Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1060: Nguyên nhân cái chết của ôn hoa kiều (2)



Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương nghĩ nửa đêm nửa hôm mình đi đào phần mộ tổ tiên nhà người ta cũng là không phải là lần đầu tiên thì phải, hơn nữa trong đó còn có một lần là đi đào mộ tổ tiên nhà mình.

Khu mộ tổ tiên của Thập Bát trại khác với người Hán, ở đây họ không chôn ở những cùng đất bằng phẳng, mà chôn ở ngay trên từ sườn núi dốc dần xuống.

Xung quanh khu mộ còn vây một cọc hàng rào gỗ, ở giữa có cửa vào nhưng lại chỉ có khung mà không có cửa. 

Diệp Thiếu Dương từ xa nhìn tới liền thấy khó hiểu, chỉ có khung không có cửa lại không có ai trông coi, mà hàng rào xung quanh lại thấp thế kia, đúng là kiểu thùng rỗng kêu to.

Đi tới mấy bước, nhìn kỹ mấy cọc hàng rào này hóa ra đều làm từ gỗ đào, bỗng giật mình hiểu ra:

Mấy cọc gỗ đào này không phải dùng để phòng người mà dùng để phòng quỷ. 

Hai người đi qua con đường lầy lội trên núi, bước thấp bước cao lách tới gần dãy hàng rào trước mặt, Ngô Dao đột nhiên túm chặt lấy Diệp Thiếu Dương, giơ tay chỉ về phía trước, giọng nói run rẩy:

“Diệp đại ca, hai cái kia là gì vậy?”

Diệp Thiếu Dương tập trung nhìn thẳng về phía cô nói, đó là hai bóng người đang đi từ phía trong mộ đi ra về phía hai người. 

Hai người kia, tướng đi lắc lư dập dờn, giống như có một chân bị tật.

“Là… quỷ hả?” Ngô Dao giữ chặt lấy tay Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lén lút luồn một tay vào balô, không để ai biết được. 

Hai bóng quỷ kia cùng sóng vai đi tới, dần dần nhìn rõ được khuôn mặt họ, Ngô Dao vừa thoáng lướt qua, liền rụt lại đứng núp ngay sau lưng Diệp Thiếu Dương, cả người run bần bật:

Hai người đang bước chậm tới có vẻ ngoài vô cùng đáng sợ, không phải là do mặt mũi nhìn hung dữ quỷ quái, mà hoàn toàn ngược lại, đó là khuôn mặt của con người.

Một đôi đồng nam đồng nữ, nhìn cũng tầm mười ba mười bốn tuổi, cả hai đều mặc một bộ áo bào trắng giống nhau, mặt cũng màu trắng nốt, đã thế lại còn vẽ một lớp son phấn thật dày, bôi một lớp son dày đặc lên môi với giữa trán. 

Quan trọng nhất là, họ đang cười, vẻ mặt biểu lộ ra rất chân thật, nhưng nhìn kỹ thì lại có cảm giác đó như là đeo một cái khuôn mặt giả.

Tham Khảo Thêm:  Chương 401: Chương 401

Khuôn mặt mang theo nhân tính hóa như thế lại thêm vào lớp trang điểm quá trớn thì càng tạo ra cảm giác lạnh gáy rùng rợn, trông còn đáng sợ hơn cả những tên lệ quỷ hung ác.

Hai người họ nhìn Diệp Thiếu Dương với đôi mắt to mà đờ đẫn, rồi nhún chân, lướt tới gần hắn. 

Diệp Thiếu Dương lui về sau nửa bước, rút Câu Hồn tác cầm trong tay sẵn sàng.

“Tôi biết rồi, họ là đồng nam đồng nữ!” Ngô Dao bỗng reo lên.

“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương nghe thấy thế liền cảm giác như bị gõ mạnh vào ngực: 

“Tế sống hả?”

“Không phải, đây là dùng giấy da bò tết thành.”

Ngô Dao nói: 

“Trong Miêu trại của chúng tôi, phàm những người chết đi mà có địa vị cao, người nhà đều phải tết hai hình nộm từ giấy da bò, còn phải đặt tên cho họ, rồi mới đốt ngay trước phần mộ tổ tiên, hai người này sẽ coi hai người chết đó là chủ nhân, hầu hạ âm hồn của họ.”

Cô dừng lại chốc lát rồi nói tiếp:

“Tôi thấy vẻ ngoài của hai tên quỷ này giống hệt với hai tên người giấy bị đốt trước mộ, hơn nữa chân họ đều bị tật… 

Tôi nhớ trong lễ tang, một chân đốt sau cũng của đồng nam đồng nữ sẽ bị người ta cầm kéo cắt đứt, nghe nói là cắt đứt gân thì sẽ không chạy mất, chỉ có thể đứng hầu ngay cạnh bên chủ nhân thôi.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, cùng loại truyền thống, trong văn hóa đưa ma hạ táng của người Hán cũng có, nhưng không có tỉ mỉ chi tiết như thế.

Hầu hạ chủ nhân cũng chỉ là những điều vớ vẩn, cho dù là người Hán hay là người Miêu đều nằm trong sự cai quản của đại địa phủ Hoa Hạ, sau khi chết phải vào âm ti, qua cầu Nại Hà là tiến vào lục đạo luân hồi. 

Thế nhưng vu thuật Miêu Cương chỉ có thuật Thông Thần, pháp lực đến từ Vu Thần, nên thường tránh xa địa phủ, mà họ không hiểu được cái sự thật, cho nên cũng có khá nhiều Vu sư còn cho rằng sau khi con người ta chết đi, họ vẫn còn sẽ ở lại trong mộ hoặc ở trong nhà, thậm chí họ còn có thể phù hộ cho đời sau, buồn cười quá sức.

Thế nhưng đôi đồng nam đồng nữ này nếu dùng vu thuật tế luyện mà thành thì chuyện chúng có thể hóa thành tà linh, cũng là điều bình thường hết sức.

Đồng nam đồng nữ khập khễnh bước tới đứng ngay sau khung hàng rào gỗ đào, bọn hắn đứng bất động ở kia, một trái một phải trợn trừng hai đôi mắt to đen đờ đẫn nhìn lom lom vào Diệp Thiếu Dương. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 393: Chương 393

Diệp Thiếu Dương hiểu ngay là hai người nộm này là dùng để trông giữ nghĩa trang, không biết khi còn sống đã dùng phép trù yểm gì rồi.

Hơn nữa còn có một hàng rào gỗ đào vây quanh khu nghĩa trang này, hai tên tà linh kia muốn trốn cũng không trốn ra ngoài được.

Diệp Thiếu Dương bảo Ngô Dao đứng tại chỗ chờ hắn trong chốc lát, một mình hắn đi vào lách qua khung cửa đi vào trong, đôi tà linh kia lập tức nâng tay lên như hai tên cương thi, hai vuốt sắc nhọn đánh ập về phía Diệp Thiếu Dương. 

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng mà né được đòn tấn công của chúng.

Tà linh trình độ cỡ này không gây được bất cứ sự uy hiếp nào tới hắn, mà hắn thì nhanh, gọn, chuẩn cầm chỉ Chu Sa trói cứng chúng lại, dán bùa Trấn Tà ngay trán khiến nó không nhúc nhích được.

Ngô Dao mất hồn mất vía đi vào, chạy ngay tới bên người Diệp Thiếu Dương đứng mới mở miệng hỏi: 

“Chẳng lẽ ai đi vào bọn họ cũng sẽ tiến lên ngăn cản lại à?”

Diệp Thiếu Dương sực tỉnh, đúng vậy, bình thường cũng có nhiều người tới đây viếng mồ viếng mả, mà hai tên tà linh này chắc chắn sẽ không nhảy ra chặn họ lại, thế nhưng tại sao mình còn chưa bước vào một bước đã được hưởng “chiêu đãi” long trọng từ chúng?

Suy xét cẩn thận lại thì cũng chỉ có một khả năng hai tên tà linh này có cảm nhận sắc bén với cương khí của chính mình hoặc là linh lực của một món pháp khí nào đó. 

Nguyên do cũng có thể là người tế luyện bọn chúng đã dùng một loại vu thuật nào đó.

Lúc này cũng không có nhiều thời gian đi nghiên cứu hai bọn hắn, Diệp Thiếu Dương mở đèn pin mini cầm tay, giắt Ngô Dao đi tìm từng ngôi mộ bắt đầu từ ngoài cùng vào.

Mỗi một ngôi mộ đều có ghi tên lại, chết năm nào, còn có theo trào lưu khắc ảnh chụp lên bia, thế nên cũng dễ dàng tìm kiếm hơn, thế nhưng mộ quá nhiều, tốn công sức cũng càng lớn. 

Khu mộ càng đi sâu vào trong núi thì địa thế núi càng cao, hai người đi càng sâu vào trong thì dần phát hiện tính chất, chất lượng mộ bia cũ mới diện tích ngôi mộ chiếm cũng dần gia tăng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1140: Không thể chống lại

Xem ra quan niệm về phong thủy của người Miêu cũng giống với người Hán, cũng là kiểu hình thế phong thủy mà nghiêng về âm trạch thì dùng địa thế cao khắc chế là chuẩn nhất.

Diệp Thiếu Dương đang suy nghĩ thì đột nhiên chuông Kinh Hồn reo lên “đinh linh linh”, thầm giật mình, quay lại nhìn về sau thì thấy một bóng đen đang vội vã chạy xuống từ phía sau phần mộ: 

Bề ngoài như một con thú hoang dã, người đen như mực, nhưng lại như bán trong suốt, tạo cảm giác như một mảnh sương mù bay ta từ một bức tranh thủy mặc.

Cái đầu nó rất to, khuôn mặt lại trắng bệch, hóa ra là mặt một người phụ nữ, trợn mắt há mồm, giống như mang mặt nạ đóng kinh kịch, mà quanh đầu lại mọc một vòng tóc màu xanh chải tách hai bên theo kiểu mái bảy ba.

Cái thứ quái quỷ gì không biết! 

Diệp Thiếu Dương cảm nhận được người nó còn bị bao phủ bởi một luồng tà khí, hiển nhiên là một tên tTà linh, nhưng tu vi lại cao hơn đôi tà linh đồng nam đồng nữ kia.

“Cô hãy tự cẩn thận đó!”

Diệp Thiếu Dương nhét miếng ấn Tì Hưu vào tay Ngô Dao, rồi bảo cô lùi về phía sau, hắn đứng chắn lấy con tà linh phía trước, đánh ra tám mảnh tiền Ngũ Đế tạo thành ấn Bát Môn Kim Tỏa, vây quanh lấy tà linh, đồng thời chặn nó lại. 

“Grào…” Tà linh nhả ra một luồng tà khí, sau cả người nó run lên, cả người biến thành một cụm khói đen bao vây chặt lấy Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương đã rút ra Câu Hồn tác từ lâu, vung dây vòng lấy quanh người, tay trái thì liên tục kết ấn vẽ bùa, một lần vẽ ra bảy cái kết ấn cố định lại đám khói đen kia, trong nháy mắt bắt nó hiện về nguyên hình, mà nó thì vùng vẫy lắc mình ý đồ tránh thoát khỏi phong ấn.

“Ngươi cũng là một trong những kẻ canh giữ linh cữu hả?” 

Diệp Thiếu Dương khóa cứng nó lại, hỏi dò nói thử:

“Ta đây muốn giết ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng ta không thấy lệ khí trên người ngươi, mà chính ngươi cũng không phải ác linh, nên ta cho ngươi một cơ hội. Ta đến đây không phải là để trộm mộ chỉ là để tìm một bộ thi thể, xong chuyện sẽ đi ngay. Nếu ngươi không quấy rối quậy phá, ta sẽ thả ngươi ra.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.