. Kim tiêm ức chế và chất ổn định trong vòng cổ của ổng là thật, nó sẽ kìm hãm ổng ngay khi ổng có ý định bạo lực.”

Thời Tấc Cẩn đặt tay lên tay nắm cửa, nói với hệ thống: “Có những điều trên đời này mà dữ liệu không thể giải mã được.”

Hệ thống hỏi: “Lựa chọn này tốt sao? Ổn định thật sao? Yêm không rõ.”

Thời Tấc Cẩn ôn tồn giải thích: “Chẳng sao cả nếu không hiểu, cứ tiếp tục ghi chép và phân tích tôi, rồi cậu sẽ có câu trả lời thôi.”

Thời Tấc Cẩn xoay tay nắm cửa.

Ánh đèn sáng tỏ từ hành lang ùa vào phòng trị liệu mờ ảo, anh đứng im lặng sau cánh cửa, nhìn rõ Anouchka.

Quân thư bận bộ quân phục của tổng tư lệnh Quân đoàn 1, tất cả huy chương đều đeo trên người, tay cầm một chiếc hộp kim loại, hai cổ tay đã bị còng tay đen bản rộng khóa lại.

Thời Tấc Cẩn mỉm cười: “Chào anh, Anouchka.”

Êm tai. Anouchka nhìn thấy mắt, mặt và giọng của anh, cảm thấy như bị thôi miên, tim đập thình thịch.

Hình ảnh chững chạc, đĩnh đạc của bậc trưởng bối trong đầu tan biến như bong bóng xà phòng, gặp Fate là vỡ tan tành.

Dòng chữ trò chuyện trên mạng với Fate đột ngột hiện lên trong đầu: [Hãy nhớ, anh phải dùng ánh mắt dịu dàng nhất đời mình, chắc chắn ngài ấy sẽ dừng bước vì anh.]

Tuy Fate không phải quý ngài, Anouchka cũng không nhớ rõ phần đầu của câu nói này, nhưng đây là do Fate dạy.

Tay của Anouchka như lên dây cót, nhanh đến mức như phản xạ có điều kiện, thậm chí còn vung ra tàn ảnh.

Đồng tử dạng kim trừng trừng mở to, nhấc chiếc hộp kim loại cao lên đưa tới trước mặt Fate, thốt ra một câu: “Chào anh, quà.”

Quân thư tóc vàng ra tay thoăn thoắt như muốn đập cái hộp vào mặt Thời Tấc Cẩn, ánh mắt hung dữ, hai con ngươi hóa thành hình thú, màu vàng càng vàng, màu đỏ càng đỏ hơn.

Hệ thống nghẹn ngào.

Nhưng Thời Tấc Cẩn chỉ nhìn vào cặp râu run rẩy như bị điện giật trong mái tóc vàng của Anouchka.

Cặp râu bướm dài như lông vũ uốn cong trong vài giây, quấn lấy nhau trong chốc lát, rồi lại tách ra theo hướng ngược lại. Thật linh hoạt, lộn xộn, như hai chiếc tai dài mảnh mai đang khiêu vũ.

Ánh mắt Thời Tấc Cẩn vô thức nhìn theo, vừa kinh ngạc cảm thấy kỳ diệu vừa buồn cười.

Anh nở nụ cười với Anouchka.

Râu bướm của Anouchka bỗng dựng đứng, đầu theo bản năng cúi về phía trước. Bỗng hắn run lên rõ rệt, vòng cổ trên cổ phát ra tiếng tiêm nhỏ.

Anouchka quay đầu né tranh nụ cười đó, hắn hít sâu: “Để tôi giúp anh mang vào trong.”

“Được.”

Thời Tấc Cẩn vẫn cười khì không kìm nén tiếng cười của mình.

Nhưng Anouchka không hành động ngay lập tức, vẫn giữ nguyên tư thế ngoảnh mặt không nhìn Fate: “Trước đây…”

Giọng nói lạnh lùng, cứng nhắc đột ngột dừng lại! Anouchka hít vào, hạ giọng: “Trước đây…”

Hạ giọng lại trở thành giọng dọa nạt đe dọa phải dừng đột ngột!

Môi trên của Anouchka lại co giật, hắn hít một hơi sâu, rồi nhanh chóng dùng giọng điệu cứng rắn báo cáo nhiệm vụ để nói: “Trước đây anh đã nói chỉ cần quỳ xuống xin là được hôn!”

Cả hành lang bỗng vang lên tiếng quát tháo đầy khí thế!

Anouchka: …

“… Vậy bây giờ còn tính không?” Hắn cố gắng hạ giọng, tai đỏ ửng.

Hai giây sau, Anouchka nghe thấy tiếng cười của Fate nén lại tiếng cười.

Môi hắn run run, nhìn về cuối hành lang, đè giọng: “Tôi đã tắm rửa sạch sẽ, trên thân không còn mùi pheromone nào cả, không buồn nôn.”

Bên cửa không có tiếng động.

Anouchka nín thở 0,1 giây, lập tức quay đầu nhìn xem có chuyện gì.

Fate đứng ở cửa, híp mắt nhìn hắn, thấy hắn quay đầu lại mới nói: “Tính.”

Tim Anouchka đập thình thịch, đầu óc trống rỗng.

Fate nhìn hắn chăm chú, đôi mắt thú hình kim chỉ chứa một bóng hình. Sắc bạc trong mắt anh nhạt, trong veo lại rõ ràng, bất cứ cảm xúc nào cũng phóng đại vô số lần.

Anh mím môi cười nhẹ không nói gì, nhưng ánh mắt lại như đang nói: Nhìn em, chỉ riêng em thôi. Say đắm em, như em say đắm tôi.

Anh cố ý trêu tôi khiến tôi quay đầu! Anouchka nhận ra điều đó, rõ ràng bắt gặp được cảm tình và yêu thích của Fate dành cho mình.

Vòng cổ lại hoạt động, chất ức chế tiêm vào tĩnh mạch, Anouchka cảm thấy chẳng có tác dụng gì! Bụng hắn nóng ran như bị nổ mở! Loại thuốc vớ vẩn gì đây! Thành phố y tế xin số tiền tài trợ này cầm đi làm gì vậy!

Dưới ánh nhìn đăm đăm của anh, Anouchka bị giày vò đến mức hồn vía đảo điên, chẳng hể nào kiểm soát được lưỡi mình! Lời nói tuôn trào ra khỏi miệng: “Tôi muốn, tôi xin, tôi muốn… tôi muốn xin hôn.”

Thời Tấc Cẩn hơi nghiêng đầu: “Vào đi.”

Cổ họng Anouchka cục cựa, nuốt xuống lượng nước bọt ồ ạt trào lên trong miệng.

Bỗng đầu óc hắn cũng có thể tiếp nhận những yếu tố khác ngoài tiếng cười, ánh mắt và khuôn mặt của Fate: Tại sao Fate lại khoác chiếc áo choàng trắng của biệt động?

Cái này không phải của hắn!

Anouchka choáng váng, phản xạ cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, đưa tay túm lấy chiếc áo choàng quân sự rõ ràng thuộc về một quân thư khác!

(*) Vòng đen đeo cánh tay


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.