Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 2: Chương 2



Sáng sớm thứ hai, Lục Hách Dương bước vào cổng trường, Hạ Uý từ bãi đậu xe bên cạnh đi đến, đi sau anh nửa bước, vẻ mặt u ám, chưa bước được bao nhiêu đã bị chặn lại.
“Xin hãy đeo vòng tay!” Tiếng nhắc nhở máy móc vang lên, thanh chắn cổng kẹt lại, Hạ Uý và các bạn học phía sau đều bị chặn lại.
Hạ thiếu gia có lẽ buổi tối hôm trước vừa bị xử lý bằng gia pháp, đến mức sắc mặt đen lại nhưng vẫn không nói lời nào lấy vòng tay ra đeo vào.

Sau khi được cho qua hắn đi vài bước đến bên cạnh Lục Hách Dương, cau mày nói: “Tôi nói này, mặt cậu trông giống như đang xem kịch thế.”
“Tuyệt đối không phải.” Lục Hách Dương trả lời.
Hạ Uý rõ ràng là không tin, khẽ hừ một tiếng, hỏi: “Ngài chủ tịch vẫn còn ở nhà à?”
“Mới đi sáng nay.”
“Có phải lại trải qua cuối tuần bức bách nữa đúng không?” Hạ Uý hạ giọng, “Ba tôi biết chú Lục về nên bảo tôi đến nhà cậu chơi, tôi hỏi ông ấy có phải là muốn mạng tôi hay không.”
Lục Hách Dương cười nói: “Có đáng sợ đến vậy không.”
“Có chứ.” Hạ Uý nói, “Từ nhỏ tôi đã sợ ba cậu rồi, không phải là cậu rõ nhất à.”
Trầm mặc hai giây, hắn lại mở miệng: “Mấy năm nay tôi vẫn chưa quay lại, cũng không biết… chú Lâm, có khoẻ không?”
“Vẫn ổn.” Lục Hách Dương nhìn đồng hồ đeo tay, “Đến giờ học rồi.”
Hai người lên lầu, Hạ Uý được xếp vào lớp số 2 bên cạnh lớp của Lục Hách Dương, hắn vỗ vai Lục Hách Dương rồi uể oải bước vào lớp bằng cửa sau.
“Làm phiền đợi một chút.”

Lục Hách Dương đang chuẩn bị đi vào lớp đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi, âm thanh không tính là quá lớn, thậm chí còn rất nhỏ, nhưng trong hành lang yên tĩnh không có người nên cũng có thể nghe được rõ ràng.
Anh xoay người lại, còn chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai thì người đó đã đi tới trước mặt, cúi đầu lấy từ trong tay ra một xấp giấy rồi đưa qua: “Là tài liệu về việc xếp lớp.”
Lục Hách Dương không nói gì, vươn tay ra nhận lấy, hai người chiều cao chênh lệch không nhiều lắm, alpha cũng không ngẩng đầu lên, Lục Hách Dương chỉ có thể nhìn thấy hàng mi rủ xuống của cậu, sống mũi rất cao, đôi môi có màu rất nhạt —— xương mày và khóe miệng có vết bầm tím mờ, toàn bộ má phải sưng tấy.
Như cảm nhận được ánh mắt của anh, alpha khẽ quay đầu sang hướng khác, là một động tác rất nhỏ.
“Cảm ơn.” Lục Hách Dương nói.
Đối phương tựa hồ cũng chỉ chờ đợi một đáp án như vậy, cậu vội vàng gật đầu: “Không có gì.” Âm cuối có hơi khàn, cậu nói xong liền xoay người rời đi, gõ cửa lớp bên cạnh, tiếp tục đưa tài liệu.
Lục Hách Dương mang tài liệu vào lớp, lần lượt phát cho từng người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 8

Lúc anh quay trở lại chỗ ngồi thì bạn cùng bàn đang ôm đầu cố gắng chợp mắt, trên khuỷu tay có một vết vảy máu — nghe nói là vừa mới tập trượt ván bị ngã.

Lục Hách Dương nghĩ đến alpha vừa đưa tài liệu, trên cánh tay lộ ra bên ngoài ống tay áo ngắn có một vài vết bầm tím, chiếc vòng trên cổ tay cũng là loại rẻ nhất, chất lượng thấp, cũ, cũng không thể điều chỉnh thông số.
Mặc dù chỉ là đeo vòng tay, các alpha ít nhiều sẽ cảm thấy thể chất và tinh thần không được khỏe do tin tức tố bị ức chế, nhưng vòng tay trị giá hơn chục vạn và vòng tay chỉ hơn trăm tệ luôn có vài sự khác biệt.

Thông thường mà nói, vòng tay càng đắt tiền thì cảm giác khó chịu càng thấp và ngược lại.
Thật kỳ lạ, cho dù không nhìn rõ mặt alpha kia, nhưng hai cánh tay đầy vết bầm tím thật sự rất dễ thu hút sự chú ý — thật sự là quá hiếm thấy ở trường dự bị.
“Hứa Tắc?” omega ngồi ở cạnh cửa có chút kinh ngạc, “Sao cậu lại tới tòa nhà của bọn tôi?”

Hứa Tắc trông như đang thất thần, nghe vậy có hơi chậm chạp nhìn về phía cô, cố gắng nhớ lại vài giây vẫn không nhớ ra đối phương là ai, cũng không biết omega làm sao lại biết tên mình.

Cậu trả lời: “Đến đưa tài liệu.”
“À tôi biết rồi, hẳn là trên đường đi trưởng khoa tìm học sinh chạy việc vặt đây mà.” Omega đứng dậy vươn tay nhận lấy, lúc này mới nhìn thấy vết thương trên mặt Hứa Tắc, bất chợt hít sâu một hơi, “Cậu…”
Hứa Tắc không quay mặt đi, thái độ hoàn toàn không che giấu nói: “Đây là tài liệu xếp lớp, phiền cậu phát cho mọi người.”
“Được…”
Omega ôm xấp tài liệu, do dự nhìn gương mặt Hứa Tắc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 398: Ta Muốn Giết Ngươi, Chỉ Đơn Giản Như Vậy

Hứa Tắc thấp giọng nói một tiếng “Cảm ơn” rồi xoay người rời đi.
“Nhìn thấy chưa, mặt và tay của Hứa Tắc ấy.” Omega đem tài liệu phát xuống, sau đó quay đầu nhỏ giọng nói với bạn cùng bàn.
“Sao cậu ấy lúc nào cũng bị thương nhỉ, nghe nói ở bên ngoài gây sự bị người ta đánh.”
“Không tin, cậu ấy không giống loại người như vậy.”
“Tôi cũng không tin lắm đâu, nhưng bọn họ đều nói như vậy…”
Hứa Tắc đang đi trên cầu, gió thổi qua khiến cậu tỉnh táo hơn đôi chút.

Cậu quay đầu nhìn lại tòa nhà dạy học, sắp đến giờ lên lớp nên trên hành lang không có ai, chỉ có một vài học sinh ở các tầng khác đang đi lại lẻ tẻ phát tài liệu.

Hứa Tắc lại cúi đầu nhìn xuống cánh tay mình, sau đó giơ tay lên sờ má phải, vẫn còn đau, cũng hơi nóng nữa.
Buổi chiều, tất cả học sinh cấp S của khối 11, tổng cộng 35 người, được gọi đến phòng hội nghị để họp.

Theo thông lệ những năm trước, 35 học sinh này sẽ được gộp lại thành hai lớp vào năm lên 12 và sẽ được các trường cao đẳng, đại học của liên minh chiêu mộ sớm.
Ngoại trừ khai giảng năm lớp 10, hôm nay là buổi gặp mặt chính thức đầu tiên của các học sinh cấp S.

Học kỳ thứ 2 lớp 11 đã sắp qua được một nửa, sau này sẽ càng có nhiều hoạt động tương tự được tổ chức riêng cho bọn họ.
“Cố Quân Trì không tới à?” Sau khi tới phòng họp ngồi xuống, Hạ Uý nhìn quanh một lượt, “Một năm cậu ta đến trường được hơn 30 ngày không vậy?”
Lục Hách Dương đáp: “Chắc là không.”
Không lâu sau, giáo viên đến, đếm qua loa sỉ số rồi bắt đầu điểm danh.
“Lớp 11, Hứa Tắc.”
(lớp 11 này là lớp số 11 chứ không phải lớp 11 nha)
Không ai trả lời.

Tham Khảo Thêm:  Chương 118: không rõ kẻ địch là ai

Giáo viên ngẩng đầu lên, lại nói: “Lớp 11, Hứa Tắc.”
“Vẫn chưa tới phải không?”

Giáo viên rê chuột, đang định ghi chú lại thì trước cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người cao gầy, cánh tay đeo chiếc vòng cũ kỹ đầy vết bầm tím giơ lên, năm ngón tay thon dài cong lại gõ nhẹ lên cửa.
“Có.”
Âm sắc rõ ràng sạch sẽ, alpha có hơi thở gấp: “Xin lỗi cô, em tới muộn.”
“Không sao, mời vào, tự tìm một chỗ ngồi xuống đi.”
“Hứa Tắc.” Hạ Uý dựa vào lưng ghế, xoay xoay bút, rất hứng thú nói: “Đây không phải là alpha tuần trước nhìn thấy ở cổng trường sao, người đi xe đạp ấy, hoá ra là cấp S à.”
Lục Hách Dương cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn: “Có chút ấn tượng.”
“Uh huh, hiếm thấy.” Hạ Uý dừng lại một chút mới hiểu ra, “Không đúng nha, lần trước cậu còn bảo không quen mà.”
“Sáng nay cậu ấy đến lớp bọn mình đưa tài liệu.”
“Ò… ra vậy.” Vừa nói xong Hứa Tắc đã đi tới, Hạ Uý híp mắt, đột nhiên duỗi tay ra, búng ngón trỏ, bút của Lục Hách Dương bị dùng lực lăn xuống đất theo quán tính ——tình cờ đáp xuống trước mặt Hứa Tắc người đang đi lên bậc thang.
Từ khóe mắt, Lục Hách Dương nhìn thấy Hứa Tắc dừng lại, hơn nữa ngay thời điểm dừng lại, cơ thể của Hứa Tắc rõ ràng có hơi lảo đảo.

Sau đó cậu vội gập người xuống nhặt bút lên, nhẹ nhàng đặt lên mép bàn.

Ánh mắt Lục Hách Dương từ đầu ngón tay của alpha nhìn lên theo cánh tay cậu, cuối cùng đáp xuống nửa mặt bên trái so với mặt phải bầm dập thì bình thường hơn rất nhiều, nói: “Cảm ơn.”
Hứa Tắc trông có vẻ hơi vội vàng, có lẽ là do đến muộn, cậu vội vàng gật đầu, thấp giọng “Ừm” một tiếng rồi cất bước đi lên trên.
“Có chút thú vị.” Hạ Uý làm tư thế nằm gục lên bàn, cười nói, “Trông có vẻ hơi u ám, nhưng không ngờ lại vui vẻ giúp đỡ người khác nha.”
Lục Hách Dương cầm cây bút trên bàn đặt ở trước mặt, chỉ nói một câu: “Lần sau tự vứt bút của cậu đi.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.