Lời Gọi Mời Định Mệnh Bóng Hồng Gai Góc Và Boss Tài Phiệt

Chương 37: 37: Tình Ngay Lý Gian



Sáng hôm sau, Tào Dịch Thiên tinh thần thoải mái rời khỏi giường.

Toàn bộ đồ dùng của Bella, anh cứ tự nhiên mà dùng.

Cũng đúng, phòng này của cô thì đồ dùng cũng chỉ mình cô dùng, anh có động đến thì cũng động toàn đồ của cô thôi.

Sau khi chỉnh tề trang phục, Tào Dịch Thiên khẽ tiến lại giường ghẹo ghẹo cô vài cái.

Tào Dịch Thiên không định rời đi ngay mà đi tham quan một vòng biệt thự.

Căn biệt thự này điểm đắt giá nhất chính là kiến trúc của nó, đến cả Tào Dịch Thiên cũng cảm thấy thích.
– —
Tại phòng Selena.
Những tia nắng ấm dần chiếu vào trong căn phòng.

Trên chiếc giường lớn, Selena từ trong giấc mộng mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Cô xoa xoa nhẹ mi mắt rồi từ từ hé mở, ngồi dậy khẽ vươn vai một cái, cảm giác như cánh tay của ai đó vòng qua eo mình, cô ngờ nghệch, liếc nhìn xung quanh rồi nhìn sang bên cạnh.
– “A!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, không ai khác, nó phát ra từ chính miệng của Selena.

Cô hét lên không phải vì bị đau mà chính là đang trong cơn khủng hoảng tinh thần.

Nguyên nhân chính là…
– “Nam…Nam…Nam”.

Lí do chính là tên nam nhân đang nằm trên giường, còn ngay bên cạnh gần như là dán sát vào người cô.
– “Nam nam nam cái gì? Mới sáng sớm, tôi chưa la, em hét cái gì?”
Còn ai ngoài Nam Thần Mặc chứ.

Anh đang say giấc nồng thì bị tiếng hét của cô đánh thức, đã vậy còn bị cô đạp té thẳng xuống giường nằm ôm hôn mặt đất.

Không những không sợ mà còn thủng thẳng ngồi dậy trèo lại lên giường, kéo tay ôm cô lại gần mình hỏi tội.

Cũng may là tất cả phòng trong biệt thự đều cách âm, nếu không với cái âm lượng lúc nãy, e rằng Selena đã đánh thức tất cả mọi người rồi.
– “Tôi…anh…anh?”.

Thấy có gì đó là lạ, cô vội xốc chăn lên, thấy mình chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh, đã vậy cô còn đưa một bên chân trắng nõn ra ngoài nữa chứ.

Selena trợn mắt, trong đầu một thước phim mờ ám về đêm hôm qua giữa cô và anh chợt nảy ra.

Cô quay sang đánh mạnh vào vai Nam Thần Mặc.
– “Anh anh cái gì? Cái gì mà anh? Còn nữa, tại sao tôi lại ở đây, tại sao lại ở trong phòng của em, và giữa chúng ta đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Mấy loại câu hỏi tầm thường đó em đừng có hỏi tôi!”
Nam Thần Mặc giữ bộ mặt bất cần đời vừa nói vừa lắc đầu phụ hoạ, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp pha chút hài hước, mè nheo châm chọc.

Kết quả, Selena tức điên lên, ném mạnh cái gối về phía anh, nhưng anh đã kịp quay lưng lại né tránh.
– “Em ngại à? Tôi thấy đâu phải vậy.

Khuya qua còn thoả mãn ôm tôi ngủ ngon lành cơ mà”
Nam Thần Mặc nổi hứng trêu ghẹo.

Hiếm khi mới thấy cô thư kí cao ngạo này của anh trưng ra vẻ mặt ngượng ngùng.
– “Anh đi ngay cho tôi! Á…”.

Selena hoảng loạn, vô tình quơ quào mạnh trúng vết thương tại mí mắt.

Tuy rằng đã được dán băng cẩn thận rồi nhưng mỗi khi chạm vào cũng khá đau đấy.

– “Em không sao chứ? Đau lắm phải không?”.

Nam Thần Mặc cũng giật mình.

Thấy Selena rưng rưng nước mắt không khỏi lo lắng.

Anh khẽ đưa tay chạm nhẹ vào chỗ vết thương, cách một lớp băng mỏng xoa xoa nhẹ.

Một lúc thì cơn đau chớp nhoáng qua đi, cô vội vàng đẩy anh ra.

Selena ngồi trên giường quấn chăn kín cả người, chỉ chừa mỗi khuôn mặt mình.

Cô bĩu môi, đưa ánh mắt đề phòng khó ưa nhìn về phía Nam Thần Mặc, người đàn ông đang vô tư dùng đồ của cô như đồ của mình, thoải mái mà sửa soạn lại trang phục.

Mặc dù cô biết rõ hai người không xảy ra chuyện gì, nhưng há chẳng phải vẫn bị anh ta ăn đậu hũ hay sao? Cô cũng có quyền uất ức chứ.

Với tình cảnh hiện tại, người khác nhìn vào, sẽ tưởng cô thực sự bị anh ta ức hiếp đấy, Selena thoáng chốc đỏ cả mặt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 162: Thân Một Chút

Mặc dù công nhận cô cũng có chút hào hoa, nhưng không phải loại phóng túng, tuỳ tiện đâu.

Nam Thần Mặc là người đàn ông đầu tiên quấy phá cô đến như vậy.
Hôm qua, Selena từ công ty ngồi cùng xe với Nam Thần Mặc đến bữa tiệc, rồi cũng vì say khướt nên chính anh đã đưa cô về, tiện tay “giúp” cô thay đồ ngủ.

Vì trời đã khuya nên Nam Thần Mặc lười lái xe về, cuối cùng quyết định vào phòng nằm cạnh cô đánh một giấc tới giờ này.

Có phải cái thói tùy tiện này là anh cùng Tào Dịch Thiên học tập lẫn nhau hay không mà để rớt hết liêm sỉ đi đâu mất rồi?
– “Anh ra ngoài!”.

Selena chỉ về phía cánh cửa, nói với anh.

– “Tỉnh ngủ rồi thì mau mặc đồ vào đi!”
Nam Thần Mặc cố tình làm ngơ, anh biết thừa là cô muốn anh ra ngoài để cô thay đồ nhưng vẫn tiếp tục chưng ra cái bộ mặt bất cần đời đó mà hảo ý quan tâm, làm ra bộ dáng vô tư nhắc nhở cô.

Sau đó chân bước từng bước đến cánh cửa phòng, mở cửa ra rồi lại quay người nói.
– “Người đẹp! Gu ăn mặc của em cũng khá đó, nhưng mà nên kết hợp phong cách “cởi mở” hơn một chút”
– “Anh đi ra!”.

Một cái gối nữa bay đến chỗ Nam Thần Mặc, bị anh đỡ được.

Trông thấy bộ dáng ngộ nghĩnh ấy thì tươi cười nhìn cô, lắc lắc đầu, rồi mới chịu ra ngoài.
Thấy Nam Thần Mặc đã ra ngoài, Selena giờ mới dám tung chăn ló mặt, cô nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, thay đồ mới cho chỉnh tề.

Xong thì ra khỏi phòng, vậy mà tên họ Nam đó còn chưa chịu đi, đứng ngoài cửa phòng đợi cô.

Nam Thần Mặc đi trước còn Selena đi sau miệng không ngừng giục anh.

Nhưng khi đặt chân xuống lầu trệt thì Selena chết trân tại chỗ.

Ginny đã dậy từ lúc nào, đang ngồi trên sofa gần đó mò mẫm trên chiếc máy tính xách tay của cô ấy.

Hơn nữa, Ginny vừa nghe tiếng bước chân liền quay đầu chào hỏi.
– “Buổi sáng tốt lành, đệ ng…”.

Ánh mắt Ginny rơi trúng ngay trên người Nam Thần Mặc thì há miệng nhíu mày.

Còn Selena đứng sau Nam Thần Mặc thầm mắng trong lòng “Mẹ kiếp, bể kèo rồi”.
– “Chào bé Ginny! Ngày mới tốt lành”.

Trái ngược với Selena, Nam Thần Mặc khá bình thản.

Cứ như anh đã biết trước việc mình sẽ bị bắt gặp hay sao ấy.
– “Hả?”.

Ginny muốn ngất xỉu tại chỗ, anh ta vừa gọi cô là bé Ginny sao?
Chưa dừng ở đó đâu, vài giây sau đó cũng là tình huống không ai ngờ tới.

Iris và Swan lẫn Bella sau khi sửa soạn xong không hẹn mà gặp Selena và Nam Thần Mặc.

Ai cũng nhìn hai người họ bằng ánh mắt kì quái, nheo mắt cực kì tinh ranh.

Không có tình ý với nhau mà dẫn theo anh về nhà à?
Giả dối! Rõ là có gian tình.
Iris giả vờ ngu ngơ, tiến lại gần Selena hỏi nhỏ.
– “Tới đâu rồi?”
-“Hả?”.

Selena nhíu mày, không hiểu ý Iris.
– “Mình hỏi hai người tới đâu rồi? Hôn chưa? Hay là…?”.

Iris làm bộ liếc qua liếc lại, hỏi lại, cũng không quên cho Selena một cái nháy mắt đầy ẩn ý.
– “Ris! Cậu học cái gì không học lại đi học mấy cái suy nghĩ bậy bạ đó?”.

Selena nghiến răng, mỉm cười nhìn Iris.
– “Không nói thì thôi!”
Tào Dịch Thiên sau khi đi một vòng hít thở không khí thì gọi điện cho người giao bữa sáng đến.

Anh đặt mấy phần bánh trứng cuộn thơm ngon lại đầy đủ dinh dưỡng.

Anh đứng ngoài cổng đợi người giao bánh đến trong giây lát rồi mới vào nhà.
– “Mấy em! Anh có gọi bữa sáng đây, khỏi mất công chuẩn bị nha!”.

Tào Dịch Thiên học ở đâu cái tính ân cần chu đáo thế không biết.

Nhưng anh vừa vào phòng khách, mọi người liền đóng băng rồi quay sang nhìn Bella ánh mắt hình viên đạn.
Với sự có mặt của Nam Thần Mặc, Tào Dịch Thiên không lấy làm ngạc nhiên.

Bởi vì, tối hôm qua lúc đi ngang qua anh có để ý thấy bóng dáng anh ta, còn Bella có lẽ quá gấp rút nên cô không thấy.
Mọi người tập trung vào phòng bếp ăn sáng, xong thì ngồi thoải mái uống cà phê với nhau.

Tham Khảo Thêm:  Chương 162: C162: Vân dật chảy máu

Hôm nay là chủ nhật nên mỗi người tự thưởng cho mình một ngày nghỉ.
Tại gian phòng khách rộng lớn, Bella cùng các bạn chăm chú nhìn Ginny thao tác lập trình.

Cũng không ngại Tào Dịch Thiên và Nam Thần Mặc ngồi kế bên hóng chuyện, có bao nhiêu chuyện thì nói hết bấy nhiêu chuyện.
– “Mình thật sự muốn thỉnh giáo tài nghệ của cậu nha, Gin!”.

Selena vừa ăn trái cây vừa nói.
– “Người ta là Trình tổng của IG đó, không có hữu danh vô thực đâu nha”.

Iris tiếp lời.
Chỉ còn Swan hôm nay khá ít nói, vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy nhanh chóng khiến mọi người chú ý.
– “Swan! Có chuyện gì à? Trông cậu có vẻ không ổn”.

Ginny là người mở lời.
– “Là chuyện của Lục Minh Trần”
-“Nhắc đến người yêu mà buồn rầu vậy sao?”
– “Không buồn rầu không được.

Ba mẹ mình đã từng có cơ hội gặp Lục Minh Trần, lúc đó họ chỉ im lặng không nói.

Hôm qua hôm kia đến tai mẹ mình, bà ấy gọi điện hỏi thăm.

Mình có nhắc chuyện Lục Minh Trần một chút”.

Swan chậm rãi kể lại sự việc theo trình tự.
– “Rồi ý mẹ cậu thế nào?”
-“Bà ấy không tức giận, nhưng mình biết bà ấy không vừa ý”.

Swan cau mày, ngả lưng ra ghế, xoa xoa thái dương đang đau nhức.
– “Swan này! Nói thật nhé, mình chưa từng nghĩ cậu và Lục Minh Trần sẽ có tương lai.

Vẫn là cậu nên suy nghĩ thật kĩ! Mình biết, hai năm bên nhau không phải ngắn, nhưng có những chuyện không phải nó hoàn toàn theo ý mình”.

Ginny buông máy tính xuống, khẽ vỗ vai Swan an ủi.

Mặc dù Swan đối với Lục Minh Trần không phải là không có tình cảm.

Nhưng khi nghe bạn mình nói thế, có vẻ như ý nghĩ ban đầu của Swan đã bị lung lay.

– “Mình sẽ suy xét chuyện này thật kĩ!”
-“Phải vậy chứ! Phong thái của siêu sao hàng đầu thế giới là đây chứ đâu.

Chúc cậu may mắn!”.

Selena nói rồi nghiêng đầu hôn lên má Swan một cái khiến Nam Thần Mặc trợn tròn mắt.

Bộ anh ta không biết phép tắc của người Tây hay sao mà có cái thái độ đó?
Tào Dịch Thiên cùng Nam Thần Mặc khẽ trao đổi ánh mắt.

Bọn họ ngồi nghe ngóng nãy giờ cũng đã hiểu ra nhiều chuyện.

Quả nhiên, trong số 5 cô gái này, không có ai là tầm thường.

Mỗi người một tài năng, thật đáng trông đợi!
Bella nhàn nhã bật chiếc ti vi lên, tình cờ lại tìm đến một kênh tin giải trí.

Vừa hay tin tức lại nói về Swan, thế nhưng tại sao không phải là nói về sự nghiệp ca hát mà lại nói về những chuyện tình trường thế này.
-“Swan Resen, một thần đồng âm nhạc nổi danh từ sớm, không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài năng, hiện tại cô còn là một trong những siêu sao danh giá nhất hành tinh với khối tài sản khiến nhiều người ao ước.

Thế nhưng bởi lẽ, siêu sao sẽ có nhiều người vây quanh, nên ngoài sự nghiệp thì đời sống tình cảm của SR1 cũng khá được nhiều người quan tâm.

Theo thống kê của nhiều tạp chí nổi tiếng, Swan đã trải qua 6 mối tình được chính cô thừa nhận và công khai, sâu sắc có, mau nở chóng tàn có…Hãy cùng chúng tôi điểm mặt lại những vị nam nhân đã từng đi qua bên đời SR1 nhé!”
Tào Dịch Thiên và Nam Thần Mặc còn đang trao đổi với nhau mấy vấn đề tài chính, nghe thế liền tập trung sự chú ý vào màn hình ti vi.

Xong thì trợn mắt há hốc mồm nhìn Swan.

Đùa à? Tuổi cô còn trẻ như vậy mà 6 mối tình ư? Bọn họ câu được một mối không ra, cô nhóc này lại câu được 6 mối cơ đấy.

Nam Thần Mặc thầm nuốt nước bọt, anh cùng Lôi Đình Huân chơi bời không biết bao nhiêu phụ nữ, thế nhưng với họ cũng chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý bình thường mà thôi, dù có là 1 người cũng không hề có chút tình cảm nào.

Có lẽ, anh và Lôi Đình Huân phải gọi Swan một tiếng sư phụ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (2)

Phụ nữ hào hoa còn đáng sợ hơn đàn ông phong lưu gấp bội.
– “Không phải mấy em đều cùng một dạng chứ?”.

Nam Thần Mặc nổi thú đa nghi.

Bạn bè tri kỉ với nhau, sẽ không học hỏi nhau mấy cái chuyện này phải không?
– “Nam Thần Mặc anh và Lôi Đình Huân cũng chơi bời không ít sao, vua lăng nhăng!”.

Swan nhanh nhẹn đáp trả.
– “Hừ! Hai người chúng tôi mà là vua lăng nhăng thì Swan em cũng là chúa đa tình”.

Nam Thần Mặc phản bác lại Swan.
– “Nè Tào Dịch Thiên! Chuyện này anh nên biết, lần trở lại Trung Quốc này không lâu, cách đó 1 tuần lúc chúng tôi còn ở bên Mỹ.

Anh biết không? Vừa mới trở về không lâu thì một người đàn ông đã chạy đến ôm ấp nói nhớ Bella cậu ấy rồi”.

Tào Dịch Thiên tâm trạng vốn đang tốt đẹp thì bị tin dữ này như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt anh.

Sắc mặt anh sa sầm, nghiến răng ken két.

Anh nhớ là, suốt một tuần đó anh bị mất dấu cô, thì ra…là ở bên Mỹ đi tìm niềm vui riêng.

Nhờ tin động trời này anh mới biết, cô gái nhỏ của anh hoá ra cũng có sở thích đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nếu vậy thì tại sao cô không dùng mấy cái tuyệt chiêu đó đi chọc ghẹo anh đây này? Anh cam tâm tình nguyện để cô chọc ghẹo mà.

Cô gái chết tiệt này, lại dám giấu anh lén lút đi gặp thằng đàn ông khác.

Thật tức chết anh mà! Cứ hưởng thụ đi, đợi sau này anh phải dạy dỗ lại thật nghiêm mới được, cho chừa cái tội!
– “Này, chuyện ở buổi tiệc tối qua là thế nào? Vương Nghi cùng đám bạn của cô ta vì sao mà đánh tụi em vậy?”.

Nam Thần Mặc chợt nhớ ra điều thắc mắc, dò hỏi.
– “Lần trước ở sân vận động kế bên khách sạn The Monarch, lúc tụi này đang chơi bóng rổ thì bọn họ kiếm chuyện, còn vô duyên vô cớ đánh Swan, lăng nhục cậu ấy với tụi này nữa chứ.

Có lẽ các anh cũng biết, nhẫn nhịn không phải là tác phong của tụi này.

Vậy nên, tụi này chỉ là đáp trả lại bọn họ vài cái tát vào mặt thôi mà”.

Iris ánh mắt chết chóc hồi tưởng lại.
– “Thế à? Kỳ thực đám nữ nhân đó anh đây cũng không ưng vào mắt.

Tụi em làm thế rất tốt”.

Nam Thần Mặc giơ ngón tay cái lên, tỏ ý đồng tình.
– “Gâu, gâu…”.

Đang yên đang lành thì bọn họ nghe thấy tiếng của một chú chó phát ra ở trên lầu.

– “Hửm?”.

Bất chợt mọi người cùng nhìn lên phía cầu thang tầng trên.

Vài giây sau một chú chó lông vàng vô cùng đáng yêu từ lầu trên ríu rít chạy lại phía chỗ Iris đang ngồi, quấn quít lấy cô.

Đó là một chú chó giống Golden Retriever.
– “Đáng yêu thế! Bé Gâu Đần này ở đâu ra vậy?”.

Swan ngồi kế bên thấy vậy không chịu được, đưa tay vuốt ve chú chó.
– “Chiều hôm qua lúc mình đi làm về thấy nó bị bỏ rơi bên vệ đường, nhìn thông minh nhanh nhẹn nên mình đưa nó đi kiểm tra, chăm sóc một chút.

Cuối cùng thì quyết định đem nó về nuôi.

Hôm qua đến giờ nó ăn uống no nê rồi ở phòng mình suốt”.

Iris vuốt ve chú chó, kể lại mọi chuyện.
– “Cũng được đấy! Gọi nhóc tì này là gì nhỉ?”.

Bella lấy miếng trái cây trên bàn, khẽ đút vào miệng chú chó.
– “Là một bé chó đực 1 năm tuổi, gọi nó là Hoàng Hoàng đi!”.

Iris nghĩ đại ra một cái tên.
– “Chó đực?”.

Tào Dịch Thiên nghe thế liền cau mày không vui nhìn bàn tay đang vuốt ve Hoàng Hoàng của Bella.

Không phải chứ? Anh phóng ánh mắt tựa dao găm về phía Hoàng Hoàng khiến nó co rúm lại, nhảy lên bộ ghế rồi sà vào lòng Iris.

Dường như nó hiểu ý Tào Dịch Thiên mà tránh xa Bella.
– “Nó ở phòng cậu hả? Thế nó ngủ ở đâu?”
-“Leo lên giường mình nó ngủ, vô tư không biết ngại là gì”.

Iris nhún nhún vai.
– “Haha”.

Swan cùng Selena bật cười.

……_•• to be continued ••_……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.