Vốn tưởng rằng một giây kế tiếp Lý Cảnh Thiên cũng sẽ bị đá khỏi võ đài nhưng không ngờ rằng Lý Cảnh Thiên lại cất tiếng cười nhạo.
“Chậc chậc chậc! Tốc độ này… tôi tình nguyện gọi một tiếng “Người đàn ông nhanh nhất thành phố Bạch”!”
!!!
Tần Cảm thẹn quá hóa giận!
Thanh niên có thể chết nhưng không thể chịu nhục!
Ngay khi anh ta chuẩn bị vọt tới trước mặt Lý Cảnh Thiên thì Lý Cảnh Thiên vốn đang đứng yên không nhúc nhích lại đột nhiên lóe lên rồi biến mất!
Đánh hụt!
Trước khi đánh ra Tần Cảm đã tính toán tốc độ, với cơ thể của Lý Cảnh Thiên, chắc chắn sẽ tạo thành trở ngại nhất định cho anh ta, vừa vặn anh ta có thể mượn lực cản này để dừng lại trên võ đài, đồng thời đánh bay luôn Lý Cảnh Thiên!
Nhưng không ngờ rằng, một giây sau Lý Cảnh Thiên lại tránh ra được!
Tần Cảm không có gì chặn lại, suýt nữa đã bị lực quán tính của chính mình đẩy rơi khỏi võ đài!
Anh ta âm thầm giật mình, dưới chân cố gắng trụ lại, nhanh nhẹn xoay người một cái ở ngay rìa võ đài, mới có thể miễn cưỡng ổn định cơ thể.
Nguy hiểm thật…
Tần Cảm trấn định lại, trên mặt vẫn tỏ ra khinh bỉ, nhưng trong lòng đã để ý đến trận đấu này hơn.
Phản ứng không tệ, năng lực không rõ – đây là phân tích sâu hơn của Tần Cảm đối với Lý Cảnh Thiên.
Ngay sau đó, Tần Cảm liên tiếp đấm ra mấy cái, anh ta cố gắng không chế cự ly, cố gắng để từng đấm đều lún vào thịt. Nhưng trên thực tế, mỗi một đấm đều bị Lý Cảnh Thiên nhanh như chớp xích qua bên một chút để né tránh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khán giả dưới đài càng xem càng mê mẩn.
Vốn tưởng rằng Lý Cảnh Thiên không chịu nổi một giây đồng hồ, nhưng bây giờ đã mười lăm phút trôi qua rồi, hai người say sưa chiến đấu kịch liệt, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại!
Tất cả mọi người đều nhìn Lý Cảnh Thiên với cặp mắt khác xưa!
Trong mắt bọn họ thì mặc dù bây giờ Lý Cảnh Thiên có thua, anh cũng hoàn toàn xứng đáng trở thành người đứng ở vị trí thứ hai! Điều này đủ để anh sống một đời vẻ vang rực rỡ ở thành phố Bạch này rồi!
Thế nhưng chỉ có Tần Cảm biết bản thân anh ta đánh đấm không dễ dàng chút nào!
Mười lăm phút đồng hồ, có thể trong mắt người thường thì không tính là quá lâu, thế nhưng đối với anh ta mà nói, nó dài dằng dặc như cả thế kỷ.
Mỗi một đấm của anh ta đánh ra đều ôm theo niềm tin sẽ đánh bại Lý Cảnh Thiên trong một chiêu, nhưng lại luôn thiếu một chút, dường như vĩnh viễn không thể thực hiện được.
Lúc mới bắt đầu anh ta còn mừng thầm. Nhưng bây giờ đã mười lăm phút trôi qua, anh ta càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Thể lực của anh ta dần dần rút đi, còn Lý Cảnh Thiên vẫn cực kì nhàn hạ như cũ, dường như con mèo đang vờn con chuột, đang trêu đùa anh ta!
Buồn cười!
Tần Cảm dùng hết sức lực toàn thân, lao thẳng về phía Lý Cảnh Thiên, định nhanh chóng kết thúc trận đấu nhục nhã này.
Nhưng Lý Cảnh Thiên sao có thể để anh ta được toại nguyện? Anh dùng nhanh trị nhanh, chậm trị chậm, mặc kệ Tần Cảm dùng biện pháp gì thì Lý Cảnh Thiên đều có thể dễ dàng phá giải.
Cuối cùng, lại thêm mười phút nữa trôi qua, cuối cùng Tần Cảm cũng thấy mình không cố gắng nổi nữa.
Người đứng dưới đài nhanh chóng phát hiện vẻ mặt Tần Cảm khác thường, họ đều mở to hai mắt lên nhìn, nhìn tình thế vẫn luôn một chiều có biến hóa!
Ban đầu, Tần Cảm đơn phương nghiền ép, khí thế cực kì kinh khủng, từng chiêu từng chiêu đuổi đánh theo Lý Cảnh Thiên.
Mà bây giờ tình hình đã hoàn toàn thay đổi. Mỗi lần Lý Cảnh Thiên ra chiêu đều giống như đang dụ dỗ Tần Cảm đánh nhau với anh.
Nhưng chiêu thức của Tần Cảm đã bị anh nhìn thấu từ lâu rồi.
“Cậu hết chiêu chưa? Đến lượt tôi vui vẻ một chút nhé!”
Cuối cùng Lý Cảnh Thiên không thèm che giấu hơi thở nữa, khí thế xung quanh đột nhiên tăng vọt!
Trong lúc nhất thời, mọi người đứng dưới võ đài thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Lý Cảnh Thiên!
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: “truyen A-zZ” để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!