Đến tối, sa mạc nổi từng trận cuồng phong, cát bay mù mịt trời vùi lấp cả Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng.
Ninh Tiểu Xuyên thử dùng sức mạnh tâm thần nhưng lại khiến tim đau nhói, toàn thân co giật.
Sáng ngày hôm sau, nhiệt độ tăng, gió lớn lại nổi lên. Nhưng lần này là nghịch phong, cuối cùng đã “giải cứu” cho Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng ra khỏi lớp cát.
Mất hai ngày, cuối cùng thương thế của Ninh Tiểu Xuyên cũng hồi phục được một chút, hắn ngồi dậy khỏi đống cát.
Sau đó Tiểu Hồng cũng hồi phục được một chút, mở mắt ra có phần lo lắng nói:
– Ninh Tiểu Xuyên, Phong Thần di địa sụp đổ rồi, chắc chắn Tiểu Linh Nhi đã gặp nguy hiểm, chúng ta nhất định phải đi cứu nàng ấy.
Ninh Tiểu Xuyên cười:
– Với thương thế hiện giờ chúng ta đi nửa bước cũng khó, đi đâu tìm đây?
Tiểu Hồng im lặng.
– Hồi phục thương thế trước mới là việc quan trọng. Khi hồi phục rồi chắc chắn chúng ta sẽ tìm được Tiểu Linh Nhi, Tử Hàn Yên và Nguyệt Thần.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn quanh, hơi nhíu mày. Nơi này thật quá hoang vu, môi trường quá khắc nghiệt, nếu có thể đổi môi trường khác để trị thương thì tốt rồi.
– Ninh Tiểu Xuyên, hình như có người tới.
Tiểu Hồng nằm dưới đất, lộ vẻ vui mừng.
Một canh giờ sau có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên từ xa, đang lại gần chỗ bọn Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên khó khăn ngẩng đầu lên, phát hiện khoảng mười dặm có một đoàn thương nhân đang tiến lại gần. Cả đội kéo dài khoảng trăm người, trong đó có một chiếc xe ngựa một sừng kéo.
Khoảng một khắc sau đoàn thương nhân đó tới gần chỗ Ninh Tiểu Xuyên.
Đoàn thương nhân dừng lại, từ trong cỗ xe ngựa một sừng bước ra một nữ tử vô cùng thanh tú, giọng nói ngọt ngào nhìn Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng nửa người vùi dưới cát, nói:
– Ngươi là võ giả mạo hiểm vào sa mạc Viêm Hỏa? Sao các ngươi bị thương?
Tiểu Hồng mở to mắt, vội nói:
– Tỷ tỷ xinh đẹp, Phong Thần di địa bị hủy rồi, bọn ta bị cuốn vào xoáy không gian nên mới bị trọng thương. Chi bằng tỷ cứu bọn ta ra khỏi đây đi!
– Phong Thần di địa? Xoáy không gian?
Nữ tử thanh tú kia khựng ngươi, dường như không hiểu Tiểu Hồng nói gì. Nhưng nàng ta vẫn nghe ra thiếu nữ áo đỏ kia đang cầu cứu mình.
– Người đâu, khiêng họ lên xe!
Nữ tử đó suy nghĩ một chút rồi cho người khiêng họ lên xe ngựa một sừng.
– Tiểu thư, hai người nay lai lịch bất minh, vẫn nên kệ họ thì hơn.
Một hộ vệ mặc khải giáp nói.
– Diệp gia chúng ta vốn là gia tộc Dưỡng Tâm Sư, cứu người là bổn phận của chúng ta, sao có thể thấy chết không cứu?
Nói rồi nữ tử đó vào trong xe.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn nữ tử ngồi phía trước, cười nói:
– Đa tạ!
– Không cần cảm ơn! Gia tộc bọn ta là Dưỡng Tâm Sư, thấy người bị thương nên giúp đỡ. Chỉ là không biết hai vị từ đâu tới? Tại sao lại bị thương nằm giữa sa mạc như vậy?
Nữ tử nhìn Ninh Tiểu Xuyên lấy làm lạ hỏi.
– Bọn ta là huynh muội, ta là Ninh Tiểu Xuyên, muội ấy là Ninh Tiểu Hồng. Bọn ta gặp phải cự thú trogn sa mạc nên mới thương nặng.
Ninh Tiểu Xuyên muốn tránh phiền phức nên nói vậy.
Ít nhất thì nói vậy đối phương sẽ dễ tin hơn Tiểu Hồng.
Hơn nữa giờ cũng không biết có phải đang ở Thiên Hư Đại Lục không nữa.
– Đúng rồi, giờ chúng ta đang ở đâu vậy?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Hắn định thăm dò kỹ tình hình, đợi khí thương thế của hắn và Tiểu Hồng khỏi thì đi tìm Tiểu Linh Nhi, Tử Hàn Yên và Nguyệt Thần.
– Ở đây? Sa mạc Viêm Hỏa chứ đâu!
Nữ tử thanh tú cảm giác kỳ quái với câu hỏi của Ninh Tiểu Xuyên.
Không phải họ gặp cự thú ở sa mạc nên mới bị thương sao? Sao lại không biết đây là đâu?
– À, ta hỏi nơi lớn hơn ấy. Ví dụ như đây có phải Thiên Hư Đại Lục không?
Ninh Tiểu Xuyên ngừng một chút rồi hỏi tiếp.
– Đương nhiên là Thiên Hư Đại Lục rồi. Lẽ nào ngoài Thiên Hư Đại Lục ra còn có đại lục nào khác?
Nữ tử kia hỏi lại.
– Là Thiên Hư Đại Lục thì tốt!
Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ, chỉ cần vẫn ở Thiên Hư Đại Lục thì mọi cái đều không thành vấn đề.
Tử Hàn Yên, Nguyệt Thần, Tiểu Linh Nhi chắc cũng vẫn ở Thiên Hư Đại Lục.
– Để ta cho người thay y phục cho các ngươi. Y phục của muội muội ngươi để ta thay. Quần áo của các ngươi rách hết rồi.
Nữ tử kia nói rồi đưa Tiểu Hồng sang chiếc xe khác.
Một lát sau có bộc nhân tới giúp Ninh Tiểu Xuyên thay quần áo.
Ninh Tiểu Xuyên lặng lẽ nằm trên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu thử điều động Chí Tôn Khí tiếp tục dưỡng thương.
Ba ngày sau, thương thế Ninh Tiểu Xuyên lại hồi phục một chút.
Hôm nay Ninh Tiểu Xuyên và nữ tử thanh tú kia bắt đầu trò chuyện:
– Cô nương, ta vẫn chưa hỏi tên cô nương?
– Ta là Diệp Linh. Các ngươi cứ gọi Diệp Tử cũng được.
Diệp Linh cười.
– Thế giờ chúng ta đi đâu vậy?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
– Ta theo lệnh cha đi hái thuốc. Giờ đang trên đường trở về, chắc ba ngày nữa sẽ về tới nhà ta. Đúng rồi, cha ta là Dưỡng Tâm Sư y thuật cao mình. Về nhà cha nhất định sẽ trị khỏi cho ngươi và muội muội.
Khi nhắc tới phụ thân, gương mặt Diệp Linh đầy vẻ sùng bái, dường như rất khâm phục cha mình.
Huống hồ Dưỡng Tâm Sư vốn đáng được người đời tôn kính.
…
Ba ngày sau, thương đội của Diệp gia đã trở về Liên Vân Thành.
Diệp gia là đại tộc ở Liên Vân Thành, phụ đệ xây dựng rất hoa lệ.
Tới Diệp phủ, Diệp Linh liền sắp xếp ổn thỏa cho Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng, bảo họ tạm thời ở lại dưỡng thương.
Sau tám ngày trị thương, cuối cùng Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng cũng tự đi lại được, nhưng vẫn rất hư nhược, chỉ có thể điều động một ít Chí Tôn Khí, tu vi chưa hồi phục nổi một phần.
Trong thời gian này Ninh Tiểu Xuyên cũng hỏi han được tình hình Diệp gia, đúng là một gia tộc Dưỡng Tâm Sư.
Trong gia tộc người tu vi cao nhất chỉ là Địa Tôn Cảnh, giống như Kiếm Các Hầu phủ trước kia, cũng là danh gia vọng tộc ở nơi này.
Nhưng vì Diệp gia đã cứu rất nhiều võ giả nên được võ giả trong Liên Vân Thành tôn kính, cho dù là cường đạo cũng không bao giờ động tới Diệp gia.
Ninh Tiểu Xuyên nghĩ thầm, đợi khi thương thế lành rồi sẽ để lại bảo vật gì coi như báo đáp họ. Nhưng hắn phát hiện đồ của hắn thực quá quý giá, lấy bừa một món cũng đủ gây nên gió tanh mưa máu. Như vậy ngược lại có khi lại làm hại Diệp gia.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu bất lực, đợi khi hắn lành lại rồi tính vậy.
Một tháng sau, Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng cũng đã lành lại nhiều.
– Chúng ta nên đi thôi!
Ninh Tiểu Xuyên nói với Tiểu Hồng.
– Thương thế của ta cũng hồi phục hết rồi. Giờ chúng ta đi tìm Tiểu Linh Nhi, hy vọng họ không xảy ra chuyện gì.
Thương thế của Tiểu Hồng cũng đã lành, trên trán mọc ra hai chiếc sừng rồng lấp lánh đỏ tực, cho dù áp chế tu vi thì trên người cũng tỏa ra khí tức vô cùng cường đại.
– Ninh Tiểu Xuyên, ta cảm thấy trước khi đi chúng ta nên cảm ơn Diệp Linh tỷ tỷ.
Tiểu Hồng nói.
Nói rồi Tiểu Hồng liền biến thành đạo hồng quang bay ra khỏi Diệp phủ tới một dãy sơn mạch cổ xưa cách đó vài nghìn mét. Trên núi có rất nhiều huyền thú và yêu thú hung mãnh, người thường căn bản không dám vao.
Đây là Vạn Dược sơn mạch, bình thường là nơi những người mạo hiểm tới hái thuốc hoặc săn bắt huyền thú bán lấy tiền.
Với những người khác đây là nơi nguy hiểm trùng trùng nhưng với Tiểu Hồng thì chẳng là gì.
Lúc này, Ninh Tiểu Xuyên viết xong một cuốn Dưỡng Tâm Sư tâm đắc đưa cho Diệp Linh.
Giờ Ninh Tiểu Xuyên cũng là vương cấp Dưỡng Tâm Sư rồi, cả Thiên Hư Đại Lục cũng chỉ có dăm ba vương cấp Dưỡng Tâm Sư.
Những kinh nghiệm hắn viết ra, với Dưỡng Tâm Sư mà nói tuyệt đối là bảo vật vô giá.
Sau một canh giờ, Tiểu Hồng trở về, mang theo hàng nghìn cây thất phẩm, bát phẩm huyền dược, còn có trăm cây cửu phẩm huyền dược. Nàng đều giao cho Diệp Linh, coi như cảm ơn.
Diệp Linh nhân lấy huyền dược và quyển Dưỡng Tâm Sư tâm đắc, trong lòng vô cùng chấn kinh:
– Sao có thẻ? Ngay cường giả Địa Tôn Cảnh vào Vạn Dược sơn mạch cũng có nguy hiểm tới tính mạng. Sao các ngươi có thể tìm thấy nhiều huyền dược trong thời gian ngắn như vậy được?
Nàng có nằm mơ cũng không thể ngờ, hai người hấp hối mà mình cứu lần đó giờ lại trở thành võ giả vô cùng cường đại như vậy!
– Cái này ngươi không cần hỏi nhiều. Giờ bọn ta sẽ rời khỏi đây. Hy vọng sau này có cơ hội gặp lại.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Dứt lời hắn và Tiểu Hồng biến thành hai đạo lưu quang cùng biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Linh.
Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng trở lại sa mạc Viêm Hỏa, chuẩn bị tìm kiếm manh mối tại đây.
Vì đã ra ngoài nên không còn sự áp chế của thế giới Phong Thần nữa, Ninh Tiểu Xuyên thích phóng bảy đạo tâm thần bắt đầu tìm kiếm khí tức của Tử Hàn Yên, Tiểu Linh Nhi, Nguyệt Thần và Đàn Càn hòa thượng.
Nhưng trong vòng trăm vạn dặm hắn đã tìm kiếm rồi nhưng không phát hiện bất cứ điều gì.
Ninh Tiểu Xuyên lại láy Trấn Nhân Tháp ra, truyền Chí Tôn Khí vào. Trấn Nhân Tháp lập tức phát sáng, mơ hồ cảm nhận sự tồn tại của nửa ngọn Trấn Nhân Tháp kia.
Nhưng Ninh Tiểu Xuyên phát hiện khoảng cách quá xa, căn bản không thể thăm dò được. Cuối cùng hắn cũng đành tử bỏ.
Muốn tìm một con người ở Thiên Hư Đại Lục đúng là còn khó hơn mò kim đấy bể.
– Nguyệt Thần chắc chắn tới Thiên Đình cứu Sửu bà bà. Tử Hàn Yên và Tiểu Linh Nhi không tìm thấy chúng ta chắc chắn sẽ tới Thiên Đình. GIờ chúng ta tới Thiên Đình đợi họ.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Cả hai cùng thi triển thần long tật tốc bay về hướng tây.
Thiên Đình ở ngoài biển, muốn tới Thiên Đình bắt buộc phải đi qua hải vực. Mà hải vực gần chỗ Ninh Tiểu Xuyên nhất hiện nay là Tây Thương Hải, vì thế bọn họ đi về hướng tây.
Hai ngày sau Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng tới cảng khẩu. Ở đây có rất nhiều tàu thuyền. Mỗi con thuyền đều cao tới vài trăm mét, đều được làm từ huyết thiết, vô cùng kiên cố.
Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng nộp phí xong lên một con thuyền màu kim chuẩn bị ra khơi.
Hai ngày sau tất cả tàu thuyền khởi hành.
Ninh Tiểu Xuyên quan sát thì thấy, trên thuyền trừ hắn và Tiểu Hồng ra tất cả đều là Chân Nhân Cảnh, cũng chỉ có Chân Nhân mới có khả năng tự bảo vệ mình.
Yêu thú trong hải vực mạnh hơn trên đại lục rất nhiều, hơn nữa lại đông. Có thể nói mỗi vùng hải vực có thể tương đương Thiên Hư Đại Lục, có rất nhiều sinh linh cường đại sống trong đó.