Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1637: Trở Lại Mao Sơn (1)



“Chuyên gia?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày, lập tức nghĩ tới các chuyên gia không đáng tin trên mạng, tỷ như nói sương mù hóa học là vì đốt rơm rạ dẫn tới…

Tào Vũ đáp: “Đúng rồi, liên quan cái này, chờ trước khi hành động, tôi lại nói cụ thể cho cậu đi, đại khái một tuần sau, tôi lại liên hệ cậu.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cũng tốt, tôi vừa lúc phải về Mao Sơn một chuyến, đại khái ba năm ngày sẽ trở lại.”

Tiễn bước Tào Vũ, Diệp Thiếu Dương bắt đầu thu thập hành lý, chịu đựng được đến buổi tối, đi cùng Nhuế Lãnh Ngọc, tới một chỗ đất hoang phụ cận học viện ngoại ngữ, bố trí tốt dẫn hồn đạo, sau đó đem oan hồn lúc trước bị bọn Qua Qua thu vào m Dương Kính đều thả ra, trong đó còn có Đặng Tuệ.

Diệp Thiếu Dương lại mất một phen tinh lực, thuyết phục các quỷ hồn đó tin tưởng chân tướng mình tử vong, sau đó chờ bọn họ khóc đủ, lại đưa bọn họ tiến vào dẫn hồn đạo, đi âm ty đưa tin.

“Thật ngại quá, tôi từng đáp ứng cô, để cô đi gặp Hạng Tiểu Vũ một lần, đáng tiếc rất nhiều chuyện xảy ra quá nhanh, không kịp thả cô ra.” Diệp Thiếu Dương có chút áy náy nói với Đặng Tuệ.

Đặng Tuệ nói: “Tiểu Vũ học trường đi đâu rồi?”

vel

“Hắn… Đã sớm hơn cô một bước đi âm ty rồi, đại khái đã luân hồi.” Diệp Thiếu Dương bịa ra một lời nói dối thiện ý, chân tướng là Hạng Tiểu Vũ sau khi bị Nữ Bạt nuốt vào, hắn cũng không biết sẽ thế nào, không biết là diệt hồn, hay bị lực lượng nguyền rủa mang đi tây phương địa ngục.

Đặng Tuệ gật gật đầu, nói: “Thật ra tôi hai ngày qua ở hư không trong Âm Dương Kính này của anh, cũng đã nghĩ rất nhiều, gặp cùng không gặp, thật ra cũng không có ý nghĩa gì, anh ấy vốn cũng không thuộc về tôi, hơn nữa quá khứ tất cả đều đã kế thúc, phải nói, sớm nên kết thúc rồi. Tôi cũng nên đi âm ty đưa tin. Đại pháp sư, cảm ơn anh, tôi nếu luân hồi, kiếp sau tự sẽ cảm tạ anh.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1299: Chương 1299

Nói xong, cô ở trong đám người tìm được mấy người quen ngày xưa, cuối cùng nhìn thoáng qua học viện ngoại ngữ đèn đuốc sáng trưng xa xa, cùng nhau thông qua dẫn hồn đạo, đi âm ty.

“Đều đi rồi.” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hư không khe hở khép lại từng chút một, trong lòng sinh cảm khái.

“Hơn ba mươi năm trước, những người có thể vào đại học, đều là tinh anh của thời đó, ôm lý tưởng, hăng hái, không ngờ lại là kết cục này…”

Nhuế Lãnh Ngọc thở dài, “Ba mươi năm, ở trong lịch sử thời gian cũng chỉ là muối bỏ biển.”

Nhìn tòa nhà dạy học xa xa, dưới ánh đèn, soi ra từng khuôn mặt thanh xuân, còn có một số học sinh có thể là vì chuẩn bị quốc khánh diễn xuất, ở trong phòng học ca hát nhảy múa, vui vẻ cười nói.

“Qua ba mươi năm nữa, những người này, cũng sẽ bị thời gian vứt bỏ.” Nhuế Lãnh Ngọc thở dài, “Chúng ta cũng vậy, ba mươi năm sau, ai lại biết sẽ thế nào, sẽ ở nơi nào, bên người lại có người nào ở bên.”

Diệp Thiếu Dương kéo tay cô, nói: “Chuyện về sau, ai cũng không cách nào đoán trước, chúng ta chỉ có thể cố gắng sống tốt hiện tại, như vậy mặc kệ tương lai có kết cục thế nào, ít nhất cũng không có tiếc nuối.”

Nhuế Lãnh Ngọc thở dài: “Chuyện tương lai, ai lại biết chứ.”

Diệp Thiếu Dương cảm nhận được trong giọng nói của cô mang theo một tia bi thương, do dự một phen, vẫn nói ra: “Sao anh lại cảm giác, từ sau khi em bị Vương Mạn Tư đánh bị thương, tựa như có chút khác với trước kia, cảm giác… Như luôn có chút thương cảm.”

Nhuế Lãnh Ngọc hơi cúi đầu, nói: “Bản thân em cũng không nói rõ được, em loáng thoáng có loại cảm giác, có chuyện gì không tốt sắp xảy ra, có thể là ảo giác của em đi, hy vọng là vậy.”

Diệp Thiếu Dương kéo tay cô, an ủi một phen. Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên quay đầu nhìn hắn, nói: “Anh hình như chưa đoán ra em ở trong lòng bàn tay anh lưu lại ba chữ là gì.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1240: Không được từ chối

“Cái này…” Diệp Thiếu Dương nắm nắm tay cô, nói, “Bây giờ còn cần đoán sao?”

“Đương nhiên.” Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, “Em nói rồi, chỉ cần anh đoán được, em liền thực hiện hứa hẹn.”

“Xem ra là một chuyện tốt…” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười thần bí, “Thật ra anh đã sớm đoán được, chỉ là không tiện nói…”

“Nói đi, tha tội.” Nhuế Lãnh Ngọc mở to mắt nhìn hắn.

“Cái kia…” Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hạ giọng nói, “Có phải hay không… Ngủ với anh?”

Nhuế Lãnh Ngọc biến sắc, vừa muốn phát tác, Diệp Thiếu Dương lập tức nắm chặt hai tay cô, không cho cô động đậy, “Ai ai, em đã nói tha tội mà.”

Nhuế Lãnh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, “Em sao có khả năng sẽ nói loại lời này!”

Diệp Thiếu Dương nói: “Anh vốn cũng cảm thấy không phải nha, nhưng chúng ta hiện tại cũng bên nhau rồi, m lại nói ba chữ đó còn chưa thực hiện, tựa như anh với em… Cũng chỉ thiếu chưa ngủ nhỉ.”

Nhuế Lãnh Ngọc vốn định mắng hắn, lại ‘Phốc’ một tiếng cười ra.

Ánh trăng chiếu vào trên mặt của cô, lộ ra một loại khí chất mê người, Diệp Thiếu Dương nhịn không được hướng trước mặt cô đi một bước, cúi người hôn về phía miệng cô.

Trên đường trở về, hai người thương lượng chuyện đi Mao Sơn, Nhuế Lãnh Ngọc đang xem di động, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Thiếu Dương, em không đi Mao Sơn được. Sư phụ em bị bệnh rồi.”

“Bị bệnh? Bệnh gì?”

“Sư phụ em lúc trẻ tuổi, có một lần đấu pháp với một vu sư Tây Vực, trúng mai phục, cổ độc công tâm, về sau tuy đã chữa khỏi, nhưng cổ độc không thể trừ tận gốc, chỉ có thể áp chế, mỗi một lần cổ độc tái phát, đều rất thống khổ, cần người chiếu cố, sư huynh em tay chân vụng về khẳng định không được, chỉ có em hầu hạ ông tốt nhất, vừa rồi sư huynh em wechat nói cho em biết, sư phụ lại phát tác, cho nên em phải trở về chiếu cố ông ấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 56: 56: Hình Phạt

“Cái này…” Diệp Thiếu Dương vốn muốn hỏi có phải thật sự không thể trị tận gốc hay không, nghĩ đến Nhất Cốc đại sư ở Đông Nam Á cũng là pháp sư hàng đầu, thực lực tám phần không ở dưới mình, chính lão cũng nói không thể trừ tận gốc, nhắm chừng quả thật không có cách gì.

“Sao lại khéo như vậy, lúc này phát tác?” Diệp Thiếu Dương gãi đầu lẩm bẩm.

Nhuế Lãnh Ngọc mất hứng nói: “Chẳng lẽ em lừa anh hay sao?”

“Không không, anh không phải ý tứ này.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn một cái, nói: “Xin lỗi, em là trong lòng sốt ruột, không phải cố ý phát hỏa đối với anh. Thật ra em cũng rất buồn bực, sư phụ em luôn luôn nghĩ cách khắc chế cổ độc, cũng tìm ra một bộ biện pháp. Vốn mấy năm nay chưa phát tác, không biết lần này sao lại phát tác, em phải mau chóng chạy về.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Bằng không anh không đi Mao Sơn nữa, anh theo em cùng đi vấn an lão nhân gia, vừa lúc anh tới bây giờ còn chưa từng bái phỏng đâu.”

“Thôi, anh đi cũng không được việc gì, không cần thay đổi hành trình của anh, muốn nói bái phỏng, người ta sinh bệnh, cũng không phải thời cơ, tương lai là có cơ hội.” Nhuế Lãnh Ngọc vừa nói, vừa lấy ra di động, tìm vé máy bay một chuyến gần nhất tới Hạ Môn.

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy được rồi, hy vọng lão nhân gia có thể mau chóng không có việc gì, em cũng sớm một chút trở về, theo anh cùng đi cái gì La Bố Bạc (bạc: hồ).”

“Cái này không quan trọng, ông ấy mỗi lần tái phát, đều sẽ kéo dài vài ngày đến nửa tháng, mới có thể hoàn toàn khôi phục, nếu em không kịp trở lại, anh không cần chờ, anh trực tiếp đi trước, chờ em làm xong trở về tìm anh là được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.