Không ngờ được Lục Hách Dương sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, Hứa Tắc sửng sốt một chút, không nói “Được” cũng không có đáp án khác mà chỉ xoay người lại đứng ở bên giường bệnh.
Lục Hách Dương buông tay ra, nói: “Bên cạnh có ghế.”
Câu này của anh đối với Hứa Tắc mà nói tương đương với mệnh lệnh “ngồi”, Hứa Tắc nhẹ nhàng kéo ghế lại, ngồi xuống.
Trời tối, rất yên tĩnh, là không gian chỉ có hai người bọn họ. Đây vốn dĩ nên là vùng an toàn của Hứa Tắc nhưng cậu đột nhiên muốn bật đèn nhìn kỹ mặt Lục Hách Dương một chút, có gầy đi hay không, có phải rất mệt không.
“Có phải là không thoải mái không?” Hứa Tắc hỏi.
“Ừm.”
“Hồ sơ điều dưỡng ghi là hơn mười phút trước đã uống thuốc.” Hứa Tắc nói, “Đợi đến khi thuốc phát huy tác dụng sẽ đỡ hơn một chút.”
Giọng nói Lục Hách Dương có hơi khàn: “Trước đây là như vậy nhưng lần này có vẻ không có tác dụng lắm, có thể là phải uống thêm mấy viên.”
“Không được.” Hứa Tắc đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Sẽ tổn hại đến tuyến thể và đại não.”
Chi phí bồi dưỡng ra một không quân xuất sắc rất cao, người chẩn đoán và điều trị cho Lục Hách Dương nhất định phải là các bác sĩ quân y hàng đầu trong toàn bệnh viện, thậm chí là trong toàn liên minh, tất cả liều lượng thuốc phải trải qua tính toán kỹ lưỡng, uống thêm nửa viên cũng không được.
“Thật sao, học được rồi.” Lục Hách Dương cũng nghiêm túc nói.
Hứa Tắc không tin anh ở trong trạng thái cơ thể không thoải mái như vậy mà vẫn còn tâm trạng để nói đùa, cũng không tin anh thật sự không biết, sau đó rơi vào suy tư.
Đột nhiên nghe thấy một chút tiếng cọ xát của tay Lục Hách Dương ở bên giường, Hứa Tắc không suy tư nữa mà hơi nghiêng người về phía trước, hỏi: “Đang tìm gì vậy?”
“Ừm, tìm ——” Máy cảm biến trên ngón tay chạm vào mép giường cứng rắn, lạch cạch một tiếng, Lục Hách Dương nói: “Tay cậu.”
1
(nhũn tim 🥺)
Bởi vì Lục Hách Dương đang tìm, vậy nên Hứa Tắc không cần suy nghĩ đã đưa tay ra. Cậu cảm thấy đầu ngón tay nóng hổi của Lục Hách Dương cọ vào mu bàn tay mình, phủ lên cả bàn tay, sau đó nắm chặt.
Hứa Tắc nín thở, không biết mình nên phản ứng như thế nào mới đúng, cũng không thể biết được nguyên nhân Lục Hách Dương làm vậy, trong lúc rất nhiều suy nghĩ chiếm cứ đại não không có kết quả thì cơ thể đã nghe theo bản năng. Bàn tay ở dưới lòng bàn tay Lục Hách Dương của cậu lật lại, nắm ngược lại, cùng Lục Hách Dương lòng bàn tay dán lấy lòng bàn tay.
Lần cuối cùng nắm tay nhau một cách nghiêm túc như vậy, ngay cả Hứa Tắc cũng không thể tính được rõ ràng. Mặc dù là như vậy, Hứa Tắc vẫn có thể so sánh rõ ràng bàn tay của Lục Hách Dương lớn hơn trước bao nhiêu, ở đâu đã có thêm vết chai.
Có những ký ức sẽ vĩnh viễn không bao giờ phai màu, chỉ là có người đã che giấu chúng đi, che giấu rất tốt.
“Có làm chậm trễ công việc của cậu không?” Lục Hách Dương dường như còn sót lại một tia ý chí, hỏi.
“Không đâu, tôi vừa kết thúc ca đêm, buổi sáng được nghỉ.”
Đã từng trải qua kỳ mẫn cảm, Hứa Tắc nhận ra rằng tại thời điểm này, từng loại hành vi khác nhau của Lục Hách Dương đều không thể đi sâu vào nghiên cứu, đa số đều nằm ngoài tầm kiểm soát. Vì mình là alpha cho nên Lục Hách Dương chỉ yêu cầu nắm tay, còn nếu là omega… không có nếu, omega không thể xuất hiện ở đây, trong kỳ mẫn cảm của alpha, tất cả bác sĩ và y tá khác giới đều cần phải tránh xa.
Lục Hách Dương hỏi cậu: “Không buồn ngủ sao?”
“Không buồn ngủ.” Hứa Tắc nói.
“Vậy làm phiền bác sĩ Hứa ở lại với tôi thêm vài phút, đợi tôi ngủ rồi thì cậu hẵng đi.” Ngón tay cái của Lục Hách Dương xoa vết sẹo trên cổ tay Hứa Tắc, một lúc sau anh lại nói: “Không đợi cũng không sao.”
2
Nửa câu sau khiến cho Hứa Tắc sửng sốt, há miệng nhưng không cất lên thành tiếng. Sau một lúc Hứa Tắc mới hít một hơi, nhỏ giọng trả lời: “Sẽ đợi thôi.”
1
Phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại, lần này Lục Hách Dương không để Hứa Tắc đợi quá lâu, mấy phút sau anh lại rơi vào hôn mê dưới tác dụng của thuốc.
Hứa Tắc vẫn nắm tay Lục Hách Dương không nhúc nhích, cứ giữ như vậy hơn năm phút đồng hồ, sau khi xác nhận Lục Hách Dương thật sự đã ngủ, cậu nhẹ nhàng đứng dậy, ghé sát vào đầu giường, dùng tay còn lại cẩn thận chạm vào sườn mặt, sống mũi và khóe miệng của Lục Hách Dương. Thật ra là không đạt được kết quả gì, mập lên rồi hay gầy đi rồi, mặc dù như vậy Hứa Tắc cũng cảm thấy an tâm.
Cậu ngồi lại xuống ghế, cả người trống rỗng, thực thể duy nhất có thể cảm nhận được là bàn tay của Lục Hách Dương, dường như đang kéo sợi dây thừng của cậu. Hứa Tắc nằm bò ở bên giường, đột nhiên buồn ngủ, chóp mũi cách bàn tay đang nắm tay nhau của hai người rất gần, Hứa Tắc ghé lại gần một chút, hôn lên mu bàn tay của Lục Hách Dương rồi nhắm mắt lại.
2
Đã lâu lắm rồi cậu mới muốn ngủ như thế này, cũng đã lâu rồi mới chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy.
Đương nhiên bị đánh thức cũng rất nhanh, giấc ngủ của Hứa Tắc khá nông, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu đã lập tức mở mắt ra. Lục Hách Dương vẫn đang ngủ, Hứa Tắc rút tay mình ra từng chút một, sau đó quay đầu lại, y tá beta từ Khoa Tuyến thể vừa mới đến cửa phòng bệnh.
Y tá hiển nhiên có hơi kinh ngạc khi thấy có một bác sĩ ngồi bên cạnh giường bệnh, tối quá nên cũng không nhận ra đó là ai, vậy nên chỉ gật đầu với Hứa Tắc một cái rồi cầm máy tính bảng ở cuối giường lên, đi tới chỗ máy móc ghi chép lại số liệu.
Hứa Tắc đứng dậy, nhìn Lục Hách Dương thêm vài lần mới chuyển chiếc ghế trở về vị trí ban đầu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi ra đến hành lang thì kiểm tra điện thoại, phát hiện mình mới ngủ được hơn hai mươi phút, Hứa Tắc nhất thời đã cân nhắc đến việc không về căn hộ nghỉ ngơi nữa, nhưng xem ra cho dù ở lại trong bệnh viện cũng không có ý nghĩa gì lắm, ngược lại sẽ luôn nghĩ đến việc đi xem Lục Hách Dương, và điều này lại càng không thực tế.
Cuối cùng Hứa Tắc vẫn quyết định chấm công tan làm, vừa mới đi đến sảnh lớn thì tình cờ gặp Hạ Uý.
“Vừa từ phòng bệnh của Hách Dương ra à?” Hạ Uý hỏi: “Cậu ấy thế nào rồi?”
“Ngủ rồi.”
“Không phải bác sĩ Hứa của chúng ta dỗ thượng tá ngủ đấy chứ.” Nghe nói Lục Hách Dương đã ngủ, Hạ Uý cũng không có ý định quấy rầy, tiện tay quàng lấy vai Hứa Tắc cùng cậu đi ra ngoài, “Bạn bè tôi khó khăn lắm mới từ chiến khu thắng lợi trở về, nhưng kết quả một người ngay cả nhà cũng không thèm về mà đi bắt vợ, một người vì kỳ mẫn cảm mà cách ly trong phòng bệnh, chao ôi, đoàn tụ khó quá.”
2
“Trung tá Cố vẫn chưa quay lại sao?” Hứa Tắc có lẽ là người muốn trả lại tiền càng sớm càng tốt nhất trên toàn thế giới, cậu vẫn đang đợi Cố Quân Trì trở về để đưa cho hắn hơn hai trăm vạn.
“Chưa nữa, đã bay thẳng từ chiến khu đến một thành phố khác rồi, tôi đã sớm nói rồi, cậu ta sắp phát điên.”
3
Hứa Tắc gật đầu, suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Cậu sắp kết hôn sao?”
Theo những gì Trì Gia Hàn nói, hẳn là Hạ Uý đã phải gửi thiệp cưới cho cậu rồi nếu đó là sự thật, mặc dù mình không nhận được thiệp mời nhưng Hứa Tắc vẫn muốn gửi một ít tiền mừng cho Hạ Uý.
Về câu hỏi này, Hạ Uý cũng không hỏi Hứa Tắc là ai đã nói với cậu, cũng không trực tiếp trả lời mà chỉ cười: “Cậu đoán xem.”
Hứa Tắc nói: “Tôi không biết.”
“Uh huh.” Hạ Uý nói ra hai tiếng mơ hồ nhưng lại không nói thêm gì nữa.
Trở về căn hộ cũng không thể nghỉ ngơi thật tốt, sau khi Hứa Tắc ngủ bù hai tiếng ngắn ngủi thì đến khoa y trường đại học, bận rộn trong phòng thí nghiệm cho đến tận tối, mãi cho đến khi các thành viên của nhóm dự án bảo cậu cùng đặt đồ ăn giao đến, Hứa Tắc mới nhận ra trời đã tối rồi.
“Tôi còn phải về bệnh viện, các cậu cứ gọi đi.” Hứa Tắc lưu lại số liệu và tài liệu rồi thu dọn đồ đạc.
Đến Bệnh viện 195, cả buổi tối Hứa Tắc vẫn chưa ăn gì, thay sang áo blouse trắng đi đến Khoa Tuyến thể nhưng được cảnh vệ ở cửa cho biết Lục Hách Dương đã đi họp rồi.
Ngoại trừ việc đất nước sẽ diệt vong vào ngày mai, Hứa Tắc không thể nghĩ ra bất kỳ cuộc họp nào mà Lục Hách Dương phải đi trong kỳ mẫn cảm mạnh thế này.
“Đi bao lâu rồi?” Hứa Tắc hỏi.
Cảnh vệ nhìn đồng hồ: “Khoảng hai tiếng rưỡi.”
“Được, cảm ơn.”
Hứa Tắc đứng ở cửa phòng bệnh một hồi, dần dần có hơi mờ mịt, không hiểu được mục đích đến đây — cho dù bây giờ Lục Hách Dương có ở trong phòng bệnh thì mình cũng không thể làm được gì cho anh, chất ức chế và thuốc đều có y tá của Khoa Tuyến thể mang đến.
Còn một lúc nữa mới đến thời gian bàn giao ca tối, Hứa Tắc nhìn cửa phòng bệnh, thầm nghĩ trước tiên đi ăn tối có lẽ mới là điều nên làm nhất.
Cậu đi về lại sảnh lớn, chỉ đi được vài bước đã nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng “Ding”. Hứa Tắc quay đầu lại, nhìn thấy cửa thang máy chuyên dụng ở cuối hành lang mở ra, sáu bảy alpha mặc đồng phục tác chiến không quân từ trong đó đi ra.
Lục Hách Dương đi ở giữa, vành mũ huấn luyện được ấn xuống rất thấp, dường như còn đeo cả khẩu trang.
Đi đến gần hơn nữa, Hứa Tắc mới nhận ra đó không phải là khẩu trang mà là một thiết bị chống cắn (*) màu đen tuyền.
(*) giờ tui mới biết cái thiết bị chống cắn (止咬器) này bắt đầu phổ biến là do truyện tranh bên Hàn vẽ, nó kêu cái này thường được dùng riêng cho alpha để ngăn alpha táp omega lung tung =))) ảnh minh hoạ đây, cái này tui mượn art của bộ Vết sẹo cũ của Hồi Nam Tước nha tại thấy vẽ hợp hình tui tưởng tượng thui 👇🏻
10
(*) giờ tui mới biết cái thiết bị chống cắn (止咬器) này bắt đầu phổ biến là do truyện tranh bên Hàn vẽ, nó kêu cái này thường được dùng riêng cho alpha để ngăn alpha táp omega lung tung =))) ảnh minh hoạ đây, cái này tui mượn art của bộ Vết sẹo cũ c…
Trên tay Lục Hách Dương còn đeo găng tay nửa ngón đặc chế để hạn chế chuyển động của khớp ngón tay, anh trông có vẻ rất bình tĩnh và không có bất kỳ dấu hiệu mất kiểm soát nào, từ tốc độ đi đứng cho đến động tác. Thứ duy nhất không thể nhìn rõ chính là khuôn mặt, bị vành mũ và thiết bị chống cắn che khuất hoàn toàn, vị trí của đôi mắt trông rất sâu.
Đèn sáng rực rỡ, alpha giống như sương mù đen không tan và chân thật, thân hình cực cao kèm theo pheromone không thể che giấu, lúc đến gần khiến cho người khác có một cảm giác áp bức đến khó thở.
Hứa Tắc cũng không nhúc nhích đứng đó, mặc dù không nhìn thấy ánh mắt của Lục Hách Dương nhưng cậu rất chắc chắn rằng Lục Hách Dương đã nhìn mình vài giây trước khi đi vào cửa phòng bệnh do cảnh vệ mở ra, ánh mắt đó gần như có sức nặng.
Chỉ có Lục Hách Dương một mình vào phòng bệnh, những người khác ở lại bên ngoài. Tống Vũ Kha có chút sợ hãi vuốt mặt, thả lỏng cơ bắp đã cứng đờ, sau đó mới đi về phía Hứa Tắc: “Bác sĩ Hứa.”
“Là cuộc họp rất quan trọng sao?” Hứa Tắc hỏi cậu.
“Đúng vậy, với tư cách là một trong số các chỉ huy quân sự quan trọng ở chiến khu phía Bắc lần này thì Trung tá Cố đã vắng mặt rồi, nếu thượng tá cũng không đi thì không ổn lắm.” Tống Vũ Kha nói, “Hai mũi ức chế tiêm trước đó mới miễn cưỡng kéo dài đến khi cuộc họp kết thúc, hiện tại thuốc gì cũng không dùng được, chỉ có thể chờ thượng tá tự bình tĩnh lại mới nói tiếp được.”
1
Bị ảnh hưởng bởi pheromone của Lục Hách Dương, Tống Vũ Kha, cũng là một alpha, có phản ứng bài trừ cơ thể tương đối mạnh, cậu ta vẫy tay với Hứa Tắc: “Có vẻ như hơi muốn đánh người, bác sĩ Hứa, tôi đi tìm bác sĩ tiêm chút chất ức chế trước đây.”
“Được.” Hứa Tắc dừng lại một lát, hỏi: “Tôi có thể vào phòng bệnh không?”
“Ơ?” Tống Vũ Kha nhất thời chưa kịp phản ứng, “Nhưng mà… sẽ rất nguy hiểm.”
Lại nghĩ đến thượng tá ở trong phòng bệnh một mình cũng rất nguy hiểm, hơn nữa Hứa Tắc cũng là cấp S, Tống Vũ Kha bắt đầu do dự: “Có cần đợi bác sĩ Khoa Tuyến thể qua đây không?”
“Không sao đâu.”
“Vậy thì được, bác sĩ Hứa, anh hãy chú ý an toàn, nếu có bất kỳ tình huống nào thì hãy ra ngoài.”
Hứa Tắc gật đầu, điều chỉnh thông số vòng tay lên mức cao nhất rồi đẩy cửa phòng bệnh ra.
Rèm cửa vẫn đóng chặt nhưng tất cả máy móc và những vật cứng có thể di chuyển được đều đã được dọn sạch, yên tĩnh đến đáng sợ. Sau khi mắt đã quen với ánh sáng, Hứa Tắc tiến lên vài bước, ánh mắt vòng đến góc tường bên ngoài phòng tắm, nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng bên cạnh ghế sofa ở khu vực tiếp khách.
“Thượng tá?” Hứa Tắc thử gọi anh, “Tôi giúp cậu cởi găng tay ra nhé?”
Không nhận được câu trả lời, Hứa Tắc do dự một lúc, đi đến trước mặt Lục Hách Dương rồi nắm lấy tay phải của anh. Phần cuối của găng tay đặc chế được kết nối với vòng tay, Hứa Tắc cúi đầu chạm vào công tắc, bấm vào rồi mở vòng tay ra.
Đang tháo găng tay được nửa đường, Hứa Tắc bị một vật lạnh đột nhiên dán vào cổ làm cho giật mình, lập tức cứng đờ ra đó.
Lục Hách Dương cúi đầu, thiết bị chống cắn đang đặt bên cổ Hứa Tắc. Hứa Tắc bị buộc phải hơi ngẩng đầu lên, phần da bị thiết bị chống cắn cùng tiếng thở trầm thấp của Lục Hách Dương làm cho vừa lạnh vừa nóng. Hứa Tắc nắm lấy găng tay, lúc không biết nên làm sao thì Lục Hách Dương đã tự rút tay ra khỏi găng, đưa lên giữ lấy gáy cậu.
3
Pheromone ùn ùn kéo đến, Hứa Tắc cố gắng hết sức điều chỉnh hơi thở. Những năm này cậu vẫn luôn uống thuốc theo quy luật để cải thiện vấn đề mất ổn định pheromone do lần phân hóa thứ hai của mình, đã rất lâu rồi không xuất hiện lại kỳ mẫn cảm, khả năng kiểm soát pheromone đã đạt đến cấp S như bình thường.
Hứa Tắc bị thiết bị chống cắn di chuyển từ bên cổ đến cằm, cùng với tay của Lục Hách Dương một trước một sau khống chế, cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt Lục Hách Dương, thật ra là không nhìn thấy, chỉ có một mảng tối. Hứa Tắc giơ tay chạm vào thiết bị chống cắn, chậm rãi di chuyển về sau, đến vị trí công tắc, có chút khó khăn hỏi: “Cậu có biết mật khẩu là gì không?”
Mật khẩu của thiết bị chống cắn được đặt là để ngăn ngừa alpha tự mở ra, trước khi đi vào cậu đã quên hỏi Tống Vũ Kha.
“Mật khẩu mặc định.” Lần này Lục Hách Dương đã mở miệng, thấp giọng nói: “Thử xem.”
Trong tình huống không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, Hứa Tắc dùng đầu ngón tay quay số 123, “cạch” một tiếng, thiết bị chống cắn đã được mở ra. Hứa Tắc lấy thiết bị chống cắn xuống, đồng thời còn đang nghĩ đến chuyện găng tay còn lại của Lục Hách Dương vẫn chưa được cởi ra.
“Cậu vào đây làm gì?” Giọng nói của Lục Hách Dương bình tĩnh hỏi.
“Thiết bị chống cắn và găng tay… Nếu không cởi ra sẽ rất khó chịu.” Hứa Tắc không biết tình trạng hiện tại của Lục Hách Dương, cậu hỏi thăm: “Hay là còn gì khác mà tôi có thể làm không?”
“Cậu sẽ làm chứ?”
“Sẽ.” Hứa Tắc đi tìm tay trái Lục Hách Dương, giúp anh cởi găng tay, hỏi: “Cần tôi làm gì vậy?”
Lục Hách Dương không trả lời mà thay vào đó là nắm lấy tay Hứa Tắc, tiến lại gần. Động tác của anh có một chút chậm rãi cố ý, dường như đang để cho Hứa Tắc có thời gian phản ứng, quả nhiên Hứa Tắc đã kịp phản ứng lại, trốn về sau theo bản năng.
Vì vậy Lục Hách Dương hỏi: “Không phải nói là sẽ làm sao?”
Hứa Tắc im lặng vài giây, buông tay ra, tuỳ ý ném găng tay và thiết bị chống cắn xuống thảm, sau đó ôm eo Lục Hách Dương, nâng cao cằm lên hôn anh.
1
… (còn tiếp)