Hủ Thực Chi Thủy có tính ăn mòn rất mạnh, tàn phá cốt thương cấp bậc chí ít là Vương khí đều bị nó ăn mòn cho ảm đạm vô quang, lúc này đã bám dính lên người Tà Lân Tích tất nhiên là không dễ dàng bị văng ra.
“Rầm”. “Rống”. Tà Lân Tích ở trên mặt đăt lăn lộn, hình thể to lớn lập tức vật ngã đại thụ ở gần nó, mắt đất đều vì thế mà rung chuyển. Thế nhưng sau đó lại chỉ nghe được tiếng hét thảm của nó vang vọng tứ phương, thân thể to lớn giãy giụa càng thêm kịch liệt.
“Đúng lúc này!”. Thiên Tam cùng Đoạn Ngọc chú ý đến Tà Lân Tích nhìn thấy như vậy thì đều vui mừng, người trước khẽ nói một tiếng thì đã lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh lấy tốc độ cực nhanh lao về phía U Hồn thảo. Tà Lân Tích hiện tại đang phải đối phó với Hủ Thực Chi Thủy, khả năng ngăn cản Thiên Tam hạ xuống cực thấp.
Đoạn Ngọc cũng không đứng yên mà nhìn, Tà Lân Tích kia không phải đèn cạn dầu, cho dù bị Hủ Thực Chi Thủy dính thân nhưng hắn không cho rằng nó cứ như vậy bị giết chết. Thoáng chút suy tính hắn cũng liền lao về phía trước, mục tiêu dĩ nhiên là Tà Lân Tích.
“Ầm”. “Ầm”. Tà Lân Tích điên cuồng giãy giụa không nhìn phương hướng, tứ chi cùng với đuôi dài quăng quật không có quy luật va chạm với xung quanh tạo nên từng đợt âm thanh to lớn.
“Vù”. “Vù”. Chính như Đoạn Ngọc suy nghĩ, Tà Lân Tích không phải đèn cạn dầu, mắt thấy không thể vùng vẫy đem Hủ Thực Chi Thủy văng ra thì trên người nó đã bộc phát ra đại lượng tà khì, hắc khí cuồn cuộn ép về phía Hủ Thực Chi Thủy hòng đem kỳ thủy đáng sợ này đánh bật ra khỏi thân thể nó.
Hủ Thực Chi Thủy rất đáng sợ, tà khí quỷ dị như vậy đều bị ăn mòn nhanh chóng, thế nhưng tốc độ ăn mòn tà khí của Hủ Thực Chi Thủy rõ ràng là chậm hơn với việc ăn mòn huyết nhục của Tà Lân Tích nhiều, Tà Lân Tích rất nhanh cũng đã nhận ra điểm này nên đã toàn lực thôi động tà khì bọc lại đám Hủ Thực Chi Thủy kia.
Thế nhưng đây cũng là cực hạn của nó, Hủ Thực Chi Thủy đã cắm vào huyết nhục không dễ dàng như vậy loại bỏ, trên lưng Tà Lân Tích lúc này đã xuất hiện mấy chục lỗ thủng tỏa ra mùi tanh hôi khó ngửi xuyên thẳng vào xương, hiển nhiên là nó cho dù đã tạm thời áp chế được Hủ Thực Chi Thủy thì cũng đã bị thương không nhẹ.
Thiên Tam cùng Đoạn Ngọc trước sau đang lao đến liền lập tức nhận ra, Tà Lân Tích nhanh như vậy đã có thể ngăn cản Hủ Thực Chi Thủy quả thực là khiến cho hai người kinh ngược. Bọn hắn đều không ngờ đến tà khí lại có thể tạm thời ngăn cản Hủ Thực Chi Thủy.
“Rống!”. Lúc này Tà Lân Tích cũng đã nhìn thấy Thiên Tam cùng Đoạn Ngọc lao về phía mình, thân là tà thú nó cũng thuộc về Yêu tộc có trí tuệ không thấp, thoáng chốc như đã hiểu ra chuyện gì nó lập tức giận dữ gầm lên, tứ chi lay động trực tiếp lao về phía Thiên Tam.
“Tiền bối đi lấy U Hồn thảo đi!”. Thiên Tam thần sắc hơi đổi nâng lên chiến thương chuẩn bị cùng Tà Lân Tích va chạm, phía sau đã bị thương không nhẹ, y có chút lòng tin có thể cùng nó chiến đấu. Thế nhưng còn không đợi y xuất thương thì phía sau đã vang lên thanh âm của Đoạn Ngọc.
“Tứ điện hạ, ngươi…”. Thiên Tam kinh ngạc, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì một đạo hắc lôi đã vượt qua đỉnh đầu y đánh về phía Tà Lân Tích, uy năng kia so với lúc Đoạn Ngọc đánh giết đám tà hồn trong mê cung mạnh hơn nhiều lắm, đã vượt qua Luân Hải cảnh công kích.
“Tam giai nguyên thần!”. Thiên Tam thoáng chút ngây ngẩn, sau đó nội tâm liền không ngừng hò hét. Hắc lôi kia là do Đoạn Ngọc thông qua nguyên thần câu thông thiên địa Lôi chi lực đánh ra, uy lực cường đại như vậy thì tất nhiên là chỉ có Tam giai nguyên thần mới có khả năng thôi động.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều y đã tiếp tục lao về phía U Hồn thảo, trước mắt không phải thời gian mà y đi khiếp sợ vì biết được nguyên thần cảnh giới của Đoạn Ngọc.
“Đùng!”. “Rống”. Tà Lân Tích đang lao đến thì gặp phải hắc lôi công kích, lực công kích kia xem như đạt đến Động Thiên cảnh tầng ba mà thôi, thế nhưng nó là tà vật, lôi đình vốn đã là khắc tinh có thể kích thương nó, thêm vào hiện tại nó đang bị thương, cứng rắn chặn lại một đạo hắc lôi kia khiến nó đau đớn gầm lên, chỗ đỉnh đầu một cái lỗ máu mở ra, có thể ngửi thấy mùi khét.
“Nhất Lôi Phá!”. Tà Lân Tích giận dữ nhìn đến hướng nhân loại đánh lén kia, thế nhưng đón lấy đó chính là một thương so với hắc lôi đơn thuần công kích còn đáng sợ hơn.
Đoạn Ngọc tự biết không phải đối thủ của Tà Lân Tích nên lúc này không dám giữ lại, không chỉ toàn lực thôi động nguyên thần thiên phú câu thông với thiên địa Lôi chi lực mà còn đánh ra đại thành Tật Lôi thương pháp, đây chính là pháp võ dung hợp kỹ. Đồng thời với đó hắn cũng đã kích phát Thánh thể.
“Oanh”. Thương ảnh lóe lên đã ngay lập tức đâm về phía hàm dưới của Tà Lân Tích, cự lực to lớn thoáng chốc nổ tung, hắc lôi tán loạn. Tà Lân Tích hình thể khổng lồ đều bị cực lực đáng sợ này đánh bật ngược về phía sau, về phần Đoạn Ngọc thì cũng chịu một lực phản chấn không nhỏ, trong lúc lui lại không ngừng dẫm ra từng cái hố lớn trên mặt đất.
Đoạn Ngọc cảm nhận thể nội cuồn cuộn không yên mà đáy lòng nổi lên một trận sợ hãi, tuy rằng hắn có lực công kích cường đại nhưng trực diện va chạm với đối thủ cường đại hơn cũng khiến hắn chịu lực phản chấn rất mạnh, nếu như không phải hắn luyện thể đạt đến Chân Cương cảnh thì chỉ riêng lực phản chấn kia đã khiến hắn bị thương không nhẹ.
“Rống!”. Tà Lân Tích thoáng lấy lại bình tĩnh thì lập tức rống lên đầy giận dữ nhìn chằm chằm vào Đoạn Ngọc, Hủ Thực Chi Thủy làm nó bị thương không nhẹ thì thôi, phía sau lần lượt hai lần công kích của Đoạn Ngọc càng khiến nó bị thương nặng hơn, điều này đã kích thích khiến nó điên cuồng, trên người tà khí bốc lên cuồn cuộn.
“…”. Chợt Tà Lân Tích quay đầu nhìn hướng khác, Đoạn Ngọc theo bản năng nhìn theo thì thấy được Thiên Tam dĩ nhiên là đã vươn tay bắt lấy U Hồn thảo, một trảo kia không chỉ đem U Hồn thảo nhổ lên mà còn thuận tiện mang theo một chút thổ nhưỡng bên dưới U Hồn thảo, tất cả lập tức được bỏ vào trong một cái túi trữ vật.
“Đắc thủ!”. Đoạn Ngọc nội tâm thầm nói. Vừa xong đã nghe được Tà Lân Tích điên cuồng gầm lên, nó dĩ nhiên là đã bỏ qua Đoạn Ngọc lao về phía Thiên Tam, ý đồ cướp lại U Hồn thảo.
“Đối thủ của ngươi là ta!”. Đoạn Ngọc nơi nào để nó dễ dàng rời đi như vậy? Khẽ quát một tiếng thì lại là một chiêu võ pháp dung hợp kỹ đánh ra, thương ảnh mang theo hắc sắc lôi đình đâm về phía lưng của Tà Lân Tích.
“Ầm”. Tà Lân Tích không quay đầu mà vung lên đuôi dài chuẩn xác cùng Đoạn Ngọc một thương đụng vào nhau, nương theo một tiếng va chạm mạnh thì Đoạn Ngọc cảm nhận được cự lực khổng lồ thông qua Minh Giao thương trùng kích vào cánh tay trực chỉ xuyên vào nhục thân của hắn khiến hắn không nhịn được mà lạnh rên một tiếng đau đớn, thân hình bay ngược về phía sau.
Sau một chiêu này không chỉ Đoạn Ngọc bị thương mà hắn còn cảm giác được Minh Giao thương cũng bị tổn thương nghiêm trọng, mũi thương đã bị đánh nứt.
“Rống!”. Tà Lân Tích cũng không khá hơn bao nhiêu, chỗ đuôi của nó đã bị lực lượng đáng sợ đánh ra một cái lỗ máu lớn kém chút nữa đem đánh gãy khiến nó đau đớn gầm lên. Thế nhưng điều này càng kích phát hung tính của nó, cái miệng giống như bồn máu mở ra hướng Thiên Tam táp xuống.
“Hừ!”. Thiên Tam lại hồn nhiên không sợ mà hừ lạnh xách lên chiến thương thẳng hướng Tà Lân Tích đâm tới, so với Đoạn Ngọc y càng nắm vững Tật Lôi thương pháp, nguyên thần câu thông thiên địa Lôi chi lực không kịp Đoạn Ngọc nhưng y lại có tu vi Luân Hải cảnh đỉnh phong, y tự tin bản thân đánh ra sát chiêu chưa hẳn đã dưới Đoạn Ngọc.
“Ầm”. “Phốc”. Thiên Tam đánh ra một chiêu này nhắm đến chính là vị trí mà trước đó Đoạn Ngọc đâm thương vào hàm dưới của Tà Lân Tích, kim sắc lôi đình nở rộ đâm đến cùng Tà Lân Tích va chạm liền nổ tung, Thiên Tam thân hình bay ngược về phía sau nhưng thế lao đến của Tà Lân Tích cũng bị chặn đứng, hàm dưới vỡ ra một miệng vết thương rộng, gần như đem hàm dưới của Tà Lân Tích bổ ra làm đôi.
“Rống”. Tà Tân Tích đau đớn xen lẫn giận dữ gầm lên, trong mắt tràn ngập bạo ngược nhìn về phía Thiên Tam, lần lượt bị thương nặng khiến nó xuống sức cực nhanh, trên người tà khí phát ra đã có dấu hiệu không thể tiếp tục ngăn cản Hủ Thực Chi Thủy ăn mòn.
Thiên Tam kinh nghiệm chém giết phong phú đã ngay lập tức nhìn ra được điểm này, Tà Lân Tích hiển nhiên là đã bị thương nặng, không phải vậy thì nó chắc chắn đã tiếp tục lao về phía y rồi.
Trong lúc chú ý đến Tà Lân Tích Thiên Tam cũng liếc mắt nhìn sang phía Đoạn Ngọc, thấy được Đoạn Ngọc ngoài việc khí tức lộn xộn ra cũng không bị thương quá nặng thì mới không nhịn được mà thở ra một hơi.
***** Sáng đi vội quá không kịp lên chương, giờ lên 2 chương luôn nhé 🙂
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc