“Vậy cô còn nhớ người đó trông như thế nào không?”
Thượng Quan Nhược Hoa lúng túng.
Ngoại trừ Lý Cảnh Thiên, cô chưa từng nghiêm túc ghi nhớ dáng vẻ của bất kỳ người đàn ông nào.
“Em chỉ nhớ anh ta nói mình họ Tả, cao chưa đến 1,8 mét, đeo kính, trông nhã nhặn, lịch sự, thật sự giống như bác sĩ. Tuy nhiên, ánh mắt của anh ta luôn khiến em cảm thấy khó chịu. Còn về ngoại hình, em thực sự không thể nhớ được…nhưng nếu gặp lại, chắc chắn em sẽ nhận ra anh ta.”
Trong lòng Lý Cảnh Thiên có chút tính toán. Bác sĩ họ Tả… Có thể tìm cơ hội hỏi Vân Trung Sơn xem sao.
“Chuyện này giao cho tôi, tôi nhất định sẽ điều tra rõ là ai đã hại cô.”
Thượng Quan Nhược Hoa suy nghĩ một chút, cuối cùng khuyên nhủ:
“Anh Cảnh Thiên, có phải anh nghi ngờ cha em không? Không đâu, tuy bình thường ông ấy rất nghiêm khắc với em, cũng không chỉ một lần bày tỏ rắng muốn dùng hôn nhân của em để đổi lấy lợi ích tốt nhất của Thượng Quan gia. Nhưng ông ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy. Anh cũng đừng trách ông ấy, bởi vì thế gia đại tộc, chuyện này cũng là bình thường, em đã sớm chấp nhận số phận rồi…”
Vẻ mặt cô có chút buồn bã.
Trước khi gặp được anh Cảnh Thiên, cô thực sự nghĩ răng mình sẽ sống cả đời như vậy – cả đời sống cùng một người đàn ông không quen biết do gia đình mình sắp đặt.
Nếu may mắn, cô sẽ gặp được một người đàn ông tôn trọng mình, không cầu mong anh ta yêu cô đủ nhiều, chỉ mong anh ta luôn tôn trọng cô.
Nhưng nếu không may mắn… e rằng sẽ giống như hầu hết những phu nhân giàu có khác, dù đã có vợ nhưng chồng vẫn ra ngoài phong lưu. Có những phu nhân giàu có cũng vui chơi hết mình…
Có lẽ cô thậm chí còn không nhận ra rẵng sở dĩ trước đây cô không quan tâm đ ến đàn ông là vì cô đã chứng kiến quá nhiều bi kịch trong cuộc hôn nhân kiểu này nên không ôm nhiều hy vọng.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô đã gặp được anh Cảnh Thiên. Một người thực sự đối xử tốt với cô và người mà cô thực sự thích.
Khi gặp đúng người, sẽ không muốn tạm bợ nữa.
Trước đây, cô chưa bao giờ muốn phản kháng gia đình mình một cách quyết liệt như vậy.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa phá vỡ khoảng không gian riêng tư của hai người.
“Lý Cảnh Thiên! Anh dậy chưa? Nếu dậy rồi thì mau cút ra đây. Đừng hòng có ý đồ làm gì Nhược Hoa. Bây giờ cô ấy là bệnh nhân!”
Lý Cảnh Thiên không nói nên lời.
Hôm qua anh cho rằng người phụ nữ cũng không tôi nhưng hôm nay lại lộ rõ bản chất rồi!
Anh vén chăn lên, cố tình vò rối tóc rồi ra mở cửa!
Hạ Hầu Thanh giật mình, khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Lý Cảnh Thiên, sắc mặt tái mét!
“Anh, anh… rốt cuộc anh đã làm gì Nhược Hoa?!”
Lý Cảnh Thiên cười xấu xa nói: “Có phải là cô nóng lòng muốn tôi làm gì Nhược Hoa không? Nếu không sao ngày nào. cô cũng nhắc bên tai tôi? Mỗi ngày đều tận tình nhắc nhở, nếu tôi không làm gì đó có phải là có lỗi với sự chân thành chỉ điểm của cô không?”
Hạ Hầu Thanh tức giận đến mức mặt đỏ bừng!
“Đồ xấu xa, mới sáng sớm mà anh đã nói nhảm cái gì vậy! Tôi chỉ đến đây để canh chừng anh thôi! Nhược Hoa còn đang bị bệnh, nếu anh dám…”
“Thanh Thanh” Giọng Thượng Quan Nhược Hoa truyền đến.
Hạ Hầu Thanh kinh ngạc nhìn vào phòng, nhìn thấy Thượng Quan Nhược Hoa trước mặt tràn đầy năng lượng, đâu còn yếu ớt như ngày hôm qua?
Cô ấy đẩy Lý Cảnh Thiên ra!
“Tốt quá rồi, Nhược Hoa, cuối cùng thì cậu cũng hồi phục rồi! Tớ vốn tưởng rằng sẽ phải mất vài ngày cậu mới có thể hồi phục, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy!”
Thượng Quan Nhược Hoa cười võ về.
“Tất cả đều là nhờ anh Cảnh Thiên. Anh ấy đã tốn rất nhiều công sức cho tớ.”
Hạ Hầu Thanh khinh thường nhếch môi: “Rõ ràng sức khỏe của cậu tốt, liên quan gì đến anh ta chứ? Đúng rồi, người đàn ông đó…”
Tham gia Group: Phố Truyện – Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website