Mài Giũa

Chương 23



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kể hết chuyện phim thì đột nhiên hai người rơi vào bầu không khí yên tĩnh. Trần Trác nhớ tới mấy hôm trước ở phim trường nhác thấy một người cũ không tính là bạn, nên hỏi:

– Hình như hôm trước em có nhìn thấy Trang Phi Dư, không biết có phải đang quay phim ở đây không.

Trang Phi Dư không hẳn là diễn viên thực thụ, chỉ thỉnh thoảng làm khách mời trong phim mà thôi. Sau này Trần Trác không có giao thiệp gì với cậu ta nữa, nhưng cũng thường hay nghe mọi người nói cậu ta toàn tụ bạ với đám công tử ra vào những chốn không đàng hoàng. Nói hoa mỹ là đi đầu tư, nhưng thật ra chỉ là tiêu hoang vô độ qua ngày.

Trước giờ Trần Trác với Trang Phi Dư không hợp nhau, ngày xưa nó biết được cậu với Tống Lãng Huy quen nhau cũng chẳng tỏ thái độ tốt. Trong sự thông hiểu của bản thân Trần Trác thì trong mắt Trang Phi Dư cậu ta và Tống Lãng Huy đứng chung một vòng tròn, còn Trần Trác là người ngoài cuộc. Đến cả lúc có mặt Trần Trác thì cậu ta cũng chẳng ngần ngại mà hỏi Tống Lãng Huy: “Ông chơi đùa với thằng đó phải không?”

Thậm chí Trang Phi Dư còn là một trong số những nguyên nhân hai người cãi nhau năm xưa, bây giờ nhắc lại chẳng qua chỉ là một người qua đường không đáng để chào hỏi mà thôi. Trần Trác cũng hơi hối hận vì đã khơi lên chủ đề này, sợ Tống Lãng Huy hiểu lầm mình vẫn còn để bụng chuyện lúc trước. Huống hồ với quan hệ của Tống Lãng Huy và Trang Phi Dư thì hành tung của cậu ta thế nào cũng đâu đến lượt cậu nhắc.

Nhưng cảm xúc trong mắt Tống Lãng Huy khiến Trần Trác không thể nào hiểu được, dường như ba chữ Trang Phi Dư là cụm từ gì đó không lành. Tống Lãng Huy tự nhấp môi một ngụm rượu, tay cầm ly hơi run, nuốt hết ngụm rượu kia mới trả lời:

– Anh với nó đã không liên lạc nữa rồi.

Trong khoảng thời gian không có đối phương cạnh bên, quả nhiên đã xảy ra vô số chuyện.

Vốn dĩ Trần Trác cũng không muốn nhắc đến cái tên này, nên chuyển chủ đề khác:

– Dạo này em gặp nhiều người quen ở đây lắm, hôm trước đạo diễn Tô Lịch còn tới phim trường của bọn em, em và chú ấy nói chuyện với nhau rất lâu trong giờ giải lao.

Sắc mặt Tống Lãng Huy khôi phục nhanh chóng, giống như đang cố ý che giấu tâm sự vậy. Anh gục gặc đầu:

– Tính ra năm xưa cũng nhờ chú ấy dẫn em đi trên con đường này.

Chắc có lẽ nhờ men say, Trần Trác không còn nghiêm khắc suy tính xem nên nói gì và không nên nói gì. Cậu thả lỏng hơn ban đầu, nghe thấy Tống Lãng Huy nhắc tới hai chữ “năm xưa”, chưa kịp nghĩ đã buột miệng:

– Hình như chú ấy biết chuyện năm xưa của chúng ta đấy.

Tống Lãng Huy không ngờ Trần Trác lại mượn Tô Lịch để nhắc tới chuyện cũ. Từ lúc quyết định làm bạn tới nay, dù là điện thoại hay gặp mặt thì nội dung nói chuyện giữa hai người vẫn vô thưởng vô phạt. Đến cả Tống Lãng Huy chai mặt đi tán tỉnh người ta cũng không dám lấy quá khứ ra đánh cược, chỉ biết giả vờ như chưa từng có gì với nhau mà thôi.

Lời nói của Trần Trác có nhuốm hơi men, Tống Lãng Huy không rõ khi cậu nhắc chuyện ngày xưa là vẫn còn quyến luyến hay cảm thấy quá khứ chẳng qua cũng chỉ là một đề tài bình thường, khi nói về chuyện hai đứa từng hẹn hò tự nhiên như thể ngày hôm qua trời mưa vậy.

Tống Lãng Huy không nắm bắt được tâm tư Trần Trác, nhưng trái tim anh thì vẫn nôn nao không thôi. Từ khi Trần Trác nhắc đến Trang Phi Dư thì cõi lòng anh đã xoắn bện bùi nhùi rồi. Tô Lịch khiến Tống Lãng Huy nhớ lại đoàn phim “Đài nguyên nhiệt đới”, tình tiết nặng nề u ám, đi khắp bốn phương tám hướng để lấy cảnh, còn có những lúc Trần Trác tới đưa bài tập cho anh, hai đứa ở hôn nhau trong phòng nghỉ, vừa bí mật lại vừa nồng cháy. Tống Lãng Huy chỉ cảm thấy khi đó chính là khoảng thời gian vui vẻ và sung sướng nhất, chẳng biết mùi vị ưu sầu là gì. Người anh thương và anh tâm ý tương thông, màn tỏ tình cũng nhanh chóng và được sự thỏa nguyện từ hai phía, sự nghiệp diễn xuất của anh cũng xem như là chính thức khởi bước, tương lai ngập trong kỳ vọng vô biên, khóe mắt mẹ vẫn chưa có nếp nhăn, anh vẫn chưa phải nghe thấy tiếng thở dài bên giường bệnh lúc nửa đêm đến từ người cha luôn điềm tĩnh và chững chạc. Ưu phiền duy nhất ở tuổi ấy chỉ có mỗi một điều: Trần Trác toàn yêu cầu anh phải đạt điểm trung bình Toán Lý Hóa, hoặc là lâu lắm đoàn phim không phải quay cuối tuần thì Trần Trác lại đi học lớp đội tuyển.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tống Lãng Huy không muốn câu chuyện đẹp đẽ ngày xưa bị vụt mất chỉ vì chuyện lúc trước, cũng biết tình huống này không phải thời cơ tốt để nói về tiến triển của cả hai. Huống hồ thấy mặt Trần Trác ngà ngà say thêm biểu cảm bối rối hối hận là biết ngay cậu đã lỡ miệng rồi, có nói tiếp cũng chỉ thêm khó xử.

Đã hứa sẽ bắt đầu từ bạn bè, nên Tống Lãng Huy không định ra quân bài “quá khứ”. Vì thế anh không chuyển chủ đề, nhưng chọn điểm vào đề khác:

– Lúc trước đạo diễn Tô mới gặp em là đã khen em có gương mặt của điện ảnh, không ngờ sau này em không chỉ đi trên con đường này, mà còn đi rất xuất sắc.

– Chẳng qua là nhờ nhặt được kịch bản anh không cần mà thôi – Trần Trác lắc đầu, cậu tưởng câu cảm thán của Tống Lãng Huy là đang ghim thù cái bộ phim mình thay chân rồi đoạt giải – Kịch bản vốn được viết cho anh, anh mà đóng sẽ hay hơn nữa cho coi.

Fan của Trần Trác mà nghe câu này chắc tức đến độ muốn rời fandom luôn, còn fan của Tống Lãng Huy thì chắc sẽ chửi cậu giả tạo hay là thảo mai gì đó. Nhưng Tống Lãng Huy thì cảm nhận được, em đang nói thật, dù là trong quá khứ mình vẫn chưa có kĩ năng diễn xuất gì mấy, thì xưa nay em chưa bao giờ xem thường năng khiếu và thành tựu trên lĩnh vực phim ảnh của mình.

Tống Lãng Huy nhớ lại cái năm Trần Trác đang quay bộ phim này thì mình đang làm gì, chỉ lắc nhẹ đầu, nét mặt nom như tự giễu. Anh nâng ly, đứng dậy chạm nhẹ vào ly trên bàn Trần Trác. Anh tự hoàn thành màn cụng ly, giọng đầy chân thành:

– Em giỏi hơn anh, anh thật sự mừng thay cho em, ảnh đế trẻ tuổi.

Tống Lãng Huy không có ý định phục chế dĩ vãng, nhưng khung cảnh ngờ ngợ quen thuộc này vẫn khiến cả hai giật mình.

Trong những năm tháng chia tay phải lần đếm hồi ức cho qua ngày đoạn tháng, còn bây giờ lại thấy có quá nhiều chuyện trong quá khứ cũng không phải điều gì hay ho. Tống Lãng Huy có cố gắng cẩn thận tránh né cách mấy cũng đụng phải những tảng đá ngầm khắc ghi ký ức.

Lần cuối mà cuộc đối thoại tương tự thế này diễn ra, cả ai đều đang cụng chai nước ngọt Bắc Băng Dương, khi đó thân phận của cả hai trái ngược với bây giờ, người nói câu này là Trần Trác.

(*) Nước ngọt Bắc Băng Dương:

u38692156093499199189ampfm253ampfmtautoampapp138ampfJPEG

Lúc đó, hai người tầm mười bảy tuổi, vào một buổi tối trong một quán mì có máy sưởi nào đó ven đường, Trần Trác cầm chai Bắc Băng Dương trong tay lên chạm vào chai của Tống Lãng Huy, nụ cười thỏa thuê hơn bình thường:

– Chúc mừng ảnh đế tương lai.

Đã lâu lắm rồi hai người chưa uống Bắc Băng Dương.

Khi đó hai đứa mới hẹn hò nhau được chừng nửa năm, yêu đương lén lút cũng kích thích ra phết, ngoài mặt thì vẫn là bạn thân, là đôi bạn cùng tiến, không ít lần thầy Chu lấy bọn họ ra biểu dương là đôi bạn gương mẫu. Cuối năm Trần Trác vừa thi học sinh giỏi xong, mới chiến xong một trận ác liệt nên thư thái lắm. Bộ phim trước đó Tống Lãng Huy đóng cũng được đề cử trong liên hoan phim nào đó, đúng lúc lễ trao giải tổ chức trong cùng thành phố, cách trường không xa, thế là Tống Lãng Huy phấn khích xúi Trần Trác tan học xong cùng nhau đi xem lễ trao giải.

Đó là khoảng thời gian thoải mái nhất của Trần Trác trong hai năm đầu cấp ba, sướng miệng là đồng ý ngay tắp lự. Tống Lãng Huy có vé tham dự nhưng không định ngồi chung với đoàn phim, anh vốn chỉ đóng vai thời niên thiếu của nam chính mà thôi, đất diễn tập trung ở ba tập đầu, lần này thuần túy là muốn dẫn Trần Trác đi xem chơi. Hàng ghế khán giả ngoài các minh tinh thì còn có khán giả bình thường nữa. Vì thế hai đứa chả thèm sửa soạn gì, cởi áo khoác đồng phục trường ra, cứ mặc áo thun trắng phối cùng chiếc quần thể thao của trường như thế mà đến. Cũng may hai chàng trai đều tuấn tú nên không trở nên “lạc quẻ” giữa một sự kiện lớn như vậy. Mà trái lại, nhờ sự ngây ngô đơn thuần đó thậm chí còn có người tưởng họ cố ý hóa trang theo một bộ phim học đường nào đó nữa kìa, nhưng đâu có ai ngờ trong cặp của họ có sách vở và đề ôn hàng thật giá thật.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tống Lãng Huy dẫn Trần Trác vào hàng ghế cuối của hội trường, khi chiếu danh sách đề cử, khuôn mặt của Tống Lãng Huy được phóng lớn trên màn hình dừng lại năm giây.

Trước khi đọc tên người nhận giải là lúc cả hội trường ắng lặng nhất, tim Tống Lãng Huy cũng đập rộn rã. Trong thời khắc yên tĩnh đó, bỗng nhiên Trần Trác mở miệng hỏi anh:

– Tư thế lúc nãy cậu làm bài tập là học từ mình ra đúng không?

Đoạn phim đề cử lúc nãy được chiếu là cảnh Tống Lãng Huy đang ngồi làm bài tập trên bàn. Trong năm giây đó, động tác anh gõ ngược cây bút chì lên giấy nháp không thể qua được mắt Trần Trác. Tống Lãng Huy nhớ hồi đầu ở phim bị đạo diễn phê bình là chưa có cốt cách của học sinh giỏi, cuối cùng anh đành phải mô phỏng y xì đúc theo Trần Trác. Anh nghĩ Trần Trác là học sinh giỏi, cứ bắt chước theo cách Trần Trác làm bài là không sai vào đâu được. Nếu đạo diễn còn kiếm chuyện thì anh sẽ bảo “Học sinh giỏi nhất trường bọn con đều học như thế đấy”.

Khi đó hai đứa vẫn chưa thân lắm, Tống Lãng Huy vẫn còn ở cái giai đoạn cảm thấy Trần Trác hăng say học tập là một tên quái thai, mỗi lần ăn cơm với gia đình còn thích thú bôi nhọ Trần Trác với Chương Nhân Ỷ. Trong khoảnh khắc toàn hội trường đều đang nín thở chờ nghe kết quả, Tống Lãng Huy nhớ lại lúc trước chỉ cảm thấy sợ, e là mọi nhất cử nhất động của mình đều in hằn trong mắt Trần Trác hết.

Tống Lãng Huy không nói gì, chỉ vươn tay ra nắm nhẹ tay cậu. Máy sưởi trong hội trường khá ấm, tay hai đứa nóng rực lên. Ngay sau đó, khách mời trên sân khấu đọc tên người nhận giải, mọi người đều đang vỗ tay chúc mừng, không phải bộ phim của đoàn Tống Lãng Huy, anh cảm giác được Trần Trác trở tay nắm lại mình, đây là lời an ủi của em dành cho mình.

Đương nhiên là Tống Lãng Huy cũng hơi buồn, nhưng dù sao tuổi anh vẫn còn trẻ, huống hồ bộ phim này cũng không phải anh đóng chính. Sau khi buổi lễ kết thúc, hai người tìm đại một quán mì còn mở để ăn bù bữa tối, mỗi người gọi một bát mì và một chai Bắc Băng Dương.

Trong quán không có vị khách nào khác, Tống Lãng Huy cũng không cần phải che che giấu giấu làm gì, thời đó anh chưa phải lo ngoài cửa có thợ săn ảnh chực sẵn. Anh vừa ngồi xuống là bắt đầu kể cho Trần Trác nghe chuyện bố mẹ mình lên nhận giải. Những tạp chí cũ đã viết rất nhiều lần: Nam diễn viên trẻ đang hot Tống Cảnh tỏ tình với Chương Nhân Ỷ trên sân khấu lễ trao giải sau khi nhận được cúp nam diễn viên xuất sắc nhất, Chương Nhân Ỷ tuyên bố mang thai cũng ngay cái lúc nhận được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất. Hai màn công bố này lần lượt lấn át những người được nhận giải khác. Do Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ từ lâu đã đóng chung phim “Ánh trăng” nên định đặt tên con là Lãng Huy, chứ công chúng còn đùa rằng đứa trẻ này sẽ tên là Tống Lễ (*) mất.

(*) “lễ” là chữ “lễ” trong lễ trao giải á.

Trần Trác trêu anh:

– Vậy để mình về kiếm thử hình nhận giải ngày xưa của mẹ cậu, có khi nhìn thấy được cậu lúc còn bé xíu xìu xiu ấy nhỉ?

Tống Lãng Huy nói:

– Cậu khỏi nhọc công kiếm làm gì, album ảnh nhà mình cũng có. Nhưng đừng tưởng thế mà nhìn ra được mình nhé, ngày xưa mẹ mình là vòng eo con kiến đấy, còn mặc một bộ sườn xám ôm thân. Nhờ mẹ mình tự công bố chuyện mang thai chứ truyền thông đoán không ra đâu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 28: C28: Chương 28

Ngày xưa Chương Nhân Ỷ mặc một bộ sườn xám tơ lụa lên sân khấu công bố hỉ sự, Tống Cảnh ngồi bên dưới chụp hình lại, cười tươi hơn cả lúc mình lên nhận giải nam diễn viên xuất sắc nhất.

Trần Trác nghĩ thầm, Tống Lãng Huy khi còn nằm trong bụng mẹ đã được dệt nên một câu chuyện thú vị như vậy rồi.

Ăn mì được một nửa, Tống Lãng Huy vẫn còn đau đáu chuyện lễ trao giải, anh nhớ phút giây rung động lúc nãy Trần Trác nắm tay mình. Rõ ràng còn từng hôn nhau rồi thế mà trái tim vẫn rung rinh trước sự thân mật nhỏ nhoi và lén lút này. Nếu trong hội trường có ai đó phân tán sự chú ý sang bọn họ thì chắc đã biết hai người là một cặp tình nhân rồi. Anh nhìn gương mặt đỏ lựng của Trần Trác trong căn phòng ấm áp, nói:

– A Trác à, đợi sau này mình nhận được giải nam diễn viên xuất sắc nhất, mình chắc chắn sẽ lên sân khấu tuyên bố, – Anh hắng cổ họng, dùng chất giọng chững chạc hơn bình thường – Cảm ơn bạn đời của tôi, Trần Trác.

Có lẽ tư duy của Tống Lãng Huy được di truyền từ bố nên anh cho rằng việc công khai người yêu nên để cho tất cả mọi người cùng chiêm ngưỡng. Giây phút mà ai cũng nín thở chờ đợi khách mời đọc tên, người nhận giải đứng trên sân khấu cầm cúp nói cảm ơn, sau đó công bố tên người thương của mình cho công chúng nghe, chia sẻ niềm vui lớn lao của mình đến toàn thể.

Có lẽ thi đội tuyển xong nên tâm trạng thả lỏng, hoặc là không khí tối hôm đó thật tuyệt vời, hoặc cũng có thể là câu chuyện về bố mẹ Tống Lãng Huy quá ngọt ngào, nên Trần Trác không dùng lối suy nghĩ thực tế của mình để nhắc nhở Tống Lãng Huy rằng đại đa số nam diễn viên giành được giải ảnh đế đều qua ba mươi lăm tuổi. Càng không nói đến chuyện liệu Tống Lãng Huy có nhận được danh hiệu này hay không, đợi đến khi anh giành được giải liệu hai đứa có còn bên nhau hay không, mà dù cho có còn bên nhau thì có dám công khai hay không cũng chưa biết trước được. Trần Trác không nói gì dư thừa, cậu cầm chai Bắc Băng Dương lên chạm vào chai của Tống Lãng Huy, tiếng thủy tinh chạm nhau vang lên thanh thoát:

– Vậy thì chúc mừng ảnh đế tương lai nhé.

Tống Lãng Huy tưởng động tác của cậu chỉ là trêu đùa thôi, sợ cậu không tin sau này mình sẽ thành ảnh đế, anh nghiêm mặt bổ sung thêm:

– Mình nói thật đó A Trác, mình chắc chắn chắc chắn sẽ giành được ngôi ảnh đế.

Niềm vui và tình yêu đong đầy trong đôi mắt Trần Trác, cậu nói:

– Mình biết mà.

Khi đó cả hai đều không ngờ rằng Trần Trác mới là người trở thành ảnh đế trước.

Nửa năm trước, vô tình chạm mặt Tống Lãng Huy ở lễ trao giải, Trần Trác đứng trên sân khấu với trí óc trắng xóa, cầm được cúp trong tay mà vẫn chẳng có tí cảm giác chân thực nào. Đáng lẽ cậu phải ngồi ở dưới khán đài vỗ tay cho người yêu của mình, ấy thế mà trong hiện thực người cầm cúp lại là cậu. Trần Trác vô cùng thảng thốt, cậu chỉ biết nói cảm ơn, lịch sự mỉm cười và chụp ảnh chung một cách đầy máy móc. Cậu sợ mình mà nói nhiều thì sẽ buột miệng thốt lên những điều từ trong tâm khảm.

Tỏ tình với người yêu hay công bố hỉ sự, cuối cùng thì tình huống đầy kịch tính đó cũng không thể xảy ra. Trần Trác về đến nhà dặn dò trợ lý đánh tiếng với truyền thông thời gian tới đừng theo chụp, thả tin rằng cậu định hẹn hò, chẳng qua là vì giây phút đứng trên sân khấu, cậu phát giác mình không có ai để chia sẻ niềm vui. Nói xong hai chữ cảm ơn, phía sau cũng chẳng có một cái tên cụ thể nào.

Trần Trác mười bảy tuổi, giây phút giơ chai Bắc Băng Dương lên, thật sự đã từng kỳ vọng có một ngày mình ngồi dưới khán đài, nghe người nhận giải trên sân khấu với đôi mắt long lanh hơn cả chiếc cúp thưởng nói với tất cả mọi người rằng: “Cảm ơn bạn đời của tôi, Trần Trác.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.