Tất cả mọi người nhìn về phía cửa ra vào đấu trường, người của Ba môn phái cũng tò mò nhìn theo, vốn tưởng rằng sẽ thấy một nhân vật lớn nào đó rầm rộ tiến vào, không ngờ rằng lại chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi yếu ớt.
Chàng trai mặc một bộ quần áo bình thường, hai tay căm túi quần, bước chân nhàn nhã như đi chơi, còn nhìn xung quanh, không giống như tới tranh tài mà giống đến du lịch ngắm cảnh.
Người của Ba môn phái vốn luôn đóng cửa tu luyện, tất cả đều nảy ra một nghỉ vấn.
Con hàng này là ai?
Thế nhưng trong đám người đã có người lập tức nhận ra!
“Lý Cảnh Thiên! Trời ạ! Cuối cùng cũng nhìn thấy người thật!”
“Thật là đẹp trai! Quả thực là sáng mù mắt chó bằng hợp kim của tôi!”
“Chàng trai đẹp trai thế này! Công phu còn rất tốt như thế! Còn đứng đầu mấy trận đấu không chính thức đấy! Nam tính quá!”
“Nghe nói anh ta là người đang được Ba môn phái tranh giành! Có thể đánh bại Tân Cảm! Công phu như thế mà làm bạn trai tôi thì có cảm giác an toàn biết bao!”
Tiếng bàn tán truyền vào tai đám người Ba môn phái, bây giờ bọn họ mới hiểu được, thì ra chàng trai gầy gò trước mặt chính là người vẫn luôn được treo bên miệng các lão đại trong thời gian gần đây.
Lý Cảnh Thiên.
Bọn họ cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, cánh tay cẳng chân đều nhỏ, không có chút cơ bắp nào, thậm chí nhìn còn hơi yếu ớt. Gương mặt trắng bệch, bọn họ không khỏi rùng mình…
Nhìn thế nào cũng thấy giống một tên ẻo lả suy dinh dưỡng, không trùng khớp với người “Hạng nhất trong các trận đấu không chính thức” chút nào.
Vốn tưởng rằng người đứng nhất các cuộc thi không chính thức trông rất đáng gờm.
Nhưng bây giờ xem ra chắc là Tân Cảm khinh địch.
Lý Cảnh Thiên chưa từng được nhiều người nhìn chăm chú như thế, lúc này anh có cảm giác mình đang ở một bữa tiệc, bản thân là ngôi sao bước trên thảm đỏ.
Anh bình tĩnh đi qua trước mặt mọi người, vẫy vẫy tay, khiến mọi người xôn xao lên!
Người của Ba môn phái đều khinh thường điều này, đang lấy lòng mọi người mà thôi! Bây giờ càng vinh quang thì lát nữa càng thê thảm. Lên đài rồi, chỉ sợ anh muốn khóc cũng không khóc được.
Người của Ba môn phái đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu ý chiếm hết toàn bộ ghế ngồi dành cho tuyển thủ.
Lý Cảnh Thiên đi vào bên trong, nhận số thứ tự nhưng không đi tới hàng ghế cho tuyển thủ mà xoay người đi thẳng vào khán đài, tìm một vị trí trong góc, thản nhiên ngồi xuống.
Vốn định ra oai phủ đầu Lý Cảnh Thiên, không ngờ rằng anh lại dễ dàng giải quyết xong như thế.
Những gì phát sinh trong sân thi đấu đều lọt vào mắt ba vị lão đại.
Lão đại Long Sinh Môn là Đại Phỉ bật cười nhạo: “Cũng chỉ là hạng nhất trận đấu không chính thức mà thôi, có cần làm màu như thế không?”
Quan Lỗi liếc nhìn qua, cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo: “Làm màu? Sao anh biết người ta có bản lĩnh thật hay không?”
Phì!
Không đợi Phỉ Đầu mở miệng, lão đại Ba Thái của Quang Thịnh Môn ngồi bên cạnh đã cười nói: “Xin lỗi nhé, thật sự không nhịn được. Quan Lỗi, tôi không nghe nhầm chứ? Người này gầy gò ốm yếu, thịt cả người dồn lại cũng không đủ cho một đĩa đồ nhắm của tôi, cậu thật sự cho rằng người như vậy có bản lĩnh à?”
Tham gia Group: Phố Truyện – Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website