Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1279: Thành bạch vân (1)



Lão Quách bởi vậy hỏi: “Đây là Quỷ Tín Phù của ai?”

“Quỷ ký Trương mỗ. Mặt hàng chơi người ta này lưu lại phù ấn ở trên thân đệ, thường xuyên đi quấy rối đệ. Trong lòng đệ mất cân bằng, tìm hắn đòi thứ này, không có việc gì cũng quấy rầy hắn một chút. Đệ bây giờ không tiện vào thành Phong Đô, có thể tìm đến hỗ trợ, chỉ có hắn.”

Lão Quách gật gật đầu. 

Đợi một hồi, một bóng người từ phía bắc môn âm ti nhanh chóng lướt tới: đồ tây ủi thẳng, giày da bóng loáng, chải đầu Hán gian, trên mặt chứa nụ cười làm người ta chán ghét, chính là quỷ ký Trương mỗ.

Diệp Thiếu Dương đứng dậy, nhíu mày hỏi: “Ngươi sao lại ăn mặc như vậy, ta nhớ rõ lúc trước ngươi thay đổi phong cách rồi.”

Trương mỗ nói: “Đừng nhắc nữa, ta vốn bởi vì làm sư gia, ăn mặc cũng nên phục cổ một chút, không ngờ có qua lại với quân đội, toàn bộ sư gia đều là ăn mặc giống nhau, điều này sao có thể, ta vẫn khôi phục bản sắc, riêng một bản sắc!” 

Nói xong hỏi một câu: “Các ngươi tìm ta có việc?”

“Nói nhảm, cũng không thể tìm ngươi uống trà.”

“Ngươi sao biết ta gần đây ở thành Phong Đô?” 

“Ta không biết. Ta là tới đây làm việc.”

Trương mỗ “ồ” một tiếng, “May mắn ta gần đây làm việc ở thành Phong Đô, nhỡ đâu ở tiền tuyến, ngươi từ Quỷ Vực triệu ta, ta căn bản không chạy về được!”

Tất cả tà vật, chỉ cần tu vi đủ, có thể phá vỡ hư không bất cứ lúc nào, qua lại nhân gian Quỷ Vực, nhưng từ một điểm nào đó của Quỷ Vực đến một điểm khác, lại giống với nhân gian, chỉ có thể chậm rãi đi – quỷ tuy có thể bay, nhưng thứ nhất hao phí tu vi, thứ hai Quỷ Vực so với nhân gian rộng lớn hơn nhiều, đường quá dài trong thời gian ngắn cũng không đến được. 

Diệp Thiếu Dương nói: “Bớt nói nhảm đi, ngươi dẫn ta đi tìm Đạo Phong.”

“Tìm Đạo Phong?” Trương mỗ trừng to một đôi mắt trâu.

“Có vấn đề sao?” Diệp Thiếu Dương nói: “Ta bây giờ không tiện đi thành Phong Đô, bằng không cũng sẽ không đến cầu ngươi làm việc. Nguyên nhân ngươi hẳn là biết.” 

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

“Biết, quá biết! Một trận chiến luân hồi đạo, chấn động toàn bộ âm ty, ngươi chính là chiến một trận thành danh, hiện tại nha môn âm ty cùng bảng đề tài của dân gian, ngươi đều là người số một, ai chẳng biết ngươi!”

Trương mỗ gãi gãi da đầu, “Nhưng, Đạo Phong trước mắt có ở Quỷ Vực hay không, ta cũng không biết.”

“Hắn không phải đã thành lập Phong Chi Cốc sao, đi xem là được, chúng ta chỉ không biết đường.” Lão Quách nói: “Ngươi gần đây luôn luôn ở tiền tuyến, không thể không biết ở đâu chứ?” 

“Ta là biết, nhưng Phong Chi Cốc cùng âm ty thuộc về quan hệ trung lập, ta đi mà nói… có chút không ổn.” Trương mỗ tỏ ra rất khó xử.

Lão Quách nói: “Hai mươi đao tiền giấy tốt nhất.”

Trong mắt Trương mỗ hiện lên một tia sáng, lập tức lại khôi phục mặt mày đau khổ, ngập ngừng nói: “Phiêu lưu quá lớn, ừm, ít nhất ba mươi đao…” 

“Hai mươi lăm đao. Đi thì đi, không đi ta tìm người khác, ta còn không tin ta có tiền tiêu không được?”

“Ha ha, thành giao. Đi thôi!”

Trương mỗ dẫn đầu hướng phía trước bay đi, hai người bọn Diệp Thiếu Dương đuổi theo, đến phụ cận cửa thành, Trương mỗ tỏ vẻ mình còn có chức vụ trong người, bảo bọn họ chờ một lát, bản thân đi tìm đồng nghiệp tác động trước, sau đó vào thành. 

Đợi một hồi, Trương mỗ quay về, mang theo hai người đi thẳng tới bờ Ấm Thủy Hà nói: “Phong Chi Cốc rất xa, các ngươi nếu dựa vào đi, nhắm chừng chờ về nhân gian thi thể cũng cứng rồi, chúng ta ngồi thuyền.”

Diệp Thiếu Dương nhớ rõ một lần trước đi tìm Vương Bình cùng Tiểu Mã, cũng là ngồi thuyền.

Xưa đâu bằng nay. Một lần này, tuy mục đích là gặp Đạo Phong, nhưng hắn cũng phi thường hy vọng có thể gặp được Tiểu Mã. 

Bến tàu có không ít quỷ binh gác, Trương mỗ bảo bọn họ đợi một chút, đi qua tìm được quản sự, nói với nhau, hai người thỉnh thoảng còn hướng bên này liếc một cái.

Tham Khảo Thêm:  Chương 30

Một lát sau, Trương mỗ vẫy vẫy tay, bảo bọn họ đi qua.

Toàn bộ quỷ binh đều hướng Diệp Thiếu Dương ném đến ánh mắt khác thường, ánh mắt đó, có chút như là fan gặp thần tượng. Nhưng cũng có một ít quỷ binh cho Diệp Thiếu Dương thù ghét, điều này làm Diệp Thiếu Dương có chút khó hiểu. 

Quản sự công tào kia cũng nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương một hồi, chắp tay, một câu cũng chưa nói.

Trương mỗ mang theo hai người lên một con thuyền hình rồng, hai bên thuyền khắc đầy phù văn có thể ngự thủy.

Hai người cầm lái một trước một sau, đem con thuyền đẩy đi, con thuyền mượn dùng linh lực phù văn, mau lẹ đi qua sóng nước, tốc độ so với tự mình ngự phong phi hành không biết nhanh hơn bao nhiêu lần. 

“Ánh mắt những người đó nhìn tôi, vì sao thái độ giống như hoàn toàn trái ngược?” Diệp Thiếu Dương nhìn đám âm binh kia trên bến tàu, buồn bực nói.

Trương mỗ cười nói: “Có một số là sùng bái ngươi, những kẻ này quá nửa là chinh binh những năm gần đây, đối với âm ty cũng không có cảm giác vinh dự gì, cảm thấy ngươi một nhân gian thiên sư, có thể xâm nhập luân hồi đạo, trong lúc ra tay bắt hai vị tôn giả Phật môn, đại chiến tuần du thiên thần, mấu chốt nhất là, cuối cùng còn ở dưới âm binh bao vây nhiều tầng, đem một đám phạm nhân mang hết đi, trâu bò bao nhiêu chứ, quả thực chính là anh hùng can đảm!”

“Một số khác thì sao?” 

“Một số khác đều là lão binh, hoàn toàn ngược lại, bọn họ cảm thấy ngươi trâu thì trâu, nhưng ngươi lấy thân phận nhân gian thiên sư đại náo âm ty, làm âm ty mất hết danh dự, cho nên hận ngươi.”

Thì ra là như thế… không ngờ mình ở âm ty thế mà thành một nhân vật như vậy. Trong lòng Diệp Thiếu Dương có chút đắc ý, cũng có chút dở khóc dở cười.

“Ồ, dựa theo ngươi nói như vậy, công tào kia có thể lên làm quan, ít nhất đã nán lại âm ty trăm năm nhỉ, hắn nếu là hận ta, vì sao còn muốn giúp ta, để ta lên thuyền?” 

Tham Khảo Thêm:  Chương 1516

“Ngươi nói lão Hoàng à, lão Hoàng vì sao phải hận ngươi, hắn là người nhà ngươi.”

“Người nhà?” Diệp Thiếu Dương cả kinh.

“Hắn là người Thiên Tử điện, lúc trước phụ trách chưởng quản Thiên tử sứ tiết, sứ tiết của em rể ngươi, chính là từ trong tay hắn đòi đi, gần đây hắn và em rể ngươi cùng nhau bị phạt, đến trong quân lập công. Hắn nhìn thấy ngươi không chào hỏi, là vì sợ người ta nói này nói nọ, ngươi hiểu mà.” 

Diệp Thiếu Dương giật mình.

Trương mỗ đặt một tay lên trên vai Diệp Thiếu Dương, cười nói: “Ngươi tính toán cũng thật không tệ, đem yêu phó kia của ngươi tặng cho Tiêu lang quân, thành công đả thông quan hệ phủ quân đại nhân, mà nay Thiên Tử điện thành nhà mẹ đẻ ngươi, nếu không nể mặt mũi Phủ Quân đại nhân, Diệp Thiếu Dương, cho dù ngươi là người sống, cũng tránh không được bị câu hồn chịu thẩm!”

Diệp Thiếu Dương ánh mắt lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ta thành toàn cô ấy và Tiêu Dật Vân, là vì thứ này, ngươi cũng quá xem nhẹ Diệp Thiếu Dương ta rồi! Chanh Tử là em gái ta, nếu nàng không muốn gả, cho dù là phủ quân đại nhân tự mình đến cầu thân, ta không thèm quan tâm! 

Ta lần đó tìm đến Phủ Quân đại nhân xem Sổ sinh tử, Phủ Quân đại nhân chính mồm nói với ta, Chanh Tử và Tiêu Dật Vân có trăm kiếp tình duyên, một khi gặp nhau, không thể tách ra nữa. Bằng không ta làm sao nỡ để cho cô ấy lập gia đình!”

“Tại hạ nói lỡ!” Trương mỗ vội vàng xin lỗi.

Lão Quách vẫn là lần đầu tiên nghe Diệp Thiếu Dương nhắc tới chuyện này, giật mình nói: “Thì ra là như thế này!” 

Trên đường đi thuyền có chút nhàm chán, Trương mỗ ngồi ở trên boong, bắt đầu hát Mê Điệt Hương của Châu Kiệt Luân. Hắn từng ở nhân gian rất nhiều năm, đến âm phủ làm việc không lâu, đối với âm nhạc lưu hành nhân gian cũng biết hát mấy bài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.