Ninh Tiểu Xuyên và Ma Đế từ trong dị không gian bỏ chạy, lại lần nữa quay trở về Kiếm Các Hầu Phủ.
– Đại hán toàn thân bị lôi điện bao trùm kia có tu vi Võ Đạo cực kỳ khủng bố, chiến lực e rằng còn hơn lão phu gấp mười lần, nhất định là tu sĩ của Thiên Đế Sơn rồi.
Ma Đế nói.
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên cũng có chút biến đổi, nói:
– Người của Thiên Đế Sơn có lẽ đã tới Ngọc Lam Đế quốc, ta cảm nhận được khí tức của Học Cung Chi Chủ trong Hoàng thành, có lẽ ông ta đã trở về rồi.
– Tại sao lại có nhiều tu sĩ Thiên Đế Sơn đến Ngọc Lam Đế quốc như vậy?
Ma Đế thập phần khó hiểu.
– Bất luận như thế nào thì các ngươi cũng nên rời khỏi Hoàng thành đi, Học Cung Chi Chủ dù sao cũng là lão tổ tông của Hoàng tộc, ông ta đã trở về, nhất định sẽ quét sạch cục diện hỗn loạn tại Ngọc Lam Đế quốc, người trong Ma Môn các ngươi còn lưu lại Hoàng thành, nhất định sẽ bị chèn ép.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ma Đế và Ám Thiên Vương đều khẽ gật đầu, tất nhiên cũng có thể thấy rõ thế cục hiện nay, quả thật cần phải lập tức rời khỏi Hoàng thành ngay.
– Ngươi thì sao? Ngươi đã giết Ngọc Lam Đại Đế, e rằng Học Cung Chi Chủ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Ám Thiên Vương nói.
– Các ngươi nhanh đi đi, ta tự có biện pháp ứng phó.
Ninh Tiểu Xuyên rất tỉnh táo, không thấy hắn có chút nôn nóng nào, lúc Ma Đế và Ám Thiên Vương sắp rời đi, Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng vẫn nói:
– Ma Đế, chuyện năm xưa, cũng không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần tự trách bản thân nữa.
Ma Đế thoáng ngừng lại, nhưng không quay đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó sải bước rời đi, cùng Ám Thiên Vương biến mất tại cuối con đường Hoàng thành.
Ninh Tiểu Xuyên chắp hai tay sau lưng, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, khẽ thở dài một tiếng.
Nhạc Vũ Dương chết, Ngọc Lam Đại Đế chết.
Vụ án của “cái chết của Đoan Mộc Ngưng và Ninh Thiên Ý”, cũng nên vẽ một dấu chấm hết được rồi.
Ma Đế thật sự không có tình cảm cha con với Đoan Mộc Ngưng ư? Trên thực tế là có.
Chẳng qua, Ninh Tiểu Xuyên lại không phải là Ninh Tiểu Xuyên trước kia, hắn chỉ là một kẻ xuyên việt, cho nên hắn không có tình thân đối với Ma Đế, chỉ có một phần kính ý mà thôi.
Cho nên, cuối cùng, hắn vẫn không gọi Ma Đế là ông ngoại.
Câu nói lúc cuối cùng của hắn rất trọng yếu, hoặc ít nhất đối với Ma Đế mà nói thì thập phần trọng yếu. Cũng chính vì câu nói này của Ninh Tiểu Xuyên, cho nên khúc mắc suốt mười năm của Ma Đế cuối cùng cũng được giải, sau này trên con đường tu luyện Võ Đạo, cũng không còn trở ngại nữa.
– Haizz… vụ huyết án mười năm trước, cuối cùng cũng đã có công đạo. Có lẽ Hinh nhi và gia gia cũng đã tới Hoàng thành rồi, nếu như bọn họ có thể nhìn thấy đầu của Ngọc Lam Đại Đế, nhất định sẽ rất vui vẻ a.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không rời khỏi Hoàng thành, ngược lại mang đầu của Ngọc Lam Đại Đế tới Đại Kim Bằng Vương Phủ.
Lúc tiến vào Đại Kim Bằng Vương Phủ, Ninh Tiểu Xuyên khom người cúi đầu với linh cữu của Đại Kim Bằng Vương, nói:
– Vương gia, lúc ngài còn sống có ân tình lớn lao với Ninh Tiểu Xuyên, hôm nay, Ninh Tiểu Xuyên đặc biệt tới đây để thắp cho ngài một nén nhang. Thuận tiện trình lên một cái tế phẩm.
Tây Mộc vương phi, Kim Đô thế tử, và rất nhiều đại nhân vật trong triều đình cũng có mặt trong linh đường, bởi vì sự xuất hiện của Ninh Tiểu Xuyên, cho nên trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc kinh dị.
Ngự Thiến Thiến mặc một thân tang phục đứng trong đám người, da thịt trắng muốt, đôi mắt hàm tình, bộ dạng có chút u oán nhìn Ninh Tiểu Xuyên đứng tại trung tâm linh đường.
Trên mặt của nàng có chút ửng hồng, tiến về phía trước, nói:
– Tiểu Hầu gia, ngươi đem theo tế phẩm gì vậy? Cứ giao cho ta, ta sẽ tự tay đựa lên cho Phụ Vương.
Ninh Tiểu Xuyên liếc nhìn Ngự Thiến Thiến một cái, sau đó mở cái túi còn đang nhỏ máu ra, để lộ cái đầu của Ngọc Lam Đại Đế.
Khoảnh khắc Ngự Thiến Thiến nhìn thấy cái đầu của Ngọc Lam Đại Đế, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ, sau đó nàng lập tức bật khóc, vừa thương tâm vừa mừng rỡ.
Nàng cắn môi, hai tay cầm lấy đầu của Ngọc Lam Đại Đế bỏ vào mâm trước linh cữu.
Mọi người trong linh đường lúc này mới nhìn rõ được kiện “tế phẩm” mà Ninh Tiểu Xuyên mang tới.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, ngoại trừ Tây Mộc vương phi và Kim Đô thế tử ra, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy.
Ngọc Lam Đại Đế bị giết rồi.
Đầu của một vị Thiên Nhân đã bị chém rơi, trở thành tế phẩm, dâng lên trước linh cữu của Đại Kim Bằng Vương.
Đây là chuyện rung động nhân tâm tới mức nào? Không ai có thể giữ tỉnh táo nổi, quả thật đáng sợ vô cùng.
– Tiểu Xuyên, Phụ Vương thật sự là bị Ngọc Lam Đại Đế giết chết ư?
Ngự Thiến Thiến ngậm miệng, nước mắt như hạt châu rơi xuống.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, vừa thắp hương vừa nói:
– Trong lúc Thiên Nhân luận đạo, bốn đại cao thủ đều đột phá tới Thiên Nhân cảnh, thế nhưng, vào thời khắc cuối cùng, Võ giả lại bị Ngọc Lam Đại Đế đánh lén, cuối cùng mới không thể bước ra khỏi Thiên Đế học cung.
Ninh Tiểu Xuyên nói ra những lời này, không chỉ để cho Ngự Thiến Thiến và người của Đại Kim Bằng Vương Phủ nghe, mà còn để cho Học Cung Chi Chủ Ngự Thiên Trì nghe.
Bởi vì hắn đã cảm nhận được khí tức của Học Cung Chi Chủ bên ngoài Đại Kim Bằng Vương Phủ.
Nếu như Ninh Tiểu Xuyên thật sự thí Đế (*), như vậy thì cho dù Học Cung Chi Chủ có thưởng thức hắn như thế nào đi nữa thì cũng nhất định sẽ lấy mạng hắn. Thế nhưng, nếu Ninh Tiểu Xuyên chỉ vì báo thù, vậy thì Học Cung Chi Chủ còn lý do gì để giết hắn nữa?
(*) giết vua
Đoạn thời gian tiếp theo, Ninh Tiểu Xuyên ở lại trong Đại Kim Bằng Vương Phủ, vừa lĩnh ngộ Diệt Thế Kiếm Quyết, vừa chờ đợi Ninh Hinh Nhi và lão Hầu gia.
Có lẽ bởi vì cường giả của Thiên Đế Sơn tới Hoàng thành, cho nên Thanh Tước Vương cũng không tới tìm hắn nữa, hắn tất nhiên cũng rất vui vẻ trước loại tình huống này.
Thời gian gần đây, Ngọc Lam Đế quốc liên tiếp phát sinh vài chuyện đại sự.
Đại sự thứ nhất, tất nhiên là cái chết của Ngọc Lam Đại Đế.
Chuyện này đã lan truyền khắp Hoàng thành, thậm chí khắp toàn bộ Ngọc Lam Đế quốc đều biết.
Có người nói Ninh Tiểu Xuyên là vì cha mẹ mà báo thù, cho nên mới giết Ngọc Lam Đại Đế. Cũng có người nói rằng, Ninh Tiểu Xuyên vì giúp Đại Kim Bằng Vương báo thù, cho nên mới phải thí Đế.
Đại sự thứ hai, chính là Học Cung Chi Chủ tiền nhiệm đã trở lại Hoàng thành, chủ trì đại cục triều đình, ngay trong ngày hôm đó, chọn ra một tử tôn trong Hoàng tộc làm Ngọc Lam Đại Đế đời tiếp theo.
Kim Đô thế tử của Đại Kim Bằng Vương Phủ, Ngự Thanh của Thần Long Vương Phủ, kể cả Thái Tử điện hạ, đều là những lựa chọn hàng đầu.
Đại sự thứ ba, mấy vị đại nhân vật cấp bậc Thiên Nhân của Thiên Đế Sơn giá lâm Hoàng thành, chọn lựa thiên tài tuấn kiệt ưu tú gia nhập Thiên Đế Sơn. Hiện nay, tất cả thiên tài nhân kiệt tại Ngọc Lam Đế quốc, đều đã tập trung đến Hoàng thành, đều muốn trở thành đệ tử của Thiên Đế Sơn trong truyền thuyết.
Ba đại sự này, khiến cho Hoàng thành nổi lên phong ba cực lớn, mặc dù Hoàng thành sau chiến tranh vốn dĩ tiêu điều, bây giờ cũng trở nên náo nhiệt hẳn.
Thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại hoàn toàn không biết những chuyện này, hắn đang bế quan trong mật thất của Đại Kim Bằng Vương Phủ, tìm hiểu chiêu kiếm quyết thứ tư của Diệt Thế Kiếm Quyết – Diệt Thế Vô Kiếm.
Mãi cho đến nửa năm sau, Ninh Tiểu Xuyên mới hoàn toàn hiểu được chiêu kiếm quyết này.
– Bốn chiêu kiếm quyết của Diệt Thế Kiếm Quyết: Diệt Thế Sóng Kiếm, Diệt Thế Kiếm Phách, Diệt Thế Kiếm Ngục, Diệt Thế Vô Kiếm, đều đã đạt tới đại thừa.
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy lý giải của bản thân đối với Võ Đạo lại tiến thêm một bậc, Thiên võ nguyên khí trong cơ thể cũng thêm vài phần ma khí, chiến lực ít nhất tăng lên gấp đôi, cho dù đối mặt với cường giả Thiên Nhân cảnh thì hắn vẫn nắm chắc có thể đào tẩu.
– Chiêu kiếm quyết thứ tư đã đạt tới đại thừa, cuối cùng cũng có thể bắt đầu ngưng tụ Võ Đạo Pháp Thân, trùng kích Tứ Bộ Thiên Thê rồi.
Võ Đạo Pháp Thân và Võ Hồn Pháp Thân không giống nhau.
Võ Hồn Pháp Thân chính là tinh hồn của Võ giả, chỉ cần đạt tới Địa Tôn cảnh là có thể ngưng tụ ra Võ Hồn Pháp Thân.
Còn Võ Đạo Pháp Thân thì khác, chính là dung nhập Võ Đạo vào trong thân thể huyết nhục, khiến cho thân thể phát sinh thoát biến, như vậy mới trở thành Võ Đạo Pháp Thân.
Một bên là Võ Hồn, còn một bên là Võ Thân.
Ninh Tiểu Xuyên điều động bốn chiêu kiếm quyết ẩn chứa 18 loại kiếm ý, không ngừng dung nhập kiếm ý vào trong cơ thể, hòa vào huyết dịch.
Mất trọn một ngày mới đem được loại “Sinh Mệnh kiếm ý” thứ nhất dung nhập vào thân thể.
Lại mất thêm hai ngày, mới đem loại “Tử Vong kiếm ý” thứ hai dung nhập vào thân thể.
Mất thêm ba ngày, mới đem loại “Vô Địch kiếm ý” thứ ba dung nhập vào thân thể.
Mất đến năm ngày, mới dung nhập được loại “Hủy Diệt y” thứ tư vào thân thể.
Càng về sau, việc dung hợp càng gian nan, hao phí càng nhiều thời gian hơn.
Ninh Tiểu Xuyên đem 18 loại kiếm ý dung nhập vào thân thể, tổng cộng mất ba tháng.
Cuối cùng cũng ngưng tụ ra Võ Đạo Pháp Thân thuộc về bản thân, “Ma Kiếm Pháp Thân”.
Hiện nay, thân thể của hắn giống như một thanh Ma kiếm, mỗi một sợi tóc đều giống như một thanh kiếm nhận (*), mỗi một giọt huyết dịch đều hóa thành hình kiếm.
(*) lưỡi kiếm
Hắn lấy ra một kiện Huyền Khí tam phẩm, đặt trên mặt đất.
Hắn chỉ khẽ lướt ngón tay trên bề mặt Huyền Khí tam phẩm thì kiện Huyền Khí tam phẩm kia đã bị cắt thành hai đoạn, giống như bị kiếm chém đứt, vết kiếm chỉnh tề không gì sánh được.
– Đây là lực lượng của Tứ Bộ Thiên Thê, lực lượng Ma Kiếm Pháp Thân.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn bàn tay của mình, thoạt nhìn không khác gì bàn tay của người bình thường, thế nhưng, bên trong lại ẩn chứa năng lượng hoàn toàn bất đồng.
Nếu như đã tu luyện thành công Võ Đạo Pháp Thân, như vậy thì cũng chỉ còn cách cảnh giới Thiên Nhân một bước cuối cùng mà thôi, đó là tu luyện ra Võ Đạo Pháp Tướng.
Chỉ khi tu luyện ra Võ Đạo Pháp Tướng thì Ninh Tiểu Xuyên mới có thể đạt tới Ngũ Bộ Thiên Thê.
Muốn tu luyện ra Võ Đạo Pháp Tướng thì phải đem 18 loại kiếm ý trong cơ thể, hoàn toàn dung hợp thành một thể, xuất ra “Ma Kiếm Pháp Tướng”.
Dung hợp 18 loại kiếm ý vào thân thể đã khiến Ninh Tiểu Xuyên mất rất nhiều thời gian. Bây giờ lại phải đem 18 loại kiếm ý dung hợp thành một thể, như vậy thì lại càng hao phí nhiều thời gian hơn.
Ninh Tiểu Xuyên dự tính sẽ xuất quan trước, sau đó sẽ từ từ tu luyện Võ Đạo Pháp Tướng.
Với tu vi của hắn hiện tại, dưới Thiên Nhân cảnh, gần như có thể xem là vô địch, thiên hạ to lớn này, không có nơi nào mà không thể đi.
– Không biết đã bế quan bao lâu rồi?
Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, rũ rũ bụi bậm trên người, không khỏi lắc đầu cười khổ, nhìn bụi đất bám trên người, e rằng cũng đã bế quan được nửa năm rồi.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên từ trong Đại Kim Bằng Vương Phủ đi ra, quân sĩ canh giữ bên ngoài cũng đồng loạt quỳ xuống mặt đất.
Ninh Tiểu Xuyên đưa tay che đi ánh sáng mặt trời, nói:
– Thiến Thiến quận chúa đâu rồi? Ta muốn gặp nàng ta.
– Hồi bẩm tiểu Hầu gia, quận chúa điện hạ đã theo Học Cung Chi Chủ tới Thiên Đế Sơn cách đây nửa năm, không còn tại Hoàng thành nữa.
Một vị đại tướng quỳ gối gần Ninh Tiểu Xuyên nhất, liền cung kính nói.
Ninh Tiểu Xuyên có chút kinh ngạc, cảm thấy bản thân bế quan cũng không lâu lắm, tại sao lúc xuất quan thì người và vật đã không còn rồi?
– Ta bế quan được bao lâu rồi?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
– Chín tháng.
Vị đại tướng đáp.
– Các ngươi đều đứng lên đi!
Ninh Tiểu Xuyên nhìn quân sĩ quỳ trên mặt đất, nói:
– Bây giờ, người chủ sự của Đại Kim Bằng Vương Phủ hẳn là Kim Đô thế tử phải không?
– Thế tử… cách đây nửa năm, Thế tử đã đăng cơ, hoàn thành tế tự đại điển, trở thành tân nhiệm Đế Hoàng của Ngọc Lam Đế quốc rồi.
– Haizz… quả thật một ngày trong động bằng ngàn năm nhân thế. Bước vào con đường tu luyện này, e rằng tương lai khó mà tránh khỏi sẽ trải qua thương hải tang điền, chứng kiến nhân sinh chết đi, thấy hết mọi hưng thịnh và tiêu vong a.
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên bế quan, lĩnh ngộ đối với Võ Đạo lại sâu hơn vài phần, cảm thấy con đường Võ Đạo càng thêm gian nan và xa xăm hơn so với tưởng tượng của mình rất nhiều.
Hắn dự định sẽ trở về Kiếm Các Hầu Phủ, gặp lão Hầu gia và Hinh nhi, sau đó mới dự tính bước tiếp theo.