Vào lúc Tống Kỳ thực sự không chịu nổi loại “khí độc” này và đang định rời đi thì phát hiện Đại trưởng lão cũng đang lao về phía này.
Cô lập tức trốn vào trong góc đợi đến khi Đại trưởng lão bước vào, Tống Kỳ lại giống như vừa rồi nhẹ nhàng trèo lên mái ngói để liếc mắt nhìn Đại trưởng lão một cái.
Tống Kỳ thực sự không hiểu vì sao mình lại rơi vào tình cảnh phải nhìn trộm người khác đi vệ sinh.
Đại trưởng lão có vết sẹo ở chân nhưng cũng không có hình xăm Phi Ưng.
Trước khi Đại trưởng lão sắp c ởi qu@n lót xuống, Tống Kỳ lập tức lật người đi xuống, cũng như bỏ chạy khỏi đó.
Tống Kỳ: [Tụi mày làm ơn làm phước về sau đừng có giao cho tao những nhiệm vụ hiếm lạ này nữa, thực sự là không thể nào chịu nổi.]
Người khác mang theo hệ thống xuyên sách, nhiệm vụ đều là để lấy được đủ loại thiên tài địa bảo* hoặc bí tịch võ công, mà nhiệm vụ của cô lại là đào đất, nhìn trộm chân người ta, còn có lai lịch của ngọc bội kia…!
Hiếm lạ thì thôi đi, ngay cả phần thưởng cũng ít ỏi, cũng không biết loại cuộc sống này khi nào mới kết thúc.
Hồ Đồ: [Đoán chừng sau khi rời khỏi Thần Kiếm môn đi du hành, nhiệm vụ sẽ trở nên nghiêm túc hơn thôi.]
Tống Kỳ: [Nhiệm vụ nghiêm túc? Lẽ nào nhiệm vụ hiện tại là để gây cười?]
Hồ Đồ: [Cô nghĩ nhiều rồi, bọn tôi là hệ thống nghiêm túc!]
Tống Kỳ: […Tao tin mày cái quờn què!]
Mắng chửi thì mắng chửi, Tống Kỳ vẫn đang hoàn thành nhiệm vụ một cách nghiêm túc.
Bây giờ ngoại trừ Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão vẫn chưa bị dò xét, trong số những người đã biết cũng chỉ có Dụ Minh Thuận là người có hình xăm Phi Ưng.
Khi Tống Kỳ trở lại giảng đường, mặc dù mặt mày điềm nhiên như không có việc gì, nhưng câu hỏi của Bạch Lạc Âm vẫn khiến cô đột nhiên toát mồ hôi lạnh một trận.
“Ngươi đã đi đâu?”
“Đi vệ sinh thôi, như thế nào rồi?”
Tống Kỳ trả lời như một lẽ đương nhiên với vẻ mặt vô hại, nhưng đôi lông mày lá liễu của Bạch Lạc Âm từ đầu đến cuối vẫn khẽ cau lại, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào Tống Kỳ chằm chằm.
“Ngươi làm gì đấy?”
Tống Kỳ có chút hối hận, đáng lẽ cô không nên ngồi chung với Bạch Lạc Âm khi cô đến giảng đường ban nãy, nhưng Đoạn Thanh Y và Tống Thiên Tinh lại không có ở đây, đệ tử cấp A mà cô tương đối quen biết cũng chỉ có Bạch Lạc Âm.
Trước kia khi còn học đại học cô đều ngồi chung với bạn bè, khi đến nơi này, theo thói quen bèn ngồi vào bên cạnh Bạch Lạc Âm.
“Có phải ngươi đã động tay động chân gì hay không?”
Tê dại rồi, trực giác của người phụ nữ này thực sự rất đáng sợ.
Nếu Ôn Vãn Tịch là người phụ nữ mà Tống Kỳ cho là đáng sợ nhất, như vậy Bạch Lạc Âm chắc chắn là người thứ hai!
Mặc dù người phụ nữ này không nói nhiều, nhưng đầu óc tinh tế, hơn nữa năng lực quan sát rất mạnh mẽ, luôn có thể nhìn thấu tâm tư của cô.
“Động tay động chân gì cơ?”
Tống Kỳ chưa bao giờ nghĩ đến, một tác giả bị cuộc đời vùi dập như mình, giờ đây cũng làm diễn viên, cần tới kỹ năng diễn xuất.
Bạch Lạc Âm không trả lời, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài, nói: “Không có gì, ta nghĩ nhiều rồi.”
Tống Kỳ suýt chút nữa là thở phào một hơi, may mắn thay kỹ năng diễn xuất của bản thân vẫn qua ải được.
Không lâu sau, Ngũ trưởng lão đã trở lại, nhưng không nói mấy câu lại đi nhà vệ sinh lần nữa, Đại trưởng lão cũng như vậy, cuối cùng Đại trưởng lão cho mọi người giải tán, nói là không khỏe trong người, để cho bọn họ hoạt động tự do.
Tống Kỳ trông thấy mặt mày Ngũ trưởng lão và Đại trưởng lão đều biến thành trắng bệch thì cảm thấy buồn cười, mặc dù là vì nhiệm vụ, nhưng ngày thường Tống Kỳ cũng chịu không ít những cái nhìn xem thường của bọn họ, lần này cũng coi như là trả thù.
Đến chạng vạng tối, Tống Kỳ lại đi gặp Trình Doanh, vừa biểu diễn Tửu Tiên Thất Thức xong, Tống Kỳ lại tu luyện Túy Tâm Quyết, có bất kì chỗ nghi hoặc nào là kịp thời thỉnh giáo Trình Doanh, tiến nhập cảnh giới rất nhanh.
Đợi Tống Kỳ vận chuyển một vòng Châu Thiên xong, Trình Doanh đã gần như say khướt, dựa vào trên cây, nửa tỉnh nửa say, híp mắt.
“Này, sư phụ, ngươi biết được bao nhiêu về Huyết Liên giáo?”
Tống Kỳ vẫn rất tò mò về Huyết Liên giáo, mô tả cụ thể về Huyết Liên giáo trong sách không tính là nhiều, là một tổ chức nửa sát thủ.
Vì sao lại nói là một nửa, bởi vì ngoài việc là một tổ chức sát thủ, nó còn là một môn phái giang hồ có liên hệ với Thần Bộ môn của triều đình.
Thần Bộ môn vẫn luôn giúp triều đình chống lại các thế lực giang hồ, ngăn chặn các thế lực giang hồ trở nên lớn mạnh hơn, bây giờ Vũ thành là mục tiêu lớn nhất của bọn họ.
Bọn họ vẫn luôn yêu cầu Huyết Liên giáo thu thập tin tức về Vũ thành, đáng tiếc Vũ thành làm việc từ đầu đến cuối không có quậy ra vụ lớn nào, ngay cả Huyết Liên giáo cũng không moi ra được quá nhiều tin tức.
“Chẳng phải ngươi không thèm để ý đến những chuyện giang hồ này sao, vì sao bây giờ lại đột nhiên quan tâm như vậy?”
Trình Doanh hiểu rất rõ Tống Kỳ, người này ngày thường hi hi ha ha cẩu thả tùy tiện, nhưng bản chất lại rất lạnh nhạt, không quan tâm chút nào đến hết thảy chuyện xảy ra trong giang hồ, chỉ khi có chuyện liên quan đến Tống Thiên Tinh và bằng hữu thì mới có hứng thú muốn biết đầu đuôi câu chuyện.
“Chỉ là muốn biết một chút.”
Tống Kỳ ngồi vào bên cạnh Trình Doanh, chờ Trình Doanh mở miệng.
Sau khi Trình Doanh nhấp một ngụm rượu, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Giáo chủ Huyết Liên giáo là Tưởng Thưởng, là một người vì lợi ích mà không từ một thủ đoạn nào.
Tả hộ pháp Lam Nguyệt tu luyện Vô Tâm Quyết, vô tình vô ái, trái lại Hữu hộ pháp Cố Khinh Phong lại là một người đa tình.”
Trình Doanh hơi cau mày: “Nếu là thật, võ công của Tưởng Thưởng có lẽ không thua kém gì Ôn Vãn Tịch, hơn nữa bên trong Huyết Liên giáo còn có một vị Thánh nữ, vô cùng thần bí, nghe đâu là con gái ruột của Tưởng Thưởng.”
“Thánh nữ?”
Cái này thật đúng là chưa nghe qua bao giờ, Tống Kỳ tự cho là mình có đôi mắt của Thượng đế, nhưng những gì cô nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, thậm chí cô còn không biết Huyết Liên giáo có một vị Thánh nữ.
“Mấy năm nay ta luôn chú ý động tĩnh của Huyết Liên giáo, vị Thánh nữ này hình như mới xuất hiện năm năm trước, nghe đâu là con gái ruột của Tưởng Thưởng, còn nhận được tất cả sự tinh túy do Tưởng Thưởng truyền lại, chỉ có điều không có ai từng nhìn thấy nàng, cũng không biết liệu có một người thực sự như vậy hay không.”
Tống Kỳ ghi nhớ vị được gọi là Thánh nữ này lại, sau đó lại hỏi chuyện liên quan tới Cố Khinh Phong: “Vậy Cố Khinh Phong đến cùng là người như thế nào? Hôm đó trên đường trở về, có trò chuyện riêng với hắn đôi câu.”
Nghe thấy Cố Khinh Phong với Tống Kỳ từng nói chuyện riêng với nhau, Trình Doanh lập tức nhìn về phía Tống Kỳ: “Không bị thương chứ?”
“Không có, nếu như hắn thực sự muốn động thủ với ta, ta đã sớm chạy trốn rồi, hắn muốn bắt được ta cũng không dễ dàng.”
Trình Doanh liếc Tống Kỳ trắng mắt: “Ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại, nếu như Cố Khinh Phong dốc toàn lực để bắt ngươi hoặc giết ngươi, ngươi có làm thế nào cũng không trốn thoát được.”
“Cố Khinh Phong người này, chưa bao giờ dốc toàn lực khi động thủ, thứ nhất là hắn cảm thấy đối thủ không xứng, thứ hai là ta cho rằng hắn có một chút lòng nhân từ, không muốn đuổi cùng giết tận.”
Cố Khinh Phong trong sách, quả thực là một sự tồn tại mâu thuẫn.
Hắn muốn chấp hành nhiệm vụ đi giết người của Huyết Liên giáo, nhưng có đôi khi lại không muốn giết người, chỉ cần hắn không muốn làm thì nhiệm vụ xem như thất bại cũng không sao, là một người rất tùy ý.
“Là một người quái gở.”
Trình Doanh không biết nhiều lắm, nhưng Cố Khinh Phong và Huyết Liên giáo luôn có một chút lạc điệu với nhau như vậy, hắn giống một hiệp khách tự do không bị ràng buộc hơn, nhưng hắn lại không thực sự được tự do không bị ràng buộc đến thế.
“Lam Nguyệt thì sao?”
Nếu Tống Kỳ không hiểu sai, Cố Khinh Khong có lẽ là thích Lam Nguyệt, nhưng thái độ của Lam Nguyệt rất thờ ơ, ngoảnh mặt làm ngơ trước sự yêu thích của Cố Khinh Phong.
“Lam Nguyệt người này, cũng không thể gọi là một người hoàn chỉnh đi!”
“Không phải chứ, hắn là hoạn quan sao?”
“…Hoàn chỉnh của ta không phải là ý này, ý ta là sau khi hắn tu luyện Vô Tâm Quyết thì trở nên vô tình vô ái.
Nếu một người trở nên vô tình vô ái, làm sao có thể gọi là hoàn chỉnh.”
Tống Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng Lam Nguyệt là một tên đàn ông không hoàn chỉnh.
“Nghe nói Lam Nguyệt từng là người của Thần Bộ môn, bởi vì thủ đoạn hành sự quá mức tàn nhẫn, nên mới bị trục xuất.”
Trái lại là Tống Kỳ biết chuyện này, trong sách chỉ tóm lược sơ qua, nhưng Tống Kỳ vẫn có ấn tượng, dù sao thì Thần Bộ môn cũng là một chướng ngại vật trên con đường cứu vớt Ôn Vãn Tịch của cô.
Thần Bộ môn muốn đối phó và đàn áp sự phát triển của Vũ thành, ngoài việc liên hợp với Huyết Liên giáo, bọn họ còn tìm các môn phái giang hồ khác, lúc đầu đám người kia không đáp ứng, nhưng sau khi có chung một kẻ thù, bọn họ đã liên thủ với nhau.
Chỉ có thể nói, trên đời này làm gì có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.
“Vậy thì mục đích thành lập giáo phái của bọn họ là gì?”
Lẽ nào đơn thuần chỉ vì đồng tiền và lợi ích?
“Hiện tại nhìn bề ngoài có vẻ như cũng chỉ có lợi ích, nhưng Huyết Liên giáo đã có liên hệ với triều đình từ khi mới thành lập, chuyện này thì rất đáng nghi.”
“Sư phụ hoài nghi bọn họ là người của triều đình?”
“Không phải là không có khả năng, thế sự đều chú trọng sự cân bằng, triều đình không thể dẹp bỏ được giang hồ, nhưng sự tồn tại của giang hồ vẫn luôn là nỗi lo lắng âm thầm của triều đình, nếu người của triều đình có thể khống chế toàn bộ võ lâm, vậy thì Hoàng đế mới có thể yên lòng.”
Sau khi Trình Doanh nói xong, Tống Kỳ cau mày thật chặt, đây dường như là một điểm mù không được đề cập đến trong sách, giống như mở ra một cánh cửa lớn dẫn đến một thế giới mới, có phần phức tạp, phức tạp đến mức thậm chí cô không muốn chạm vào.
Ở giữa và giai đoạn sau của câu chuyện, Huyết Liên giáo ngấm ngầm có nhiều cuộc đối đầu lớn nhỏ với Vũ thành, nhưng đều kết thúc bằng sự thất bại của Huyết Liên giáo.
Sau đó, Tưởng Thưởng bị Ôn Vãn Tịch võ công tuyệt đỉnh chặt đầu, Huyết Liên giáo liền suy tàn từ đấy.
Như vậy Ôn Vãn Tịch có biết lai lịch của Huyết Liên giáo không?
Nếu Huyết Liên giáo có liên quan đến triều đình, như vậy sau khi Ôn Vãn Tịch giết Tưởng Thưởng, cho dù Tống Thiên Tinh buông tha Ôn Vãn Tịch, triều đình cũng sẽ không buông tha Vũ thành.
Sự tình…!dường như càng ngày càng trở nên phức tạp hơn.
“Ngươi với Cố Khinh Phong trò chuyện về cái gì thế?”
Trình Doanh đưa chủ đề trở lại, đây là điều Trình Doanh quan tâm hơn cả.
Trong mắt hắn, thiên phú của Tống Kỳ quả thực rất cao, nhưng giang hồ hiểm ác đáng sợ, cô lại trẻ người non dạ, chỉ sợ bị lừa vào trong một ván cờ mà không hay biết.
“Một cuộc trò chuyện khó xử, hắn chỉ nói ta thú vị hơn ca của ta gì gì đó, sau đó nói nếu như có thể, muốn kết giao bằng hữu với ta.”
Trình Doanh nghe xong, không tỏ rõ ý kiến, nói: “Có phải là thực sự muốn kết giao bằng hữu với ngươi hay không còn chưa biết được, nhưng bị Huyết Liên giáo để mắt đến, ngươi vẫn phải cẩn thận một chút.”
“Ừm, ta sẽ cẩn thận.”
Sau khi Tống Kỳ đáp ứng, Trình Doanh lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo: “Nội Nguyên Đan của ngươi.”
Tống Kỳ nhận lấy, cười nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ quỵt nợ chứ.”
Trình Doanh có bao nhiêu vô lại Tống Kỳ biết rất rõ, trái lại cô không ngờ lần này Trình Doanh lại sảng khoái như vậy, Nội Nguyên Đan này cho dù có ra giá cũng không có người bán, cứ vậy mà đem ra đổi rượu với cô.
“Ta cất giấu kỹ thứ này nhiều năm, nhưng đối với ta mà nói cũng không còn bao nhiêu công dụng, dùng để đổi rượu ngon không có trên thị trường, vừa khéo.”
Trình Doanh yêu rượu như sinh mệnh, dùng viên Nội Nguyên Đan người trong giang hồ nằm mơ cũng muốn này để đổi rượu quả thực là chuyện hắn có thể làm được.
“Giúp ta hộ pháp đi, ta sẽ nuốt nó ngay.”
Tống Kỳ không định cứ như vậy mà mang Nội Nguyên Đan về, nếu bị phát hiện, nhẹ thì sẽ bị truy hỏi không ngừng, nặng thì e rằng sẽ kích động sự tranh giành từ mọi tầng lớp xã hội.
“Ngươi yên tâm vận công đi, có ta ở đây.”
Tống Kỳ mở hộp ra, đem viên thuốc đen ngòm nồng nặc mùi thuốc nuốt vào trong bụng.
Cô khoanh chân ngồi dậy, bắt đầu vận công để tiêu hóa dược lực của Nội Nguyên Đan.
Theo trong sách, sau khi nuốt xuống Nội Nguyên Đan, kinh mạch toàn thân sẽ nóng bỏng vô cùng, cần phải không ngừng sử dụng nội lực để khai thông giải tỏa, cho đến khi toàn bộ dược lực thẩm thấu vào Kỳ Kinh Bát Mạch** mới thôi.
Cho dù dược lực thẩm thấu, cũng không phải trong chốc lát đã có thể tăng thêm ít nhất ba năm nội lực, mà phải mất vài ngày không ngừng điều hòa và tu luyện mới có thể.
Tống Kỳ đang nghĩ, chỉ cần nội lực được tăng thêm, cô sẽ có năng lực tự bảo vệ mình hơn, chỉ cần bảo toàn được mạng sống của mình, vậy thì vận mệnh của Ôn Vãn Tịch chắc chắn sẽ có cơ hội thay đổi.
Cô phải trở nên mạnh hơn!
– —————–
Chú thích:
– Thiên tài địa bảo (天材地宝): là một thuật ngữ thường được dùng trong tiểu thuyết võ hiệp và tu chân, thường dùng để chỉ các loại thực vật hoặc khoáng vật quý hiếm có tác dụng đặc biệt, phần lớn chúng có thể tăng kỹ năng, tăng tuổi thọ, chữa bệnh và nâng cao một số năng lực sau khi sử dụng.
(nguồn: baidu)
– Kỳ Kinh Bát Mạch/Tám Mạch Kỳ Kinh gồm: Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương kiều mạch, Âm kiều mạch, Xung mạch và Đới mạch.
Là tám đường lớn chứa chân khí trong con người.
Các mạch cắt ngang các đường kinh để tăng cường sự liên kết và lưu thông khí huyết.
(nguồn: Wikipedia và các tài liệu bên ngoài).