Khoảng cách ba trăm dặm với Ninh Tiểu Xuyên chỉ mất một khoảnh khắc là tới.
Trước mặt là một vùng phế tích hoang tàn, có thể thấy vô vàn mảnh vỡ của chiên skhí, chúng phần lớn đều đã gỉ sét, chẳng khác gì thứ phế liệu.
Chính giữa phế tích là một toà thần miếu bằng cự thạch.
Nói là thần miếu thật ra đã đổ sập từ lâu, chỉ còn lại vài chục cây cột đá cao trăm mét, tạo thành cái nền hình tròn. Trên mặt đất là những mảnh ngói vỡ, cỏ dại, giống như hàng nghìn vạn năm không có ai qua đây vậy.
Khí tức sinh mệnh cường đại đó phát ra từ chính toà thần miếu này.
– Ninh Tiểu Xuyên, nơi này rất cổ quái, dường như còn có thần lực.
Tiếng của Thiên Đế Nhẫn vang lên.
Không cần Thiên Đế Nhẫn nhắc thì Ninh Tiểu Xuyên khi tới đây đã cảm nhận được thần lực cổ xưa.
Nếu là trước kia đương nhiên Ninh Tiểu Xuyên sẽ không dàm xông vào nơi quỷ dị như thế này. Nhưng giờ đã khác, với tu vi hiện nay, trừ phi là Thứ Thần đích thân tới, nếu không chẳng có thứ gì uy hiếp được hắn cả.
– Vào xem sao!
Ninh Tiểu Xuyên không phải loại ngông cuồng tự cao, trong thần miếu có thần lực thì hắn đương nhiên phải thận trọng.
Hắn lấy Thiên Đế Nhẫn ra, chậm rãi tiến vào trong thần miếu.
Thiên Đế Nhẫn là thứ thần khí, sức mạnh của riêng khí linh của nó cũng đã tương đương với Thánh Quân cấp Tạo Hoá Cảnh tầng thứ bảy.
Một món thứ thần khí như vậy được cầm trong tay Ninh Tiểu Xuyên, năng lượng phát huy ra đương nhiên sẽ càng lớn hơn.
Bước vào thạch miếu, thấy chính giữa thạch miếu là bức tượng đá của một lão giả râu dài, tay cầm gậy, mỉm cười, mi tâm có ấn ký tam giác.
Tuy chỉ là bức tượng nhưng có lại toả ra khí tức cường đại, giống như có thể sống dậy bất cứ lúc nào vật. Nó hoàn toàn khác với bức tượng trước kia Ninh Tiểu Xuyên gặp.
Thần lực mà Ninh Tiểu Xuyên cảm nhận được chính là toả ra từ nó.
Ninh Tiểu Xuyên đưa một ngón tay khẽ chạm vào bức tượng.
Uỳnh!
Một luồng thần lực bùng phát từ trong bức tượng, thông quá ngón tay đánh lên người Ninh Tiểu Xuyên.
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên biến đổi, thân thể không chịu sự khống chế của bản thân, bay đi hơn mười mét, ngón tay bị nứt thành nhiều vết máu, suýt chút nữa thì cả cánh tay mất rồi.
– Bức tượng lợi hại thật, không thể chạm vào nó được. Luồng sức mạnh vừa rồi đủ để giết sinh linh từ Tạo Hoá Cảnh tầng thứ tư trở xuống.
Ninh Tiểu Xuyên vận Tạo Hoá chi lực, vết thương trên tay nhanh chóng liền lại.
Với sinh linh Vạn Cổ Cảnh thì toà thần miếu này có thể nói là cấm địa, nếu xông vào thì chỉ có đường chết.
– Sao ta cứ cảm thấy nó không giống bức tượng mà giống thần thể của một vị Thứ Thần toạ hoá ở đây. Ngươi nói xem có phải là thần thể toạ hoá không?
Thiên Đế Nhẫn nói.
– Di thể của thần linh biến thành thạch tượng?
Ninh Tiểu Xuyên tim khẽ run lên, quan sát lại bức tượng đó, đột nhiên cảm giác bức tượng đó rất cổ quái, không giống như được khắc từ đá mà là có huyết nhục.
Thiên Đế Nhẫn kêu lên:
– Ta nhớ rồi, bức tượng này giống hệt với bức hoạ của lão tổ tông Đường tộc ở Bắc Cương. Nghe nói lão tổ tông Đường Tiên Thiên của Đường tộc vào những năm cuối đời, vì muốn tìm cơ duyên đột phá Chân thần đã một mình vào Quy Khư nhưng một đi không trở lại. Mọi người đều nói đã chết trong Quy Khư.
Thiên Đế Nhẫn vừa dứt lời, trong thần miếu liền vang lên tiếng thở dài.
Vút!
Mi tâm của bức tượng phát ra kim quang nhàn nhạt, hư ảnh một người bước ra.
Hư ảnh đó giống hệt với bức tượng, hắn thở dài:
– Không ngờ trăm vạn năm qua đi vẫn còn người nhớ tới lão phu.
Ninh Tiểu Xuyên và Thiên Đế Nhẫn vô cùng chấn kinh, không ngờ bức tượng đó lại là Đường Tiên Thiên thật.
Thứ Thần cổ xưa uy danh hiển hách, cường giả từng xưng bá một thời giờ đang đứng trước mặt họ.
Đây là nhân vật chỉ có trong sử sách mà thôi!
Ninh Tiểu Xuyên cúi người hành lễ:
– Vãn bối Ninh Tiểu Xuyên bái kiến Đường tiền bối.
– Không cần hành lễ. Thần thể của lão phu đã rữa nát, giờ chỉ còn một đạo thần hồn.
Đường Tiên Thiên cười:
– Tuy lão phu đã chết nhiều năm nhưng vẫn có đôi mắt thần, muốn nhìn thấu bản thể của ngươi có gì khó? Ngươi từng tới Địa Ngục?
– Tại sao tiền bối lại nói vậy?
Đường Tiên Thiên nói:
– Nếu ngươi chưa tới Địa Ngục thì tại sao trên người ngươi lại có khí tức của Địa Ngục?
Ninh Tiểu Xuyên liền hiểu ra, Đường Tiên Thiên muốn nói tới tà khí trên người hắn. Giờ toàn thân hắn được tà khí bao bọc, biến thành Hàn Kim, đương nhiên Đường Tiên Thiên tưởng rằng hắn đã tới Địa Ngục.
Xem ra thế giới hắc ám có Thanh Đế Bộ và Đông Hoàng Bộ quả nhiên là Địa Ngục trong truyền thuyết.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Không phải vãn bối từng tới địa ngục mà là cửa Địa Ngục đã mở, các đại tà bộ đã tới Quy Khư, tiếp theo sẽ thôn tính Đại Diêm.
– Cánh cửa Địa Ngục mở rồi?
Đường Tiên Thiên có phần ngạc nhiên nhưng cũng không thể hiện cảm xúc quá nhiều.
Với Thứ Thần mà nói đã không còn việc gì có thể ảnh hưởng tới tâm thần của họ nữa. Huống hồ Đường Tiên Thiên đã chết nhiều năm như vậy, giờ chỉ còn một đạo tàn hồn thì càng không có dao động cảm xúc gì nhiều.
Đường Tiên Thiên nói:
– Thiếu niên, cho ta biết Đường tộc Bắc Cương có còn không?
Ninh Tiểu Xuyên do dự một chút, nói:
– Đường tộc Bắc Cương đã bị điệt môn, nhưng vẫn còn rất nhiều tộc nhân chạy thoát được, hương hoả chưa đứt.
Đường Tiên Thiên nói:
– Đạo thần hồn này của lão phu sẽ biến mất sớm thôi. Lão phu có một việc cần nhờ ngươi. Nếu ngươi đồng ý giúp lão phu chắc chắn sẽ có báo đáp hậu hĩnh.
Ninh Tiểu Xuyên và Đường tộc vốn cũng có liên hệ, đương nhiên sẽ không từ chối, hắn nói:
– Tiền bối cứ nói, vãn bối chắc chắn sẽ toàn lực giúp tiền bối hoàn thành di nguyện.
Đường Tiên Thiên gật đầu:
– Lão phu trước khi toạ hoá đã truyền thần lực cả đời và trong thần hoả, ngưng luyện thành một viên Nguỵ Thần Cách.
– Giờ nó được cất trong tầng thứ ba dưới lòng đất thần miếu. Lão phu Thứ Thần huyết y vọng ngươi có thể đưa nó ra khỏi Quy Khư, giao cho một hậu nhân huyết mạch trực hệ của Đường tộc,
Tu vi đạt tới Tạo Hoá Cảnh tầng thứ chín đại viên mãn lên tiếp sẽ là Hư Thần Cảnh. Chỉ có những sinh linh đốt thần hoả khi ở Hư Thần Cảnh mới trở thành Thứ Thần.