Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 40



Hứa Tắc nhìn sườn mặt của Lục Hách Dương, đầu óc trống rỗng, đồng thời cũng cố gắng tập trung tư tưởng muốn nghe rõ âm thanh xung quanh.

“Là đi dự sinh nhật người lớn.” Lục Hách Dương thờ ơ nói, nhìn chằm chằm con đường phía trước.

“Sau đó lại tiện thể được dẫn đi gặp omega chứ gì, nếu không thì sao lại đi tận một tuần mới về.” Hạ Uý nhiều chuyện, “Phải không, phải không?”

1

Cố Quân Trì nhíu mày: “Cậu có thể ngậm miệng một lát được không?”

2

“Làm cái gì, còn không cho phép tôi quan tâm đến đời sống tình cảm của anh em tôi nữa chứ? Năm ngoái không phải cậu ta còn chạy đến tham dự tiệc sinh nhật của Hách Dương đấy à, ý tứ không phải rõ ràng quá ư?” Hạ Uý tiếc nuối nói: “Tôi đã sớm bảo cậu yêu đương đi mà cậu không nghe, thật đáng tiếc, tôi thấy là cậu chắc chỉ vừa lên đại học đã đính hôn rồi quá.”

“Ngay cả Hứa Tắc cũng nói thích omega dễ thương, Lục Hách Dương đúng là một cỗ máy không cảm xúc mà.” Hạ Uý quay sang Hứa Tắc, “Hứa Tắc, khuyên cậu đừng có lại gần cậu ấy quá, nếu không sẽ biến tính trở nên lạnh nhạt hơn mất.”

Hứa Tắc không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chậm rãi nhấc tay ra khỏi ghế rồi đặt lên đùi, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Lục Hách Dương yên lặng lái xe, nhìn thấy anh như vậy, Hạ Uý rốt cuộc cũng không quậy nữa, hỏi: “Vậy kỳ sau vẫn học trường dự bị sao? Không phải trước đây từng nói là học xong lớp 11 thì để cậu ra nước ngoài sớm à.”

“Không biết.”

Hạ Uý bắt đầu rơi vào bi ai: “Tôi mới về nước được nửa học kỳ, lại phải xa cậu rồi.”

Trong xe trở nên rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng bánh xe ép xuống mặt đường. Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng khu dân cư Hứa Tắc ở, Hạ Uý dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài: “Trời tối quá, Hứa Tắc, cậu đi đường cẩn thận nhé.”

Hứa Tắc ngẩng đầu lên, cậu vẫn luôn duy trì một tư thế ngồi như vậy nên cổ có hơi mỏi.

“Ừm.” Hứa Tắc đẩy cửa xe ra, không nhìn Lục Hách Dương mà chỉ nói: “Tôi đi trước đây.”

“Bye bye!” Hạ Uý vẫy tay.

Cửa xe đóng lại, cùng lúc đó truyền đến tiếng mở cửa bên ghế lái, Lục Hách Dương tháo dây an toàn, nói: “Quân Trì, cậu lái đi.”

Cố Quân Trì “ừm” một tiếng, không xuống xe đổi chỗ ngay lập tức bởi vì không phải Lục Hách Dương định ngồi ở ghế phó lái mà đi về hướng bóng lưng của Hứa Tắc.

“Hách Dương đi làm gì thế?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 32

“Tôi có thể hiểu được tại sao Trì Gia Hàn phớt lờ cậu rồi.” Cố Quân Trì nói.

7

Không biết vì sao bị chọc vào chuyện buồn, Hạ Uý sửng sốt: “Cậu có bệnh à?!”

(thấy một nhóm bạn đều sẽ có một đứa như Hạ bảo bảo =)))))

1

“Hứa Tắc.”

Nghe được Lục Hách Dương gọi mình, Hứa Tắc nhất thời rùng mình một cái mới phát hiện ra mình vẫn luôn không nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.

Cậu dừng lại ở lối vào hành lang, xoay người lại, dường như không có gì khác lạ, dùng giọng điệu bình thường hỏi: “Sao vậy?”

Lục Hách Dương đi tới trước mặt cậu, không nói chuyện, yết hầu của Hứa Tắc trượt một cái, nói: “Cậu về sớm nghỉ ngơi đi.” Cậu nghĩ Lục Hách Dương hôm nay hẳn là vừa mới trở về, lại còn đi đến câu lạc bộ, bây giờ còn lái xe đưa cậu về nhất định là rất mệt.

“Cậu không muốn phần thưởng sao?” Dưới ánh trăng yếu ớt rọi bên chân, Lục Hách Dương nhìn Hứa Tắc hỏi.

Trong bụi cỏ toàn là tiếng côn trùng vo ve, thoang thoảng chút hương hoa dành dành, một lúc lâu sau, Hứa Tắc nhỏ giọng nói: “Không cần nữa đâu.”

15

Thay vì nói là trả lời Lục Hách Dương, lại càng giống như đang tự khuyên nhủ chính mình, không cần nữa đâu, không được như vậy.

Cậu quá bận tâm đến việc lưu giữ những kỷ niệm cho tương lai đến mức không kịp suy nghĩ kỹ càng, có rất nhiều thứ mình không nên ham muốn, ngay cả khi Lục Hách Dương sẵn sàng cho đi, mình cũng không thể nhận một cách mù quáng, tham lam vô độ mà vượt qua ranh giới hết lần này đến lần khác.

Vài giây sau, Lục Hách Dương nói “Được”, sau đó giơ tay sờ một bên cổ Hứa Tắc, dùng mặt trong ngón tay cái xoa cằm cậu, nói: “Cậu ngủ sớm đi.”

Như một người máy được lập trình sẵn, không biểu lộ cảm xúc cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, Hứa Tắc lặng lẽ gật đầu rồi bước lên lầu. Lục Hách Dương đứng đó nhìn cậu một lúc, sau đó ra khỏi hành lang.

Sau khi lên xe, Hứa Tắc không có ở đó, Hạ Uý thế nhưng lại nghiêm túc hơn một chút, hỏi: “Chú Lục thật sự đưa cậu đi gặp omega đó à?”

“Vốn dĩ là đi tham gia tiệc sinh nhật của người lớn, sau đó lại dẫn tôi đi gặp vài vị hiệu trưởng.” Lục Hách Dương dựa vào ghế, “Tối hôm qua đi ăn, đến nhà hàng tôi mới biết còn sắp xếp một cuộc gặp mặt như vậy nữa.”

Hạ Uý im lặng, hắn không có cách nào an ủi Lục Hách Dương “Không sao đâu, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, đừng lo lắng”, mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Dựa vào thân phận của bọn họ, có nhiều chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy đến, bạn sẽ không biết được khi nào mình sẽ được đưa lên một vị trí đã được người khác lên kế hoạch sẵn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 26: Nằm Mộng

Hành lang tối đen như mực, Hứa Tắc bước từng bước một lên cầu thang, không nghĩ được gì. Bước đến bậc thang cuối cùng thì cậu bị vấp, cẳng chân đập vào thành cầu thang, cả người khuỵu xuống đất. Hứa Tắc đã đi lên cầu thang này vô số lần trong bóng tối, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cậu ngã xuống.

Đau, nhưng vẫn ở trong khả năng chịu đựng của Hứa Tắc. Cậu từ từ đứng dậy, khập khiễng đi đến cửa, rút ​​chìa khóa ra mở cửa. Sau khi vào nhà, Hứa Tắc đi về phòng, ngồi xuống trước bàn, mở ngăn kéo và lấy thuốc ra.

Trong lúc bôi thuốc, tầm mắt Hứa Tắc vẫn luôn rơi vào hộp thiếc, cuối cùng cậu lau tay sạch sẽ, đặt thuốc trở lại ngăn kéo, đẩy hộp thiếc vào sâu trong ngăn kéo cho đến khi khuất tầm nhìn.

Tiết học bơi thứ ba là ngày thi cuối kỳ, Lục Hách Dương đến muộn, mọi người đều đã xếp hàng sẵn, Hứa Tắc đứng ở giữa hàng, sau khi chia nhóm thì đi đến bể bơi đối diện để khởi động. Lục Hách Dương thấy chân Hứa Tắc lúc đi bộ hình như có gì đó không ổn, giống như đang bị thương.

Hứa Tắc nhanh chóng hoàn thành bài kiểm tra rồi rời đi, Lục Hách Dương hoàn thành bài thi muộn hơn cậu hai mươi phút. Trên đường đi đến phòng thay đồ, lúc đi ngang qua một gian thì có người gọi anh lại: “Hách Dương.”

Là một alpha cùng lớp, hắn vừa mặc quần áo vừa nói: “Hứa Tắc hỏi tôi cậu ở phòng thay đồ nào.”

“Lúc nào vậy?”

“Khoảng mười phút trước, tôi nói với cậu ấy rồi.” Alpha yên lặng quan sát biểu cảm trên mặt Lục Hách Dương, tò mò về phản ứng của anh.

Nhưng Lục Hách Dương trông có vẻ không có phản ứng gì mà chỉ gật đầu: “Được, cảm ơn.”

Trong khu vực bể bơi không còn nhiều người nữa, Lục Hách Dương đi đến cửa phòng thay đồ nhưng Hứa Tắc không có ở trong.

Lục Hách Dương nhìn thấy một chiếc túi được treo bên ngoài cửa tủ quần áo của mình, anh bước tới, lấy xuống và mở ra, bên trong túi là một đôi găng tay đấm bốc mới tinh, một chiếc áo phông đã được gấp lại và một chiếc vòng tay được bọc trong miếng chống sốc.

21

Hứa Tắc trả lại những gì mình nhận được một cách nguyên vẹn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 452

Có một cuộc gọi tới, là Hạ Uý.

“Tôi vừa tan học, cùng ăn tối chứ?”

“Không được rồi.” Lục Hách Dương dựa vào tủ, trong tay cầm túi đồ, ánh mắt rơi trên mặt đất, “Tài xế đang đợi ở cổng trường, sau này chắc là ngày nào cũng đón tôi tan học.”

Hạ Uý “chậc” một tiếng, có hơi buồn bực: “Sao vậy, sao đột nhiên cậu lại bị quản chặt thế, có cần thiết không?”

“Không biết.” Không nghe ra được sự lên xuống trong giọng điệu của Lục Hách Dương.

Buổi tối, Lục Hách Dương tắm rửa xong rời khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa nhìn cái túi Hứa Tắc trả lại trên ghế sofa. Sau khi nhìn nửa phút, Lục Hách Dương cầm di động lên gọi điện thoại.

Bảy tám giây sau, cuộc gọi được kết nối, tiếng “Alo?” của Hứa Tắc nghe có vẻ như vang lên từ rất xa, Lục Hách Dương ngồi xuống sofa hỏi: “Chân cậu bị sao vậy?”

Có lẽ là không nghĩ tới anh sẽ hỏi câu này, Hứa Tắc dừng lại một lát mới nói: “Không cẩn thận bị ngã.”

“Bôi thuốc chưa?”

“Rồi.”

Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài, âm thanh hơi rè của điện thoại dường như tạo ra khoảng cách giữa bọn họ.

“Tại sao lại trả lại đồ cho tôi?” Lục Hách Dương hỏi.

Sau mấy giây, Hứa Tắc không trả lời, Lục Hách Dương nói: “Nếu như cậu không muốn thì tôi giữ cũng vô dụng, chỉ có thể vứt đi thôi.”

Hứa Tắc hiển nhiên rất kinh ngạc: “Vứt đi rồi?”

Nghe thấy Lục Hách Dương “ừm” một tiếng, Hứa Tắc lập tức hỏi: “Vứt đi đâu?”

“Định đi nhặt à?” Lục Hách Dương cười, “Vứt ở trong phòng tôi rồi, muốn đến nhặt thì báo trước cho tôi một tiếng.”

2

Biết mình bị trêu nhưng Hứa Tắc lại thở phào nhẹ nhõm, bởi vì Lục Hách Dương thật sự không vứt những thứ đó đi.

“Hứa Tắc.” Lục Hách Dương đột nhiên gọi tên cậu.

“Sao vậy?” Giọng nói của Hứa Tắc nghe có vẻ rất thận trọng, rất căng thẳng, là loại sợ hãi sẽ nghe phải tin không hay.

“Không cần giữ khoảng cách với tôi.” Lục Hách Dương ngửa người ra sau, nhìn đèn chùm trống trải phía trên đầu, chậm rãi nói.

Hơi thở của Hứa Tắc đột nhiên trở nên nặng nề, im lặng hồi lâu, cậu hỏi Lục Hách Dương: “Học kỳ sau cậu phải đi rồi sao?”

Cậu vốn dĩ sẽ không hỏi ra khỏi miệng, sẽ im lặng trở về vị trí vốn dĩ thuộc về mình, không quấy rầy cũng không hỏi han, trở thành một Hứa Tắc trước đây không thân quen gì với Lục Hách Dương.

“Nếu kỳ sau tôi đi, cậu định từ nay về sau sẽ xa lánh tôi sao?” Lục Hách Dương bình tĩnh hỏi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.