– Được, cứ quyết định vậy đi.
Ngự Thanh thấy Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng hạ quyết tâm, huyết dịch liền sôi trào, đập bàn cười lớn.
Hắn muốn giết Diệp Nam Thiên đã từ lâu lắm rồi, liên thủ với Ninh Tiểu Xuyên có ít nhất chín phần cơ hội lấy mạng Diệp Nam Thiên. Đây đương nhiên là việc đáng mừng.
Nghe tiếng cười của Ngự Thanh, rất nhiều võ giả đều quay sang nhìn.
– Huynh đệ cười gì thế?
Ngự Thanh ho khan hai tiếng:
– Không có gì, ta không cười.
– Thần kinh à.
Ngự Thanh và Ninh Tiểu Xuyên vội ra khỏi hậu đường rồi biến mất trong màn đêm.
Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thanh đều là cao thủ cấp Võ Tôn, khi đã thi triển thân pháp thì tốc độ nhanh như quỷ mị, vượt qua tốc độ phản ứng mắt thường của thủ vệ, thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong Nhất Nguyên Tông.
Bên trong Nhất Nguyên Tông đương nhiên có bố trí không ít trận pháp. Nhưng với Ninh Tiểu Xuyên mà nói những trận pháp này chỉ để làm cảnh. Thi triển đạo pháp Cửu Cung Bát Phong là hắn dễ dàng phá giải trận pháp.
Không lâu sai hai người tới bên ngoài đạo trường tu luyện của Diệp Nam Thiên.
Diệp Nam Thiên là truyền nhân Kiếm Thánh, lại là Võ Tôn, đãi ngộ tốt hơn cả trưởng lão Nhất Nguyên Tông, có một đạo trường riêng cho mình.
Ba mươi mốt đạo trường của Nhất Nguyên Tông đều xây dựng trên “tu luyện linh địa”, thiên địa Huyền Khí vô cùng đậm đặc, chỉ Võ Tôn mới được phép tu luyện ở đây.
Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thanh nấp bên ngoài, thu liễm khí tức của mình lại, ngồi trên cành cây lớn, những tán lá rậm rạp cũng che được cho họ.
Nhìn qua bức tường cao có thể thấy ở chính giữa đạo trường là một tòa đại điện tường đỏ ngói xanh.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng.
Qua cửa sổ có thể thấy Diệp Nam Thiên và Nhiếp Lan Tâm đều ở trong đại điện, hai người hình như đang nói chuyện gì đó?
Vì Diệp Nam Thiên và Nhiếp Lan Tâm đều là Địa Tôn Cảnh, có tính cảnh giác rất cao, Ninh Tiểu Xuyên cũng không dám mạo hiểm dùng tâm thần để nghe trộm, sợ sẽ bị phát hiện.
Ngự Thanh cười nói:
– Ngày mai họ sẽ thành hôn rồi, tối nay còn bàn bạc chuyện gì? Ta đoán có khi Nhiếp Lan Tâm cũng như chúng ta, cũng muốn giết Diệp Nam Thiên.
– Tại sao?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Ngự Thanh nói:
– Nàng ta đã không còn trong trắng, bí mật này đến ngày mai sẽ không giữ được nữa. Khi mọi việc vỡ lở, ngươi có thể không chịu bất cứ trách nhiệm gì, nhưng nàng ta thì khó tránh cái chết. Nếu ta là nàng, ta sẽ tìm mọi cách giết chết Diệp Nam Thiên.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Đó là ngươi nghĩ vậy. Ta thì thấy Nhiếp Lan Tâm cũng không phải nữ tử tàn nhẫn đến thế.
Ngự Thanh lộ vẻ không cho là thế, nói:
– Ngươi hiểu nữ tử hơn hay ta hiểu hơn đây?
Ninh Tiểu Xuyên lườm hắn.
Ngự Thanh vỗ ngực:
– Cái khác ta không dám nói, nhưng với nữ nhân… hề hề, cái danh hiệu “duyệt nữ tam thiên, lang lý tiểu thần long” (*) tuyệt đối nổi danh toàn thành, không phải chỉ dựa vào cái mồm là có đâu.
(*) duyệt nữ hơn ba ngàn, tiểu thần long trong đám sắc lang
– Biệt hiệu của ngươi không phải “nguyệt trường trung giải y nhân” (*) sao?
(*) chuyên gia cởi y phục trong chốn phong nguyệt
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ngự Thanh cười:
– Đó là biệt hiệu hồi ta trước hai mươi tuổi. Sau khi là người kế thừa Thần Long Vương Phủ thì biệt hiệu thành “lang lý tiểu thần long” rồi.
Hắn xòe ngón tay đếm:
– Ca kỹ thanh lâu, thiên chi kiêu nữ tông môn, phu nhân tông chủ, thiên kim tiểu thư hầu phủ, công chúa trong cung, có nữ nhân nào mà ta chưa từng thử? Ta cho ngươi hay, một khi nữ nhân đã tàn nhẫn thì chắc chắn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều.
– Công chúa trong cung ngươi cũng dám hạ thủ?
Ngự Thanh không thấy bối rối chút nào, nói:
– Thế đã là gì? Thế tử của tứ đại vương phủ bọn ta đều có giao tình rất tốt với hoàng tử công chúa trong cung. Hàng năm đều đi Tây Sơn săn bắn. Hề hề, họ là đi săn bắn huyền thú, còn ta chuyên đi săn mỹ nữ. Thực không dám giấu, trong cung có sáu vị công chúa tư sắc không tồi, đều đã bị ta đè ra ở nơi hoang vu rồi. Kiểu kích thích đó ta tin chắc cả đời này họ sẽ không quên. Chỉ đang tiếc Lan Phỉ công chúa đẹp nhất hoàng cung thì không có cơ hội hạ thủ. Tiểu nha đầu đó đúng là quá tinh quái.
Ninh Tiểu Xuyên cười khổ, đúng là không khiến người ta khâm phục cũng không được.
Ngự Thanh thở dài:
– Có điều, so với Ninh huynh thì ta còn thua xa. Nữ nhân qua tay Ninh huynh đều không phải nữ tử bình thường. Như Nhiếp thị song mỹ, Ngọc Ngưng Sanh, Thiến Thiến quận chúa, ai cũng là tuyệt đại giai nhân. Thật ra Ninh huynh à, ta phát hiện ta và huynh vẫn là có tiếng nói chung, chúng ta có chung sở thích.
– Hừ, tránh xa ta ra, ta và ngươi không có tiếng nói chung.
Ninh Tiểu Xuyên lại nhìn đại điện phía xa, qua cửa sổ hắn thấy Nhiếp Lan Tâm đưa cho Diệp Nam Thiên một bát canh.
Ngự Thanh lập tức mừng húm.
– Ha ha, thấy không, đưa canh rồi. Ta dám cá với ngươi bát canh đó chắc chắn có độc. Diệp Nam Thiên uống vào sẽ chết.
Ninh Tiểu Xuyên cũng hơi nhíu mày, nhìn hai người trong đại điện. Diệp Nam Thiên uống canh xong nở nụ cười rồi tiếp tục nói chuyện với Nhiếp Lan Tâm, căn bản không bị trúng độc mà chết như Ngự Thanh nói.
Nụ cười trên mặt Ngự Thanh dần biến mất, nhổ nước bọt nói:
– Được rồi, coi như lần này huynh nói dúng. Xem ra vẫn cần chúng ta đích thân ra tay mới được. Nhưng họ cũng thật đủ ân ái đi. Muộn thế này rồi còn mang canh tới cho Diệp Nam Thiên, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ. Ninh Tiểu Xuyên, huynh đã hại một đôi tình nhân rồi đấy.
Không lâu sau Nhiếp Lan Tâm cầm hộp cơm đi ra khỏi đạo trường. Dáng người yểu điệu như ngọc, dưới bàn chân ngưng tụ khói trắng, giống như bước đi trên không, không dính bụi trần.
Nàng che mặt bằng tấm lụa trắng, quanh thân người là những làn khói ẩn hiện, mái tóc đen tựa liễu rủ, di chuyển cũng khiến cho người ta có cảm giác đẹp như thơ như họa, đúng là người bước ra từ trong tranh.
Nàng dợm bước, nhìn lên bầu trời đêm, thân thể khẽ động rồi bay lên cao.
Tà áo trắng của Nhiếp Lan Tâm theo gió biến mất trong màn đêm.
Sau khi Nhiếp Lan Tâm đi, Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thanh nhìn nhau rồi bắt đầu hành động.
– Diệp Nam Thiên giao cho ta, người bên ngoài giao cho ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ngự Thanh nói:
– Đánh nhanh thắng nhanh.
Vút…
Ninh Tiểu Xuyên thi triển Thải Hồng Na Di, chỉ chớp mắt đã vào trong đạo trường, đứng giữa đại điện.
Không có bất cứ sự do dự nào, Ninh Tiểu Xuyên tung một chưởng về phía Diệp Nam Thiên.
Diệp Nam Thiên không hổ là cao thủ hàng đầu, lập tức phản ứng lại, tay bùng phát ngọn lửa tạo tiếng lách tách, cũng tung một chưởng tới.
Nắm quyền của hắn được bọc trong ngọn lửa cháy rừng rực, khiến không khí cũng biến dạng.
Đây là sức mạnh mà chỉ Võ Tôn mới tạo ra được.
Ninh Tiểu Xuyên không dám kinh động cao thủ Nhất Nguyên Tông, lập tức thu chưởng về, thân thể xoay một vòng lập tức ở phía sau Diệp Nam Thiên.
Diệp Nam Thiên tung một chưởng với thế mạnh như lôi đình, nhưng lại đánh hụt.
– Kẻ nào? Nhất Nguyên Tông không phải nơi mà ngươi muốn tới là tới.
Diệp Nam Thiên trầm giọng nói.
– Ta là kẻ tới giết ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên dùng sức mạnh của Ma Kiếm, lòng bàn tay xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, rồi lại tung chưởng.
Sắc mặt Diệp Nam Thiên trầm xuống, miệng đọc kiếm quyết, một đạo tử quang bắn lên từ đỉnh điện, kéo thành một đạo kiếm khí hơn chục mét nhằm thẳng tim Ninh Tiểu Xuyên đâm tới.
Thất phẩm Huyền Khí, Tử Vân Phi Kiếm.
Cùng là thất phẩm Huyền Khí, rơi vào tay những người khác nhau sẽ bạo phát ra uy lực khác nhau.
Diệp Nam Thiên có thể chất kinh người, đã thuộc cấp bậc bốn nghìn năm khó gặp, lại có dị chủng tâm cung Huyền Dương Tâm Cung, có thể nói là thể chất hàng đầu trong giới võ đạo.
Hắn thi triển kiếm quyết mà Kiếm Thánh truyền lại, một kiếm đâm ra đánh thành 74 đạo kiếm hoa, mỗi đạo kiếm hoa đều tự thành một tia điện màu tím, chặn mọi đường lui của Ninh Tiểu Xuyên.
Nhưng hắn vừa tung một kiếm đó ra thì liền cảm thấy không ổn, cảm giác Ninh Tiểu Xuyên giống như một cái động không đáy đang hút hắn vào.
– Phệ Huyết Ma Công? Ngươi là người của Ma Môn?
Sắc mặt Diệp Nam Thiên biến đổi, hắn biết rõ sự đáng sơ của Phệ Huyết Ma Công, lâp tức thi triển Huyền Dương Kiếm Ý, tại trái tim chui ra một thanh nguyên khí thần kiếm bọc trong lửa.
Đây là một loại kiếm ý thần thông Diệp Nam Thiên tự sáng tạo ra, chuyên dùng khắc chế Phệ Huyết Ma Công của Ma Môn.
Nhưng Huyền Dương Kiếm Ý chí thi triển được một nửa thì từ tim đã truyền tới một cơn đau nhói.
Tại sao lại như vậy?
Diệp Nam Thiên phát hiện tim mình đang tan chảy, một thứ khói độc màu đen đáng sợ lan ra từ huyết dịch, bọc lấy tim hắn, dần dần phân hủy máu thịt hắn.
– Vô Tâm… Đan…
Diệp Nam Thiên căn bản không biết bị trúng loại kỳ độc này từ bao giờ? Lúc này phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.
Vô Tâm Đan là loại kỳ độc chí mạng, dù là võ giả Địa Tôn Cảnh tầng thứ chín bị trúng độc cũng sẽ chết, tim sẽ bị phân hủy.
Trên một gò núi cách đạo trường của Diệp Nam Thiên không xa, bên dưới một ngọn cây nghìn năm là một nữ tử xinh đẹp che khăn trắng. Đôi mắt trong veo đang nhìn về phía đại điện.
Nhiếp Lan Tâm lúc này rất bình tĩnh, không vui cũng không buồn, khí chất nho nhã, cánh tay bỗng tản ra nguyên khí màu trắng, lập tức khiến hộp cơm trong tay nát vụn.
Nàng vung cánh tay, tất cả mẩu vụn theo gió bay đi không còn dấu tích.
Trong đại điện.
Ninh Tiểu Xuyên cảm giác Diệp Nam Thiên không ổn, nguyên khí trong người hắn đột nhiên dừng lại, ngay võ đạo thần thông cũng thi triển dở dang. Nhưng Ninh Tiểu Xuyên không dừng tay, tiếp tục dùng Ma Kiếm hấp thụ huyến khí trong người Diệp Nam Thiên.
Tim Diệp Nam Thiên bị độc dịch phân hủy, lại bị Ninh Tiểu Xuyên hấp thụ huyết khí, cuối cùng không còn sức để phản kích nữa, bị Ninh Tiểu Xuyên hút thành cái xác khô.
Độc tố Vô Tâm Đan tuy đáng sợ nhưng gặp Ma Kiếm thì vẫn bị tịnh hóa, không tạo nguy hiểm gì cho Ninh Tiểu Xuyên. Đam Mỹ Cổ Đại
Huyết khí toàn thân Ninh Tiểu Xuyên đang sôi trào, võ đạo tâm cung tỏa ra ánh sáng bảy màu, sức mạnh dần tăng lên.
Cả người hắn được bọc trong khói đỏ, đây là dấu hiệu sắp đột phá Địa Tôn cảnh tầng thứ hai.