Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1657: Phong Thuỷ Chi Tranh (2)





Tứ Bảo cười lên, nói: “Vậy là ông chỉ biết một mà không biết hai, tôi cũng không cần trả lời, đọc cho ông một đoạn yếu quyết phong thuỷ ông nghe chút:

Rồng đến bình nguyên không phập phồng, nhưng từ thủy lộ nhận huyền cơ. Nếu được các sông đến giao hội, nơi đây đặt mộ không cần nghi. Đất bằng rồng đi chẳng giống núi, đừng nghi long hổ không giao tiếp. Tiền vô triều án hậu vô son, bốn phương nước đến lại tương quan, đất thấp một tấc nên là thủy, đất cao một tấc cũng là sơn.”

Tứ Bảo đọc một đoạn này, chính là quy tắc thế nào ở địa khu đồng bằng tìm kiếm phong thuỷ bảo địa, mặc dù có một số thuật ngữ người thường nghe không hiểu, nhưng ý tứ mặt chữ lại quá dễ hiểu.

“Bảo gia trâu bò!” Qua Qua lẩm bẩm.

Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy trâu bò, giáo sư Tôn đưa ra mấy vấn đề, thật sự là vòng vèo, nếu là mình trả lời, tuyệt đối không có nói tốt như Tứ Bảo, Tứ Bảo không riêng có thể động thủ, năng lực động khẩu cũng rất mạnh, trâu bò.

Giáo sư Tôn chậm rãi gật đầu, nói: “Cậu trái lại cũng nghiệp vụ thuần thục nha, vậy tôi hỏi cậu một cái nữa, người nước ngoài không tin phong thuỷ, vì sao vẫn sống rất ổn, người Hoa Hạ chúng ta, từ xưa đã tin phong thuỷ, hiểu được xu cát tị hung, vì sao sống còn không tốt như nước ngoài? Nói nước Mỹ đi, người ta không tin phong thuỷ, vì sao giàu mạnh như vậy?”

“Nói rất hay! Nhất châm kiến huyết!” Chu sở trường vỗ tay khen ngợi, đôi vợ chồng kia cũng nhịn không được gật đầu.

Giáo sư Tôn mặt lộ vẻ đắc ý, nói: “Tôi có rất nhiều học sinh, đều là người mê cái gọi là phong thuỷ, tôi thường xuyên ở trên lớp học biện luận với bọn họ, bọn họ nói về phong thuỷ, đều là đạo lý rõ ràng, nhưng vấn đề này tôi ném ra, bọn họ nhất thời đều á khẩu không trả lời được. Đại sư, có thể trả lời một chút vấn đề này của tôi không?”

Ánh mắt toàn bộ mọi người đều dừng trên mặt Tứ Bảo, Diệp Thiếu Dương cũng có chút lo lắng nhìn hắn, mình pháp thuật tuy tinh, nhưng phương diện phong thuỷ, chỉ có thể nói hiểu, nhưng chưa bao giờ khắc sâu nghiên cứu nguyên lý sau lưng, nói trắng ra một chút, có một số quy luật phương diện phong thuỷ, hắn chỉ là hiểu được làm như thế nào, nhưng không hiểu vì sao làm như vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 104: Kiếp trước (3)

Giờ phút này giáo sư Tôn ném ra vấn đề này, đổi là hắn, cũng không cách nào đưa ra một câu trả lời làm người ta hài lòng. Bởi vậy có chút lo lắng Tứ Bảo không trả lời được. Dù sao vấn đề này thật sự quá điêu rồi.

Tứ Bảo nhìn giáo sư Tôn, chậm rãi nói: “Các học sinh của tôi không trả lời được, nói rõ bọn họ chỉ là người yêu thích. Để tôi1tới nói cho ông, đầu tiên, bất cứ sự vật nào cũng tuần hoàn quy luật ‘Thành, vãng, phôi, không’, cái gọi là nhất mạng nhị vận tam phong thuỷ, mệnh lý thiên phú, cùng trình độ cố gắng của con người, là cơ sở quyết định thành công, phong thuỷ chỉ là trợ lực.

Còn nữa, người tin hay không tin phong thuỷ, phong thuỷ đều tồn tại. Người nước Mỹ tuy không biết phong thuỷ tồn tại, cũng có thuyết về nhà có ma, người ta có tiền, cảm thấy ở không thoải mái, thì đổi công việc chuyển nhà, thẳng đến khi hài lòng mới thôi. Nói từ tầng diện quốc gia, ông làm sao biết nước Mỹ phong thuỷ không tốt?

Nước Mỹ bốn phía biển vờn quanh, lại có năm khu hồ lớn ở đất liền, núi non trùng điệp, rừng rậm, cái này đều tuần hoàn nguyên tắc tam nguyên cửu vận. Đương nhiên5khoa học kỹ thuật là nguyên nhân chính của vận mệnh quốc gia, phong thuỷ tác dụng khá nhỏ, nhưng ông lấy cái này để phản bác phong thuỷ không tồn tại, chỉ có thể nói rõ ông vô tri.”

Tứ Bảo nói xong, một hơi uống hết bia trong chai, đem cái chai ném ra ngoài.

“Nói rất hay!” Diệp Thiếu Dương cam tâm tình nguyện ở một bên vỗ tay, đám người Tào Vũ cũng là âm thầm gật đầu, vấn đề xảo quyệt như vậy, thế mà bị hắn trả lời đạo lý rõ ràng, trong đầu đối với hắn cũng là bội phục đến bái lạy, chỉ là vì nể mặt giáo sư Tôn, không tiện biểu hiện ra ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 26

Bốn người bọn giáo sư Tôn nghe xong Tứ Bảo trả lời, quả thực trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc nhìn hắn, một câu cũng nói không nên lời.

Giáo sư Tôn cảm giác mặt nóng rát,3giống như bị người ta tát mấy cái. Lão vốn là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa ở sau khi nhìn thấy hai người bọn Diệp Thiếu Dương đều là người trẻ tuổi, càng xác định hai người là giả danh lừa bịp, muốn vạch trần trước mặt mọi người, để chứng minh quan điểm nhất quán của mình, không ngờ Tứ Bảo trả lời đặc sắc như vậy.

Tứ Bảo trả lời, tuy không thể thuyết phục lão tin tưởng phong thuỷ, nhưng từ trên lý luận bắt bẻ hắn á khẩu không trả lời được, trận luận chiến này, lão đã thua triệt để.

Cả người Diệp Thiếu Dương thoải mái đứng dậy, duỗi cái lưng mỏi, nói với giáo sư Lưu: “Giáo sư không có gì muốn hỏi nữa chứ?”

Giáo sư Tôn nghẹn đến mức vẻ mặt đỏ bừng, làm sao nói ra lời.

Diệp Thiếu Dương vì thế hỏi Tào Vũ: “Ăn xong rồi, chúng ta3khi nào xuất phát?”

“Nghỉ ngơi một đêm, trời tối không dễ đi, ngày mai chúng ta xuất phát. Diệp tiên sinh ăn xong rồi, vậy đi nghỉ ngơi trước, Tiểu Trương cậu an bài một phen.”

Trợ lý được gọi là Tiểu Trương lập tức khom người ở phía trước dẫn đường, đem Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo mời đến trong một lều trại mới dựng xong, lưu lại đám người giáo sư Tôn yên lặng không nói gì…

“Hai vị nghỉ ngơi chút, tôi đi dựng một lều trại nữa.” Tiểu Trương nói xong muốn đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương lập tức bảo cậu ta không cần, hai người ở một gian là được.

Vì thế Tiểu Trương đi ra ngoài nối điện, đem đèn treo lên, sau đó phân phối cho hai người túi ngủ còn có một phích nước nóng, bảo bọn họ có gì cần có thể phân phó bất cứ lúc nào.

“Trâu bò nha!”5Tiểu Trương vừa đi, Diệp Thiếu Dương lập tức vỗ bả vai Tứ Bảo, thoải mái cười to lên.

Tứ Bảo gối đầu lên hai tay, tựa vào trên túi ngủ, trong miệng ngậm một điếu thuốc, nói: “Đối phó loại người này, trò trẻ con.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Này, tôi với cậu nhận thức lâu như vậy, sao tôi chưa bao giờ biết cậu ăn nói tốt như vậy!”

“Tôi trước kia thay sư phụ xuống núi, lăn lộn giang hồ cầu cơ duyên nha. Tôi nói với cậu, phong thuỷ nghề này, không biết xem cũng không quan trọng, nhất định phải biết nói, như vậy các tài chủ mới sẽ tin tưởng, cái này cậu xem Quách lão là biết.”

Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ thật đúng là như vậy, dù sao người thường cái gì cũng không hiểu, ngươi nói như thế nào thì tin như thế đó, chỉ cần mồm mép tốt, giả cũng có thể nói trở thành thật,4mình chỉ là thiếu kinh nghiệm như vậy, không so được với Tứ Bảo và lão Quách lái xe lâu năm như vậy.

Diệp Thiếu Dương chụp mấy tấm ảnh trong lều trại, sau đó đi ra ngoài lại chụp mấy tấm, muốn phát ở trong nhóm bạn, kết quả mạng không tốt, một lúc lâu không gửi được, đành phải bỏ cuộc, đi bên ngoài gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, nói vài câu đơn giản, sau đó đi đến một cồn cát phụ cận cách đó không xa, nhìn quanh, chỉ có căn cứ một khu này có ánh đèn rải rác, xa xa, là sa mạc mênh mông bát ngát, cùng một ít bóng cây thưa thớt.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương không khỏi sinh ra một loại cảm giác cô liêu, cảm thấy mình nhỏ bé tựa như một hạt cát trong sa mạc.

Gió cát nối liền trời, trời gắn với gió cát. Người đã ở chân trời.

Buổi tối, cùng Tứ Bảo đều tự chui vào trong một cái túi ngủ, ngủ một đêm, sau khi tỉnh lại, đi ra khỏi lều trại, trợ lý Tiểu Trương đã ở cửa, thấy hắn đi ra, lập tức chỉ vào một thùng nước sạch trên mặt đất, bảo bọn họ đánh răng rửa mặt.

“Hai vị chấp nhận chút nhé, ở đây, có thể có nước dùng đã không tệ rồi, vào La Bố Bạc, nước dùng so với ở đây còn phải tiết kiệm hơn.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nhất thời nghĩ đến cái gì, nói: “Sẽ không là nước đánh răng rửa mặt cũng không có chứ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.