1. Đệt, lẳng lơ vãi!
Hạ Nguyên mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh nhạt, quần ống rộng làm bằng vải lanh màu chàm, đi đôi giày vải rẻ tiền đã cũ kỹ. Bên cạnh là vali tồi tàn chỉ có ba bánh đựng quần áo thường ngày, đôi mắt cậu tròn xoe ngó nghiêng khắp nơi, khi nhìn thẳng bắt gặp hai chữ “Kinh Di”.
Người phụ nữ đi bên cạnh tầm năm mươi tuổi dặn dò cậu những điều cần chú ý, Hạ Nguyên cẩn thận ghi nhớ.
Hạ Nguyên năm nay mười tám tuổi, đến từ một ngôi làng ở miền núi xa xôi, cũng là sinh viên đại học thứ hai tốt nghiệp từ thôn nghèo ấy. Vì gia đình bần hàn không đủ khả năng chi trả học phí đại học đắt đỏ nên Hạ Nguyên đã tận dụng kỳ nghỉ hè để làm thêm tại thành phố mà mình sẽ học nhằm kiếm chút tiền sinh hoạt.
Cậu xin làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có, mặc dù nghe có vẻ không phù hợp với nam giới nhưng cũng không có yêu cầu nào bắt buộc bảo mẫu phải là nữ. Hơn nữa, là một đứa trẻ xuất thân từ nông thôn nên dù cho là con trai thì mấy việc như giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp và vài chuyện lặt vặt khác cậu đều có thể làm được.
Lúc Hạ Nguyên xuống tàu nhìn thấy thành phố lớn vốn đã rất xúc động, bây giờ được chiêm ngưỡng biệt thự sang trọng và đẹp đẽ này càng khiến cậu sốc đến nỗi không nói nên lời. Cậu thầm quyết tâm sẽ siêng năng học tập, làm thật việc chăm chỉ để kiếm tiền để sau này mua một căn nhà to đẹp như vậy, đón bố mẹ vào sống.
Dì Lâm nhìn cậu bé có vẻ ngoài ngốc nghếch trước mặt, trong lòng không khỏi lo lắng chẳng biết cậu bé có thể làm tốt công việc hay không. Suy cho cùng, chủ nhân của biệt thự là người cực kỳ kén chọn, thêm cái tính khí thất thường, trong ba tháng đã đuổi việc mười ba bảo mẫu, nếu không vì đồ ăn nấu không hợp khẩu vị thì cũng là bỏ túi riêng tiền ăn hàng tháng để kiếm chút đỉnh. Thậm chí còn có người mong muốn làm nữ chủ nhân mà dụ dỗ ông chủ, kết quả đều đuổi ra ngoài. Tóm lại, chưa có ai trụ quá một tuần cả.
Dì Lâm đã làm bảo mẫu cho Bùi gia nhiều năm, có thể nói là người nhìn chủ nhân của nơi này lớn lên nên biết rất rõ sở thích của ngài ấy. Kể từ khi chồng dì dọn ra khỏi đây, dì vẫn luôn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu chủ, nhưng tuổi tác dì đã lớn, chỉ muốn về quê nhà vui vẻ cùng con cháu, nên từ giờ phải bắt đầu tìm kiếm người thay thế.
Sau khi trải qua mười ba ứng cử viên thất bại, dì Lâm quyết định thay đổi ý định và tìm một người đàn ông làm bảo mẫu, chí ít thì nguy cơ tiềm ẩn là đối phương muốn lên làm bà chủ cũng bị loại bỏ.
Nghe dì Lâm dặn dò xong, Hạ Nguyên nở một nụ cười ngọt ngào, cúi đầu chào dì, chân thành nói: “Dì Lâm đừng lo, con nhất định sẽ cố gắng!”
Dì Lâm nhìn nụ cười rạng rỡ của chàng trai trẻ, nghĩ rằng mặc dù đứa bé này hơi ngốc nghếch nhưng lại rất ngoan ngoãn.
Hạ Nguyên đi đến phòng dì Lâm chỉ định để thu dọn quần áo. Phòng chuyên dùng cho người giúp việc nằm ở tầng một. Tuy là phòng dành cho người hầu nhưng còn lớn hơn cả phòng khách của nhà Hạ Nguyên, nội thất và vải bọc đều được làm bằng vật liệu cao cấp, Hạ Nguyên chưa bao giờ ở trong một căn phòng tốt như vậy, cậu tốn hơn nửa ngày chỉ để chiêm ngưỡng nó.
Hạ Nguyên cởi quần áo xong thì nằm trên giường một lúc, thoải mái đến mức suýt nữa ngủ quên. Cậu chưa bao giờ ngủ trên một tấm nệm thoải mái như vậy, chăn bông đều vương vấn hương thơm, có tiền thật tốt.
Hạ Nguyên vẫn sử dụng điện thoại di động kiểu cũ, chỉ có thể nhận và gửi tin nhắn, không thể thanh toán qua WeChat, cậu dự định sau khi kiếm được tiền sẽ mua một chiếc điện thoại thông minh giá rẻ, dù sao thì việc học tập cũng cần một thiết bị có nhiều tính năng.
Dì Lâm lấy một nghìn tệ đưa cho Hạ Nguyên, bảo cậu đây là tiền để mua đồ ăn uống trong một tuần, cậu phải chuẩn bị một ngày ba bữa cho chủ nhân căn biệt thự theo tiêu chuẩn này. Ý tứ là cậu không được bòn rút chút tiền lẻ rồi chỉ mua một số nguyên liệu rẻ tiền đưa cho cậu chủ. Nếu chi tiêu vượt mức thì cứ làm một danh sách hợp lý gửi cho quản gia, quản gia sống ở nhà cũ, mỗi tuần sẽ đến kiểm tra một lần.
Hạ Nguyên hiểu ý gật đầu. Thầm nghĩ cuộc sống của người giàu thật xa hoa, chỉ ăn một tuần đã tốn một nghìn tệ, mà nhà cậu một tháng còn tiêu chưa đến một nghìn tệ.
Nhưng tất nhiên cậu sẽ không tham số tiền này, vì nếu có thể ở lại đây, một tháng lương đã là 15.000 nhân dân tệ, bằng cách này, phí sinh hoạt bốn năm đại học đều kiếm được trong một kỳ nghỉ hè.
Sau khi dì Lâm rời đi, Hạ Nguyên đến siêu thị mua nguyên liệu. Biệt thự cách xa trung tâm thành phố, nhưng may thay gần đó có một siêu thị lớn, đồ đạc trong đó cũng đắt đến mức nực cười, xem ra là đặc biệt mở để moi tiền người giàu.
Hạ Nguyên rửa sạch, cắt nhỏ nguyên liệu, cho vào nồi xong xuôi, việc còn lại chỉ là đợi chúng chín và ông chủ về thưởng thức.
Mãi đến hơn ba giờ mới chuẩn bị xong, Hạ Nguyên chán nản tính toán dọn dẹp biệt thự.
Đến khi Bùi Nam Thạch tan làm bước vào phòng ngủ, Hạ Nguyên đang quay lưng về phía hắn lau sàn nhà, ống quần màu chàm được xắn lên để lộ nửa bắp chân với xương cổ chân chắc khỏe. Do tư thế quỳ, lưng cậu hơi chùng xuống, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình rút lên một chút khoe khoang vòng eo thon thả trắng ngần. Cặp mông hơi hếch, trông rõ tròn trịa và xinh đẹp dù được bao bọc trong lớp quần cũ.
Lông mi Bùi Nam Thạch khẽ động, chút bóng tối hiện lên trong đôi mắt sắc bén của hắn.
Như để ý có người đến, Hạ Nguyên quay đầu nhìn lập tức nhìn thấy đôi chân dài được quần tây ôm lấy. Cậu vội đứng dậy định giới thiệu bản thân, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông thì bỗng sững sờ.
Đẹp…đẹp trai quá…
Người đàn ông có hàng lông mày sắc sảo và đôi mắt sáng, sống mũi cao, môi mỏng, đường nét liền mạch, góc cạnh sắc nét, bờ vai rộng và vòng eo rắn chắc, cả người toát ra khí chất lạnh lùng và cao ngạo.
Lông mày hắn hơi nhíu lại, như thể không hài lòng với vẻ ngoài ngốc nghếch của cậu.
Hạ Nguyên nhanh chóng tỉnh táo lại, tươi cười nhiệt tình giới thiệu: “Xin chào Bùi tiên sinh, tôi là Hạ Nguyên, là bảo mẫu mới đến. Nếu ngài có yêu cầu gì thì cứ căn dặn tôi.”
Sau đó, cậu cúi người làm hành động đợi lệnh tiêu chuẩn như một người quản gia.
Bảo mẫu, nam?
Nhìn có vẻ hơi ngốc.
Bùi Nam Thạch khẽ cau mày thầm nghĩ không biết dì Lâm đã tuyển dụng người này như thế nào.
Hắn hừ lạnh một tiếng, cởi áo khoác treo lên giá gần đó rồi bắt đầu mở cúc áo chuẩn bị đi tắm.
Hạ Nguyên nhìn thân hình cường tráng in hằn trên lớp sơ mi trắng, nhịp tim bỗng vô cớ đập nhanh.
Bùi tiên sinh đẹp trai quá, dáng người chuẩn, còn trẻ mà đã giỏi kiếm tiền, ôi ghen tị quá đi mất.
Mặc dù Bùi Nam Thạch quay mặt về phía cậu nhưng vẫn liếc nhìn Hạ Nguyên bằng khóe mắt, thấy đôi mắt hạnh ngơ ngác nhìn mình, trong lòng thầm khịt mũi xem thường.
Đồ đĩ này dám lộ ra ánh mắt tham lam với mình một cách trắng trợn như vậy sao.
Đúng lúc này, Hạ Nguyên thu hồi ánh mắt, cung kính nói với Bùi Nam Thạch: “Bùi tiên sinh, tôi đi chuẩn bị bữa tối cho ngài.”
Nói xong liền bước xuống lầu.
Bùi Nam Thạch nhìn bóng lưng cậu thật lâu, đôi mắt chứa đầy cảm xúc khinh bỉ.
Lúc sáng Dì Lâm đã tiêm phòng một mũi cho Hạ Nguyên bảo Bùi tiên sinh rất kén ăn, mỗi bữa phải chuẩn bị ít nhất năm món, nguyên liệu không được trùng nhau.
Tuy chưa từng nấu món nào cao cấp nhưng Hạ Nguyên đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm nấu nướng qua nhiều năm, dựa theo thực đơn mà dì Lâm đưa và việc tìm kiếm video dạy nấu ăn, cậu đã học được cách chế biến một vài món thích hợp cho người giàu. Mặc dù không biết có mùi vị như thế nào nhưng ít nhất trông nó cũng rất ngon.
Tắm xong, Bùi Nam Thạch mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh nước biển, trông vừa gợi cảm vừa cấm dục.
Hắn xuống lầu đúng lúc Hạ Nguyên bưng tô canh bốc khói đi ra.
Khi nhớ tới Bùi Nam Thạch, cậu làm động tác mời gọi: “Bùi tiên sinh, mời ngài dùng bữa. Nếu có gì không hài lòng, xin hãy nói với tôi, sau này tôi sẽ cải thiện.”
Bùi Nam Thạch vẫn ậm ừ vô cảm, ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu động đũa.
Ăn được hai miếng, Bùi Nam Thạch không khỏi thở dài, đứa ngốc này thoạt nhìn trông yếu đuối vô dụng, nhưng đồ ăn nấu cũng khá ngon. Đương nhiên đó chỉ là trong lòng suy nghĩ, trên mặt vẫn không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Hạ Nguyên đứng ở xa cẩn thận quan sát, sợ Bùi tiên sinh không hài lòng với trù nghệ của cậu sẽ sa thải cậu, dù sao thì trước đó cũng đã có trường hợp như vậy rồi.
Nhưng vẻ mặt của Bùi tiên sinh vẫn cứ vô cảm, cậu thực sự không thể nhìn ra hắn hài lòng hay bất mãn, muốn hỏi nhưng không dám vì dì Lâm đã dặn Bùi tiên sinh không thích người khác làm phiền lúc ngài ấy đang ăn cơm nên cậu chỉ dám tránh ra xa kiên nhẫn quan sát.
Ánh mắt của Bùi Nam Thạch tuy đặt trên bàn ăn nhưng vẫn không ngừng liếc nhìn người đứng đằng kia.
Đĩ nhỏ này lại nhìn trộm hắn. Chẳng lẽ thằng nhóc cố ý tới đây để dụ dỗ hắn sao, chứ ai đời đàn ông con trai lại chịu làm bảo mẫu. Hừ, nhìn thì có vẻ ngu ngốc đần độn mà mơ rõ đẹp.
Bùi Nam Thạch ăn xong không nói lời nào lại trở về thư phòng trên lầu làm việc, Hạ Nguyên bưng đồ thừa vào bếp, đang định đổ thì nghe tiếng bụng mình biểu tình.
Cậu một tay sờ bụng, tay kia cầm thức ăn thừa, sau đó lặng lẽ đặt đĩa xuống.
Mãi lo sợ làm phật ý Bùi tiên sinh đến mức quên mất mình vẫn chưa ăn gì. Dì Lâm nói rằng Bùi tiên sinh không thích người giúp việc ăn bữa tối giống mình nên dì thường tự chuẩn bị đồ ăn riêng. Nhưng tình hình hiện tại rõ ràng là cậu đã quên chuẩn bị phần ăn của mình rồi.
Hạ Nguyên nhìn số đồ ăn còn sót lại, nghĩ thầm nếu đổ đi thì thật lãng phí.
Cậu lặng lẽ nhìn lên. Chắc giờ Bùi tiên sinh đang tập trung làm việc không xuống nữa đâu, lén lút ăn chút cơm thừa cũng không thành vấn đề nhỉ? Tiết kiệm được một chút cũng tốt mà.
Thế là cậu tự phục vụ cho mình một bát cơm đầy, ôm tâm trạng may mắn mà dùng bữa.
Đang làm việc, Bùi Nam Thạch theo thói quen đưa tay đi lấy tách cà phê, nhưng bên trong trống không, sau đó nhớ ra mình chưa pha cà phê, liền xuống lầu định bảo đồ ngốc kia pha. Nhưng xuống rồi chẳng thấy ai trong phòng khách, chỉ thấy đèn trong phòng bếp vẫn còn sáng.
Có máy rửa chén mà làm gì dọn dẹp lâu như vậy?
Hắn nghi ngờ bước đến cửa, chỉ thấy đồ ngốc kia đang vô cùng thích thú ăn đồ thừa của mình.
Bùi Nam Thạch:!!!
Cậu ta đang làm gì vậy?! Tại sao lại ăn đồ thừa của mình?!
Không lẽ Dì Lâm đã chưa nói cậu ta không được phép làm vậy?!
Mẹ kiếp, đĩ nhỏ này chẳng xem trọng bản thân chút nào, ăn đồ thừa của hắn mà cũng vui vẻ đến vậy, đúng là đồ không biết xấu hổ!
Bùi Nam Thạch cảm thấy tức giận, nghĩ rằng mình không thể giữ người lại, không thì sau này ai biết nó còn gây ra chuyện gì nữa.
Hắn trốn trong bóng tối, vẻ mặt thâm trầm nhìn chàng trai trẻ đang vui vẻ, khi nhìn thấy cậu thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn đỏ mềm như thạch liếm đũa, Bùi Nam Thời đột nhiên cảm thấy có một dòng nhiệt chạy ào xuống bụng dưới.
Hắn chửi thầm trong lòng: Đệt, lẳng lơ vãi!
Hắn nheo mắt, quay người trở lại tầng hai với cơn tức giận kỳ lạ.
Hạ Nguyên đang ăn: Huhu ngon quá, đồ ăn tôi nấu ngon quá!