Lớp Vỏ Bọc

Chương 80



Đến bệnh viện băng bó vết thương, lại lấy hành lý từ homestay, hai người quay lại nội thành.

Lục Thời Sâm lái xe, không thương lượng với Mạnh Chiêu đã lái xe thẳng đến một khách sạn. Chẳng cần nghĩ kỹ, Mạnh Chiêu đã biết Lục Thời Sâm chắc chắn đã đặt một khách sạn đắt nhất.

Hai người đi đến quầy lễ tân của khách sạn, nhân viên lễ tân hỏi họ muốn đặt phòng gì, giọng điệu Lục Thời Sâm bình thường: “Một phòng giường lớn.”

Mạnh Chiêu thì cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại.

Ăn cơm ở nhà hàng của khách sạn, trở về phòng đã gần rạng sáng.

Mạnh Chiêu tắm rửa xong ngồi ở mép giường, cứ cảm thấy trong lòng hơi lo lắng,

Lúc này, Lục Thời Sâm cũng đi đến, thấy Mạnh Chiêu như là đang trầm tư, hắn hỏi: “Đang nghĩ gì?”

“Cứ cảm thấy không yên tâm,” Mạnh Chiêu nhìn hắn, “Cậu có chú ý đến không, lúc chúng ta quay lại lần hai, trong nhà người phụ nữ kia bừa bộn hơn trước đó một chút? Là vì đang tìm cái túi kia phải không? Ngoài ra, sắc mặt của người phụ nữ cũng không đúng lắm…”

Lục Thời Sâm nhớ lại, lúc ấy sự chú ý của hắn đều đặt lên vết thương của Mạnh Chiêu, thành thử cũng không chú ý nhiều đến người phụ nữ kia: “Hình như hơi loạn.”

Mạnh Chiêu lắc đầu: “Cái tôi để ý không phải cái này. Mới đầu mở cửa quả thật hơi hoảng hốt, nhưng sự hoảng hốt của chị ta chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, biểu hiện sau đó lại tự nhiên và điềm tĩnh lạ thường, nhìn thấy chúng ta bị thương, chị ta cũng không hỏi… Tóm lại, càng nghĩ càng không đúng.”

“Ngày mai lại đến nhìn xem,” Sau mấy giây suy nghĩ, Lục Thời Sâm nói, “Cũng không thể một mực trông coi ở đó, bây giờ cậu đã không phải cảnh sát, không có cách nào điều động lực lượng cảnh sát, cũng không có quyền giám sát hai tư giờ, tiếp tục ở đó, chỉ có những nguy hiểm không lường trước được và khả năng bị người lạ nắm được thóp một lần nữa.”

“Cũng đúng,” Mạnh Chiêu thở dài, “Được rồi, không nghĩ nữa.”

Lục Thời Sâm cầm trong tay một chai nước khử trùng bệnh viện kê đơn, ngồi bên cạnh Mạnh Chiêu: “Khử trùng vết thương cho cậu.”

Bởi vì đánh tay đôi với “bóng đen” kia một lúc lâu, mặc dù Mạnh Chiêu không bị thương nặng gì, nhưng trên cánh tay có thêm nhiều vết trầy da và vết dao nông.

Nếu là trước kia, những vết thương này Mạnh Chiêu sẽ không xử lý, nhưng Lục Thời Sâm muốn khử trùng giúp anh, anh bèn nghiêng người sang theo lời Lục Thời Sâm, vén ống tay áo áo thun lên bả vai.

Lục Thời Sâm cầm tăm bông chấm nước khử trùng, bôi lên vết thương dưới bả vai Mạnh Chiêu: “Đau không?”

“Không đau,” Mạnh Chiêu nói, “Cái này cũng không tính là vết thương gì.”

“Cậu thường xuyên bị thương?”

“Cũng không tính là thường xuyên,” Mạnh Chiêu nói bằng giọng không đứng đắn gì, “Chắc dăm ba bữa.”

Thấy Lục Thời Sâm không lên tiếng, dừng một lát, anh hỏi: “Cậu đang lo lắng cho tôi?”

Im lặng một lát, Lục Thời Sâm nói: “Sau này đừng hành động một mình.”

“Không sao,” Mạnh Chiêu nửa đùa nửa thật nói, “Xem bói nói, bình quân mỗi tháng tôi sẽ gặp họa sát thân một lần, tháng này đã có một lần sau đó sẽ hoàn toàn an toàn.”

“Ngày mai đến xung quanh nhìn xem có thể mua được dao gấp phòng thân không.” Lục Thời Sâm nói.

“Cũng được.” Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm. Lục Thời Sâm đang rũ mắt nghiêm túc khử trùng cho anh, lông mi dài và dày giống như lông quạ, động đậy lên xuống theo chớp mắt, anh nhìn đến mức không hiểu sao lòng hơi ngứa ngáy, thế là anh thổi nhẹ một hơi lên lông mi của Lục Thời Sâm.

Động tác của Lục Thời Sâm khựng lại, ngước mắt nhìn anh: “Làm gì đấy?”

“Tôi nói này Lục đại tiên nữ,” Trong mắt Mạnh Chiêu ngậm cười, “Bản lĩnh của cậu rất tốt, đã từng học đánh nhau à?”

“Ừ,” Lục Thời Sâm khử trùng xong giúp Mạnh Chiêu, vặn chặt nắp chai nước khử trùng, dừng lại một hồi mới nói tiếp: “Lúc nhàm chán, cũng nên tìm chút chuyện để làm, lúc đánh nhau cảm giác từng cú đấm thấu thịt, ít nhất còn có thể khiến tôi cảm thấy mình vẫn đang sống.”

Lục Thời Sâm đặt nước khử trùng lên đầu giường, đứng dậy đi đến bên kia giường, tắt đèn và ngồi ở mép giường.

Bóng tối bao trùm xuống, Mạnh Chiêu thấp giọng nói: “Lần này, lại phải cảm ơn ơn cứu mạng rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 43: C43: Chương 42

Lục Thời Sâm không nói chuyện, chỉ nằm xuống bên cạnh anh.

Sau một lúc im lặng, Lục Thời Sâm nghiêng người sang, một cánh tay khoác lên người Mạnh Chiêu. Sau đó cánh tay kia hơi siết chặt, ôm lấy Mạnh Chiêu: “Ngủ đi.”

Đây là một tư thế giống như ôm ấp, rất thân mật, Mạnh Chiêu có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở của hắn.

Ngực giống như phá tan một lỗ hổng nhỏ, có một cảm xúc trướng lên mà chua xót tràn ra ngoài, Mạnh Chiêu ý thức được, thời khắc này Lục Thời Sâm dường như rất sợ mất đi mình. Anh mòn mẫn nắm lấy tay Lục Thời Sâm, ngón tay siết chặt.

*

Hôm sau trời vừa sáng, hai người ăn sáng xong ở khách sạn, thấy người phụ nữ kia vẫn không gọi điện tới, Mạnh Chiêu luôn cảm thấy trong lòng không yên tâm cho lắm, vậy nên lái xe đi cùng Lục Thời Sâm đến nhà người phụ nữ kia một chuyến.

Đứng trước cửa 402, Mạnh Chiêu giơ tay gõ cửa một cái.

Trong cửa lập tức vang lên tiếng bước chân, người trong nhà bước nhanh đi tới, tiếng bước chân đến gần, Mạnh Chiêu chú ý thấy ánh sáng mắt mèo bị chặn, xem ra người trong cửa đang nhìn ngoài cửa qua mắt mèo.

Nhưng cửa không mở ra ngay lập tức, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm liếc nhau, hai người đều không nói chuyện, nín thở nghe tiếng động bên trong. Một lát sau, Mạnh Chiêu lại giơ tay gõ cửa một cái.

Lúc này cửa chống trộm mới đẩy ra ngoài, người phụ nữ thò người ra: “Cảnh sát Mạnh, các cậu đến sớm vậy?”

“Thế nào, đã tìm được chưa?”

“Vẫn chưa.” Người phụ nữ lắc đầu. Mạnh Chiêu nhìn vào trong phòng, so với hôm qua, trong phòng trông rất lộn xộn.

Anh chú ý đến, người phụ nữ có vẻ vô cùng mệt mỏi, trong mắt hiện đầy tơ máu, giống như thức cả đêm không ngủ.

“Có thể vào nhìn không?” Mạnh Chiêu hỏi.

Hình như người phụ nữ do dự một lát, sau đó mới nghiêng người tránh ra: “Vào đi.”

Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi vào phòng, đẩy cửa từng căn phòng ra quét mắt một lần, tình huống thực tế trong phòng còn lộn xộn hơn bên ngoài.

Người phụ nữ lên tiếng sau lưng anh: “Cảnh sát Mạnh, tối qua tôi đã lục trong ngoài căn nhà mấy lần rồi, thật sự không tìm được, nếu không cậu đợi một lát, tôi đến phòng khác tìm xem.”

Mạnh Chiêu gật đầu: “Vất vả rồi, vậy chúng tôi đi trước, có tin tức gì cứ liên lạc với tôi.”

Đi đến trước cửa, Mạnh Chiêu đột nhiên hỏi: “Con trai chị đâu, tôi thấy cậu ấy không ở trong phòng, sớm thế đã đi làm rồi?”

“Ừ.” Người phụ nữ ngẩn ra một lát, “Nó đi làm rất sớm.”

Người phụ nữ tiễn họ đến cửa rồi đóng cửa lại.

Đi xuống lầu, Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm: “Cậu có cảm thấy khác thường không?”

“Quả thật có vấn đề.” Lục Thời Sâm trầm ngâm nói, “Trong nhà người phụ nữ bị lục rất lộn xộn, nhìn từ trạng thái cũng giống như không ngủ không nghỉ tìm một đêm, điều này không phù hợp lẽ thường.”

“Đúng, hôm qua lúc chúng ta ở nhà chị ta, chị ta cũng tìm một lúc, khi đó mặc dù cũng đang cố gắng tìm nhưng trên tổng thể vẫn rất thong dong. Tuy rằng chúng ta rất vội nhưng cũng không ép chị ta nhất định phải tìm được trong đêm nay. Đổi lại là sau khi chúng ta đi, chị ta đang ép mình nhất định phải tìm được thứ này.”

“Ừ.” Lục Thời Sâm đáp, lại hỏi: “Trước cửa, cậu có phát hiện manh mối gì liên quan đến con của chị ta không?”

“Con trai của chị ta không ở trong phòng, tôi hỏi một câu có phải đi làm không, chị ta trả lời chắc chắn. Nhưng trên mặt thảm trước cửa, có một đôi giày da cậu thanh niên đã mang khi về nhà hôm qua, và một đôi dép lê nam được cậu ta đổi sau khi về nhà. Nếu như tôi nhớ không lầm, tủ giày trước cửa cũng chưa từng có dấu vết mở ra?” Im lặng mấy giây, Mạnh Chiêu đưa ra phỏng đoán, “Con trai của người phụ nữ này có lẽ đã bị bắt cóc, phần tử phạm tội dùng nó để đe dọa, ép buộc người phụ nữ nhất định phải tìm được cái túi kia.”

“Rất có thể.” Suy nghĩ sơ qua, Lục Thời Sâm nói.

“Nếu thật sự là thế, thì phiền toái rồi, nếu tội phạm vào nhà người phụ nữ, vậy khả năng trong nhà bị lắp máy nghe trộm rất cao, vừa rồi tôi cũng xuất phát từ lo lắng này mới không dám hỏi nhiều.” Mạnh Chiêu duỗi tay kéo cổ tay Lục Thời Sâm “Đi, chúng ta đến ban quản lý.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 158

Hai người bước nhanh đi đến văn phòng ban quản lý, lễ tân hôm qua giúp đỡ vừa tới không lâu, đang đứng nấu nước bên cạnh bàn ở cửa ra vào.

“Ơ? Cảnh sát Mạnh,” Lễ tân quay đầu nhìn họ, “Các anh lại tới đây à, chuyện ngày hôm qua vẫn suôn sẻ chứ?”

Mạnh Chiêu đi lên trước: “Này cô, vẫn phải làm phiền cô giúp một tay.”

“Anh nói đi,” Cô gái lễ tân thật sự nhiệt tình, “Tôi có thể giúp nhất định sẽ giúp.”

“Có thể giúp chúng tôi gọi chị Lâm ở phòng 402 đến không? Đừng nói là cảnh sát bảo chị ta đến, tôi dạy cô nói lý do.”

Lễ tân suy tư mấy giây, gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

“Còn có, chỗ các cô có phòng dư không, tôi muốn mượn dùng tạm một lúc.”

“Bên trong có một phòng họp rất nhỏ, bình thường chúng tôi cũng không hay dùng, đều làm phòng nghỉ, được không?”

“Được, ” Mạnh Chiêu nói, “Cám ơn.”

Cô gái đi đến quầy lễ tân, cầm lấy điện thoại trên mặt bàn: “Alo xin chào, lễ tân của ban quản lý, xin hỏi là chị Lâm phòng 402 tòa nhà số 4 đúng không?”

“Là thế này, công tơ điện nhà chị hình như hơi khác thường, số tiền nộp thấp hơn số tiền thực thế rất nhiều, bên này cần chị đến kiểm tra đối chiếu lượng điện tiêu dùng và tiền điện, có lẽ cần nộp bổ sung tiền điện nhất định… Xin lỗi, biết chị bận rộn nhưng nếu không đến kiểm tra đối chiếu và nộp bổ sung tiền điện nhà chị sẽ sớm bị cắt điện…”

Cúp điện thoại, cô gái nói với Mạnh Chiêu: “Cảnh sát Mạnh, xong rồi, chị ấy nói bây giờ sẽ đến xem xem.” Nói xong, trên mặt cô hiện vẻ lo lắng: “Tôi lừa chị ấy như vậy, chị ấy sẽ không khiếu nại tôi chứ, tiền lương của chúng tôi vốn không cao rồi, lại bị trừ tiền…”

“Yên tâm đi,” Mạnh Chiêu nói, “Cô đang giúp chị ta, chị ta sẽ không khiếu nại cô.”

“Vậy cũng chưa chắc, anh giúp nhiều người như vậy, bây giờ chẳng phải cũng xem như bị khiếu nại sao? Thật sự càng nghĩ càng giận…” Cô gái nói rồi thở dài một hơi, lại nhìn về phía Mạnh Chiêu, “Cảnh sát Mạnh, tôi chỉ đang càu nhàu thôi, anh đừng lo lắng, dù là mất việc tôi cũng giúp anh, tính tôi chưa đến mức cao thượng, nhưng ít nhất xem như có lương tâm, sau đó có gì cần anh cứ nói.” Cô gái nói với giọng thành khẩn.

“Cảm ơn cô.” Mạnh Chiêu nghiêm túc nói cảm ơn với cô gái kia.

Mấy phút sau, người phụ nữ hơi cúi đầu, bước chân vội vàng đi tới.

Lễ tân đi lên trước dẫn người phụ nữ đến phòng họp: “Chào chị Lâm, kiểm tra đối chiếu tiền điện ở phòng họp này, chị đi vào xử lý là được rồi.”

Người phụ nữ đẩy cửa, nhìn thấy Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm trong phòng họp, lập tức ngẩn người ra mấy giây. Lễ tân đóng cửa lại, tự giác trở về vị trí làm việc của mình.

“Chị Lâm, thật sự xin lỗi,” Mạnh Chiêu nhìn cô, “Cân nhắc đến chị và con trai có lẽ bị đe dọa, trong nhà có khả năng bị lắp thiết bị nghe trộm, chúng tôi cực chẳng đã mới dùng cách này mời chị tới, xin chị thứ lỗi.”

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Mạnh Chiêu, há to miệng biểu cảm thoạt nhìn sợ hãi và kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.

“Ngồi đi.” Mạnh Chiêu chỉ bàn tròn. Ba người ngồi vây quanh bàn tròn.

“Chị Lâm, mời chị trả lời lại cho tôi, con trai chị đi đâu?” Mạnh Chiêu nhìn người phụ nữ đối diện, “Nếu như chị không nói thật, không ai có thể cứu được mẹ con chị.”

Người phụ nữ cúi thấp đầu, vẫn không nói chuyện.

Trong phòng im lặng một hồi, Mạnh Chiêu mở miệng lần nữa phá vỡ cục diện bế tắc: “Chắc hẳn bây giờ bọn bắt cóc đang dùng tính mạng cong trai chị đe dọa, bảo chị tìm được cái túi kia đổi cậu ấy về, đúng không?”

Người phụ nữ không lên tiếng, nhưng Mạnh Chiêu có thể nhìn ra, nhắc đến con trai, hốc mắt người phụ nữ đã đỏ hoe.

“Chị Lâm, nói đúng ra, đám người này cũng không nên gọi là bọn bắt cóc, phải là một đám sát thủ. Mục đích bọn chúng bắt cóc con trai chị vô cùng rõ ràng, không phải vì tiền mà chỉ vì cái túi kia, vì chứng cứ năm đó Trương Lâm Thanh để lại. Chị cảm thấy chị giao đồ ra, con của chị có thể trở về hả? Theo hiểu biết của tôi về bọn chúng, sau khi chúng lấy được đồ, chẳng những không tha cho con của chị, mà khả năng vẫn sẽ chọn giết người diệt khẩu. Đặc biệt là dưới tình huống chúng cũng không chắc chắn chị có biết trong túi đựng gì không, khả năng ra tay sẽ lớn hơn, dù sao người chết mới có thể chôn vùi hết thảy chứng cứ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 810: Đưa tôi cùng đến nước anh

Vài giây sau, trong phòng vang lên tiếng khóc lóc của người phụ nữ. Người phụ nữ giơ tay che miệng lại, nước mắt lăn xuống từng giọt: “Cảnh sát Mạnh, xin các cậu nhất định phải cứu con trai tôi, cầu xin các cậu…”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Mạnh Chiêu nghiêm túc nhìn cô, “Trước tiên chị kể rõ ràng mọi chuyện.”

Vài giây đồng hồ ngắn ngủi, người phụ nữ đã khóc không thành tiếng, một lát sau mới có thể nói ra: “Hôm qua không lâu sau khi các cậu đi, đã có người tới nhà tôi gõ cửa, lúc đó tôi vẫn đang tìm cái túi kia, là con trai tôi đi mở cửa…”

Theo lời kể của người phụ nữ, trong đầu Mạnh Chiêu khôi phục lại tình cảnh khi đó.

Cộc cộc cộc.

Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Mạch đang cúi người tìm kiếm cái túi xách tay màu đen năm đó trong ngăn tủ, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô lớn tiếng hỏi một câu: “Ai vậy?”

“Cảnh sát.” Người đàn ông ngoài cửa trầm giọng nói.

“Đợi chút.”

Lâm Mạch vừa định đứng lên mở cửa, căn phòng sát vách vang lên tiếng ghế ma sát sàn nhà, con trai của cô đứng dậy đi ra ngoài, “Con đi mở cửa.”

Bởi vì không muốn để con trai biết chuyện năm đó, Lâm Mạch cũng lập tức đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Cảnh sát Mạnh, vẫn chưa tìm được đồ, ngày mai các cậu…”

Cô nói còn chưa dứt lời, thì nhìn thấy một cảnh trước mắt, lập tức hít sâu một hơi

Con của cô đang bị một người xa lạ túm trước người, một con dao sắc nhọn đang kề vào động mạch cổ của cậu.

Nhìn Lâm Mạch hoảng sợ lập tức muốn hét lên, người đàn ông hạ giọng đe dọa: “Không được lên tiếng! Hỏi cô cái gì thì cô trả lời cái đó, nếu không con của cô sẽ chết trước mặt cô, hiểu không?”

Lâm Mạch hoảng sợ nhìn chằm chằm con trai, lập tức đè họng hoảng hốt gật đầu.

“Thứ mà cô nói vẫn chưa tìm được, cảnh sát kia bảo cô tìm gì?”

“Là… một cái túi.” Thấy sinh mạng của con trai bị đe dọa, Lâm Mạch không dám nói dối, “Là cái túi Trương Lâm Thanh để lại cho tôi trước khi xảy ra chuyện năm đó, họ bảo tôi tìm cái này…”

“Trong túi có gì?”

“Một cái hộp đen dài nhỏ, tôi không biết đó là gì… chuyện này không liên quan đến con của tôi,” Lâm Mạch luống cuống cầu xin nói, “Anh thả nó ra trước đi, nó không biết gì cả…”

Người đàn ông nhíu mày nhìn cô: “Đừng nói nhảm, cô mau đi tìm đi, tìm được thì đưa đồ cho tôi, con của cô sẽ không sao.”

“Được, được.” Lâm Mạch gần như bị dọa mất hồn mất vía, “Tôi đi tìm…”

Người đàn ông ép buộc con trai cô, đi theo cô vào buồng trong, nhìn Lâm Mạch tìm kiếm trong ngăn tủ, gã thúc giục nói: “Động tác nhanh lên! Cái túi trông như thế nào?”

“Túi vải màu đen, ” Lâm Mạch nhìn con trai của mình một cái, dùng tay ra dấu, “To chừng này…”

“Mau tìm kiếm đi.” Người đàn ông lại một lần nữa dùng con dao kề lên cổ thanh niên, cảnh cáo nói, “Đừng có ý đồ xấu, nếu không con của cô có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.”

Gã nói xong, Lâm Mạch bắt đầu tìm kiếm phòng ngủ trong nhà giống như bị điên, vừa rơi nước mắt vừa không ngừng quay đầu nhìn về phía con trai bị đe dọa vô cùng hoảng sợ, tinh thần trên bờ vực sụp đổ.

Mấy phút đồng hồ sau, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa lần nữa.

Cộc cộc cộc.

Động tác của tất cả mọi người trong phòng cùng lúc dừng lại.

“Đi rửa mặt trước lại mở cửa, ” Người đàn ông nhìn Lâm Mạch, thấp giọng, “Giả vờ như không xảy ra chuyện gì cả, một khi lộ tẩy, cô biết con của cô sẽ như thế nào.”

Lâm Mạch lập tức liên tục gật đầu.

Mấy bước đường đi đến cửa, cô hít sâu một hơi, vì con trai mình cô nhất định phải khiến cho mình trông điềm nhiên như không có việc gì.

Cô mở cửa, nhìn hai người trẻ tuổi ngoài cửa: “Cảnh sát Mạnh, sao vậy?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.