Luân Hồi Thương Đế

Chương 273: Tà thú cuồng hóa



Lúc trước Đoạn Ngọc từng chứng kiến qua một kích đáng sợ mà Cơ Tử Nguyệt đánh ra, để chuẩn bị cho một kích kia nàng sẽ mất một chút thời gian, cũng sẽ thoáng suy yếu, thế nhưng uy năng của nó tuyệt đối là mạnh mẽ vượt xa một cái Luân Hải cảnh có thể đánh ra, thêm vào cự nỏ tăng phúc thì nàng hoàn toàn có thể đánh ra một kích trọng thương Tà thú thủ lĩnh.

“Ầm”. “Đùng”. Toàn bộ chiến trường giữa Tà thú và Đế minh võ giả vẫn đang diễn ra vô cùng kịch liệt, Đoạn Ngọc trước đó giúp tiêu diệt đi một con Tà thú cũng chỉ mang lại ưu thế cục bộ, tại chỗ kia Nhân loại võ giả chiếm lấy ưu thế cùng sĩ khí tăng lên, những nơi khác thì lại không đảm bảo.

Mười mấy chỗ cự nỏ phát ra công kích tuy rằng cũng có hiệu quả nhất định nhưng có thể trợ giúp đánh chết một con Tà thú giống như Đoạn Ngọc thì chưa có, các nơi võ giả đang cùng Tà thú chém giết vẫn ẩn giấu rất nhiều hung hiểm, hơi không cẩn thận liền có thể bị thương nặng.

Đoạn Ngọc sau khi đánh chết con Tà thú kia đã lại không có thực chất nhắm vào Tà thú khác khiến cho một chút võ giả chú ý đến nhíu mày, tại bọn hắn xem ra thì Đoạn Ngọc như có thực lực chém giết Tà thú ở khoảng cách xa như vậy thì không nên im lặng quan sát, hắn hoàn toàn có thể trợ giúp chém giết càng nhiều Tà thú.

“Hắn đang làm cái gì?”. Vương Khánh Uy nhìn hướng Đoạn Ngọc nhíu mày thầm nói. Dựa theo một chút tư liệu ít ỏi của Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt mà y nhận được thì cả hai người thân phận không có vấn đề gì, trước khi chạy đến cứ điểm tạm thời của Đế minh càng là chém giết không ít Tà thú đơn độc, lúc này Đoạn Ngọc không nên dừng lại mới phải.

Không lẽ là Ác pháp sư tinh thần lực tiêu hao quá lớn, cần nghỉ ngơi một chút? Vương Khánh Uy không khỏi nghĩ đến một cái khả năng.

Võ giả chân nguyên không phải vô cùng vô tận, pháp sư tinh thần lực cũng là như vậy, sau khi câu thông thiên địa chi lực rồi đem đánh ra pháp thuật thì sẽ tiêu hao lượng lớn tinh thần lực, pháp sư có thức hải lớn hơn thì cũng không có khả năng có tinh thần lực vô tận.

Nếu như Đoạn Ngọc vì tinh thần lực tiêu hao quá độ mà dừng lại thì cũng là điều dễ hiểu, đối với pháp sư thì tinh thần lực chính chỗ dựa của bọn hắn, một khi tiêu hao đến mức độ nhất định sẽ cần dừng lại tu dưỡng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34: 34: Vi Cá Vs Mì

“Xuy”. Thế nhưng chính ở lúc này Đoạn Ngọc lại một lần nữa ngưng tụ lôi thương, lôi thương được đặt vào cự nỏ xong lập tức bắn về phía chiến trường hỗn loạn, mục tiêu của lần công kích này chính là Tà hổ, một trong năm con Tà thú thủ lĩnh.

Vương Khánh Uy nhìn thấy mục tiêu mà Đoạn Ngọc nhắm đến thì hơi có nhíu mày, khoảng cách giữa Đoạn Ngọc và Tà hổ đủ lớn để Tà hổ phát hiện ra nguy hiểm rồi tránh đi, Đoạn Ngọc còn lâu mới có thể kích thương Tà hổ.

“Ầm”. Thực thế chứng minh đó là Tà hổ quả thực là đã trước giờ tránh đi, lôi thương đánh tới chỉ có thể đâm vỡ mặt đất tạo thành một cái hố to, không thể đánh trúng Tà hổ.

“Ác pháp sư, con Tà hổ kia tạm thời đã bị mấy vị thủ lĩnh kiềm chế, ngươi nên tranh thủ thời gian giúp chém giết càng nhiều Tà thú khác, sau khi chúng ta tập hợp lực lượng đầy đủ thì hãy đi nhắm vào Tà hổ”. Vương Khánh Uy không nhịn được truyền âm cho Đoạn Ngọc. Tại y xem ra thì Đoạn Ngọc đây là tham công, không có mắt nhìn đại cục.

“Tinh thần lực của ta không còn nhiều lắm, chỉ có thể nhân lúc này tranh thủ một cái cơ hội”. Đoạn Ngọc thoáng nhìn Vương Khánh Uy truyền âm đáp xong lại tiếp tục công kích. Một đạo lôi thương lại lướt ngang thiên không bắn về phía Tà hổ ở phía xa.

“Ầm”. Một lần này cũng không thể đánh trúng Tà hổ, nó hình thể to lớn nhưng cũng phản ứng cực nhanh, hơi vặn người một thoáng đã tránh thoát lôi thương rồi tiếp tục công kích võ giả ở trước mặt nó.

“Tranh thủ cơ hội?”. Vương Khánh Uy nhíu mày không rõ Đoạn Ngọc ám chỉ cái gì, thế nhưng y không phải thường nhân, tâm tư biến hóa nhanh nhạy một thoáng đã nhìn đến chỗ Cơ Tử Nguyệt. Y nhìn ra được nàng đang tụ lực, khí thế trên người nàng dần kéo lên cao, quanh thần kim quang có dấu hiệu từ hư hóa thực.

Chợt Vương Khánh Uy cười khổ lắc đầu, xem ra y mới là kẻ không nhìn thấy được bố cục đại thế, Cơ Tử Nguyệt và Đoạn Ngọc rõ ràng là đang có ý định đem Tà hổ trảm sát. Vương Khánh Uy không cần suy nghĩ nhiều cũng biết được sau khi Tà hổ kia bị đánh chết sẽ mang đến hiệu quả thế nào.

Thoáng chút trầm ngâm y như làm ra quyết định gì mà lách người đi hướng bên ngoài cứ điểm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (2)

“Oanh”. “Rống”. Đoạn Ngọc một lần lại một lần phát ra lôi thương tập kích nhưng Tà hổ đều có thể trước giờ tránh thoát, tuy rằng không bị thương nhưng nó lúc này cũng đã có chút chấn nộ nhìn hướng Đoạn Ngọc gầm thét, đã có lúc nó có thể đem một vị võ giả vây công nó đánh trọng thương nhưng chính ở lúc đó Đoạn Ngọc tập kích khiến nó không thể không tránh đi.

“Nó trở nên hung bạo hơn!”. Tà hổ giận dữ thì công kích càng phát ra đáng sợ hơn, thế nhưng mấy vị võ giả đang vây công nó lại là hai mắt lộ ra tinh quang thầm nói. Tà hổ là Tà thú, nó bằng vào thực lực cường đại mà có trí tuệ không thấp, điều này dẫn đến việc đánh giết nó càng khó, việc nó giận dữ điên cuồng sẽ khiến nó lộ ra sơ hở.

Đoạn Ngọc ở chỗ xa cũng thấy được điểm này, hiệu quả này không nằm trong suy tính của hắn nhưng cũng là điều tốt, vấn đề duy nhất đó là tám vị võ giả đang cùng Tà hổ chém giết kia sẽ rơi vào tình thế càng thêm nguy hiểm.

“Bành!”. Đoạn Ngọc vừa nổi lên ý nghĩ này thì Tà hổ ở bên kia đã trực tiếp đánh bay một vị võ giả, người sau ở trên không đã không nhịn được mà nôn ra một ngụm máu, còn tốt đó là khi Tà hổ muốn truy sát thì đã bị mấy vị võ giả liên thủ chặn lại.

“Hừ!”. Đoạn Ngọc nội tâm hừ lạnh, ánh mắt nhìn hướng Tà hổ càng thêm rét lạnh, sau đó tiếp tục ngưng tụ ra lôi thương thông qua cự nỏ bắn về phía Tà hổ.

“Ầm”. Một lần này cũng không ngoại lệ là đánh trượt, lôi thương còn chưa đánh tới thì Tà hổ đã đúng dịp bật người tránh đi, lôi thương uy năng bộc phát đánh xuống mặt đất tạo ra một cái hố to.

“Phốc”. “Rống”. Thế nhưng một lần này khác biệt đó là ngay khi Tà hổ vừa mới ổn định lại thân hình thì một đạo kim sắc kiếm thể từ thiên không bổ xuống đâm vào phần lưng của nó, tại chỗ kia kim quang thoáng chốc mở rộng ở trên lưng Tà hổ mở ra một đường máu dài khiến nó gầm lên vô cùng đau đớn.

Biến hóa bất ngờ này để Tà hổ không kịp phản ứng mà đến cả tám vị võ giả đang vây công Tà hổ cũng là như vậy, vết thương trên lưng Tà hổ kia không chỉ là vết thương đầu tiên xuất hiện trên người Tà hổ mà còn là một vết thương không nhẹ, phần lưng của nó đều có chút gấp khúc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 12: Ông chữa phần ngọn hay chữa phần gốc?

“Đáng tiếc!”. Đoạn Ngọc thâm hô một tiếng, ánh mắt hơi liếc sang nhìn hướng Cơ Tử Nguyệt, một chiêu trọng thương Tà hổ kia tự nhiên là sát chiêu của nàng, đáng tiếc đó là nếu như kiếm thể hơi lệch một chút nữa đánh lên phần bụng của Tà hổ thì nó trúng phải vết thương chắc chắn sẽ càng nặng.

“Giết”. Tám vị võ giả đang ở gần Tà hổ lại không nghĩ như vậy, Tà hổ bị thương xong thì không chỉ trên người tà khí yếu đi mà thực lực của nó cũng có phần giảm sút, cả tám người không lo phòng ngự nữa mà toàn lực công kích đánh lên người Tà hổ.

“Ầm”. “Ầm”. “Rống”. Tám đạo công kích đồng thời đánh lên người khiến cho vết thương trên người Tà hổ càng nhiều, nó vừa đau vừa giận gầm lên, thân hình đột nhiên xoay tròn để cái đuôi dài của nó quật một vòng đem ba vị võ giả đồng thời đánh bay.

“Ầm”. Thế nhưng khi Tà hổ còn không kịp rút ra khỏi vòng vây thì một đạo hắc quang đánh tới rơi lên chỗ kiếm quang vừa mới bổ trên lưng nó, lực xé rách đáng sợ trùng kích đem vết thương kia càng thêm mở rộng, máu tươi ồ ạt chảy ra.

“Hống”. Tà hổ trong mắt lộ ra hung quang ngửa mặt hướng lên thiên không gào thét, thanh âm bên trong phảng phất như ẩn chứa loại tâm tình khác thường nào đó, mấy vị võ giả đang vây công nó vốn đang định tấn công lại đều cấp tốc lui về phía sau.

“Oanh”. Sau đó một cái sát na khí thế trên người Tà hổ bạo phát, trước đó suy yếu hoàn toàn biến mất, nó giống như là chưa từng bị thương. Chỗ đáng sợ hơn đó là trên người nó lúc này bốc lên không chỉ là tà khí nữa, xen lẫn trong đó còn có huyết quang.

“Cuồng hóa!”. Có võ giả kinh hô.

Đoạn Ngọc tuy rằng ở cách xa Tà hổ nhưng lúc này cũng cảm nhận được một luồng uy thế cường đại từ trên người nó phát ra, sau khi cuồng hóa thực lực của Tà hổ không chỉ khôi phục lại lúc đỉnh phong mà còn ẩn ẩn mạnh hơn.

********* Cầu ủng hộ, hoa đề cử, bình luận, đánh giá, cảm xúc từng chương… kẹo… ta đều thích nhé :ngai

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại.”- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.