Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1182: Người không thể trêu vào (2)



Thập Nương nghe vậy cả kinh nói:

“Nể mặt ai? Ta chỉ biết là, Diệp Thiếu Dương và Tiêu lang quân có lui tới, tiểu tử đó ở trước mặt tỷ tỷ, cũng chưa có phần lên tiếng.”

“Thiên Tử điện, cũng không chỉ có một mình Tiêu lang quân.” 

Ngư Huyền Cơ mỉm cười, kéo tay Thập Nương nói:

“Đi thôi, theo ta đi Thiên Tử điện.”

Sau khi về tới dương gian, Diệp Thiếu Dương thấy Nhuế Lãnh Ngọc canh giữ ở bên người Tiểu Ngư, Tiểu Ngư nằm ở trên tảng đá, còn chưa thức tỉnh, nhưng sắc mặt đã trở nên hồng nhuận. 

Diệp Thiếu Dương tiến lên thử một chút, có hơi thở, lúc này mới thở phào một cái.

Cuối cùng… chưa nhục sứ mệnh.

“Nếu không cứu cô bé về được, anh cũng thực không có cách nào sống nữa.” Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi lạnh, mu bàn tay cọ đến vết thương ở trán, đau đớn một trận, lúc này mới nhớ tới mình lúc trước xấu hổ đến cực điểm, đập đầu lên tảng đá… 

“Hiện tại biết đau rồi chứ, đừng nhúc nhích!”

Nhuế Lãnh Ngọc từ trong túi tùy thân lấy ra một túi khăn lụa, đè lại đầu Diệp Thiếu Dương, từng chút một lau vết thương cho hắn.

“Tiểu Ngư sao còn chưa tỉnh?” Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng. 

“Em hạ mê man chú cho con bé.” Nhuế Lãnh Ngọc giải thích:

“Em muốn chờ anh trở về, cần làm phép hay không, thanh trừ đoạn ký ức kia của cô bé ở âm ty, bằng không chờ cô bé tỉnh lại chất vấn, anh sẽ phải nói cho cô bé chân tướng. Tuy em không biết là chuyện gì, nhưng hẳn là không thể để cô bé biết nhỉ?”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nhất thời liên tục gật đầu nói lời cảm tạ. 

“Em quả thực quá thông minh, việc này quả thực không thể để cho cô bé biết, anh… Ai u!”

“Đau không?” Động tác lau vết thương của Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ đi một ít.

“Đau.” Diệp Thiếu Dương nhe răng trợn mắt, lại hướng cô hắc hắc cười lên. 

“Đau còn cười? Đầu óc anh bị va đập hỏng rồi?”

Diệp Thiếu Dương cười lớn tiếng hơn nữa.

“Anh cảm giác mình thật hạnh phúc!” Diệp Thiếu Dương nhất thời kích động, đưa tay đem cô kéo đến trong lòng, trực tiếp cưỡng hôn, kết quả cái trán hai người va vào nhau, Diệp Thiếu Dương đau đến mức kêu lên, còn cọ trên đầu Nhuế Lãnh Ngọc đầy máu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 2602: Thỉnh cầu của Hải Lân 2

Vốn định chiếm chút tiện nghi, không ngờ là kết quả này, trong lòng Diệp Thiếu Dương xấu hổ.

Băng bó xong vết thương. Diệp Thiếu Dương bắt lấy tay Tiểu Ngư, làm phép thanh trừ ấn ký của hồn phách, sợ đêm dài lắm mộng, vội vàng đem cô bé đánh thức.

Tiểu Ngư mê mang nhìn nhìn hai người, lại nhìn nhìn bốn phía, cả kinh nói: 

“Tiểu sư thúc, Lãnh Ngọc tỷ, hai người… con đây là làm sao vậy?”

“Sao lại hỏi chúng ta?” Diệp Thiếu Dương bịa, nói cho cô bé, bọn họ là ở dòng suối nhỏ tìm được cô bé, thiếu chút nữa đã chết đuối.

“Ồ… Đúng đúng đúng, con là đến bên này du ngoạn, đến bờ nước rửa tay, nhìn thấy phía trước có một con cá, đưa tay bắt, cá không bắt được, bản thân con lại ngã xuống…” 

Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái:

“Bản thân con chính là cá, còn bắt cá.”

“Không phải, sư thúc chưa thấy, con cá đó là cá chép bảy màu, phi thường đẹp, con chỉ là muốn bắt xem…” 

Diệp Thiếu Dương biết con cá này khẳng định là câu hồn quỷ sứ biến thành, những kẻ kia là câu hồn, sở trường nhất dùng thuật biến hóa, nhưng tuyệt không thể trực tiếp giết người.

Cho dù người này vượt qua tử kiếp, cũng chỉ có thể dụ dỗ, không thể trực tiếp bắt hồn.

Nếu Tiểu Ngư cũng không có việc gì, ba người cùng nhau xuống núi. 

Dọc theo đường đi Tiểu Ngư cau mày, như có chút đăm chiêu.

“Làm sao vậy?” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.

“Đầu váng vất…” Tiểu Ngư xoa huyệt Thái Dương, chậm rãi nói: 

“Con lúc trước hôn mê, hình như gặp một giấc mơ, hình như là đi ở trên một con đường, giống như… Lãnh Ngọc tỷ, tiểu sư thúc đều ở đó. Còn có rất nhiều người, kêu loạn… Tiếc là con nhớ không rõ.”

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc vụng trộm nhìn nhau một cái.

Tham Khảo Thêm:  Chương 317

Ký ức không thể thanh trừ sạch sẽ, chung quy sẽ lưu lại một chút tàn niệm. 

Nhuế Lãnh Ngọc khuyên bảo vài câu, bảo cô bé không nên suy nghĩ lung tung, sau đó ba người xuống núi, quay về khách sạn.

Tiểu Ngư vừa mới chết một lần, hồn phách dù sao cũng thoát ly thân thể, tuy không bao lâu đã hoàn dương, nhưng tinh khí dù sao cũng có chút tổn thương, cảm thấy mệt mỏi, vào phòng xối nước nóng tắm, thay bộ quần áo, nằm xuống ngủ luôn.

Nhuế Lãnh Ngọc tới phòng của Diệp Thiếu Dương, hỏi hắn chuyện lần này rốt cuộc là thế nào. 

Diệp Thiếu Dương đem sự tình từ đầu tới đuôi nói một lần, Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, che miệng, chấn động nói không ra lời.

“Đứa nhỏ này, mệnh thật khổ mà…” Qua hồi lâu, Nhuế Lãnh Ngọc lẩm bẩm.

“Đúng vậy. Bằng quan hệ của anh với Quách sư huynh… Anh nghĩ anh không cần nhiều lời, em nhất định lý giải, anh đã hứa hẹn với Quách sư huynh, nhất định sẽ không để Tiểu Ngư gặp chuyện!” 

Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi gật đầu.

“Em hiểu rồi. Cái này vốn là việc thuộc bổn phận của anh, không tồn tại hỗ trợ hay không.”

Diệp Thiếu Dương mắt sáng ngời, cười nói: “Anh đã biết em sẽ tán thành anh!” 

“Nếu anh không phải là người như thế, bằng phương diện khác của anh… Anh cho rằng em sẽ nhìn anh lấy một cái sao?”

“Cái này… Ý tứ em nói anh không đủ đẹp trai?” Diệp Thiếu Dương cảm giác tâm linh nhỏ bé của mình bị đả kích, hơn nữa hôm nay tựa như không phải lần đầu tiên, lúc trước còn bị em gái mình ngoài ý muốn cứu ra kia chê.

“Đừng nói thứ vô dụng.” Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày, có chút lo lắng nhìn hắn một cái, nói: “Ngư Huyền Cơ là Tuần Du ti chủ, quyền cao chức trọng, cô ta một lòng muốn đoạt đi Tiểu Ngư mà nói, chúng ta rất khó giữ được, anh đã nghĩ ra cách nào ứng đối chưa?” 

Diệp Thiếu Dương lập tức đem kế hoạch của mình nói một lần, Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, cũng cảm thấy khả thi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 172: Ngoại truyện 3

Đang lúc nói chuyện, di động của Diệp Thiếu Dương vang lên, nhìn qua là lão Quách gọi tới, biết hắn là lo cho Tiểu Ngư an nguy, vì thế ở trong điện thoại chưa nói cho hắn đoạn tình huống mạo hiểm lúc trước, chỉ nói tất cả đều ổn.

Lão Quách biết được hắn đã đón được Nhuế Lãnh Ngọc, cũng rất cao hứng, hỏi bọn họ khi nào trở về. 

“Huynh bên kia thế nào rồi?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Tìm được sư phụ rồi, lão nhân gia nói, muộn nhất hai ngày chắc chắn đến, cho nên ta liền gọi điện thoại nói cho đệ một tiếng.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương mừng rỡ, nghĩ, coi như lão gia hỏa này có chút tấm lòng, biết mạng người lớn bằng trời, cũng không chơi trò thần bí nữa. 

“Vậy đệ cũng sẽ trong hai ngày tới trở về, Tiểu Ngư khó mà được đi một chuyến, tốt xấu ở đây đi dạo, thỏa mãn tâm nguyện du lịch của con bé.” Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói.

“Vậy… Ở đó an toàn không?” Lão Quách có chút lo lắng.

“Âm ty lại không ở trên ngọn núi này, ở nơi nào còn không phải giống nhau, vả lại nơi này là linh sơn thánh địa, bọn họ ít nhiều có chút cố kỵ.” 

Lão Quách lúc này mới yên tâm, bảo bọn họ cứ ăn uống no say.

“Trong cái thẻ kia ta cho Tiểu Ngư có không ít tiền, mọi người tiêu đi, nếu không đủ, lại nói cho ta biết.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Yên tâm đi, huynh khó mà được hào khí một hồi, đệ nhất định không khách khí với huynh.” 

Tiểu Ngư ngủ tới chập tối mới tỉnh, tinh thần khôi phục không tệ. Ba người ra ngoài ăn cơm.

Nhuế Lãnh Ngọc bởi vì đến sớm, đối với bên này tương đối quen thuộc, dẫn bọn họ đi một ngôi chùa, ăn thức ăn chay nơi đó, hương vị rất khá, ngay cả Diệp Thiếu Dương loại động vật ăn thịt này cũng cảm thấy dị thường ngon miệng, sau đó nhận định, thức ăn chay của nhà chùa miếu này khẳng định là dùng mỡ heo để xào nấu, Nhuế Lãnh Ngọc khá là cạn lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.