Đàn Càn Hoà Thượng nheo mắt:
– Khi chu kỳ Phong Thần mới đã tới thì Nhân Thần Chi Môn chắc chắn sẽ mở, sinh linh thần giới cũng sẽ tới, không ai có thể ngăn được đại thế.
Bát Kiếp Đạo Nhân gật đầu:
– Đúng vậy, đại thế không thể nghịch chuyển. Ta cảm thấy chúng ta có thể đàm phán với sinh linh thần giới, tranh thủ lợi ích lớn nhất trong Phong Thần đại chiến lần này. Ta tin với thực lực của chúng ta, cho dù là sinh linh thần giới cũng phải dè chừng, sẽ không tuỳ tiện gây xung đột chính diện.
Cuộc thảo luận sau đó, Ninh Tiểu Xuyên chủ yếu là nghe chứ không nói gì.
Dù sao hắn cũng không phải người của Thiên Đế, cùng lắm chỉ có chút liên quan mà thôi.
Đàn Càn Hoà Thượng và Bát Kiếp Đạo Nhân là phái bảo thủ, cảm thấy không thể lấy cứng chọi cứng với sinh linh thần giới, nên đàm phán để có lợi cho mình.
Còn Thất Huyền Đạo Nhân và Huyết Tu La lại là phái kích tiến, họ cảm thấy phải tranh thủ lúc sinh linh thần giới vẫn chưa tới Thiên Hư Đại Lục hết, đi trước đón đầu phá vỡ Nhân Thần Chi Môn ngăn cản chúng tới Bắc Cương.
Thảo luận hơn nửa ngày cuối cùng vẫn chưa có kết quả.
Sau khi giải tán, Ninh Tiểu Xuyên đuổi theo Đàn Càn hòa thượng, hỏi:
– Hòa thượng, đợi một chút, hình như ngươi nên trả lại ta thứ gì thì phải?
Đàn Càn hòa thượng giả vờ như chẳng hiểu gì, nói:
– A Di Đà Phật! Ninh thí chủ, bần tăng không hiểu thí chú đang nói gì, có thể nói rõ hơn chút không?
Ninh Tiểu Xuyên cười cười:
– Thiên Đế Nhận, có ở trong tay ngươi không?
– Có!
Đàn Càn hòa thượng nghiêm túc nói:
– Hồi còn trẻ bần tăng và Thiên Đế là hảo bằng hữu, bối đao Thiên Đế để lại chắc chắn bần tăng sẽ bảo quản thật tốt. Hãy tì𝑚 đọc t𝗿a𝓷g chí𝓷h ở # T𝑹𝒖𝘔T𝑹U𝓨𝘦N.ⅴ𝓷 #
Trán Ninh Tiểu Xuyên hiện vạch đen:
– Hòa thương, ngươi không hiểu thật hay cố tình không hiểu?
– Bần tăng không hiểu thật.
Đàn Càn hòa thượng tỏ ra rất thành thật, giống như một vị tăng nhân trung hậu vậy.
– Ngươi có hiểu hay không cũng không sao, dù gì bây giờ ta bắt buộc phải lấy lại Thiên Đế Nhận.
Ninh Tiểu Xuyên lấy Huyền Thú Giám ra, dùng ngón tay trỏ ấn xuống.
Bề mặt Huyền Thú Giám hiện ra nhiều vòng sáng trắng phát ra năng lượng triệu hồi.
Vù!
Thiên Đế Nhận lập tức từ trong ngực Đàn Càn hòa thượng bay ra chui vào Huyền Thú Giám.
Trước kia Ninh Tiểu Xuyên không thể triệu hồi Thiên Đế Nhận là vì tu vi của hắn không đủ cao. Giờ tu vi của hắn đã là Chân Nhân Cảnh tầng thứ sáu, khi khởi động sức mạnh của Huyền Thú Giám, cho dù Đàn Càn hòa thượng cố tình áp chế thì cũng không thể.
– Ai dà, Ninh thí chủ? Ngươi đang cướp giữa ban ngày à? Thế đạo có còn vương pháp hay không?
Đàn Càn hòa thượng thấy Ninh Tiểu Xuyên lấy mất Thiên Đế Nhận thì vội chắn đường hắn:
– Ninh thí chủ, là người phải có phẩm hạnh đoan chính, không trộm, không cướp, không tham… Ài, ngươi khiến bần tăng quá thất vọng!
Rõ ràng là tên hòa thượng này muốn chiếm Thiên Đế Nhận cho mình, giờ lại nói Ninh Tiểu Xuyên phẩm hạnh không đoan chính, quá tham lam.
Ninh Tiểu Xuyên đã biết tính của Đàn Càn hòa thượng, cũng không thèm tranh cãi với hắn:
– Hòa thượng, nếu ngươi có bản lĩnh thì cướp lại Thiên Đế Nhận đi.
– A Di Đà Phật! Bần tăng trước nay luôn nghiêm khắc với bản thân, không bao giờ làm trò lừa gạt, trộm cắp, càng không nói chuyện tranh cướp. Ninh thí chủ, ngươi hãy trả Thiên Đế Nhận cho bần tăng đi! Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.
Thất Huyền Đạo Nhân tiến lại, cười nói:
– Ninh tiểu hữu, Đàn Càn đại sư, hai người đang nói chuyện gì vậy?
Đàn Càn hòa thượng thấy Thất Huyền Đạo Nhân tới thì lập tức cười hiền:
– Ta và Ninh thí chủ đang nói chuyện Phật pháp. Ninh thí chủ rất có hứng thú với mấy cuốn kinh Phật của Đại Nhật Cực Lạc Cung ta. Ninh thí chủ, chúng ta tới Kiếm Các Hầu phủ rồi từ từ nói chuyện.
Rõ ràng Đàn Càn hòa thượng không muốn Thất Huyền Đạo Nhân biết hắn giấu riêng Thiên Đế Nhận nên mới kéo Ninh Tiểu Xuyên ra khỏi Thiên Đế Học Cung.
Ra khỏi Thiên Đế Học Cung, Đàn Càn hòa thượng cười đầy thần bí:
– Ninh thí chủ, hình như ngươi đã dẫn sinh linh yêu tộc tới hầu phủ, cẩn thận sẽ gây đại họa cho Ngọc Lam Đế Quốc.
Ninh Tiểu Xuyên cũng cười cười nói:
– Cứ cho là dẫn đến đại họa thì với thực lực của bên Thiên Đế, có lẽ cũng sẽ chống đỡ được nhỉ?
– Hì hì, tu sĩ bên Thiên Đế đều nghe lệnh Đế Hậu. Nếu để Đế Hậu biết ngươi và Đế Phi Vạn Âm Tiên Hậu có quan hệ thì có lẽ Đế Hậu sẽ không chứa được ngươi đâu.
Đàn Càn hòa thượng nói.
Ninh Tiểu Xuyên căn bản không bị Đàn Càn hòa thượng uy hiếp, nói:
– Nếu Đế Hậu thật sự ghi hận Vạn Âm Tiên Hậu thì đã động thủ giết Vạn Âm Tiên Hậu lâu rồi. Đâu có chờ tới bây giờ?
– Mỗi lúc mỗi khác. Trước kia Vạn Âm Tiên Hậu không dung hợp với hồn linh của Đế Phi, đương nhiên Đế Phi không thèm động thủ đối phó. Nhưng giờ Vạn Âm Tiên Hậu đã đủ lông đủ cánh, lại hồi phục ký tức kiếp trước, ngươi nghĩ Đế Hậu sẽ tha cho Vạn Âm Tiên Hậu sao?
Đàn Càn hòa thượng lại nói:
– Giờ chỉ có ta biết quan hệ giữa ngươi và Đế Phi, chỉ cần bần tăng không nói thì đương nhiên coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
– Vậy phải làm thế nào mới khiến đại sư ngậm mồm?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Đàn Càn hòa thượng nghiêm túc nói:
– Ài, bần tăng không phải đang uy hiếp Ninh thí chủ mà chỉ là muốn lấy lại Thiên Đế Nhận…
Bốp!
Phía sau Đàn Càn hòa thượng vụt qua một thân ảnh, một gậy đập trúng gáy Đàn Càn hòa thượng.
– Ai…
Đàn Càn hòa thượng chỉ cảm thấy mắt tối lại, rầm một tiếng ngã ra đất.
– Mẹ kiếp! Tên hòa thượng này quá tham lam. Lão tử không thể nhịn được nữa.
Hắc y nhân vừa đánh ngất Đàn Càn hòa thượng liền nói.
Ninh Tiểu Xuyên cũng sững người, phải biết là Đàn Càn hòa thượng là một vị Phật tu Vạn Cổ Cảnh, sao lại có thể bị một gậy đánh ngất được?
Hồi đó ở Quang Minh Thánh Thổ, Đàn Càn hòa thượng đã từng giao đấu với thần niệm của Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Có nghĩa là tu vi của hòa thượng này chắc chắn phải là đỉnh cao của Vạn Cổ Cảnh, chưa biết chừng còn lợi hại hơn cả Thái Thanh Long Hoàng. Nếu không, không thể nào có thể chạy thoát khỏi tay Thiên Mộng Yêu Hoàng được.
Một cường giả như vậy lại bị một gậy đánh ngất?
Ninh Tiểu Xuyên lập tức thận trọng, nhìn hắc y nhân:
– Ngươi là ai?
– Ta… Ta Minh Tùng đây!
Nhạc Minh Tùng gỡ vải che mặt.
– Nhạc Minh Tùng? Sao ngươi lại ở Ngọc Lam Đế Quốc? Thời gian gần đây ngươi đi đâu?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
– Chuyện kể ra dài dòng lắm, ta nghĩ không nói thì hơn.
Nhạc Minh Tùng đá Đàn Càn hòa thượng hai cái, nói:
– Ninh huynh, tên hòa thượng này biết quá nhiều, không thể để hắn sống được. Hay là trói hắn vào bao tải thả trôi sông, giết người hủy thi?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Đàn Càn hòa thượng tuy tham lam nhưng lòng dạ không xấu, không cần phải giết hắn. Còn ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?
– Ta?
Nhạc Minh Tùng chỉ mình:
– Ta là Nhạc Minh Tùng mà! Ninh huynh không nhận ra ta à?
– Ngươi rốt cuộc có phải vị Nhạc trưởng lão của Âm Dương Thánh Giáo không?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi thẳng.
– Đúng.
Nhạc Minh Tùng nói.
Nhạc Minh Tùng đáp rất thẳng thắn, rất thành thực, nhưng lại khiến Ninh Tiểu Xuyên ngạc nhiên.
Nhạc Minh Tùng ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn trời, ánh mắt mơ màng giống như có rất nhiều chuyện để kể, thở dài:
– Ta là con người chính trực, lại ẩn dật, đã chán cái cuộc sống mỗi ngày qua lại với một nữ nhân khác nhau rồi. Ta chỉ muốn làm một nam nhân bình thường, làm một quân tử nhìn tiền tài như vỏ hến, nhìn nữ nhân như cây cỏ. Đúng vậy, mục tiêu hiện giờ của ta chính là trở thành một chính nhân quân tử được người người kính trọng. Ninh huynh có thấy ta giống không?
– Ặc…
Tuy Nhạc Minh Tùng nói với vẻ rất nghiêm túc, nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại cảm thấy càng không thể tin.
– Ngươi thật sự là trưởng lão của Âm Dương Thánh Giáo?
– Trước kia thì phải, giờ thì không.
Nhạc Minh Tùng đáp.
– Giờ ta chỉ muốn làm một chính nhân quân tử thầm lặng, không muốn sống cuộc đời trụy lạc nữa. Được quá nhiều nữ tử ái mộ thật ra cũng rất đau đầu. Một mỹ nam tử như ta nên có mục tiêu cao hơn. Ninh huynh, thấy ngươi hiện giờ ta như thấy mình trước kia, sau này chắc chắn có ngày ngươi sẽ hiểu lòng ta.
Nhạc Minh Tùng vỗ vỗ vai Ninh Tiểu Xuyên, nói đầy thâm ý.
Ninh Tiểu Xuyên khựng người, rồi cung tay:
– Nghe một lời của thánh nhân thật hơn mười năm đèn sách.
– Đương nhiên!
Nhạc Minh Tùng gật đầu.
Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng trói Đàn Càn hòa thượng lại, đưa trở về Kiếm Các Hầu phủ.
Hôm sau, Ninh Tiểu Xuyên, Nhạc Minh Tùng, Đàn Càn hòa thượng, Tiểu Hồng, Tiểu Linh Nhi, Khuynh Phi Tử, Đát Hy công chúa, Cửu Vĩ Yêu Hậu, Kim Ngân Giác Yêu Vương rời khỏi Ngọc Lam Đế Quốc, tiến vào Phong Thần động phủ.
Đàn Càn hòa thượng đã bị trói chặt, miệng bị nhét giẻ đưa vào động phủ.
– Khi vào Phong Thần động phủ thì khí tức của chúng ta ở Bắc Cương sẽ biến mất. Cho dù Cửu Đầu Tử Giao có mạnh đến thế nào cũng không cảm ứng được chúng ta.
Thương thế của Cửu Vĩ Yêu Hậu đã hồi phục hơn phân nửa, đi phía trước mở đường cho mọi người.
Nhạc Minh Tùng cùng Ninh Tiểu Xuyên đi sau Cửu Vĩ Yêu Hậu, hắn nhìn cặp mông đầy đặn lắc qua lắc lại của Cửu Vĩ Yêu Hậu, bật ngón cái với Ninh Tiểu Xuyên:
– Ninh Tiểu Xuyên, nhãn quang không tồi, yêu nữ của Cửu Vĩ Hồ tộc ai cũng là yêu tinh mê hoặc người không đền mạng. Cửu Vĩ Yêu Hậu lại phong vận vô biên. Nếu là trước đây ta chắc chắn sẽ không bỏ qua. Cố lên!
Trên đường đi Nhạc Minh Tùng toàn giảng giải về dáng người, gương mặt, khí chất của Cửu Vĩ Yêu Hậu cho Ninh Tiểu Xuyên với vẻ dày dạn kinh nghiệm. Ninh Tiểu Xuyên thì muốn tránh cũng không được.
Hắn có thể khẳng định những lời Nhạc Minh Tùng nói đều bị Cửu Vĩ Yêu Hậu nghe hết. Chỉ là không biết tại sao Cửu Vĩ Yêu Hậu lại không hề nổi giận?