“Ầm”. “Ầm”. Tà Lân Tích một kích vồ hụt nhưng cũng là đụng đổ mấy cây đại thụ, đuôi lớn đột nhiên quét ngang đem Thiết Hoành, Lệnh Hồng cùng Cơ Tử Nguyệt đồng thời quét bay, lực lượng khủng bố.
“Rống!”. Tà Lân Tích tứ chi vuốt sắc đột nhiên phát lực bắn mạnh lao về phía Thiết Tùng và Thiết Lâm, không biết là vô tình hay cố ý nhưng đây chính là hai người yếu nhất trong tổ đội bọn hắn.
“Bành”. “Ah…”. Chỉ là một trảo vung ra nó đã dễ dàng đem công kích của Thiết Tùng và Thiết Lâm đồng thời đánh tan, lực lượng chênh lệch thực sự quá lớn, hai người không chỉ bị nó đánh bay đi mà Thiết Lâm tay trái còn trực tiếp bị đánh gãy khiến y không nhịn được mà hét thảm.
“Nghiệt súc!”. Mắt thấy Thiết Lâm và Thiết Tùng lâm vào hiểm cục Thiết Hoành đã gầm lên huy đao chém về phía lưng Tà Lân Tích, còn lại Cơ Tử Nguyệt mấy người cũng là phối hợp công kích sau lưng nó, dĩ nhiên là muốn giải nguy cho Thiết Tùng và Thiết Lâm.
Đoạn Ngọc trước đó bị thương ngược lại là không tham gia vào vây công, thay vào đó hắn đang dừng lại ở khoảng cách hơn mười trượng quan sát Tà Lân Tích và đám người Thiết Hoành công kích.
“Ầm”. “Ầm”. Tà Lân Tích cảm giác vô cùng nhạy bén, tuy rằng đang chú ý đến Thiết Lâm và Thiết Tùng nhưng đám người Thiết Hoành công kích đến lập tức bị nó phát giác, thay bằng xoay ngươi ứng phó nó lại vung lên cái đuôi lớn chặn lại công kích của đám người Thiết Hoành, nó hiển nhiên là không có ý định bỏ qua cho Thiết Lâm hai người.
“Phốc”. “Tứ bá, cứu…”. Tạm thời đẩy lui đám người Thiết Hoành xong Tà Lân Tích đã lập tức nhào đến chỗ Thiết Lâm, người sau vung thương lên chống đỡ nhưng đã liền bị nó một trảo đẩy ra, miệng lớn giống như bồn máu mở ra táp đến Thiết Lâm, người sau cơ hồ là không kịp nói xong một câu đã bị nó cắn nuốt, còn lại chỉ là một phần dưới của đôi chân từ đầu gối trở xuống.
“Lâm nhi…”. Thiết Hoành thấy vậy thì hai mắt đỏ lên gầm rú, Thiết Lâm làm sao cũng được tính là Thiết gia thiên tài, bây giờ lại ở ngay trước mắt y bị giết, y làm sao lại không phẫn nộ?
“Giết!”. Thiết Hoành gầm lên huy đao chém về phía lưng của Tà Lân Tích, mặc dù trước đó hai lần bị nó dùng đuôi đánh lui nhưng y rõ ràng là không bị thương quá lớn, lúc kia gần như là mấy người hợp lực lại chặn đuôi của Tà Lân Tích nên đích thực là có tác dụng ngăn cản rất lớn.
Cơ Tử Nguyệt biểu hiện không kém, trong tay chiến kiếm phóng ra ba đạo tử quang hướng đến phần bụng dưới của Tà Lân Tích. Còn lại mấy người cũng là công kích về phía Tà Lân Tích, dĩ nhiên là đều có loại xúc động trả thù cho Thiết Lâm.
“Canh”. “Canh”. “Xuy”. Tà Lân Tích lúc này không kịp phản ứng chỉ có thể vung đuôi cùng tứ trảo chặn lại công kích của đám người, nó thành công cản lại quá nửa công kích nhưng vẫn là bị mấy chiêu đánh trúng, lân giáp của nó cứng rắn nhưng cũng không chịu nổi công kích cuồng bạo, trên người thoáng chốc đã xuất hiện ba vết thương không lớn không nhỏ.
“Rống!”. Tà Lân Tích giận dữ gầm lên, hình thể to lớn đột nhiên co lại rồi xoáy tròn giống như con quay, đuôi lớn cùng tứ trảo giống như mũi nhọn, răng cưa cắt chém xung quanh, đám người Thiết Hoành thấy vậy thì không dám ngạnh kháng mà đều lựa chọn lui lại tách ra.
Đoạn Ngọc quan sát tất cả thì mi tâm khẽ nhíu, con Tà Lân Tích này thực lực so với con Tà Lân Tích mà hắn và Thiên Tam đánh chết kém hơn một chút, lấy thực lực của hắn hiện tại như muốn giế.t chết nó cũng không khó, thế nhưng từ đó hắn sẽ bại lộ thực lực, chuyện này hiển nhiên là không được. Chỉ là nhìn xem cả đội lực lượng nếu như không có tình huống đột phát thì e là không có khả năng chống lại Tà Lân Tích.
Cơ Tử Nguyệt bên kia rõ ràng là cũng không chuẩn bị bại lộ thực lực của nàng, hắn thấy được chiêu thức của nàng uy năng cũng chỉ đánh ra tiêu chuẩn Động Thiên cảnh tầng một mà thôi, tuy rằng khá mạnh nhưng không thể mang đến tác dụng quá lớn.
“Vù”. “Bành”. Đúng lúc này từ phía Dược điền bay đến hai khối hỏa cầu đường kích nửa trượng đánh về phía Tà Lân Tích, đám người Đoạn Ngọc vừa mới nhìn thấy thì hai cái hỏa cầu đã đánh lên Tà Lân Tích đang xoay tròn kia.
“Gù…”. Hỏa cầu uy năng hiển nhiên là không yếu, đánh lên người Tà Lân Tích không chỉ sinh ra lực trùng kích cường đại mà hỏa diễm từ đó còn bám trên người Tà Lân Tích khiến nó không thể không đình chỉ xoay tròn, trong miệng thậm chí là còn đang gầm gừ đau đớn.
“Đại ca!”. Thiết Hoành trên mặt âm thầm thoáng chút buông lỏng khẽ hô. Hướng theo chỗ y nhìn đến thì có thể thấy Thiết Phi lao đến, đi cùng với Thiết Phi còn có ba vị võ giả, từng cái tỏa ra khí tức không tầm thường. Tu vi dĩ nhiên đều là Luân Hải cảnh đỉnh phong.
“Nhanh chóng giế.t chết nghiệt súc này!”. Thiết Phi liếc nhìn xung quanh một chút liền lạnh lùng hạ lệnh, cho dù là đối mặt với con Tà Lân Tích kia y cũng không hề lộ ra vẻ sợ hãi. Ba vị võ giả đi cùng với y nghe được mệnh lệnh xong lập tức huy động binh khí lao về phía Tà Lân Tích.
Thiết Hoành đám người thấy vậy cũng là phối hợp đi theo lao lên.
“Ầm”. “Rống”. Tà Lân Tích bị bảy tám người vây công lập tức lộ ra có chút luống cuống, nó thực lực cường hãn nhưng Thiết Phi cùng với ba vị võ giả đi cùng với y đều không yếu, chiến lực cơ hồ đều đạt đến Động Thiên cảnh tầng hai, Thiết Phi chiến lực thậm chí là đã đạt đến Động Thiên cảnh tầng ba!
“…”. Đoạn Ngọc bị thương tự động lui lại một bên không chút bắt mắt nhưng hắn vẫn là có thể nhìn rõ tình hình chiến đấu, Thiết Phi cùng ba vị võ giả đi cùng với y bộc lộ ra chiến lực để hắn hơi có kiêng kị.
Thiết Tam có thể bộc lộ ra chiến lực cường đại miễn cưỡng chạm đến Động Thiên cảnh tầng bốn là vì có võ pháp dung hợp kỹ, Thiết Phi không có võ pháp dung hợp kỹ nhưng chiến lực vẫn rất cường đại, không ngoài ý muốn thì Thiết Phi tu vi chân thực chính là Phong Vương cảnh!
“Xuy”. “Phốc”. Đám người hợp lực lại vây công Tà Lân Tích nhưng chưa từng cùng nó ngạnh kháng, bọn hắn cơ hồ đều là dùng thủ đoạn du kích đánh lén không ngừng tạo ra vết thương nhỏ trên người Tà Lân Tích. Tà thú này càng bị thương thì càng bộc lộ hung tính, càng thêm điên cuồng, điểm này khiến nó lực lượng công kích tăng lên nhưng đồng thời với đó thì sơ hở lộ ra cũng càng nhiều, đám võ giả do Thiết Phi dẫn đầu cứ như vậy không ngừng tiêu hao nó.
“Rống”. Tà Lân Tích giận dữ gầm lên, miếng lớn mở rộng đột nhiên bắn ra một đạo hắc quang lấy tốc độ cực nhanh đánh về phía Thiết Phi, nó nhận ra Thiết Phi chính là kẻ địch mạnh nhất, nếu như không thể giải quyết được Thiết Phi thì nó rất có khả năng táng thân ở đây.
“Hừ!”. Thiết Phi nhìn ra hắc quang này lợi hại nhưng khoảng cách quá gần y không thể tránh kịp, vừa khẽ hừ lạnh một tiếng y vừa đem trong tay mình trường kích cắm ở dưới đất.
“Xuy”. “Ầm”. Trên trường kích kia đột nhiên dâng lên dị quang, một vòng quang mang hiện lên ngưng thành hình thuẫn chắn ở trước người Thiết Phi đúng lúc chặn lại hắc quang, cả hai va chạm một khắc liền tạo ra thanh âm cực lớn.
“Giết!”. Thiết Phi cùng chiến kích đồng thời bị đẩy lui nhưng y vẫn là cứng rắn nhịn xuống thương tổn sau lần va chạm kia khẽ quát, những người khác nương theo hiệu lệnh đồng thời đánh về phía Tà Lân Tích, hiển nhiên là không muốn cho nó có cơ hội hồi sức.
“Phốc!”. “Rống!”. Tà Lân Tích sau khi phóng ra thần thông kia hiển nhiên cũng là tiêu hao không nhỏ, trên người tà khí đều lộ ra mỏng manh không ít, đối mặt với đám võ giả tiếp tục vây công đã có chút không chịu nổi, sau hơn trăm chiêu dĩ nhiên là đã bị một vị võ giả vung kiếm đâm vào trước ngực khiến nó đau đớn gầm lên.
“Xuy”. Tà Lân Tích đau đớn phản kích vung trảo hòng đem bị võ giả kia đánh bay nhưng một trào này vừa vung ra thì đã bị một thanh trường kích chặn lại, đó tất nhiên chính là Thiết Phi, trường kích thậm chí là còn đâm xuyên vào Tà Lân Tích thủ trảo.
“Phốc”. “Phốc”. Tà Lân Tích trừng mắt phận nỗ xen lẫn sợ hãi, thế nhưng còn không để nó kịp phản ứng thì đã có bốn đạo công kích đồng thời đánh đến, có kiếm có đao, có thương cùng lúc đâm vào người nó, huyết thủy chảy ra như suối.
“Nghiệt súc! Chết đi!”. Thiết Hoành gầm lên, cùng lúc nắm đao hướng về phía cổ của Tà Lân Tích chém xuống. Một đao này lực lượng giống như đề thăng hơn trước đó không ít, uy năng đạt tới Động Thiên cảnh tầng hai công kích.
“Xuy”. Tà Lân Tích trên người lúc này đã bị thương vô số, một thân lực lượng cũng bị tiêu hao cực lớn, một đao kia của Thiết Hoành chém xuống lập tức chém vỡ huyết nhục, xương cốt, Tà Lân Tích đầu lìa khỏi cổ, máu tươi từ chỗ vết thương chảy ra ồ ạt.
“Phịch!”. Thi thể to lớn của Tà Lân Tích sau đó đã không còn lực lượng chống đỡ mà đổ ập xuống gây nên một trận khói bụi, đám người Thiết Phi lúc này mới đồng loạt rút binh khí ra khỏi thân thể của nó.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc