Bên ngoài ký túc xá dành cho đệ tử nam, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tống Kỳ, nhất là Lục Tiểu Minh, hắn rất muốn nhìn xem Tống Kỳ lại rước họa gì vào thân.
“Tống sư huynh, vừa rồi Tống sư muội và Bạch sư tỷ so tài một phen, nàng…”
Tống Kỳ vốn dĩ không định nói gì, cô chỉ đơn giản muốn đến đây tìm hiểu tình hình một chút, dù sao trong thế giới này, cô chỉ có một người thân duy nhất là Tống Thiên Tinh.
Cô kinh ngạc nhận ra bản thân nhanh như vậy đã tiếp nhận sự thật mình đã chui vào sách, Tống Kỳ lại nhìn về phía Mạnh Điềm ở một bên, cô nàng này…
“Ngươi lắm miệng cái gì?”
“Muội muội, Mạnh sư muội chỉ là…”
Tống Thiên Tinh còn chưa nói xong, Tống Kỳ đã đánh gãy lời hắn: “Được rồi được rồi, ngay cả ngươi cũng không nhìn ra bản chất trà xanh của nàng.”
Mạnh Điềm vẫn luôn không thích Bạch Lạc Âm, cho rằng Bạch Lạc Âm cũng thích Tống Thiên Tinh, cho nên thường xuyên ở bên tai Tống Kỳ nói xấu Bạch Lạc Âm, nếu nói không sai, luận võ lần này cũng đo Mạnh Điềm đầu têu mà ra.
Chỉ cần Tống Kỳ bị thương, Tống Thiên Tinh sẽ tức giận, đương nhiên sẽ không cho Bạch Lạc Âm sắc mặt tốt, bản thân mặc dù chỉ là công cụ hình người, nhưng trước mặt là trà xanh chính hiệu.
Nên biết rằng Bạch Lạc Âm trong truyện là một nữ phụ nghiêm túc tập trung xây dựng sự nghiệp, Tống Kỳ rất yêu thích nàng.
“Xanh, trà xanh gì cơ?”
Tống Thiên Tinh nhất thời không hiểu Tống Kỳ đang nói cái gì, Tống Kỳ lại chỉ vẫy vẫy tay không giải thích, hỏi: “Hiện tại đang là tháng mấy năm bao nhiêu, khi nào thì tới Đại hội anh hùng thiếu niên?”.
Truyện Đoản Văn
Tống Kỳ chỉ muốn biết cái này, cô không muốn nói chuyện với Mạnh Điềm cho nên không hỏi nàng ta, cô trời sinh không chung sống nổi với trà xanh, chỉ nhìn đã thấy phiền, nếu không phải vì không biết đường, cô cũng sẽ không đi theo Mạnh Điềm.
“Ờ…!Muội muội ngươi bị sao thế? Hôm nay là mùng bảy tháng chín, cuối tháng chính là Đại hội anh hùng thiếu niên.”
Đại hội anh hùng thiếu niên là một sự kiện lớn trong “Thiên Tinh”, nam chính lần đầu tham gia Đại hội anh hùng thiếu niên liền làm quen nữ chính, còn cùng Ôn Vãn Tịch kết thù, đây chính là khởi nguồn của mọi chuyện sau này!
“Ấy! Tống sư muội của chúng ta chẳng lẽ muốn tham gia Đại hội anh hùng thiếu niên sao?”
Lục Tiểu Minh trêu chọc cô, lại nói tiếp: “Lại nói ngươi đã thành thạo Khinh Chu Quá Vạn Sơn rồi đi?”
Là bà trùm cãi lộn, cô có thể thua võ công, nhưng võ mồm tuyệt không thể thua.
“Nói vậy là ngươi được tham gia sao, ngươi trở thành đệ tử hạng A khi nào thế?”
Lời vừa nói ra, đệ tử ở đó liền cười nhạo Lục Tiểu Minh hạng B một trận, mọi người đều có quan hệ tốt, biến hắn sẽ không tức giận, có thể thấy được Tống Kỳ tức giận đến mức Lục Tiểu Minh không nói được một chữ, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Không thể nói như vậy…”
Lục Tiểu Minh muốn phản bác, Tống Kỳ lại nhanh hơn hắn một bước nói: “Không thể nói như vậy, nửa tháng nữa là thi khảo hạch, nói không chừng ngươi sẽ rớt xuống hạng C!”
Bị nói như vậy, Lục Tiểu Minh càng xấu hổ, hắn không có đam mê với võ thuật, ngày thường chỉ thích đi nghe ngóng chuyện nọ chuyện kia, sau đó đem kể với mọi người, mọi người ai cũng gọi hắn là người thuyết thư* của Thần Kiếm môn.
Gần đây luôn bỏ bê luyện võ, nếu rớt xuống hạng C cũng không phải không có khả năng.
“Ai, thôi thôi, luôn không nói lại ngươi.”
Lục Tiểu Minh tính khí tốt, chưa bao giờ nổi giận với ai, mà hắn cũng không hiếu thắng, ban đầu có thể hơi hăng máu một chút, nhưng mà nghĩ lại, Tống Kỳ nói chuyện luôn như vậy, hắn cùng cô đấu võ mồm hai năm, sớm đã quen thuộc.
“Muội muội, suy cho cùng Tiểu Minh vẫn là sư huynh của ngươi, ngươi phải tôn trọng cậu ấy.”
Lần này Tống Thiên Tinh mới có cơ hội chen vào, nhưng Tống Kỳ chỉ nhún vai, không cảm thấy bản thân làm gì sai, đây là phương thức ở chung giữa Tống Kỳ và Lục Tiểu Minh trong truyện, như vậy hai năm, đã sớm luyện thành một trái tim sắt đá, đổi lại là người ngoài, Tống Kỳ không dễ gì trêu chọc họ như vậy.
“Vậy ngươi có bị thương không?”
Chủ đề cuối cùng cũng bị mang về, Tống Thiên Tinh lo lắng quan sát Tống Kỳ, sợ nàng bị thương, nhưng Tống Kỳ lắc đầu như trống bỏi nói: “Không có chuyện gì cả, Bạch sư tỷ là người tốt, còn chỉ dạy ta mấy chiêu nữa!”
Đương nhiên, đây là Tống Kỳ đang xạo sự, Bạch Lạc Âm một mặt băng lãnh nửa chữ cũng không hợp với lời này của Tống Kỳ, chỉ dạy là chuyện không đời nào xảy ra, không đánh cho cô tàn phế đã là không tệ.
“Ừm, vậy là tốt rồi.”
Trong truyện Tống Thiên Tinh mười phần tin tưởng Tống Kỳ, cái gì cũng thuận theo Tống Kỳ, sự yêu chiều như thế làm Tống Kỳ thời khắc này cảm thấy buồn bực.
Cho dù quan hệ tốt cỡ nào, cũng không thể tin tưởng vô điều kiện được, huống chi Tống Kỳ trong truyện còn là kẻ gây sự đúng nghĩa, người bình thường không phải đã sớm bóp ch3t đứa em gái vầy rồi sao?
Tống Kỳ và Tống Thiên Tinh hàn huyên vài câu, đều nói về chuyện tập võ thường ngày, cũng may Tống Kỳ đọc sách rất nghiêm túc, vẫn nhớ được một ít tên chiêu thức cùng cách thức áp dụng, không đến mức nói gì cũng không đáp được.
Tống Kỳ nhớ rõ trong sách viết, ký túc xá dành cho đệ tử nam ở phía tây của núi sau Thần Kiếm môn, còn ký túc xá của đệ tử nữ ở phía đông, nếu muốn đi từ ký túc xá nam sang ký túc xã nữ thì chỉ có một con đường duy nhất, nguyên do vì để thuận tiện cho việc canh gác, cũng như tránh cho nam nữ làm chuyện xằng bậy.
Mạnh Điềm vẫn luôn ở một bên không nói lời nào, mặt mày nhìn rất đáng thương, Tống Kỳ vừa nhìn đã thấy phiền, nhưng nếu giờ còn nói chuyện không lễ phép với nàng ta, sợ rằng sẽ xé mất bản mặt của người này.
“Mạnh sư tỷ, hôm nay cảm ơn ngươi, nhưng ta có chút chuyện phải về ký túc xá, nên ta xin gửi lời cảm tạ vào ngày khác.”
Tống Kỳ nói vô cùng chân thành, thái độ chuyển đổi nhanh chóng đến Tống Thiên Tinh cũng có chút kinh ngạc, Mạnh Điềm ở một bên quên mất phải giả bộ đáng thương.
Chỉ có ma pháp có thể đánh bại ma pháp, đối mặt với thể loại trà xanh như Mạnh Điềm, cô đương nhiên không thể trực diện đối đầu với nàng ta.
“Đúng rồi, trà xanh có nghĩa là ngươi rất xinh đẹp, đây là từ địa phương của quê hương ta!”
Cuối cùng, Tống Kỳ vẫn tiếp tục chế nhạo Mạnh Điềm, Tống Thiên Tinh ở một bên sửng sốt, sao hắn chưa từng nghe qua từ địa phương này?
“Vậy, vậy thì cảm ơn sư muội quá khen.”
Mạnh Điềm cảm thấy Tống Kỳ có chút kì quái, nhưng lại không nói được có điểm nào kì quái, mà nàng mơ hồ cảm nhận được một chút thù địch, là ảo giác sao?
Sau khi Tống Kỳ tạm biệt hai người, cô lập tức đi về hướng ký túc xá nữ, cô nhớ rõ Tống Kỳ ở phòng 03 cấp B.
Tống Kỳ đi vào ký túc xá nữ, đi vài vòng mới tìm được phòng của mình, một phòng bốn người, bốn người ngủ bốn góc, mỗi giường lấy một trong bốn chữ “Thiên, Địa, Huyền, Hoàng” mà định vị, Tống Kỳ là giường ở vị trí “Thiên”.
Hiện giờ là giữa trưa, không có ai trong phòng, có lẽ đều đã đến nhà ăn.
Cô bước lên giường ở vị trí “Thiên” nằm xuống, cả người lại bắt đầu hoảng hốt, thực sự không rõ tại sao bản thân lại ở chỗ này, cũng không rõ nên sống tiếp như thế nào.
Ting—!
Đột nhiên, trên đỉnh đầu Tống Kỳ vang lên một tiếng “ting”, dọa đến nỗi cô lập tức ngồi phắt dậy, ngẩng đầu lên nhìn, nhưng không nhìn thấy thứ gì cả.
Nghe lầm sao? Không, không đúng, âm thanh này rất quen thuộc…!Đúng, là tiếng “ting” trước khi bản thân rơi vào hôn mê.
[Xin chào Tống Kỳ, tôi là Hồ Đồ số 2, rất vui được phục vụ cô.]
Âm thanh máy móc từ hệ thống truyền đến, lần này cực kỳ rõ ràng, Tống Kỳ sợ tới mức ngã lật mông xuống giường, một đôi mắt xinh đẹp không ngừng đánh giá chung quanh căn phòng, nhưng không tìm thấy ai.
“Mày là người hay ma?”
Tống Kỳ sợ ma, trước đây từng đọc tiểu thuyết kinh dị, sợ đến mức cả đêm không ngủ được.
[Hả? Tôi không phải là người cũng không phải là ma, tôi là hệ thống, Hồ Đồ số 2.]
Hệ thống? Hệ thống?
Tống Kỳ mặt mày nhăn nhó, cảm thấy tai của mình xảy ra vấn đề, ở trong thế giới cổ đại, còn có thứ như là hệ thống? Lẽ nào sau khi xuyên không bản thân còn mắc thêm bệnh hoang tưởng?
[Thật có lỗi, đưa cô xuyên vào thế giới này đã tiêu hao hết năng lượng của tôi, vừa đi sạc pin, bây giờ mới khởi động máy.]
Tống Kỳ: “…”
Hóa ra hiệu suất pin của mày còn không được tốt lắm? Tống Kỳ đang nghĩ, liệu hiệu suất của nó có giống một thương hiệu điện thoại, đột nhiên phát nổ không? Hệ thống sẽ như thế nào khi phát nổ?
“Mày đưa tao xuyên vào thế giới này làm gì?”
Tống Kỳ nổi giận, cô còn trẻ, cuộc sống và sự nghiệp đều chỉ vừa bắt đầu, mặc dù có nhiều chuyện không như ý, nhưng cô vẫn tràn trề hi vọng bước tiếp tương lai.
[Chúng tôi là Cục hệ thống tiểu thuyết, theo tính toán của cơ sở dữ liệu, thấy cô không còn sống lâu nữa, liền phái tôi đi đón cô.
Sau khi kết nối dữ liệu trong não của cô, thấy cô có tình cảm sâu sắc với thế giới “Thiên Tinh”, cho nên liền đưa cô xuyên vào, nếu cô có thể hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ không chết.]
Hoàn thành nhiệm vụ?
Vãi cớt? Tình tiết chỉ có trong truyện Tấn Giang thế mà lại có thể xảy ra trên người cô?
“Trái lại mày nói một chút xem tao phải hoàn thành nhiệm vụ gì?”
Tống Kỳ cảm thấy bản thân đọc rất nhiều sách, đã đọc qua hết những thế giới kỳ quái trong kia, rất nhanh tiếp nhận nhiều thứ, bao gồm cả tên của thứ này…!cái gì nhỉ? Hệ thống gì ấy?
[Nhiệm vụ của cô là thay đổi kết cục cái chết của nhân vật phản diện, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể trở lại thế giới thực!]
Sau khi Hồ Đồ nói xong, Tống Kỳ ngẩn người một hồi, dưới lòng bàn chân bốc lên một luồng nhiệt, khiến cả người cô nóng bừng.
Cô thực sự có cơ hội thay đổi kết cục của hắc nguyệt quang? Thật hay giả?
“Chờ một chút, mày nói phải thay đổi kết cục của hắc nguyệt quang nhà tao?”
Tống Kỳ sợ bản thân nghe nhầm, lập tức xác nhận lại lần nữa, mà cô cũng nhanh chóng nhận được xác nhận từ Hồ Đồ.
[Đúng.]
Tống Kỳ nghĩ nghĩ, trong lòng chợt vui mừng, chỉ cần cô có thể thay đổi kết cục cái chết của Ôn Vãn Tịch, cô…!Chờ đã, cô phải thay đổi như thế nào, võ công của bản thân không cao cường, đầu óc cũng không tốt bằng Tống Thiên Tinh, chẳng lẽ dùng miệng để chuyển vận sao?
Lại nói đến, Ôn Vãn Tịch đã hắc hóa, nàng ấy giết sư phụ của mình và tàn sát không ít người bên trong Vũ thành, hiện tại nhiều chính phái trong giới giang hồ đang khịt mũi coi thường hành vi của nàng.
“Nhưng nàng ấy đã hắc hóa rồi!”
Hồ Đồ không lập tức trả lời, một lúc lâu sau nó mới mở miệng: [Thôi rồi, tôi điều chỉnh sai thời gian, truyền cô đến thời điểm hiện tại rồi.]
Tống Kỳ nở một nụ cười như chết lặng, hỏi: “Mày nói mày tên gì?”
[Hồ Đồ số hai.]
Tống Kỳ suýt nữa đã khóc, nhưng may mà cô kiềm lại được, dùng sức kiềm nén cơn tức giận: “Mệt quá, đi chết đi.”
Người ta xuyên không có hệ thống, cũng là một dạng bật hack, nhưng nhìn vào hệ thống của chính mình, Tống Kỳ cảm thấy mình chưa kịp xuất sư đã ngủm.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng cười nói rôm rả càng ngày càng gần, sau khi các cô gái mở cửa, nhìn thấy Tống Kỳ hai mắt vô hồn ngồi co quắp trên đất, ba người lập tức vội vàng chạy tới đỡ cô dậy, một cô gái hơi mũm mĩm trong đó lên tiếng hỏi: “Tống sư tỷ, ngươi sao vậy, sao lại ngồi dưới đất?”
“Nhân lúc còn sớm cảm nhận một chút mùi đất, không chừng rất nhanh có thể xuống dưới đó sống rồi.”
“Hả?”
Ba người đều khó hiểu, Tống Kỳ lại buồn bã cười, bị Hồ Đồ chọc tức đến cười, hiện tại cô văn không giỏi võ cũng không xong, làm sao có thể tiếp cận vị cao thủ số một thiên hạ kia?
Không, để gặp nàng ấy, nhất định phải đến Đại hội anh hùng thiếu niên, nơi nàng ấy và nhân vật chính gặp nhau lần đầu tiên.
Mặc dù khi gặp nàng ấy không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng chỉ cần làm được bước đầu, cô sẽ có cơ hội.
Theo quy củ của Thần Kiếm môn, chỉ có năm đệ tử đứng đầu trong bảng sát hạch đệ tử mới có thể tham gia Đại hội anh hùng thiếu niên, nhưng thực lực hiện tại của nàng là đệ tử hạng B…
Hiện tại quyết tâm phấn đấu đã muộn chưa?
– —————–
Chú thích:
Người thuyết thư: người kể chuyện.