*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lớp 1, hai người ngồi đối diện nhau như thể đang giằng co.
Bùi Tụng dán mắt vào Trình Bắc Mạt, còn Trình Bắc Mạt thì chăm chú nhìn một điểm nào đó trên trang sách.
Nỗi giày vò trong lòng cô cũng chẳng khác gì cảm giác bị Trình Dũng ngồi bên cạnh nhìn chằm chặp.
Cô không chịu nổi ánh mắt nặng trĩu như vậy.
Bên trong chứa đựng quá nhiều thứ, quá phức tạp, cô không thể nào đón nhận được.
“Đây không phải lỗi của cậu.” Trình Bắc Mạt ngẩng đầu, bình tĩnh nói, “Lẽ ra cậu có thể không nói gì cả, nhưng cậu vẫn nói cho tớ biết, cảm ơn sự thẳng thắn của cậu.”
Bùi Tụng cảm thấy câu nói này như một lời nhắc nhở rõ ràng về sự khác biệt giữa hai người.
“Tôi sẽ tiếp tục nghĩ cách.” Cậu ấy nắm lấy cổ tay cô siết chặt, “Tin tưởng tôi.”
Giống như một lời hứa hẹn.
Trình Bắc Mạt ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy vết sẹo cũ trên má cậu ấy, đã mờ đi rồi.
Cô biết rất nhiều chuyện bọn họ đều bất lực, nhưng cô vẫn không khỏi xúc động trước lời hứa chân thành mà cậu ấy vừa nói ra.
“Tớ không trách cậu.” Trình Bắc Mạt nói, “Cậu cũng đừng mạo hiểm để bị thương nữa.”
Mặc dù đây là chuyện cần thời gian để tiêu hóa, nhưng cô thật sự không trách cậu ấy.
Bởi vì có rất nhiều chuyện bọn họ không thể thay đổi.
Bùi Tụng có vẻ bất ngờ khi cô nhắc đến vết thương của cậu, cậu ngây người ra một lát rồi mới chậm rãi hỏi: “Ý cậu là sao?”
Trình Bắc Mạt thành thật nói: “Thật ra, hôm đó tan học xong, tớ nhìn thấy cậu ở khu biệt thự Kinh Giang.”
“Nhìn thấy gì?”
“Nhìn thấy cậu… cãi nhau với bố cậu.” Trình Bắc Mạt dừng một chút, “Vết thương trên mặt cậu là do vậy phải không?”
“Ra là cậu đã biết.” Bùi Tụng cười, một nụ cười có chút tự trào, “Vì vậy cậu mới đi tìm Trương Trì?”
“Ừm…” Trình Bắc Mạt vội vàng nói, “Gặp cậu ta rồi, tớ lại hơi hối hận, nên không hỏi.”
“Trương Trì không hay biết gì về chuyện này.” Giọng Bùi Tụng trầm xuống, “Tôi làm vậy để ông ta không động tay động chân với mẹ tôi.”
Bùi Văn Viễn và Triệu Mẫn là cặp vợ chồng đã cùng nhau gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Trong ký ức của Bùi Tụng, hình bóng của bố mẹ chỉ xuất hiện khi cậu học lớp 5, lớp 6. Trước đó, cậu luôn sống cùng bà ngoại.
Mỗi khi đông về, bà ngoại lại thủ thỉ với cậu: “Tết này bố mẹ con sẽ về đấy.”
Đó là ngày cậu mong ngóng nhất trong năm, dù biết rằng khi bố mẹ trở về cũng đồng nghĩa với việc cậu phải rời xa vòng tay yêu thương của bà ngoại, trở về căn nhà thuê chật chội của ba người.
Dù khi ấy họ chưa có nhà riêng, căn nhà thuê cũng chẳng có lò sưởi, nhưng hình ảnh cả ba người quây quần bên chiếc bàn nhỏ, cùng ăn bữa cơm tất niên và xem chương trình Gala chào xuân, mãi là một kỷ niệm ấm áp không thể nào phai mờ trong tâm trí cậu.
Rồi những tháng ngày khó khăn cũng qua đi, dường như chỉ sau một đêm, họ đã có trong tay mọi thứ.
Tuy có trong tay mọi thứ, nhưng dường như tất cả hạnh phúc của họ đã được gói gọn trong căn nhà nhỏ bé ngày xưa ấy.
Về sau, sức khỏe của Triệu Mẫn không còn cho phép bà theo kịp guồng quay công việc, dần dần, Bùi Văn Viễn trở thành người thường xuyên vắng nhà.
Hồi học cấp hai, Bùi Tụng từng đi dự tiệc cùng Bùi Văn Viễn.
Khói thuốc mù mịt, tiếng cụng ly chúc rượu xen lẫn tiếng cười nói thô tục vang lên bên tai.
Khi ấy, Bùi Tụng đã mang trong mình một vẻ lạnh lùng. Cậu thật sự chán ghét tất cả, từ mùi thuốc lá, mùi rượu, cho đến những người đàn ông trung niên giả dối, mất kiểm soát. Vì vậy, cậu chọn cách im lặng, cúi đầu ăn cơm mà không nói một lời.
Một người đàn ông đã ngà ngà say, nói đùa rằng đàn ông có tiền thì sẽ hư hỏng, rồi quay sang hỏi Bùi Văn Viễn: “Mấy năm nay anh kiếm được kha khá, em dâu có thấy anh thay đổi gì không?
Người đàn ông đó chính là cấp trên của Bùi Văn Viễn lúc bấy giờ. Bùi Văn Viễn cũng cười theo, nói đùa: “Hai năm nữa, cố gắng đổi cho anh một em dâu khác nhé.”
Một đám người bụng phệ, không hề kiêng dè gì trước mặt Bùi Tụng.
Khi ấy, Bùi Tụng mới mười ba tuổi. Dù có những điều cậu chưa thể hiểu hết, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không hiểu gì.
Cho đến khi Bùi Văn Viễn nói ra câu đó.
Nếu cái bàn đó không phải làm bằng đá cẩm thạch, cậu đã hất tung nó lên rồi.
Lúc đó, mắt cậu đỏ hoe, chất vấn Bùi Văn Viễn những lời đó có ý gì, còn hỏi ông tại sao lại qua lại với những người này.
Trong mắt những người lớn này, hàng loạt hành động của cậu chỉ là sự nổi loạn vô cớ.
Chỉ là một câu nói đùa, chỉ có trẻ con mới coi là thật.
Cái giá phải trả cho việc vô lý làm loạn của một đứa trẻ mười ba tuổi, chính là bị đánh.
Có lẽ vì sĩ diện của bản thân, hoặc cũng có thể vì sĩ diện của cấp trên, Bùi Văn Viễn đã không ngần ngại đánh cậu ngay trước mặt mọi người.
Một đám người say khướt nhìn cậu chằm chằm, hóng chuyện, buông ra những lời khuyên nhủ vô thưởng vô phạt.
Sau đó, cậu bỏ chạy khỏi phòng VIP sang trọng đó mà không ngoảnh đầu lại.
Đây là sự phản kháng lớn nhất mà một đứa trẻ mười ba tuổi có thể làm.
Còn Bùi Văn Viễn không đuổi theo.
Trình Bắc Mạt nhìn cậu ấy thật sâu, nhưng không biết phải nói gì để an ủi cậu.
“Cậu không cần phải nhìn tôi như vậy, chuyện này đã qua lâu rồi.” Giọng Bùi Tụng nhẹ nhàng, cậu ấy lại tự giễu cười, “Lúc đó, ông ta chỉ nói đùa thôi, bây giờ thì không chỉ là nói đùa nữa.”
Trình Bắc Mạt không hỏi, đương nhiên cô hiểu ý của cậu ấy.
“Mấy năm nay, ông ta trở nên rất nóng tính, mỗi lần uống rượu say là về nhà quậy phá, lúc nào cũng nhắm vào tôi và mẹ.”
Trình Bắc Mạt nhớ Trương Trì từng nói, Bùi Tụng chuyển trường là vì cãi nhau to với bố.
Cô hỏi: “Vậy quyết định chuyển trường của cậu, cũng là vì giận ông ấy sao?”
Cậu ấy suy nghĩ một lúc, gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Cậu ấy không phải đang cố tình chọc tức Bùi Văn Viễn, mà muốn chứng minh cho Triệu Mẫn thấy rằng, ngay cả khi rời xa Bùi Văn Viễn, từ bỏ tất cả những gì ông ta tự hào là do mình gây dựng, cậu ấy vẫn có thể sống tốt, thậm chí còn sống rất tốt.
Chuyện của Đới Tư, chỉ là giọt nước tràn ly.
“Tôi hoàn toàn mất niềm tin vào ông ta, và ông ta cũng vậy đối với tôi. Tôi chỉ thương mẹ tôi.” Bùi Tụng dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Bà ấy là người chịu tổn thương nhiều nhất.”
Trình Bắc Mạt im lặng nhìn cậu ấy.
“Có thể nghe có vẻ buồn cười, nhưng tôi đã tiêu tiền bằng thẻ tín dụng một cách không kiểm soát, như thể đó là cách để chống lại ông ta.” Bùi Tụng nói, “Đôi khi tôi cũng cố tình đi theo ông ta, để lại một vài dấu vết, tất cả là vì mẹ tôi.”
Vì vậy, cậu ấy mới đến khách sạn suối nước nóng, quán karaoke.
Vì vậy, cậu ấy mới luôn mang theo máy ảnh.
Bùi Tụng đã nói rất nhiều, cũng có rất nhiều điều không nói, nhưng mọi chuyện đều sáng tỏ.
Dù Bùi Tụng đã nói ra nhiều điều, nhưng vẫn còn những điều cậu giữ kín. Tuy vậy, mọi chuyện đã trở nên rõ ràng.
Nhưng trong lòng cô lại dâng lên một nỗi xót xa khó diễn tả thành lời.
Những sự thật bị người ngoài đồn thổi, suy diễn, cậu ấy không hề giấu giếm, mà thẳng thắn chia sẻ tất cả với cô.
“Sẽ ổn thôi, đừng lúc nào cũng ủ rũ như vậy.” Cậu ấy đưa tay ra, véo má cô.
“Vết thương còn đau không?” Cô hỏi.
“Không đau nữa.”
“Cậu cắt tóc vì tâm trạng không tốt à?”
“Ừm.” Cậu ấy hỏi, “Đẹp không?”
Trình Bắc Mạt lắc đầu.
Bùi Tụng cười.
Trình Bắc Mạt nói: “Người khác cắt kiểu tóc này không đẹp, cậu thì khác.”
Hóa ra lắc đầu là ý này.
“Nhưng mà, sau khi tóc dài ra thì đừng cắt nữa.” Cô nhìn cậu ấy chằm chằm, “Còn nữa, sau này cũng đừng để bị thương nữa.”
Bùi Tụng sững người, nhìn cô thật sâu, lại không nhịn được xoa đầu cô.
“Yên tâm đi.”
Rào cản giữa hai người như thể đã được xóa bỏ, hơn nữa còn gần gũi hơn.
Trình Bắc Mạt không hỏi thêm gì nữa, cô không muốn xoáy sâu vào lý do vì sao cậu lại chia sẻ những điều này với cô, những chuyện mà ngay cả Trương Trì cũng không hay biết.
Có lẽ cô mơ hồ biết đáp án, nhưng cô không muốn thừa nhận.
Đêm giao thừa, Trình Bắc Mạt vẫn đến khu biệt thự Kinh Giang để dạy học như mọi khi.
Cô rất mong chờ ngày này.
Cô và Amy đã thỏa thuận, lương sẽ trả theo tháng.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô nhận lương.
Là một học sinh cấp ba, cô không thể đòi hỏi mức giá cao, chỉ lấy 60 tệ một giờ dạy kèm.
Cả tháng, Amy đồng ý làm tròn, trả cho cô 500 tệ.
Tuy không nhiều, nhưng ít nhất cũng đủ chi tiêu một thời gian.
Cô cũng không cần phải xin tiền bố mẹ khi trường học thu các khoản phí nữa.
Cô đến khu biệt thự Kinh Giang đúng giờ hẹn, bảo vệ đã quen mặt cô nhưng vẫn phải làm thủ tục đăng ký rườm rà như thường lệ.
Đăng ký xong, lúc bảo vệ gọi điện thoại xác nhận với nhà Amy, sau khi nói vài câu, ông ấy bước ra khỏi phòng bảo vệ, nói với cô là không được vào.
Bảo vệ nói: “Xin lỗi, chủ nhà nói không có hẹn trước, chúng tôi không thể cho cô vào.”
Trình Bắc Mạt hơi sững sờ: “Sao có thể chứ? Chúng tôi đã hẹn trước rồi mà.”
“Hay là cô thử liên lạc với cô ấy xem?” Bảo vệ cũng bất lực.
Dù biết Trình Bắc Mạt không phải khách lạ, nhưng vì đang làm nhiệm vụ, bảo vệ chỉ còn cách lịch sự từ chối cho cô vào.
Trình Bắc Mạt lấy điện thoại ra, lúc gọi video cho Amy, cô mới phát hiện mình đã bị xóa bạn bè.
Gọi điện thoại, không ai nghe máy.
Đứng trước cổng khu biệt thự Kinh Giang gần nửa tiếng đồng hồ, cô chợt nhận ra một sự thật cay đắng: những ngày qua, có lẽ cô đã phí công vô ích.
Trình Bắc Mạt cứ đi dọc theo con đường đó rất lâu.
Ba giờ chiều, Bùi Tụng nhắn tin cho cô, hỏi cô có thể tan học đúng giờ không, bốn người kia đã xuất phát đến bờ sông rồi.
Thấy cô không trả lời, vài phút sau, cậu ấy lại nhắn thêm một tin: [Ở đâu?]
Cô không có tâm trạng trả lời, liếc nhìn một cái rồi cất điện thoại vào túi.
Sau đó, Bùi Tụng gọi điện thoại đến.
Trình Bắc Mạt nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy cậu ấy mãi không cúp máy, bèn nghe: “A lô?”
Bùi Tụng hỏi: “Sao không trả lời tin nhắn?”
“Không thấy.”
“Tránh mặt tôi?”
Hôm đó, sau giờ hoạt động ngoại khóa, cô và Bùi Tụng đã có một cuộc trò chuyện thẳng thắn, nhưng cô vẫn cảm nhận được một chút ngại ngùng còn vương vấn giữa hai người.
Còn Bùi Tụng lại trở về dáng vẻ ngạo mạn như trước, như thể cuộc trò chuyện hôm đó chưa từng xảy ra.
Giọng điệu Trình Bắc Mạt không mấy khách sáo, hỏi ngược lại: “Theo dõi tớ à?”
Nhận thấy cô vẫn còn đủ bình tĩnh để tranh luận, Bùi Tụng dịu giọng: “Người liên lạc khẩn cấp, tất nhiên phải có phong thái của người liên lạc khẩn cấp chứ.”
Trình Bắc Mạt nói: “Người liên lạc khẩn cấp cũng nên biết, trong giờ học không thể trả lời tin nhắn.”
Bùi Tụng không đáp lại, hỏi cô: “Sao bên cậu có tiếng xe?”
Đứng bên đường, cô không thể nào giấu được tiếng ồn ào của xe cộ.
Cô không nói gì, Bùi Tụng tiếp tục hỏi: “Cậu không phải đang dạy thêm à?”
Do dự một lúc, cô mới chậm rãi nói, lớp học hôm nay bị hủy.
Ban đầu cô không muốn nói, nhưng dù sao trong lòng cũng cảm thấy ấm ức.
Cậu ấy đã nhắc nhở cô, đừng để bị lừa, phải cẩn thận.
Cô không biết khi gặp mặt, Bùi Tụng có mắng cô là “Tôi đã nói rồi mà” hay không.
Mười mấy phút sau, Bùi Tụng đến nơi.
Gặp mặt, cậu ấy im lặng.
Trình Bắc Mạt liếc nhìn cậu ấy.
Tuy thường ngày lời nói có phần chua ngoa, nhưng thực chất cậu ấy rất quan tâm và biết điều. Cũng như lúc này, cậu ấy chẳng hề buông lời cay độc nào.
Bùi Tụng: “Nếu tôi không gọi cho cậu, cậu định lang thang như vậy đến tối sao? Coi mình là ma đói à?”
Trình Bắc Mạt: “…”
Là cô đã đánh giá cao tên khốn này rồi.
Bùi Tụng hỏi: “Nhà nào?”
“Cái gì?”
“Nhà cậu làm gia sư, không phải ở khu biệt thự Kinh Giang sao, khu nào, nhà nào?”
Trình Bắc Mạt báo số nhà cho cậu ấy.
Bùi Tụng im lặng ghi nhớ, kéo tay cô định quay lại.
“Đi đâu vậy?”
“Đi đòi tiền lương bị xù của cậu.”
Trình Bắc Mạt ngạc nhiên: “Cứ thế mà đi à?”
“Không thì sao?”
“Nhưng cậu cũng không vào được nhà cô ta…”
Bùi Tụng dừng lại, đặt điện thoại lên cằm, suy nghĩ một lúc.
Một lát sau, cậu ấy xòe lòng bàn tay về phía cô: “Đưa điện thoại đây.”
Trình Bắc Mạt đưa điện thoại cho cậu ấy, kèm theo một lời nhắc nhở: “Cô ta đã xóa kết bạn với tớ rồi.”
“Có số điện thoại không?”
Trình Bắc Mạt gật đầu, tìm một số điện thoại trong danh bạ.
Bùi Tụng nhập số điện thoại đó vào điện thoại của mình, gọi đi.
Đợi mấy giây, hình như có người nghe máy.
Trình Bắc Mạt muốn ghé sát tai vào nghe, nhưng Bùi Tụng ra hiệu bảo cô đợi, cậu ấy cầm điện thoại đi xa.
Trình Bắc Mạt cũng không tiện đi theo, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu ấy.
Cậu ấy đút một tay vào túi quần, vẫn là dáng vẻ lười biếng, ung dung như mọi khi.
Không rõ cậu ấy đã nói gì, vài phút sau, cậu ấy mới thong thả đi lại.
“Sao nói chuyện lâu vậy?”
Bùi Tụng trả điện thoại cho cô, nói đùa: “Không còn cách nào, tôi ở đâu cũng được chào đón.”
“Cô ta nói gì vậy?”
Bùi Tụng lại làm ra vẻ bí ẩn, nói với cô, cứ chờ một chút.
Một lúc sau, trên WeChat của Trình Bắc Mạt hiện thông báo lời mời kết bạn.
Cô mở ra xem, là Amy.
Bùi Tụng hất hàm về phía cô: “Chấp nhận đi.”
Cô kết bạn lại với Amy, Amy gửi đến một khoản tiền, ghi chú: Tiền gia sư.
Vẻ mặt vui mừng dần hiện lên trên mặt Trình Bắc Mạt: “Chuyện gì vậy? Cậu nói gì với cô ta?”
Bùi Tụng bất lực nói: “Nhận tiền trước đã.”
Tiền đến rồi mà không nhận, ngây ra đó cười ngốc cái gì?
Trình Bắc Mạt vội vàng nhấn nhận tiền, sau đó nhìn cậu ấy chằm chằm, chờ đợi câu trả lời.
Bùi Tụng nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Tôi đã nói với cô ta rằng tôi là bạn trai của cậu. Nếu không đưa tiền, cô ta sẽ phải lãnh hậu quả.”
Trình Bắc Mạt nuốt nước bọt.
Nói… nói như vậy sao?
Nói xong, Bùi Tụng xoay người bỏ đi.
Trình Bắc Mạt bước nhanh đuổi theo, cẩn thận thăm dò: “Cậu thật sự nói như vậy sao?”
Bùi Tụng nhếch môi cười nhẹ: “Không thể nào, tôi đã nói với cô ta rằng nếu không trả tiền, tôi sẽ báo cảnh sát.”
… Khỉ thật. Cậu ta kiếp trước chắc chắn là chó.
Gần 6 giờ, Trần Vận Cát nhắn tin hỏi cô tan học chưa, bảo cô mau đến bờ sông.
Cát: [Đông người lắm, cậu đến nhanh lên, Trương Trì đang định hỏi hotbo.]
MOMO: [Không cần hỏi nữa, hai người bọn tớ đang ở cùng nhau.]
Cát: [Ặc… Sao lại có mùi chua chua thế này…]
MOMO: […]
Cô cất điện thoại vào túi, hỏi: “Cậu có muốn đi xem pháo hoa ở bờ sông không?”
“Vừa lướt Weibo thấy có người đăng, bên đó đông nghẹt người rồi.” Bùi Tụng liếc nhìn cô, “Cậu chắc chắn muốn đi chen chúc như vậy không?”
Cô gật đầu: “Tớ phải đến chỗ Trần Vận Cát, bố mẹ cậu ấy không cho cậu ấy đi chơi riêng với Đỗ Dương.”
“Tại sao?”
“Sợ yêu sớm.” Trình Bắc Mạt nói ngắn gọn, “Nên tan học tớ phải về nhà cùng cậu ấy.”
Nghe thấy hai chữ “yêu sớm”, Bùi Tụng khẽ cười.
“Ừm, vậy đi thôi.”
Đến bờ sông, quả nhiên người người đông đúc, ai cũng đến để thưởng thức pháo hoa.
Nhiều người mang theo bóng bay và hoa.
Bùi Tụng và Trình Bắc Mạt định đi tìm Trần Vận Cát, nhưng người đông quá, bọn họ không thể nào chen vào được.
Trình Bắc Mạt gọi điện thoại cho Trần Vận Cát, hẹn gặp nhau sau khi kết thúc.
Hai người đi xa hơn một chút, đến một công viên nhỏ gần đó, nơi có địa thế cao và ít người hơn.
Bùi Tụng dẫn cô đến vọng lâu trong công viên, từ đây có thể nhìn thấy một chút cảnh vật ở bờ sông.
Tuy không nhìn thấy hết, nhưng ít nhất cũng không chen chúc.
Màn bắn pháo hoa vẫn chưa bắt đầu, đã có người hò reo ở phía xa.
Trình Bắc Mạt háo hức vươn cổ nhìn.
Bên cạnh bất ngờ vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Pháo hoa 8 giờ mới bắt đầu, có phải điều khiển bằng giọng nói đâu mà hóng sớm thế.”
Trình Bắc Mạt trợn mắt.
Bùi Tụng lấy máy ảnh ra, hôm nay cậu ấy ra ngoài vội, không mang theo máy ảnh DSLR, chỉ có máy ảnh bỏ túi thường mang theo bên mình.
Trình Bắc Mạt mỉa mai: “Chưa đến giờ, có gì mà chụp?”
Bùi Tụng cúi đầu nghịch máy ảnh: “Chụp cậu.”
“Lấy ân báo oán”, hay lắm.
Bây giờ đến lượt cô á khẩu.
Trình Bắc Mạt cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập loạn, thản nhiên hỏi: “Không phải cậu không chụp người khác sao?”
“Phá lệ vì cậu.” Bùi Tụng cúi đầu chỉnh máy ảnh, “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”
Khi chụp ảnh cùng Trần Vận Cát, Trình Bắc Mạt còn có thể thoải mái tạo dáng dễ thương, tinh nghịch, nhưng trước ống kính của Bùi Tụng, Trình Bắc Mạt lại cứng đờ như khúc gỗ, không biết phải làm gì.
Bùi Tụng liếc nhìn cô: “Cậu là AI à? Biểu cảm tự nhiên một chút.”
Trình Bắc Mạt nhíu mày trừng mắt, thầm nghĩ sao cậu ta bỗng dưng hung dữ vậy.
Khi cô lạnh lùng, Bùi Tụng lại nhanh tay chụp liên tiếp vài tấm ảnh.
Ừm, cô vẫn hợp với biểu cảm lạnh lùng.
Khi màn bắn pháo hoa bắt đầu, Trình Bắc Mạt không kìm được mà nhìn.
Bùi Tụng chộp được vài tấm ảnh chụp nghiêng cô đang xem pháo hoa. Tóc cô hơi rối do gió thổi, gương mặt lạnh lùng đối lập với khung cảnh náo nhiệt, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Màn bắn pháo hoa kéo dài một tiếng, nghe nói 12 giờ còn một màn nữa.
Hơn hai tiếng đồng hồ chờ đợi nữa, không ai rời đi, vẫn chen chúc như cũ.
Có lẽ ai cũng sợ cô đơn, nên việc được cùng một người xa lạ chia sẻ những khoảnh khắc cuối cùng của năm cũ cũng là một kỷ niệm đáng nhớ.
Nhìn ảnh Trần Vận Cát gửi, thấy cô nàng và Chu Thiến Như cài kẹp tóc lấp lánh, còn đeo tai thỏ cho Đỗ Dương và Trương Trì, bốn người vui vẻ như lũ ngốc.
Bùi Tụng đút tay vào túi quần, nhìn về phía xa, đột nhiên nói: “Năm mới sắp đến rồi.”
Trình Bắc Mạt gật đầu: “Ừ.”
“Năm nay cậu sống thế nào?”
Trình Bắc Mạt nghiêm túc suy nghĩ.
Trước khi Bùi Tụng chuyển đến, dường như chẳng có sóng gió gì.
“Mỗi năm đều giống như chơi game, vượt qua từng ải, nửa cuối năm nay, hơi khó vượt.”
Bùi Tụng: “Năm nay sắp kết thúc rồi, cậu có muốn thử hoàn thành nhiệm vụ còn dang dở không?”
Trình Bắc Mạt không hiểu lắm: “Ý cậu là gì?”
Còn chưa đầy hai mươi phút nữa là đến 12 giờ.
Mấy phút này thì làm được gì chứ?
“Không phải cậu nói muốn trả ơn lớn sao?” Bùi Tụng liếc nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý, “Gom nhiều như vậy rồi, hay là… chúng ta thanh toán hết một thể nhé?”
Trình Bắc Mạt thầm nghĩ, chỉ có 500 tệ, cậu ấy muốn làm gì thì làm.
“Thanh toán như thế nào?”
“Ôm một cái đi.”
“Cái gì?”
Bùi Tụng thầm nghĩ, sao cô nàng này cứ đến lúc quan trọng là tai tự dưng “điếc” ngang thế nhỉ.
Cậu ấy cúi người, ghé sát tai cô, nói nhỏ đến mức chỉ có cô nghe thấy: “Ôm một cái.”
Tai cô nóng bừng lên
“Làm… làm gì?”
Bùi Tụng thản nhiên nói: “Không phải nói là bạn bè sao, ôm một cái, tình bạn muôn năm.”
Đúng 0 giờ, pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Tiếng “Chúc mừng năm mới” vang lên khắp nơi, hòa vào không khí náo nhiệt, rộn ràng của thời khắc chuyển giao.
Trình Bắc Mạt liếc nhìn chàng trai bên cạnh.
Pháo hoa rực rỡ nở bừng trên bầu trời xa xăm. Cậu ấy ngẩng đầu, ánh sáng pháo hoa nhảy múa trên gương mặt nghiêng nghiêng, tôn lên sống mũi cao thẳng và những đường nét thanh tú tựa tranh vẽ.
Khoảnh khắc đó, cậu ấy dường như còn rực rỡ hơn cả pháo hoa.
Giây tiếp theo, xung quanh cô bỗng trở nên ấm áp.
“Chúc mừng năm mới.” Bùi Tụng nhẹ nhàng ôm cô, “Ải năm nay đã kết thúc rồi, mọi tổn thương đều được reset.”
Trong khoảnh khắc ấy, thế giới dường như thu bé lại, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cô khẽ nói: “Còn ải tiếp theo mà.”
“Ải tiếp theo có đại thần dẫn dắt, cậu sợ gì?”
Cô ngước nhìn, góc nghiêng ấy vừa vặn để cô chiêm ngưỡng đường quai hàm sắc nét của cậu.
Đúng là gương mặt đẹp trai không góc chết.
Tiếng pháo hoa rền vang, ồn ào náo nhiệt, nhưng vẫn chẳng thể át đi tiếng tim cô đang đập thình thịch trong lồng ngực.