Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 42: Chương 42



Bởi vì được gặp lại người quen, lơi là quá mức, nên Ngân Nhung biến về nguyên hình.

Y gối đầu lên bụng La Bắc ngủ, hai cục lông một đỏ một trắng nhìn rất là đáng yêu, đại sư huynh Thủ Tâm của Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường không nỡ lòng đánh thức linh sủng của mình, Khuê Nhạc cũng chủ động gác đêm thay cho Ngân Nhung, cho nên hai con thú lông xù có thể ngủ thẳng một giấc hừng đông.
Ngân Nhung ngáp dài duỗi duỗi cái lưng mỏi, phát hiện ra sắc trời đã sáng choang, trong ngôi nhà trúc tạm thời chỉ còn mình y và La Bắc.

Có cả mùi thức ăn ở bên ngoài bay vào —— tu sĩ chưa kết đan không thể ích cốc, đi vào bí cảnh Trường Châu lịch luyện, có một phần tương đối là kỳ Trúc Có, nên thường sẽ mang theo lương khô bên mình.
Ngân Nhung khụt khịt mũi, thèm.
Ngân Nhung cắn cái tai lông dài của La Bắc: “Chít chítt chít!”
—— rời giường thôi! Ăn cơm nào!
Nhưng mà con thỏ tinh mập mạp ngủ rất rất, bị cắn lỗ tai cũng không có dấu hiệu bị đánh thức, còn ngáy nhẹ lên, Ngân Nhung bèn chạy tới chạy lui quanh người La Bắc vừa chạy vừa kêu.
La Bắc tỉnh dậy vẫn còn gắt ngủ, gầm lên quyết tâm nhất định phải cắn đuôi Ngân Nhung một cái để báo thù.

Thế là hai cục lông từ trong “nhà trúc” rượt đuổi nhau đến cả rừng trúc, làm xung quanh phải bật thốt lên tiếng kinh ngạc vui tươi: “Đáng yêu quá đi kìa!”
Đúng tiếng, vui vẻ vang vọng, là tiếng của nữ tu.
Chỉ ngủ một đêm thôi, không ngờ lúc thức dậy, thì trong rừng trúc đã tụ tập đông người vậy rồi, có các đệ tử khác của Thái Vi Cảnh, cũng có những môn phái khác, vừa kích động nhất là nữ tu của Tinh Huy Lâu.
Đa số các cô nương đều thích động vật nhà xù lông, ánh mắt của các nữ tu Tinh Huy Lâu chưa từng rời khỏi Ngân Nhung và La Bắc, đại sư tỷ Dao Lạc ngọt ngào lên tiếng hỏi: “Đây là linh sủng của Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường sao? Thủ Tâm sư huynh, có thể cho bọn ta sờ thử không?”
Thủ Tâm niệm một loại pháp quyết, con thỏ trắng béo đang phi nước đại vui chơi sững người lại, như bị một bàn tay vô hình bắt giữ, thân bất do kỷ đơ ngay giữa đường, sau đó gào lên một tiếng, tuy rằng rất không muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy đến chỗ của Thủ Tâm.
Để lại một mình hồ ly Ngân Nhung, không ai đuổi nữa, nên không chạy.
Ngân Nhung vẩy lông, nhìn thấy Thủ Tâm dùng thỏ trắng đi lấy lòng nữ tu xinh đẹp, thầm lườm một cái trong bụng: Hừm, nhân loại!
Đó chính là lý do vì sao y không chịu làm linh sủng cho người khác.

Kết khế chủ tớ rồi, thì cả đời chỉ có thể nghe theo lời của chủ nhân, nếu như gặp phải một chủ nhân có dục vọng khống chế mạnh, thì ngay cả một lồi nói dối linh sủng cũng không thể làm được… nên Ngân Nhung rất khó hiểu những người như La Bắc, nhọc nhằn đến Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường làm linh sủng cho người ta.
Không có bạn chơi cùng, Ngân Nhung bèn buồn chán đi về phía nhà trúc, đang định biến trở lại hình người, mặc bộ y phục đệ tử vào lại, thì nghe thấy các nữ tu nói: “Con hồ ly nhỏ đó đẹp quá! Có thể cho bọn ta sờ luôn không?”
Thủ Tâm khổ sở nói: “Đó không phải là linh sủng của Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường?”
Lúc này, Khuê Nhạc lại đứng dậy, lạnh lùng nói: “Y là đệ tử của Thái Vi Cảnh bọn ta, sao có thể đánh đồng với linh sủng?”
Ngân Nhung: “……”
Mặc dù biết Khuê Nhạc có lòng tốt muốn bảo vệ cho mình, nhưng Ngân Nhung vẫn là không khỏi thở dài trong lòng: Thằng nhóc này, ngươi như thế là không tìm được đạo lữ đâu, học Thủ Tâm đi kìa, làm mấy cô nương kia vui quá chừng!
Đại sư tỷ Tinh Huy Lâu vội vã nói: “Xin lỗi, người không biết không trách được, không có ý muốn trêu đùa quỳ pháo của sư huynh.”
Nhung các sư muội sau lưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, lặng lẽ lấy ăn vặt thơm nhất ra, nhỏ giọng nói Ngân Nhung: “Ki ki ki! Lại chỗ tỷ tỷ này, cho đệ ăn hết.”
Ngân Nhung: “……”
Ngân Nhung nhếch môi với Khuê Nhạc vừa che chở cho mình —— thè cả lưỡi ra, còn chảy ít nước bọt —— cười một nụ cười xin lỗi, sau đó vung vẩy cái đuôi to, xông về phía nữ tu.
Khuê Nhạc: “……”
Tất cả mọi người, bao gồm cả Thành Dương Mục Thu đang ngồi trước Bích Hải Kim Kính, đều nhìn thấy cục lông Ngân Nhung, chạy vòng vòng quanh các nữ tu hết sức nịnh hót, còn lăn lộn trên mặt đất một cách rất rõ ràng.

Làm rộ lên tiếng cười khen “đáng yêu” vui tai, rất nhanh, cục lông đã đạt ý muốn của mình, được ăn bánh ngọt thơm ngon và rất nhiều loại quà vặt.
Thanh Hiên trợn mắt há mồm nhìn, hỏi Thanh Điền và Khuê Nhạc đứng bên cạnh: “Sư huynh, sư điệt, trong bao trữ vật của chúng ta không phải cũng có lương khô sao? Trước giờ Thái Vi Cảnh không để Hồ công tử chịu đói đó chứ?”
Khuê Nhạc không quá chắc chắn lắm: “Đồ ăn vặt của Tinh Huy Lâu thơm hơn?”
Thanh Điền: “…ta đoán chắc nữ tu của Tinh Huy Lâu thơm ấy, các ngươi nhìn đi, Hồ công tử chơi với bọn họ vui vẻ lắm, còn để cho bọn họ xoa bụng nữa.”
Khuê Nhạc: “……”
Thành Dương Mục Thu bên ngoài bí cảnh: “……”
Ngân Nhung đang phơi cái bụng trắng của mình ra, há mồm, lè luỗi, hưởng thụ để cho các cô nương thoải mái vuốt lông cho mình.

Chẳng biết sao lại tự nhiên thấy sống lưng mình mát lạnh, trực giác cảm thấy không ổn, cảm giác nguy hiếm giống như khi trộm linh thực bị tổ tông tóm được vậy.
Ngân Nhung trở mình đứng dậy, vẫy vẫy lông, sốt sắng liếm liếm mũi, nhưng hình như không thấy có gì nguy hiểm, kỳ lạ.
“Hồ công tử, đã không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!” Tiếng của Khuê Nhạc đúng lúc vang đến.
Cho dù có hơi không nỡ… đồ ăn vặt của các nữ tu Tinh Huy Lâu, song Ngân Nhung vẫn lấy đại cục làm trọng, ngoan ngoãn đứng dậy, chui vào trong “nhà trúc” hóa hình, thay y phục.
Lúc trở ra, đã là một thiếu niên mặc y phục đệ tử màu xanh biếc của Thái Vi Cảnh.
Các nữ tu mới đùa với y rất khó tin, còn âm thầm lặng lẽ tìm các đệ tử của Thái Vi Cảnh dò hỏi, đó là chuyện của sau này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Ngay lúc này, mọi người ăn sáng xong, bèn hẹn nhau kết bạn đồng hành.
Thì ra, theo chỉ dẫn của bản đồ, đi ra mười dặm, sẽ đến “Phúc Nguyên Động”, bên trong có chứaa không ít thiên tài địa bảo, nhưng ngoài cửa động có một con hải trãi trông coi.
“Nghe nói chỉ khi nào trả lời đúng câu hỏi của con hải trãi đó, thì mới được vào trong động tìm bảo vật, nghe đồn là hải trãi hiểu tiếng người, có thể phân biệt đúng sai, có thể biết thiện ác trung thực gian trá, là thụy thú (thú may mắn) Thượng cổ, ở trước mặt nó, không ai có thể nói dối.”
“Sau khi vào động, mỗi người chỉ được chọn một bảo vật mang đi.”
Không phải gặp nguy hiểm, còn ai cũng có phần.

Thoạt nghe thì Phúc Nguyên Động này là nơi tặng phúc lợi của bí cảnh Trường Châu, không chỉ có nhóm của Ngân Nhung đến, mà gần như tất cả các tu sĩ đi vào bí cảnh không ai muốn bỏ lỡ.
Ví dụ như các tu sĩ Huyền Âm Cốc vừa tranh giành Linh Khu Bích Lan với bọn họ hôm qua, ví dụ như Thanh Bản có một ít thù cũ với Ngân Nhung.
Thanh Bản nhìn thấy Ngân Nhung, gạt đám đông ra chen qua, không khéo vừa lúc nghe được một nhóm nữ tu như rừng hoa, cười cười nói nói thảo luận về Ngân Nhung:
“Y đáng yêu thật.”
“Hình người của Ngân Nhung cũng tuấn tú nữa, có điều là nhìn tuổi còn nhỏ quá.”
“Xứng với tiểu sư muội.”
Cô nương nhỏ nhất mới vừa đến tuổi cập kê, đỏ mặt cười nói: “Thôi nào sư tỷ, muội giận đó!”
Thanh Bản không ngờ rằng vừa mới đi qua đây đã nghe thấy tên Ngân Nhung đầy tai, còn là do nhiều nữ tu xinh đẹp vừa thẹn vừa sợ nói nữa, không khỏi sinh lòng đố kỵ: “Tên bao cỏ chỉ có cái mặt đó, chẳng qua là —— ”
Hắn dừng một chút, nhớ ra lúc này nhiều người nhiều miệng, cuối cùng vẫn không dám nói “lấy sắc hầu người”: “Tên bao cỏ chỉ có cái mặt đó, thì làm gì có bản lĩnh thật sự! Một lát nữa đi vào Phúc Nguyên Động, đừng để sợ tè ra quần!”
Ngân Nhung là yêu thú, tai cực nhạy, nghe thấy tiếng của Thanh Bản tức thì nhăn mặt lại, đứng cách đám đáp lại từ đằng xa: “Hải trãi có thể phân biệt được trung thực gian trá, gặp được kẻ xấu xí tâm địa gian trá, chắc sẽ tức đến mức một ngụm nuốt gọn luôn, ngươi còn chưa vào hang, là bị ăn ngay! Khuyên ngươi mau về sớm đi!”
Tiểu hồ ly nhanh mồm nhanh miệng, lại có giọng thiếu niên, mang theo một cảm giác tự nhiên ngây thơ, không thấy ghét, mà còn làm mọi người bật cười thiện ý.

Thanh Bản bị cười nên sắc mặt càng lúc càng xấu, không kiềm được buột mồm chửi khó nghe hơn: “Hồ ly tinh bán mông, bớt múa mép khua môi với ông đây!”

Vốn hắn bị chọc tức nên nhất thời ăn nói không biết lựa lời, không ngờ rằng lại gây ra một hồi phản đối:
Các cô nương trẻ tuổi của Tinh Huy Lâu chán ghét nói: “Đúng là đồ nam nhân xấu xa đáng ghét.”
Còn có một vài môn phái nhỏ khác chỉ chỉ chỏ chỏ: “Còn là đệ tử của Thái Vi Cảnh nữa, sao lại ăn nói như thế chứ.”
Làm cho một số đồng môn phải đen mặt, cúi đầu cách hắn xa một chút.
Thậm chí có nam tu Thái Vi Cảnh trẻ tuổi —— là vị người quen, chính là Thanh Đường từng bị Ngân Nhung “đùa bỡn” ở tửu lâu Tĩnh Thủy dưới chân núi Thái Vi Sơn ngày nào —— giải thích với người khác: “Người đó là đệ tử ngoại môn, có lẽ tố chất hơi kém một chút, đệ tử nội môn bọn ta không bao giờ ăn nói thô tục như vậy.
Thanh Bản tức giận đến đau ngực.
Nhưng vậy vẫn chưa hết, không biết từ lúc nào, một con thỏ béo chui qua dưới chân hắn, nhắm ngay bắp chân của hắn cắn mạnh một cái.

Thanh Bản bị đau đến mức tính nhấc chân lên đạp, có điều bị chuôi kiếm của ai đó va vào một phát.
Khuê Nhạc ôm kiếm, nói một cách lạnh lùng: “Xin lỗi.”
Nhưng mà trên mặt không có một chút nào là áy náy, thậm chí còn rất gây hấn.

Thanh Bản tự nhận tu vi của minh lúc này để dạy dỗ tên thiếu niên “thiên tài” còn chưa dứt sữa này không phải chuyện khó, thế nhưng ngay tức khắc, Thanh Điền, Thanh Hiên hai bên trái phải đỡ hắn: “Được rồi được rồi, so đo với thằng nhóc làm gì!”
Thanh Bản thấy cánh tay đau, cẳng chân cũng đau, một cục tức vọt lên đến cổ họng, tức giận đến nỗi không xuống được không đi được, nhưng cố tình không có chỗ để xả.

Chờ cho hai người Thanh Điền, Thanh Hiên cuối cùng cũng chịu buông tha cho thì mới thấy con thỏ béo kia đang kế bên Ngân Nhung, còn thân thân thiết thiết cọ cọ bắp chân Ngân Nhung.
…Hồ Ngân Nhung, ta không làm cho ngươi trả giá đắt là không được mà!
Chỉ tiếc là, tạm thời Thanh Bản không có cách đuổi theo làm cho người ta “phải trả giá đắt” —— đùi phải đau quá, hình như bị con thỏ béo kia cắn rách rồi, hắn uống một viên đan dược chữa trị vết thương, khập khễnh theo sát đằng sau đám người.
“Thôi, cái nơi đó, dù sao mình cũng không có ý định đi vào.” Thanh Bản tự an ủi.
Ngoại trừ người, ở cửa Phúc Nguyên Động không thấy bất kỳ một sinh vật sống nào.
Nhưng các tu sĩ trẻ tuổi ai cũng là lần đầu tiên được vào bí cảnh, chỉ được nghe biết là có một con hãi trải, ngoài ra không ai biết vị trí cụ thể, nên nghĩ chắc có lẽ là phải đi vào bên trong mới có thể gặp được chăng?
Người dẫn đầu đi thẳng, đằng sau mù quáng theo đuôi, nơi này hình như là một động đá, càng đi sâu vào tròng, thì càng ẩm ướt trơn trượt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2: Cái chết ABC

Ngân Nhung thử đưa tay chạm, nhận ra cả vách động cũng ướt, không khỏi tò mò hỏi: “Chúng ta không đi nhầm nơi đó chứ?”
Thanh Điền chưa từng để bản đồ rời tay, giọng chắc chắn: “Không đâu, hơn nữa trong động linh khí đầy đủ… có lẽ là do còn phải cửa động thật sự?”
Không biết đã đi bao lâu, phía trước bỗng nhiên rối loạn.
Không phải là kiểu mừng rỡ vì nhìn thấy bảo vật hay là thụy thú, mà là tiếng gào lên kinh hoàng nghẹn ngào, rất nhanh cũng đã vang lên tiếng đánh nhau.
“Chạy mau! Có, có yêu tộc! Không đúng, là dị hoá thú, nhiều lắm!”
“Chạy mau! Nơi này không ổn rồi!”
Nhưng mà, hướng cửa động cũng vang lên tiếng thốt kinh ngạc của các tu sĩ: “Cửa động bị giăng kín rồi, có rất nhiều tơ nhện!”
Không chỉ các đệ tử kinh hoảng, mà các chưởng môn của các phái đang theo cũng đứng ngồi không yên.

Phải biết là, được vào bí cảnh Trường Châu, đều là các đệ tử có tư chất tốt nhất của từng môn phái! Là bảo bối tâm can của các sư trưởng, còn đang nhờ vào bọn họ làm rạng danh cho môn phái, nếu như chết ở đây, thì đối với ai cũng là tổn thất rất lớn!
“Trước giờ bí cảnh chưa từng ra vấn đề, sao lại thế…”
“Hải trãi canh gác Phúc Nguyên Động đâu? Tại sao lại có yêu tộc?”
“Không đúng, đó không phải yêu tộc thật sự, là cổ thú!”
Cổ thú là một loại quái vật được con người nuôi dưỡng ra, do một ít bàng môn tả đạo bắt yêu thú còn nhỏ đã mở linh trí, nuôi giống như nuôi sâu độc vậy, không cho ăn cho uống, nhờ vào bí dược, nhốt chung một chỗ, để mặc cho chúng tự giết lẫn nhau, chín mươi chín sống một, con cuối cùng còn lại chính là “cổ thú”.
“Vì sao bây giờ vẫn còn cổ thú? Thứ đó không phải từ ba trăm năm trước, sau trận Đại chiến Tiên Yêu, đã ra sắc lệnh nghiêm cấm rồi sao?”
“Thứ đó hung tàn khát máu, khó có thể khống chế, ai nha, bọn nhỏ lành ít dữ nhiều rồi!”
Cảnh Sầm không khỏi nhìn sang sư tôn của mình, sư tôn liệu sự như thần, quả nhiên xảy ra vấn đề rồi! Hơn nữa, trên đời này có thể áp chế tu vi, lừa được đại năng của bí cảnh Trường Châu, chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu như phải ra tay cứu người, thì thật sự phải là sư tôn tự thân xuất mã.
Nhưng mà, Thành Dương Mục Thu lại chậm chạp không nhúc nhích.
“Sư tôn?”
Ánh mắt Thành Dương Mục Thu một mực không rời đi Bích Hải Kim Kính, “Là cổ thú cấp thấp.”
Giọng nói không lớn, lại ẩn chứa linh lực trầm ổn dồi dào, truyền vào trong tai từng người ở đây.
Còn Vô Lượng Tông luôn luôn đối nghịch với Thái Vi Cảnh, lên tiếng theo.

Phạm Cô Hồng vuốt chòm rau bạc, cũng dùng “Truyền âm nhập mật” như đang muốn so đấu, để tiếng nói vọng đến tai từng người: “Không sai, lão phu cũng có thể kết luận, đây chỉ là cấp thấp, mọi người bình tĩnh đừng nóng.”
Quả nhiên dần dần khống chế được tình hình.

Nhanh ????à không có quảng cáo, chờ gì tì???? ngay ( ????R????????????R???????? ỆN.????n )
“Hai vị chưởng môn đều nói là cấp thấp, vậy thì sẽ không phải là nhìn nhầm.”
“Vẫn là Thành Dương lão tổ cẩn thận, núi Thái Sơn đổ trước mặt sắc bất biến, có hắn rồi, lão phu cũng an lòng.”
“Nếu như là cổ thú cấp thấp, đệ tử kỳ Kim Đan còn có khả năng thoát được, chỉ cần không đối đầu trực tiếp.
“Cũng may cấu tạo của Phúc Nguyên Động đặc biệt, chỉ cần bọn nhỏ nhanh nhạy một chút, tin là các đồ đệ có thể gặp dữ hóa lành.”
“Chuyện đã đến nước này, cứ xem như rèn luyện đi.”
Thành Dương Mục Thu không được bình tĩnh như những gì hắn thể hiện.

Ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi Ngân Nhung trong gương, thấy cục lông nhà mình tạm thời không sao cả, mới âm thầm tính toán: Chưa đến mức sơn cùng thủy tận, Thập Phương Sát cũng chưa xuất hiện, không biết đang mưu toan điều gì… giờ cứ quan sát trước.
Trong Phúc Nguyện Động náo loạn, ánh sáng lại nhập nhèm, mãi đến khi có người châm đuốc, tất cả mới được nhìn thấy hình dạng của cổ thú.
Rất khó hình dung, nếu như nhất định phải miêu tả đi ra, thì là “cực kỳ tởm, nhìn là muốn ói”.
Những thừ đó không có con nào là được đến mức thẩm mỹ thông thường.

Có con ba mắt, cũng có độc nhãn long, có lông dài, có vảy dài, có cả một bên cánh bướm một bên lông chim… nói chung là một đám quái thai dị dạng tranh nhau cái xấu.
Trước đội ngũ có người hô to: “Hang đá này kiên cố khác thường, thứ đó không đào ra được! Mọi người tản ra trốn đi!”
Thanh Điền và Thanh Hiên bị đám đông tách ra, Khuê Nhạc lại theo sát Ngân Nhung, nghe vậy kéo y lập tức bỏ chạy.

Địa thế bên trong Phúc Nguyên Động phức tạp, cong cong vòng vòng như mê cung, cả hai chọn bừa một con đường quẹo vào, thế mà là may mắn bất ngờ.

Đây là ngõ cụt nho nhỏ, song “cửa hang” hơi hẹp, không đủ chỗ cho cổ thú xông vào, tạm thời an toàn.
Khuê Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ý thức được trong cửa hang u ám chật hẹp này, chỉ có hai người với nhau, lại mất tự nhiên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 4: Nghiêm khắc Giáo Huấn

Dù không biết nói gì nhưng vẫn lên tiếng: “Trước đó ta từng đọc được, sở dĩ Phúc Nguyên Động kiên cố, là bởi nước trong này.

Nước ở đây có chứa linh lực, bao vây lấy vách đá, nước không ngừng xoay trở, nên những con cổ thú đó không làm gì hang đá nhỏ… sao ngươi không nói gì, có chỗ nào khó chịu sao? Bị thương?”
“Không bị thương, chỉ là…” Ngân Nhung cảm thấy là lạ ở đâu đó, nhưng lại không hình dung ra, trả lời không quá rõ ràng, “Chắc là sợ thôi.”
Lần trước sợ đến mức này, là lúc còn rất nhỏ, suýt chút nữa bị Lan Chi cô cô quăng vào trong nước sôi bỏng chết đó —— tuy rằng Lan Chi năm lần bảy lượt nhấn mạnh, nồi nước đó bị người khác động tay động chân, ý định ban đầu của cô ta chỉ là dạy cho y một bài học nho nhỏ, chưa từng nghĩ đến việc ảnh hưởng đến tính mạng.
Nhưng đến tận hôm nay, Ngân Nhung nhớ lại nỗi hoảng sợ khi mạng sống bị đe dọa, hồn phách muốn lìa khỏi xác đó, y lại vô thức sờ sờ lên lục lạc bằng mặc ngọc trên cổ mình, khi đó, chính cái lục lạc này đã cứu mình.
Song bây giờ, thì ngoài hoảng sợ ra, còn có một cảm giác lạ lẫm.

Linh mạch trong cơ thể xao động, lồng ngực lạnh cóng, Ngân Nhung thử sờ vào, chạm được viên Niết Bàn Vũ Tuế, do thường xuyên lấy ra ngắm nghía, nên quên cất vào trong lục lạc chứa đồ.
“Hồ công tử?” Ngân Nhung nghe được tiếng của Khuê Nhạc.
“Hồ công tử? Ngân Nhung, ngài không sao chứ? Sao sắc mặt tệ vậy?”
Ngay lúc này, tiếng bước chân trùng trùng điệp điệp ở đằng xa đến gần, hình như là có người chen vào trong hang động chật hẹp này, “Nhanh! Chỗ này an toàn! Thứ đó chắc chắn không vào được!”
“Mẹ nó, có người rồi! Ở đây không đủ chỗ cho nhiều người như vậy!”
Đây đích thực là giải nghĩa cho câu “oan gia ngõ hẹp” – người tới chính là nhóm tu sĩ Huyền Âm Cốc đã cướp Linh Khu Bích Lam với nhóm của Ngân Nhung trước đó, khoảng chừng năm, sáu người.

Dù ít hơn lần trước chạm mặt nhưng những ai Đỉnh cao Kim Đan đều có mặt.
Người của Huyền Âm Cốc không khách sáo, dứt khoát rút kiếm: “Cút ra ngoài, chỗ này thuộc về bọn ta!”
Khi bọn họ trốn được đến đây thì cũng đồng thời dẫn theo một con cổ thú, lúc này đang chặn ngoài cửa động như hổ rình mồi, ra ngoài là chịu chết ngay.

Khuê Nhạc không có thời gian tranh chấp “tới trước tới sau” với bọn họ, dứt khoát rút kiếm.
Có điều cho thiên phú của hắn có cao hơn nữa, thì quá lắm cũng chỉ một thiếu niên mười tám tuổi, mới vừa kết đan mà thôi, căn cơ còn yếu, huống chi còn vướng thêm một đứa con ghẻ —— là Ngân Nhung đang không biết bị sao, cả người lạnh buốt như cục băng, cơ thể co ro, cử động trì trệ.
Khuê Nhạc không muốn bỏ mặc y, nhưng cố tình kiếm chiêu của các tu sĩ Huyền Âm Cốc ác liệt, tư thế lưu manh như là “không bước ra chém chết bọn mi”, trái lại còn nguy hiểm hơn cỗ thú bên ngoài nữa.
Khuê Nhạc khẽ cắn môi, kéo Ngân Nhung lùi ra, hắn dự định trốn tránh trong kẽ hẹp, ít nhất cũng kiên trì được đến khi cổ thú rồi đi.

Nhưng mà các đệ tử của Huyền Âm Cốc vẫn còn muốn muốn đuổi tận giết tuyệt, tiếp tục cầm kiếm đuổi người: “Mau cút! Cút đi càng xa càng tốt!”
Bọn họ đang muốn lợi dụng mình và Ngân Nhung để dẫn dụ cổ thú đi, đảm bảo thêm một phần an toàn, Khuê Nhạc tức giận: “Bọn nó không vào được, các người cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”
“Khuê Nhạc,” Ngân Nhung nãy giờ yếu ớt giữ im lặng chợt lên tiếng, “Thôi được rồi, chúng ta đi là được.”
Khuê Nhạc: “Nhưng mà —— ”
“Ngươi vừa mói nói, thứ kiên cố không phải động đá, mà là nước?” Ngân Nhung bỗng nhiên hỏi lại một câu không đầu không đuôi, rồi nói tiếp, “Có phù chú không? Ít nhiều gì cũng dẫn thứ quái vật đó ra một lát, chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi.”
Khuê Nhạc rất muốn nói tranh thủ đó được bao nhiêu hơi chứ, hoàn toàn không đủ để cả hai chạy trốn, nhưng bây giờ nghĩ lại, không còn cách nào khác nữa, thế là không phí lời, một hơi moi ra bảy tám lá phù chú công kích trong túi trữ vật, liên tục ném ra ngoài.
Cổ thú vừa đau đớn phẫn nộ rống to cũng vừa đột ngột lùi lại mấy bước.
Chính là lúc này!
Hai người nắm chặt thời cơ, xông ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa động, Khuê Nhạc lập tức ra kiếm thức công kích.

Tưởng rằng cổ thú chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hai người họ, nhất định phải làm một trận trứng chọi đá gần như không có phần thắng, nhưng đằng sau vang lên tiếng thứ gì đó vỡ vụn, cổ thú bị thu hút sự chú ý.
Trước khi Khuê Nhạc bị Ngân Nhung túm đi, không kiềm được vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện vách động kiên cố nứt ra từng tấc một, còn tỏa ra hàn khí bức người!
Là linh thủy, linh thủy bị đóng băng, tuy vẫn còn linh khí, song bởi đột nhiên giãn nở, lấn lướt làm nứt hang động nhỏ hẹp! Dường như chỉ có hai bức vách hang đó, tạo ra lỗ hỏng vừa đủ để cho cổ thú chui vào.
Lúc này, mấy tu sĩ Huyền Âm Cốc, sau lưng là ngõ cụt, không thể lui được nữa, bọn họ không chú ý người ta chết sống, hang động liều mạng tranh cướp, lại thành lao tù nhốt mình!
Một người một hồ ly nhân cơ hội thoát thân, thật sự là dùng hết sức từ thời bú mẹ, không rảnh để bận tâm tiếng kêu đặc biệt đau đớn thảm thiết do tuyệt vọng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.