Lớp Vỏ Bọc

Chương 114



Phát hiện có lẽ mình đã rơi vào bẫy,  Mạnh Chiêu nói với Chu Kỳ Dương và Trình Vận: “Hai đứa mau đến nơi khác điều động lực lượng cảnh sát, có thể tìm được mấy người thì tìm nấy người.”

Nhìn thấy tất cả sát thủ bị bắt giữ vào xe cảnh sát, lúc này Nhậm Bân mới xoay người, đi về phía Mạnh Chiêu, cúi người phủi bụi trên người cho anh: “Sợ rồi phải không.”

“Rõ,” Đầu bên kia điện thoại Chu Kỳ Dương đáp, “Bọn em đi ngay.”

Chương 114

Sau lưng, Lục Thời Sâm đi tới, nhận ra vẻ mặt Mạnh Chiêu không đúng, hắn hỏi: “Sao vậy?”

Sắc mặt Lục Thời Sâm cũng trở nên lạnh lùng theo: “Nếu như tối qua bám theo Nhậm Bân đã bị phát hiện, vậy chúng ta có khả năng đã rơi vào bẫy, mà một người có khả năng đặt cái bẫy thế này, chỉ có thể là…”

“Tất cả lực lượng cảnh sát cục thành phố và xung quanh đã bị điều đi từ trước,” Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, đôi mắt thoạt trông đen kịt trong màn đêm, “Anh có cảm thấy đây là trùng hợp không?”

Nhậm Bân hơi giật mình, nhìn về phía Lục Thời Sâm, cảnh giác nói: “Cậu nói gì?”

Sắc mặt Lục Thời Sâm cũng trở nên lạnh lùng theo: “Nếu như tối qua bám theo Nhậm Bân đã bị phát hiện, vậy chúng ta có khả năng đã rơi vào bẫy, mà một người có khả năng đặt cái bẫy thế này, chỉ có thể là…”

Mạnh Chiêu lập tức ý thức được, ánh sáng mạnh có thể chiếu lấp lóe với tần số cao này, không phải đèn pin công suất cao sát thủ nắm trong tay, mà súng laser lóa mắt của cảnh sát!

Bỗng nhiên, Mạnh Chiêu nghe thấy trong rừng cách đó không xa, hình như vang lên tiếng “sột soạt”, là tiếng gió ư? Không đúng, đêm nay cũng không có gió thổi, Mạnh Chiêu cẩn thận phán đoán hướng phát ra âm thanh, hình như đang tới gần hướng đông bắc của sân… Trong chớp mắt Mạnh Chiêu nhìn sang, có bóng đen hình người vọt ra giữa khe hở trong khu rừng, lại nhanh chóng biến mất. Cùng lúc đó, Lục Thời Sâm cũng đã nhận ra bóng đen này, hắn nắm lấy cổ tay Mạnh Chiêu, kéo anh ra phía sau mình: “Cẩn thận.”

“Bỏ vũ khí xuống!”

Có thể là ai, Nhậm Bân phải không? Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm bóng người kia, lập tức duỗi tay tháo sung ở thắt lưng ra, anh ép mình bĩnh tĩnh lại, cô gắng xua gương mặt của cục trưởng Từ ra khỏi đầu, tập trung tinh thần đối phó với tình thế trước mắt.

“Mau rút lui!” Mạnh Chiêu kéo Lục Thời Sâm, cất bước chạy về phía xe, vừa mới quay đầu lại nghe được một tiếng “xì…”.

Người kia đang lẩn trốn đúng không? Trong đầu Mạnh Chiêu cấp tốc đưa ra phán đoán, có nên đuổi theo bắt anh ta lại không… Không đúng, anh ta đang đến gần phía mình và Lục Thời Sâm!

Đúng lúc này, Mạnh Chiêu nghe được cách đó không xa vang lên một giọng nói trầm và quen thuộc: “Giảm độ sáng xuống, chói mù đội phó Mạnh của chúng ta thì phải làm sao?”

“Mau rút lui!” Mạnh Chiêu kéo Lục Thời Sâm, cất bước chạy về phía xe, vừa mới quay đầu lại nghe được một tiếng “xì…”.

Lục Thời Sâm lập tức phán đoán đây là tiếng săm xì hơi: “Có người đang đâm lốp xe của chúng ta.”

Phát hiện có lẽ mình đã rơi vào bẫy,  Mạnh Chiêu nói với Chu Kỳ Dương và Trình Vận: “Hai đứa mau đến nơi khác điều động lực lượng cảnh sát, có thể tìm được mấy người thì tìm nấy người.”

Mạnh Chiêu nhìn về phía xe, bên cạnh xe, hai bóng đen như ẩn như hiện, anh thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp, xem ra hôm nay không có ý định cho chúng ta đi rồi, đi, ẩn nấp trước đã.”

Dứt lời, hai người hóp lưng lại như mèo đi vào cánh rừng tùng ở ven đường, trốn trong mương tưới tiêu.

Vừa rồi mặc dù Mạnh Chiêu đã cố sức đẩy Lục Thời Sâm ra, nhưng cổ tay vẫn bị Lục Thời Sâm nắm chặt, hai người đều nhìn về phía Nhậm Bân.

“Tên nội gián Nhậm Bân này, chuẩn bị rất đầy đủ.” Mạnh Chiêu quan sát tình hình xung quanh, cười khẩy một tiếng.

Nhìn bóng người Nhậm Bân xa dần, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm liếc nhau, cũng đi theo ra ngoài. Lục Thời Sâm buông cổ tay Mạnh Chiêu ra, dời xuống phủ lên mu bàn tay Mạnh Chiêu, sau đó siết chặt ngón tay, dùng sức cầm tay Mạnh Chiêu.

“Thoạt nhìn người không hề ít, em định làm thế nào, đánh nhau với bọn chúng có mạo hiểm không?” Lục Thời Sâm thấp giọng hỏi.

“Đừng có suốt ngày cớm cớm, sau khi đi vào phải học cách nói chuyện thế nào.” Nhậm Bân nói với sát thủ kia. Anh ta nói xong, vung tay một cái, bảo hai cảnh sát khác áp giải người đi.

“Chỉ mình em nhìn thấy ít nhất có ba người, em đoán không chỉ có chừng này, nếu không thì bọn chúng sẽ không phách lối tới mức dám trực tiếp chặt mất đường lui của chúng ta. Bây giờ đoán chừng chỉ có thể chạy trốn, nếu như trốn không thoát phải nghĩ cách kéo dài thời gian, chờ viện binh tới đây.”

“Xào xạc…” Âm thanh lá cây ma sát vang lên lần nữa, ngay phía trước, hình như lại có bóng đen đang chuyển động loạn lên, Mạnh Chiêu nắm chặt súng lục, cũng nắm chặt tay Lục Thời Sâm, chuẩn bị tư thế nổ súng.

Viện binh, liệu có viện binh không? Lục Thời Sâm vừa định hỏi câu này, nhưng khi hắn nhìn Mạnh Chiêu, một lần nữa thấy được ánh mắt kiên định trong mắt Mạnh Chiêu. Lời nói đến bên miệng, Lục Thời Sâm lại thu về, chỉ đáp một tiếng “Ừ”.

Nghe vậy, Nhậm Bân cham r4imóc súng bên hông ra: “Nói xong rồi để tao, đừng có nói xen vào.”

Hai người ẩn nấp trong mương khô cạn, dùng ánh mắt chú ý tỉ mỉ tình huống xung quanh.

“Để một cô bé năm, sáu tuổi ở nhà một mình, anh là một cảnh sát lại không phát hiện ra tính nguy hiểm của chuyện này, đúng là một phế vật mà.” Giọng điệu Lục Thời Sâm bình thản nói.

“Xào xạc…” Âm thanh lá cây ma sát vang lên lần nữa, ngay phía trước, hình như lại có bóng đen đang chuyển động loạn lên, Mạnh Chiêu nắm chặt súng lục, cũng nắm chặt tay Lục Thời Sâm, chuẩn bị tư thế nổ súng.

Dưới ánh sáng mạnh, Mạnh Chiêu miễn cưỡng nheo mắt lại nhìn về hướng kia, anh nhìn thấy phía trước cách mấy bước, Nhậm Bân đang cham r4iđi về phía anh, mà bên cạnh anh ta còn có một người áo đen đi theo, một tay người kia cầm đèn pin công suất cao, một tay xách theo một khẩu súng săn. Cùng lúc đó, mấy người áo đen ở xung quanh cũng cầm đen pin công suất cao như nhau, chiếu vào Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm, tới gần họ.

“Xào xạc…” Những hướng khác cũng xuất hiện tiếng vang, hơn nữa tiếng vang dày đặc hơn, Mạnh Chiêu nhanh chóng phán đoán nơi phát ra âm thanh – vị trí của hai giờ ở hướng đông bắc, vị trí bảy giờ ở hướng tây nam.

“Đừng cử động!”

Bóng đen này đến bóng đen khác từ trong xó xỉnh khác nhau nhảy ra, một người, hai người, ba người… Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến một phút, sáu bảy bóng đen từ bốn phương tám hướng đến gần về phía Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm, hình thành thế vây quanh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 93-94

Nếu vẫn không có hành động, chỉ có thể ngồi chờ chết. Mạnh Chiêu giơ súng lục lên, cố gắng đến gần sít sao một bóng đen trong đó, nhưng hoàn cảnh trước mắt quá tối, bóng đen chạy nhanh kia gần như hòa làm một thể với bóng đêm, muốn nhắm chuẩn cực kỳ khó khăn.

“Hối hận?” Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm ngón cái bóp cò kia, một tay giơ lên, chuẩn bị phát lực bất cứ lúc nào, “Tôi tuyệt đối không hối hận.”

Mắt thấy bóng đen càng ngày càng gần, không kịp nhắm chuẩn xác hơn, Mạnh Chiêu bóp cò, đi kèm với một tiếng kêu nhỏ, viên đạn lướt qua bóng đen bắn vào không khí, bước chân bóng đen dừng lại, dường như đã bị thương ngoài da, gã chửi: “Đệt, hôm nay bố phải đập chết mày!”

Bỗng nhiên, một chùm sáng chói mắt chiếu về phía hai người, sáng đến mức Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm không mở mắt nổi, ngay sau đó, một chùm, hai chùm, ba chùm, bốn chùm… mấy chùm ánh sáng mạnh hội tụ trên mặt Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm, hai người lập tức không thể nhìn thấy gì.

“Cảnh sát Nhậm.” Mạnh Chiêu lặp lại ba chữ một cách hơi trào phúng, “Xem ra anh đã sớm dự định tự tay giết tôi, hận tôi đến vậy à?”

Đúng lúc này, Mạnh Chiêu nghe được cách đó không xa vang lên một giọng nói trầm và quen thuộc: “Giảm độ sáng xuống, chói mù đội phó Mạnh của chúng ta thì phải làm sao?”

Lúc âm thanh giòn tan vang lên, từng ánh sáng mãnh liệt hơn chiếu đến, nhưng lần này, ánh sáng không nhắm vào Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm, mà nhắm vào tất cả sát thủ ở đây.

Là Nhậm Bân!

“Tất cả lực lượng cảnh sát cục thành phố và xung quanh đã bị điều đi từ trước,” Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, đôi mắt thoạt trông đen kịt trong màn đêm, “Anh có cảm thấy đây là trùng hợp không?”

Cùng một hướng, một giọng nói ồm ồm cũng vang lên, giống như là đang đáp lại anh ta: “Anh Ngũ đã nói hai người kia khó đối phó, thằng cớm như anh biết cái đếch gì!”

“Rõ,” Đầu bên kia điện thoại Chu Kỳ Dương đáp, “Bọn em đi ngay.”

Dưới ánh sáng mạnh, Mạnh Chiêu miễn cưỡng nheo mắt lại nhìn về hướng kia, anh nhìn thấy phía trước cách mấy bước, Nhậm Bân đang cham r4iđi về phía anh, mà bên cạnh anh ta còn có một người áo đen đi theo, một tay người kia cầm đèn pin công suất cao, một tay xách theo một khẩu súng săn. Cùng lúc đó, mấy người áo đen ở xung quanh cũng cầm đen pin công suất cao như nhau, chiếu vào Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm, tới gần họ.

Lúc này, Lục Thời Sâm cầm tay Mạnh Chiêu, tiến lên một bước chặn trước mặt Mạnh Chiêu.

“Giơ tay lên để súng xuống, nếu không thì gi3t ch3t bọn mày!” Người áo đen ngay phía trước quát Mạnh Chiêu, đồng thời, mấy người xung quanh giơ nòng súng lên, mấy họng súng đen ngòm chĩa vào Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm.

Mạnh Chiêu nhìn họng súng trước mắt, lại liếc nhìn Lục Thời Sâm, anh biết, lời nói của đám liều mạng này tuyệt đối không phải đang nói đùa.

Dưới tình hình bị bao vây tứ phía này, một khi anh hành động thiếu suy nghĩ, một giây sau, đạn sẽ bắn tới từ bốn phương tám hướng, bi thép nổ ra sẽ bắn anh và Lục Thời Sâm thành cái sàng bất cứ lúc nào. Chỉ có thể nghĩ cách kéo dài thời gian đợi Chu Kỳ Dương và Trình Vận điều động ngoại viện.

“Có biết tôi nhập đội sớm hơn cậu mấy năm không?” Nhậm Bân cười, “Vị trí đội trưởng của cậu ngồi yên tâm thoải mái nhỉ. Nếu không phải leo lên cành cây cao cục trưởng Từ, cậu có thể đi đến hôm nay không? Những cảnh sát bình thường như chúng tôi, nên ăn nói khép nép với cậu? Phục tùng cậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó? Mãi mãi trở thành phế vật trút giận của cậu? Tiếc rằng, bây giờ cậu cùng lắm chỉ là một đứa con bị bỏ rơi, thực sự tiếc hận thay cho cậu.”

Sau khi nhìn thấy Lục Thời Sâm gật đầu một cái, bàn tay vốn đang nắm chặt súng của Mạnh Chiêu cham r4ibuông ra, anh đặt nhẹ súng lục trên mặt đất bên chân, sau đó thẳng người lên. Lục Thời Sâm cũng đứng lên theo, sắc mặt lạnh như băng nhìn bọn sát thủ trước mắt.

“Đội phó Mạnh,” Nhậm Bân đi về phía Mạnh Chiêu, cố ý bày ra biểu cảm nghi ngờ, “Đêm hôm khuya khoắt, sao cậu lại xuất hiện ở đây?”

Mạnh Chiêu lạnh lùng nhìn anh ta: “Tối qua anh đã phát hiện chúng tôi đang theo dõi anh?”

“Phái hai người tay mơ đi theo dõi tôi, đội phó Mạnh, cậu xem thường tôi quá. Nhưng cũng đúng, mấy năm nay tôi không có hành động gì trong cục, để đội phó Mạnh cậu xem thường cũng bình thường, trong mắt cậu, tôi chính là một phế vật cậu chẳng coi ra gì đúng không?”

“Phái hai người tay mơ đi theo dõi tôi, đội phó Mạnh, cậu xem thường tôi quá. Nhưng cũng đúng, mấy năm nay tôi không có hành động gì trong cục, để đội phó Mạnh cậu xem thường cũng bình thường, trong mắt cậu, tôi chính là một phế vật cậu chẳng coi ra gì đúng không?”

Mạnh Chiêu nhìn về phía xe, bên cạnh xe, hai bóng đen như ẩn như hiện, anh thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp, xem ra hôm nay không có ý định cho chúng ta đi rồi, đi, ẩn nấp trước đã.”

“Anh chẳng những là phế vật, còn là bại hoại.” Mạnh Chiêu nói với giọng lạnh lùng.

Có thể là ai, Nhậm Bân phải không? Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm bóng người kia, lập tức duỗi tay tháo sung ở thắt lưng ra, anh ép mình bĩnh tĩnh lại, cô gắng xua gương mặt của cục trưởng Từ ra khỏi đầu, tập trung tinh thần đối phó với tình thế trước mắt.

“Đội phó Mạnh, đừng nói vậy, suốt ngày chỉ biết liều mạng điều tra án như cậu, mưu cầu điều gì chứ, ai nhớ cái tốt của cậu? Trí nhớ của quần chúng có hạn, hôm nay cậu là đại anh hùng khai quật vụ án lồng tối, ngày mai có thể là một kẻ xấu sa cơ bị mắng chửi bị đánh, người anh em tôi cho cậu một lời khuyên, đời người, vẫn là tiền chân thật nhất, những cái khác đều là giả.”

“Hóa ra là vì tiền, xem ra tôi thật sự đánh giá cao anh rồi.” Mạnh Chiêu cười nhạo một tiếng, “Chuyện tối nay, chỉ sợ không chỉ do anh bày kế đúng không, cục trưởng Từ đâu rồi, không có ở đây à, ông ấy cũng vì tiền?”

Là những đồng nghiệp khác của cục cảnh sát!

“Cậu nhìn cậu xem, đội trưởng Mạnh, sao có thể tùy tiện nghi ngờ lãnh đạo cấp trên của cậu thế? Làm cảnh sát, đầu tiên phải trung thành.”

Có vẻ như, Nhậm Bân đã quyết định nổ súng. Mắt thấy không còn đường lui, Mạnh Chiêu mở miệng nói: “Nhậm Bân, nhờ anh một việc, tha cho bạn của tôi, cũng tha cho con gái của anh.”

“Anh đang dạy tôi làm cảnh sát như thế nào?” Mạnh Chiêu nghiêm nghị quát, “Anh xứng làm một cảnh sát không?!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 893: Có một người cha u ám

“Cảnh sát? Cùng lắm là một đám phế vật vô dụng mà thôi, không cứu được ai cả.” Nhậm Bân không biểu cảm nói.

Nhậm Bân cười khẽ một tiếng, nhấn còn súng hết cỡ. Trong nháy mắt cò súng bị nhấn xuống, Mạnh Chiêu dùng hết sức đẩy Lục Thời Sâm ra, trong đầu nhanh chóng hiện lên từng hình ảnh khi ở chung với Lục Thời Sâm, đây chính là đèn kéo quân trước khi chết phải không? Cảm xúc và tình cảm của Lục Thời Sâm đều đã thức tỉnh, tiếp theo, cho dù không có mình bầu bạn chắc là vẫn có thể sống tốt…

Sát thủ đứng bên cạnh Nhậm Bân tự mình chen lời: “Này, tôi thích nghe lời này, tôi nói chứ, bọn cớm các anh mày nên cuốn gói về nhà từ sớm, về sau cục cảnh sát này, sẽ do anh em bọn tôi tiếp quản, thế nào?” Nghe vậy, những kẻ áo đen khác cũng người theo.

Viện binh, liệu có viện binh không? Lục Thời Sâm vừa định hỏi câu này, nhưng khi hắn nhìn Mạnh Chiêu, một lần nữa thấy được ánh mắt kiên định trong mắt Mạnh Chiêu. Lời nói đến bên miệng, Lục Thời Sâm lại thu về, chỉ đáp một tiếng “Ừ”.

“Ê, cảnh sát Nhậm,” Một sát thủ đứng xa hơn nói với Nhậm Bân, “Đừng nói nhảm được không, anh còn không ra tay, đám anh em chúng ta sẽ không ở lại được nữa, lão Thiên và Cẩu Tử đều bị thằng cớm này giết, anh Ngũ muốn giết hắn từ lâu rồi.”

Cùng một hướng, một giọng nói ồm ồm cũng vang lên, giống như là đang đáp lại anh ta: “Anh Ngũ đã nói hai người kia khó đối phó, thằng cớm như anh biết cái đếch gì!”

Nghe vậy, Nhậm Bân cham r4imóc súng bên hông ra: “Nói xong rồi để tao, đừng có nói xen vào.”

“Cảnh sát Nhậm.” Mạnh Chiêu lặp lại ba chữ một cách hơi trào phúng, “Xem ra anh đã sớm dự định tự tay giết tôi, hận tôi đến vậy à?”

“Có biết tôi nhập đội sớm hơn cậu mấy năm không?” Nhậm Bân cười, “Vị trí đội trưởng của cậu ngồi yên tâm thoải mái nhỉ. Nếu không phải leo lên cành cây cao cục trưởng Từ, cậu có thể đi đến hôm nay không? Những cảnh sát bình thường như chúng tôi, nên ăn nói khép nép với cậu? Phục tùng cậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó? Mãi mãi trở thành phế vật trút giận của cậu? Tiếc rằng, bây giờ cậu cùng lắm chỉ là một đứa con bị bỏ rơi, thực sự tiếc hận thay cho cậu.”

“Hóa ra tâm tư đố kỵ của cảnh sát Nhậm mạnh như vậy, trước kia tôi thật sự không phát hiện ra.” Mạnh Chiêu nhìn anh ta, lạnh lùng nói, “Nhậm Bân, anh có thể nghĩ rõ ràng, giết tôi, đứa con bị bỏ rơi kế tiếp sẽ là ai? Cảnh sát phụ trách phá án và bắt giam lồng tối bị bắn chết, chuyện này không phải một cục trưởng cục công an có thể che đậy được đúng không? Dù sao cũng phải có người chịu tội thay chứ.”

“Chỉ mình em nhìn thấy ít nhất có ba người, em đoán không chỉ có chừng này, nếu không thì bọn chúng sẽ không phách lối tới mức dám trực tiếp chặt mất đường lui của chúng ta. Bây giờ đoán chừng chỉ có thể chạy trốn, nếu như trốn không thoát phải nghĩ cách kéo dài thời gian, chờ viện binh tới đây.”

“Đội trưởng Mạnh, chuyện phía sau không cần cậu nhọc lòng.” Nhậm Bân giơ súng lên, nhắm vào Mạnh Chiêu, “Nếu tôi dám giết cậu, đã nói rõ tôi có đường lui.”

Mạnh Chiêu không nói gì, dưới họng súng, trong đầu anh nhanh chóng suy nghĩ đối sách, dựa vào lời nói để kéo dài thời gian gần như đã không thể, nếu như bắt một người trong đó làm con tin, có khả năng chạy đi không…

Bỗng nhiên, Mạnh Chiêu nghe thấy trong rừng cách đó không xa, hình như vang lên tiếng “sột soạt”, là tiếng gió ư? Không đúng, đêm nay cũng không có gió thổi, Mạnh Chiêu cẩn thận phán đoán hướng phát ra âm thanh, hình như đang tới gần hướng đông bắc của sân… Trong chớp mắt Mạnh Chiêu nhìn sang, có bóng đen hình người vọt ra giữa khe hở trong khu rừng, lại nhanh chóng biến mất. Cùng lúc đó, Lục Thời Sâm cũng đã nhận ra bóng đen này, hắn nắm lấy cổ tay Mạnh Chiêu, kéo anh ra phía sau mình: “Cẩn thận.”

Nhìn từ khoảng cách, bắt lấy Nhậm Bân là ăn chắc lớn nhất, một sát thủ khác mặc dù khoảng cách không xa, nhưng cảnh giác tránh sau lưng Nhậm Bân, muốn vượt qua Nhậm Bân bắt được kẻ đó rất không có khả năng. Nếu như bắt Nhậm Bân làm con tin, sát thủ khác có nghe theo không? Qua cách nói chuyện của họ, hai phe cùng lắm là đồng bạn trên phương diện làm ăn thôi, sống chết của Nhậm Bân, xác suất lớn họ sẽ mặc kệ, nên làm gì đây?

Nhậm Bân nhìn Lục Thời Sâm một cái, không nói gì, ánh mắt anh ta trở lại trên người Mạnh Chiêu, trong ánh mắt trộn lẫn một chút khổ đau. Cánh tay giơ súng của anh ta đã song song với mặt đất, ngón tay đặt lên cò súng, cham r4iép xuống: “Mạnh Chiêu, cậu hối hận không?”

Lúc này, Lục Thời Sâm luôn yên lặng quan sát tình hình mở miệng: “Cảnh sát Nhậm, có muốn biết hiện giờ con gái anh ở đâu không?”

Nhậm Bân hơi giật mình, nhìn về phía Lục Thời Sâm, cảnh giác nói: “Cậu nói gì?”

Dứt lời, hai người hóp lưng lại như mèo đi vào cánh rừng tùng ở ven đường, trốn trong mương tưới tiêu.

“Để một cô bé năm, sáu tuổi ở nhà một mình, anh là một cảnh sát lại không phát hiện ra tính nguy hiểm của chuyện này, đúng là một phế vật mà.” Giọng điệu Lục Thời Sâm bình thản nói.

“Con gái của tôi làm sao?” Trong mắt Nhậm Bân hiện lên vẻ bối rối, nhưng anh ta khôi phục bình tĩnh rất nhanh, nhìn về phía Mạnh Chiêu nói, “Không thể nào, Mạnh Chiêu cậu không làm được chuyện này.”

“Mẹ kiếp, tao đã nói không thể tin những tên cớm này!” Một sát thủ trong đó tức giận chửi.

“Đương nhiên Mạnh Chiêu không làm được, vậy tôi thì sao? Chẳng phải anh đã điều tra tôi sao? Tôi là một người như thế nào, anh phải rất rõ ràng.” Lục Thời Sâm nhìn Nhậm Bân, không mang theo giọng điệu gì, “Nếu như hôm nay tôi không thể quay về, đứa con gái sáu tuổi của anh, sẽ chết.”

“Hóa ra tâm tư đố kỵ của cảnh sát Nhậm mạnh như vậy, trước kia tôi thật sự không phát hiện ra.” Mạnh Chiêu nhìn anh ta, lạnh lùng nói, “Nhậm Bân, anh có thể nghĩ rõ ràng, giết tôi, đứa con bị bỏ rơi kế tiếp sẽ là ai? Cảnh sát phụ trách phá án và bắt giam lồng tối bị bắn chết, chuyện này không phải một cục trưởng cục công an có thể che đậy được đúng không? Dù sao cũng phải có người chịu tội thay chứ.”

Tay cầm súng lục của Nhậm Bân lay động, tựa như đang do dự có nên làm như lời Lục Thời Sâm nói không.

“Còn nói nhảm với chúng nó làm gì!” Tên áo đen bên cạnh Nhậm Bân lúc này không nhịn được nói, “Anh không nổ súng, vậy thì để tôi bắn chết hai tên này.” Hắn ta nói xong khiêng súng săn trên vai.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1589

Nhậm Bân tập trung tinh thần, nắm chặt súng lục, một lần nữa nhắm họng súng vào Mạnh Chiêu: “Thôi để tôi.”

Lúc này, Lục Thời Sâm cầm tay Mạnh Chiêu, tiến lên một bước chặn trước mặt Mạnh Chiêu.

“Đội phó Mạnh, đừng nói vậy, suốt ngày chỉ biết liều mạng điều tra án như cậu, mưu cầu điều gì chứ, ai nhớ cái tốt của cậu? Trí nhớ của quần chúng có hạn, hôm nay cậu là đại anh hùng khai quật vụ án lồng tối, ngày mai có thể là một kẻ xấu sa cơ bị mắng chửi bị đánh, người anh em tôi cho cậu một lời khuyên, đời người, vẫn là tiền chân thật nhất, những cái khác đều là giả.”

Có vẻ như, Nhậm Bân đã quyết định nổ súng. Mắt thấy không còn đường lui, Mạnh Chiêu mở miệng nói: “Nhậm Bân, nhờ anh một việc, tha cho bạn của tôi, cũng tha cho con gái của anh.”

Nhậm Bân nhìn Lục Thời Sâm một cái, không nói gì, ánh mắt anh ta trở lại trên người Mạnh Chiêu, trong ánh mắt trộn lẫn một chút khổ đau. Cánh tay giơ súng của anh ta đã song song với mặt đất, ngón tay đặt lên cò súng, cham r4iép xuống: “Mạnh Chiêu, cậu hối hận không?”

“Hối hận?” Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm ngón cái bóp cò kia, một tay giơ lên, chuẩn bị phát lực bất cứ lúc nào, “Tôi tuyệt đối không hối hận.”

“Pằng” một tiếng. Khi bọn sát thủ trông mong chờ cảnh đầu Mạnh Chiêu bị nổ, âm thanh khác thường này lại vang lên phá vỡ không khí thoải mái đối với bọn chúng.

Nhậm Bân cười khẽ một tiếng, nhấn còn súng hết cỡ. Trong nháy mắt cò súng bị nhấn xuống, Mạnh Chiêu dùng hết sức đẩy Lục Thời Sâm ra, trong đầu nhanh chóng hiện lên từng hình ảnh khi ở chung với Lục Thời Sâm, đây chính là đèn kéo quân trước khi chết phải không? Cảm xúc và tình cảm của Lục Thời Sâm đều đã thức tỉnh, tiếp theo, cho dù không có mình bầu bạn chắc là vẫn có thể sống tốt…

Hai người ẩn nấp trong mương khô cạn, dùng ánh mắt chú ý tỉ mỉ tình huống xung quanh.

“Pằng” một tiếng. Khi bọn sát thủ trông mong chờ cảnh đầu Mạnh Chiêu bị nổ, âm thanh khác thường này lại vang lên phá vỡ không khí thoải mái đối với bọn chúng.

“Xào xạc…” Những hướng khác cũng xuất hiện tiếng vang, hơn nữa tiếng vang dày đặc hơn, Mạnh Chiêu nhanh chóng phán đoán nơi phát ra âm thanh – vị trí của hai giờ ở hướng đông bắc, vị trí bảy giờ ở hướng tây nam.

Không đúng, đây không phải âm thanh đạn b4n ra, âm thanh này mang ý nghĩa – súng hết đạn!

Tay cầm súng lục của Nhậm Bân lay động, tựa như đang do dự có nên làm như lời Lục Thời Sâm nói không.

Lúc âm thanh giòn tan vang lên, từng ánh sáng mãnh liệt hơn chiếu đến, nhưng lần này, ánh sáng không nhắm vào Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm, mà nhắm vào tất cả sát thủ ở đây.

Mạnh Chiêu lập tức ý thức được, ánh sáng mạnh có thể chiếu lấp lóe với tần số cao này, không phải đèn pin công suất cao sát thủ nắm trong tay, mà súng laser lóa mắt của cảnh sát!

Bảy sát thủ vừa buông lỏng cảnh giác lập tức mù tạm thời dưới ánh sáng mạnh.

Ngay sau đó, trong rừng cây vang lên tiếng “xào xạc” lớn hơn, đầu tiên là mấy bóng đen mai phục ở gần chạy nhanh tới, tiếp đó ở nơi xa mười mấy bóng đen cũng cùng nhau hành động, vài giây đồng hồ ngắn ngủi đã hoàn toàn bao vây khu vực này.

Âm thanh lúc trầm lúc cao vang lên.

“Đừng cử động!”

“Bỏ vũ khí xuống!”

“Tất cả đừng cử động!”

Là những đồng nghiệp khác của cục cảnh sát!

“Con gái của tôi làm sao?” Trong mắt Nhậm Bân hiện lên vẻ bối rối, nhưng anh ta khôi phục bình tĩnh rất nhanh, nhìn về phía Mạnh Chiêu nói, “Không thể nào, Mạnh Chiêu cậu không làm được chuyện này.”

Chu Kỳ Dương và Trình Vận điều động nhân thủ nhanh như vậy đã đến rồi? Không đúng, sau lần trò chuyện trước đó họ đã không có tin tức quan lại, thời gian dài như vậy là đi đâu?

Lúc này, Lục Thời Sâm luôn yên lặng quan sát tình hình mở miệng: “Cảnh sát Nhậm, có muốn biết hiện giờ con gái anh ở đâu không?”

Phát súng không đạn của Nhậm Bân có ý gì? Quên nạp đạn, hay là…

Trong thời gian ngắn, trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên mấy nghi vấn.

Mạnh Chiêu nhìn họng súng trước mắt, lại liếc nhìn Lục Thời Sâm, anh biết, lời nói của đám liều mạng này tuyệt đối không phải đang nói đùa.

Sát thủ ngay phía trước nhấc chân chạy trốn, bị Nhậm Bân túm lấy cánh tay. Sát thủ lập tức giơ súng săn trong tay phải lên đập mạnh về phía Nhậm Bân, mà Nhậm Bân thuận thế vặn cổ tay hắn ta một cái, đồng thời cả người vòng ra sau lưng sát thủ, sống bàn tay chặt vào bả vai hắn, súng săn rơi bịch xuống. Những sát thủ khác cũng bị cảnh sát ở đây nhanh chóng chế ngự trong mấy phút ngắn ngủi, ôm đầu chờ áp giải.

“Mẹ kiếp, tao đã nói không thể tin những tên cớm này!” Một sát thủ trong đó tức giận chửi.

“Giơ tay lên để súng xuống, nếu không thì gi3t ch3t bọn mày!” Người áo đen ngay phía trước quát Mạnh Chiêu, đồng thời, mấy người xung quanh giơ nòng súng lên, mấy họng súng đen ngòm chĩa vào Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm.

“Đừng có suốt ngày cớm cớm, sau khi đi vào phải học cách nói chuyện thế nào.” Nhậm Bân nói với sát thủ kia. Anh ta nói xong, vung tay một cái, bảo hai cảnh sát khác áp giải người đi.

Nhậm Bân tập trung tinh thần, nắm chặt súng lục, một lần nữa nhắm họng súng vào Mạnh Chiêu: “Thôi để tôi.”

Vừa rồi mặc dù Mạnh Chiêu đã cố sức đẩy Lục Thời Sâm ra, nhưng cổ tay vẫn bị Lục Thời Sâm nắm chặt, hai người đều nhìn về phía Nhậm Bân.

Nhìn thấy tất cả sát thủ bị bắt giữ vào xe cảnh sát, lúc này Nhậm Bân mới xoay người, đi về phía Mạnh Chiêu, cúi người phủi bụi trên người cho anh: “Sợ rồi phải không.”

Mặc dù Mạnh Chiêu đã làm rõ sơ qua những gì xảy ra trước mắt, nhưng vẫn chưa lấy lại sức lực. Đối mặt với kẻ phản bội mấy phút trước còn đang chĩa súng vào mình, vừa rồi Mạnh Chiêu thậm chí muốn một súng bắn nổ anh ta, mấy phút ngắn ngủi, chuyện lại nghịch chuyển long trời lở đất, anh nhìn Nhậm Bân: “Chuyện gì thế này?”

Bỗng nhiên, một chùm sáng chói mắt chiếu về phía hai người, sáng đến mức Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm không mở mắt nổi, ngay sau đó, một chùm, hai chùm, ba chùm, bốn chùm… mấy chùm ánh sáng mạnh hội tụ trên mặt Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm, hai người lập tức không thể nhìn thấy gì.

“Về cục nói đi.” Nhậm Bân đứng thẳng người, không nói gì thêm nữa và đi ra ngoài rừng.

Nhìn bóng người Nhậm Bân xa dần, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm liếc nhau, cũng đi theo ra ngoài. Lục Thời Sâm buông cổ tay Mạnh Chiêu ra, dời xuống phủ lên mu bàn tay Mạnh Chiêu, sau đó siết chặt ngón tay, dùng sức cầm tay Mạnh Chiêu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.