“Thần Nhứ, vì nàng, ta tình nguyện làm tất cả mọi thứ.”
——————–
Đại doanh Phi Vân Kỵ ở ngoài kinh thành.
Vài vị tướng lĩnh nhìn Cảnh Hàm U đỡ một nữ tử mảnh mai xuống xe ngựa. Lúc trước Thần Nhứ từng tới đại doanh nên có nhiều tướng lĩnh từng gặp qua nàng. Tuy nhiên, lần này gặp lại Thuận Ân quận chúa cứ cảm thấy khác, nhưng nhìn kỹ thì không thấy thay đổi gì.
“Khụ…” Thấy mấy tên thuộc hạ của mình nhìn chằm chằm, Cảnh Hàm U có chút để ý mà ho một tiếng.
“Công chúa, hôm nay người… dẫn theo Thuận Ân quận chúa tới đây?” Các tướng lĩnh đều cảm thấy kỳ quái. Đang yên đang lành, mang theo Thuận Ân quận chúa để làm gì?
“Hai ngày nữa luyện binh mà đúng không? Ta chạy ra chạy vào thành không tiện, muốn ở lại đại doanh một khoảng thời gian. Thần Nhứ là thư đồng của ta, ta đi đâu thì đương nhiên nàng ấy cũng đi đó.” Cảnh Hàm U nghiêm túc nói dối.
Một tướng lĩnh phụ trách hậu cần hỏi: “Công chúa, có cần chuẩn bị lều trại cho Thuận Ân quận chúa không ạ?”
“Không cần, Thần Nhứ ở trong doanh trại của ta. Các ngươi đi làm việc đi, có chuyện thì đến báo.”
Các tướng lĩnh nhìn Cảnh Hàm U và Thần Nhứ cùng đi vào quân doanh. Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Tham gia quân ngũ đánh giặc đều là chuyện của đàn ông. Tuy rằng bọn họ là quân đội bảo vệ kinh thành nhưng chưa từng có tiền lệ cất giấu nữ nhân trong quân doanh. Đương nhiên, bọn họ đều đã quen không coi Cảnh Hàm U là nữ nhân.
Lần này ra cung, hai người không mang quá nhiều người. Đi theo Cảnh Hàm U như cũ chỉ có Trần Tâm. Thần Nhứ cũng chỉ mang theo Linh Âm. Lâm Lang còn phải phụ trách liên lạc trong ngoài cung nên không đi. Bây giờ Trần Tâm và Linh Âm đang chỉ huy thân binh của Cảnh Hàm U dọn đồ vật xuống xe ngựa. Tối hôm qua Thần Nhứ không ngủ ngon nên hiện tại hơi mê man. Cảnh Hàm U thấy vậy, vội vàng bảo Trần Tâm và Linh Âm dừng việc trong tay.
“Các ngươi đi dọn doanh trại của mình trước đi. Đồ cứ chất ở đây, chút nữa thu xếp.”
Hai cung nữ thiếp thân thấy bộ dáng của hai vị chủ tử nhà mình thì quá rõ ràng, vội vàng lui ra ngoài. Trong doanh trại chỉ còn Thần Nhứ mê man và Cảnh Hàm U ôm nàng lên giường.
“Ngày hôm qua… là ta quá đáng.” Cảnh Hàm U có chút ngượng ngùng. Vì hôm nay phải xuất cung, tạm thời rời xa thị phi trong cung nên đêm qua Cảnh Hàm U có hơi hưng phấn, lôi kéo Thần Nhứ lăn lộn đến khuya. Tuy sức khoẻ Thần Nhứ đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhưng cũng không chịu nổi dằn vặt thế này, lúc sau đã bắt đầu xin tha.
“Nàng tốt quá đi.” Trừng mắt liếc Cảnh Hàm U một cái, Thần Nhứ lắc lắc cái đầu mê man của mình. “Vốn định ở bên nàng thêm chốc lát nhưng thật sự không được rồi. Nhu Gia công chúa rủ lòng thương xót, để ta nghỉ ngơi một chút được không?”
“Nàng ngủ đi, ta trông nàng.” Cảnh Hàm U nói, đưa tay che mắt Thần Nhứ, để nàng mau chóng đi vào giấc ngủ.
Suy xét đến vấn đề nghỉ ngơi của Thần Nhứ, sau khi nàng ngủ, Cảnh Hàm U ra ngoài tìm tướng lĩnh phụ trách hậu cần, sai hắn phái người dựng một cái lều trại bên cạnh quân doanh.
Đến buổi chiều, khi Thần Nhứ đã nghỉ ngơi tốt và rời giường, lều trại mới đã được bố trí thỏa đáng. “Đây là?” Tiến vào lều trại, Thần Nhứ khó hiểu mà nhìn Cảnh Hàm U.
“Trước kia chỉ có một mình ta, cho nên nghỉ ngơi và xử lý công vụ đều trong cùng một quân doanh. Lần này có nàng, như thế thì không tiện. Về sau chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này, khi ta cần xử lý công vụ thì sẽ đến quân doanh.” Cảnh Hàm U cười, mi mắt cong cong, rất giống một chú cún lớn làm chuyện tốt muốn được thưởng. Thần Nhứ dường như thấy được cái đuôi vẫy vẫy phía sau nàng.
“Ngoan.” Nghĩ như vậy, Thần Nhứ nhịn không được đưa tay xoa đầu Cảnh Hàm U. “Vất vả nàng suy nghĩ chu đáo.”
Tay Cảnh Hàm U đột nhiên nâng đầu nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi mỉm cười của nàng.
Mặc dù mang gia đình đến, Cảnh Hàm U vẫn rất bận. Thần Nhứ mặc kệ nàng xử lý công vụ, lúc này nàng đã nghỉ ngơi tốt, liền dẫn Linh Âm đi dạo tuỳ ý trong quân doanh.
Mùa xuân, cây cỏ xanh um tươi tốt. Trong quân doanh như trải một tầng thảm, chỉ nhìn cũng cảm thấy khoan khoái. Thỉnh thoảng có binh lính xếp hàng đi qua, tuy rằng không dừng chân, thậm chí không quay đầu, nhưng ánh mắt bọn họ đều bám vào hai chủ tớ xa lạ.
“Quận chúa, người có chú ý không, ánh mắt của những binh lính đó… cứ như cái dùi, chuyên môn hướng về thịt.” Linh Âm có chút để ý.
Thần Nhứ cười cười. “Linh Âm, ngươi ở trong cung quen rồi. Trong quân doanh không hay thấy nữ tử. Đột nhiên có hai chúng ta, bọn họ như vậy đã không dễ dàng. Lúc trước ta tới quân doanh nước Dịch, quân ở đó coi giữ biên giới, ánh mắt còn đáng sợ hơn những người này. Lúc ấy là khi ta còn giữ danh hiệu Trấn quốc công chúa. Thực sắc nam nữ, đều là bình thường. Ngươi không cần quá để ý.”
“Nô tỳ thì không sao cả. Chỉ là quận chúa người…” Linh Âm vẫn cảm thấy ánh mắt của bọn binh lính làm người ta vô cùng không thoải mái.
“Quen thì tốt rồi.” Thần Nhứ vỗ vỗ vai nàng ta.
“Này cũng quen được sao?” Linh Âm cảm thấy quận chúa thật sự rộng lượng.
Thần Nhứ bị biểu cảm khoa trương của Linh Âm chọc cười. “Ta không nói ngươi. Ta nói bọn họ quen thì tốt rồi. Ngươi xem, ánh mắt bọn họ nhìn Hàm U không giống vậy. Người đẹp tới đâu, nhìn lâu rồi cũng sẽ như nhau.” Có một điều Thần Nhứ không nói với Linh Âm. Hiện giờ Cảnh Hàm U dám mang Thần Nhứ tới quân doanh ở, một trong những nguyên nhân là Thần Nhứ đã khôi phục nội lực. Dù quân doanh có kẻ dám bất kính với Thần Nhứ, nàng cũng sẽ không bị gì.
Một nữ nhân thống lĩnh bốn vạn nam nhân, cũng không phải việc dễ dàng. Tr𝘶yệ𝗻 chí𝗻h ở ( TRÙ𝐌TR U𝗬Ệ𝙽.v𝗻 )
Ăn cơm chiều xong, Cảnh Hàm U mang theo Thần Nhứ cưỡi ngựa ra khỏi doanh trại. Thần Nhứ vốn muốn tự cưỡi một con, nhưng Cảnh Hàm U nói gì cũng không cho, nhất quyết hai người một ngựa. Linh Âm và Trần Tâm ở phía sau nhìn nhau một cái, trong lòng đều biết Cảnh Hàm U tính toán cái gì.
Thần Nhứ đương nhiên cũng rõ ràng, nhưng nàng không ngại, hay là nói, nàng cũng thích.
Phóng ngựa chạy như điên, đã hơn một năm Thần Nhứ chưa được hưởng niềm vui này. Gió thổi qua gương mặt hai người thực thoải mái. Đối với Thần Nhứ, cảm giác vô tư giữa đất trời này đã xa cách thật lâu. Ngựa là ngựa già, tựa hồ biết đường. Không cần Cảnh Hàm U điều khiển, nó chạy lên một ngọn núi. Hai người xuống ngựa, Cảnh Hàm U không buộc ngựa lại, để nó chạy đến một bên ăn cỏ. Nàng dắt Thần Nhứ đến vách núi rồi ngồi xuống, trăng sáng treo cao trên bầu trời, muôn vàn ánh sao điểm xuyết lộng lẫy. Côn trùng kêu vang lên càng làm cho nơi này thêm yên ả.
“Đã sớm muốn mang nàng tới đây.” Hai người sánh vai ngồi bên vách núi, thưởng thức cảnh đẹp.
“Cảnh là cảnh đẹp, nhân là giai nhân. Cuộc sống như thế, còn gì cầu!” Thần Nhứ nói, nâng cằm Cảnh Hàm U lên, vẻ mặt ranh mãnh.
Cảnh Hàm U bị bộ dạng của nàng chọc cười. “Xem ra nàng đã sớm biết ta mang nàng tới đây làm gì.”
Thần Nhứ rút tay, “Nàng đã bao giờ có mục đích đứng đắn.”
Bị đoán trúng tim đen, Cảnh Hàm U cũng không giả làm chính nhân quân tử nữa, làm bộ muốn nhào tới. Thần Nhứ xoay người đứng lên, “Bắt được ta trước đi đã.”
Cảnh Hàm U cũng đứng dậy, bước chân xê dịch, đã nhào tới lần nữa.
Trên đỉnh núi thanh vắng, hai nữ tử lui tới xuyên qua. Vạt áo uyển chuyển, đều là chiêu thức võ công người bình thường khó gặp. Hai người là đồng môn, võ công không quá khác biệt, lúc này động tay càng là đẹp. Thường thường nàng vừa dùng chiêu thức mở đầu, ta đã hiểu rõ trong lòng. Ta vừa ra chiêu thứ nhất, nàng đã biết chiêu hai, ba, tư. Vì thế hai người không ngừng biến chiêu, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng phức tạp.
Hai trăm chiêu qua đi, tay Thần Nhứ hơi chậm lại. Cảnh Hàm U lập tức chộp lấy thời cơ, trực tiếp đẩy ngã nàng lên mặt đất.
Đôi mắt Thần Nhứ sáng như sao trời. Cơ thể của nàng vẫn chịu ảnh hưởng của “Hư Không”, chưa hoàn toàn khôi phục. Lần đầu tiên tỷ thí trong thời gian dài như vậy, thể lực của nàng theo không kịp. Giờ phút này bị Cảnh Hàm U áp trên mặt đất, nàng thở dốc, ngực lúc lên lúc xuống, làm cho ánh mắt Cảnh Hàm U càng ngày càng tối.
“Nói trước… Đêm nay nàng phải… có chừng mực.” Thần Nhứ vẫn thở dốc, sợi tóc mai đẫm mồ hôi dính trên mặt.
Cảnh Hàm U cũng đang thở hổn hển. Tỷ thí hai trăm chiêu cũng tiêu hao thể lực của nàng. Kể từ khi xuống núi, nàng chưa gặp được người nào tiếp được hai trăm chiêu của nàng. “Ta chỉ có thể nói ta sẽ cố gắng.” Tay nàng rút cây trâm vấn tóc của Thần Nhứ, làm một đầu tóc đen buông xuống. Bàn tay chậm rãi đi xuống, lướt qua mi Thần Nhứ, mắt Thần Nhứ, mũi Thần Nhứ rồi rơi xuống môi Thần Nhứ. Ngón tay ấm áp vuốt ve môi nàng ấy, sau đó đi vào đôi môi hé mở của Thần Nhứ. Nàng cảm nhận được đầu lưỡi Thần Nhứ đang tránh né ngón tay nàng, nhưng sao nàng có thể cho phép Thần Nhứ tránh? Hai ngón tay khuấy động mật ngọt trong miệng Thần Nhứ, nàng nhìn thấy đôi mắt nàng ấy hiện lên vẻ quyến rũ, đó là dáng vẻ tuyệt đẹp mà ngay cả Thần Nhứ cũng không chú ý tới.
Cảnh Hàm U rút ngón tay ra, chuyển thành ghì lấy cổ tay Thần Nhứ. Môi nàng rơi xuống, nhẹ nhàng, dịu dàng mà mạnh mẽ bắt Thần Nhứ hé miệng, nghênh đón nàng tiến vào.
“Ưm…” Thần Nhứ nhíu mày, cảm nhận sự sung sướng Cảnh Hàm U mang đến cho nàng. Tay nàng muốn giãy giụa theo bản năng nhưng lại bị Cảnh Hàm U ghì chặt. “Hàm U…” Thanh âm của nàng ngọt ngào mà quyến rũ, ngày thường tuyệt đối không nghe được.
Cảnh Hàm U cười dịu dàng. “Ta đây.” Nàng rút về một bàn tay, hướng xuống dưới tìm kiếm…
Đêm lặng, núi xuân yên. [1]
Trên đỉnh núi trống trải chỉ có tiếng thở dốc của hai nữ tử và một vài âm thanh không rõ ràng khác. Giọng của Thần Nhứ đã có tiếng nức nở. Dưới ánh trăng, Cảnh Hàm U nhìn rõ biểu cảm của nàng. Đó là vẻ mặt thế nào? Là vẻ mặt có thể làm cho thần tiên tự nguyện sa vào ma đạo. “Thần Nhứ, vì nàng, ta tình nguyện làm tất cả mọi thứ.”
Đại doanh Phi Vân Kỵ.
Binh lính tuần tra thấy có người tiến về doanh trại, vội vàng hỏi: “Ai đó?”
Đợi con ngựa đến gần, hắn mới nhìn ra là Nhu Gia công chúa. Một đội người vội vàng chào hỏi, sau đó mở cửa doanh trại ra. Cảnh Hàm U ở trên ngựa gật gật đầu, giục ngựa tiến vào trong.
Có tên lính đến chỗ tiểu đội trưởng dẫn đầu, nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, huynh có thấy trong lòng công chúa có người không?”
Tiểu đội trưởng trừng hắn một cái, “Ta không mù! Đừng có lo chuyện bao đồng!”
Trước cửa lều trại mới dựng, Cảnh Hàm U xuống ngựa, sau đó ôm Thần Nhứ bọc áo choàng kín mít xuống dưới. Sau khi sai thân binh gác cửa đem một thau nước ấm đến, Cảnh Hàm U ôm Thần Nhứ vào lều trại.
Chỉ chốc lát sau, giọng của Trần Tâm và Linh Âm vang lên bên ngoài lều trại, hỏi nàng có cần người đi vào hầu hạ không.
“Không cần, các ngươi nghỉ ngơi đi.” Cảnh Hàm U vừa nói vừa cởi áo choàng ra. Thần Nhứ ngủ rồi, tuy còn mặc y phục trên người nhưng nhìn xộc xệch vô cùng.
Thân binh đặt nước ấm trước cửa, Cảnh Hàm U tự mình bưng vào, vắt khăn cẩn thận lau sạch dấu vết trên người Thần Nhứ. Sau khi chà lau sạch sẽ, nàng để Thần Nhứ nằm phía bên trong giường, đắp kín chăn. Bấy giờ nàng mới có thời gian rửa sạch thân thể của mình, xong xuôi mới chui vào trong chăn, ôm Thần Nhứ cùng ngủ.
___
[1] Trích từ bài “Hoàng Phủ Nhạc Vân Khê tạp đề kỳ 1 – Điểu minh giản” của Vương Duy.
Nguyên văn:
Nhân nhàn quế hoa lạc,
Dạ tĩnh xuân sơn không.
Nguyệt xuất kinh sơn điểu,
Thời minh xuân giản trung.
Dịch nghĩa (nguồn thivien):
Người nhàn nhã, hoa quế rụng,
Đêm thanh tĩnh, ngọn núi mùa xuân yên.
Trăng nhô lên làm kinh động loài chim núi,
Ở trong khe núi xuân, hót vang lên.