Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1780: Con Rể Mới Tới Cửa (2)



Diệp Thiếu Dương lúc này mới ý thức được tự mình nói sai: Nhất Cốc đại sư nổi danh hải ngoại, tuyệt đối là tông sư đệ nhất lưu, phiền toái ngay cả ông cũng không giải quyết được, mình vừa gặp mặt đã ôm đồm, rất có ý tứ mình lợi hại hơn ông, lập tức vội vàng thỉnh tội, tỏ vẻ mình không có ý tứ đó.

“Ta hiểu, con là đứa nhỏ tốt. Con không cần hiểu lầm.” Nhất Cốc đại sư giọng điệu rất hòa ái, “Ta tự nhiên tán đồng con, liền đối đãi con giống với Tiểu Ngọc, hai đứa đều là con ta, ở chỗ ta con không cần gò bó.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, trong lòng rất cảm động.

Nhất Cốc đại sư tựa vào trên sô pha, thở dài nói: “Năm đó giải phóng trước sau, Hoa Hạ có một số lớn người thân mang truyền thừa tới Cảng Đài Đông Nam Á, trong đó bao gồm tinh anh giới pháp1thuật, có thể nói đi ít nhất một nửa. Sau đó đại lục mười năm chấn động, rất nhiều truyền thống vứt bỏ, mà Đông Nam Á vẫn coi trọng truyền thống, truyền thừa còn đó, cho đến ngày nay, có thể nói thực lực chỉnh thể giới pháp thuật Đông Nam Á, cũng không kém gì đại lục nội địa.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Sư phụ con trước kia cũng nói như vậy.”

Nhất Cốc đại sư cười nói: “Ta biết con là kỳ tài đạo môn, nhưng con không nên xem nhẹ giới pháp thuật Đông Nam Á, Nhất Cốc ta năm đó tung hoành Đông Nam Á, cũng là có chút thủ đoạn, nếu là trẻ hơn hai mươi tuổi, ta thật ra muốn tranh cao thấp với con…”

Thì ra quẹo vào nói nhiều như vậy, là vì làm màu… Nhưng cái này Diệp Thiếu Dương cũng có thể lý giải, toàn bộ lão nhân thời điểm trẻ tuổi từng trâu bò đều là như thế5này, đặc biệt là lúc nhìn thấy thanh niên tài tuấn, không khỏi muốn làm màu một phen, miễn cho bị xem nhẹ.

Diệp Thiếu Dương lập tức rất nghiêm túc nói: “Sư phụ nói lời này, cho dù là ngài hiện tại, con tám phần cũng không phải đối thủ, huống chi hai mươi năm trước.”

Câu nịnh này quả nhiên thu được hiệu quả, Nhất Cốc đại sư thoải mái cười lên, bẻ tay nói: “Không cần nâng ta. Lão phu tán gẫu phát thiếu niên cuồng, tùy tiện cảm khái một phen mà thôi, chuyện của con ta từng nghe Tiểu Ngọc nói, cho dù trẻ đi hai mươi tuổi, thật ra ta cũng chưa chắc là đối thủ của con…

Tham Khảo Thêm:  Chương 286: Nữ đế quá hiểu lòng hắn luôn

Ta năm đó trúng cổ, cũng là một vị Miêu Cương vu sư cực lợi hại dùng máu của mình hạ, sau đó hắn liền nổ tan xác mà chết, ta vốn cũng so với không nghĩ gì cả, có thể áp chế cổ độc, sống tới ngày3nay, đã rất không tệ rồi, chỉ là ngẫu nhiên tái phát, cũng không đáng lo lắm.”

Diệp Thiếu Dương nghe lão nói như vậy, cũng liền hiểu, cái này gọi là mệnh hồn cổ, là một loại đáng sợ nhất trong cổ thuật, là vu sư dùng tinh huyết của mình hạ cổ, mình cắn trả trước mà chết, mà cổ độc gieo xuống, thế nào cũng phải dùng máu của hắn mới có thể khu trừ.

Cái này liền hình thành một nút thắt chết: vu sư đã chết, tinh huyết mất đi hoạt tính, không thể dùng nữa. Cái này giống như có người trước khi chết dùng một tổ hợp mật mã viết, vốn không tính để người ta xem hiểu, sau đó liền chết, nếu hắn là có ý giấu diếm, hoặc nói là tùy tiện viết xuống ký hiệu, như vậy mặc kệ là chuyên gia mật mã khôn khéo nữa cũng không cách nào phá giải.

Nhưng, bất cứ chuyện gì cũng không có tuyệt3đối. Diệp Thiếu Dương đau khổ suy tư, chợt nghĩ đến một người, mắt sáng ngời, nói: “Sư phụ, con có một người bạn, là vu linh tín nữ của gia tộc đại vu tiên Miêu Cương, tám phần là người hiểu Miêu Cương vu thuật nhất trên đời này, có lẽ cô ấy có cách cũng nói không chừng.”

Hắn nói đương nhiên là Đàm Tiểu Tuệ.

“Vu linh tín nữ…” Nhất Cốc đại sư trở nên trầm ngâm, ánh mắt chớp động, nói: “Cô ấy đồng ý hỗ trợ sao?”

“Quá là không có vấn đề luôn, cô ấy là bạn tốt nhất của con, chỉ là cô ấy thường xuyên ở trong núi, không dễ liên hệ, con cũng không biết cô ấy ở đâu, con có thể gửi tin hỏi cô ấy một chút, cô ấy đọc được sẽ trả lời.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhất Cốc đại sư chậm rãi gật đầu, “Được, có thể hỏi cô ấy một chút, nếu có biện pháp tự nhiên là tốt, không có cũng không5sao cả, dù sao ta cũng là người sắp xuống lỗ tới nơi rồi. Thành ra không phải quá để ý.”

“Sư phụ nói đi đâu vậy, ngài nhất định trường thọ trăm tuổi.”

“Ngươi nha, ta nhìn lầm ngươi rồi, ta cho rằng ngươi là loại người rất ngay thẳng nọ, không ngờ cũng biết nịnh nọt.” Khi nói lời này, trên mặt Nhất Cốc đại sư mang theo nụ cười.

Diệp Thiếu Dương tìm được số điện thoại di động của Đàm Tiểu Tuệ, gọi qua không có tín hiệu, vì thế gửi tin nhắn nói chuyện này.

Giữa trưa Nhuế Lãnh Ngọc làm một bàn đồ ăn, mở một chai rượu vang, thầy trò ba người cùng nhau dùng cơm.

“Sao không thấy sư huynh của em?” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới chi tiết này.

Nhất Cốc đại sư hừ một tiếng.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Hắn đi Hongkong rất lâu rồi, xử lý một sự kiện linh dị, đến bây giờ chưa thấy kết quả.”

Nhất Cốc đại sư nói: “Thiếu4Dương con nhớ kỹ, ta hiện tại còn sống, tương lai ta chết, hắn tới tìm các con hỗ trợ, ai cũng không được quan tâm tới hắn!”

Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, biết Hồ Vượng tám phần là đã làm cái gì, chọc lão gia tử tức giận, cũng không dám hỏi nhiều.

Trong bữa Nhất Cốc đại sư hỏi kỹ tình huống của Diệp Thiếu Dương ở La Bố Bạc, Nhuế Lãnh Ngọc lúc ở cùng Diệp Thiếu Dương, tuy vẫn luôn dìm hắn, nhưng trước mặt sư phụ, vẫn là khen hắn các kiểu. Diệp Thiếu Dương nghe xong rất ấm lòng.

“Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Thiếu Dương, con rất khá đó…” Nhất Cốc đại sư lẩm bẩm, có thể nghe ra là khen ngợi phát ra từ trong lòng.

Cơm nước xong, Nhuế Lãnh Ngọc tự mình đi thu thập, Nhất Cốc đại sư uống hai ly rượu vang, sắc mặt hồng nhuận, kéo Diệp Thiếu Dương cùng đi trong sân phơi nắng.

Nhất Cốc đại sư híp mắt, nằm ở ghế tựa, trong tay thưởng thức một đôi hạt đào, hồi lâu không nói chuyện, nhìn qua như là đang ngủ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34: 34: Đã Có Vợ

Diệp Thiếu Dương đợi ở một bên, do dự nên vào nhà tìm Nhuế Lãnh Ngọc nói chuyện hay không, Nhất Cốc đại sư đột nhiên mở miệng, lẩm bẩm: “Thiếu Dương, con và Tiểu Ngọc qua lại cũng rất lâu rồi, con có biết vì sao ta vẫn không để nó dẫn con tới gặp mặt hay không?”

“Cái này… Có thể sư phụ cảm giác thời điểm chưa tới.”

Nhất Cốc đại sư lắc đầu, “Là ta không muốn cho hai đứa các con ở với nhau.”

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, mơ hồ nghĩ đến hình như là có có chuyện như vậy, Nhuế Lãnh Ngọc từng nhẹ nhàng bâng quơ nói với mình, nhưng chưa nói tỉ mỉ.

“Dữ diệp kết duyến, cửu tử nhất sinh! Đây là ta năm đó thời điểm tính mệnh cho nó, đạt được lời phán, lúc ấy không hiểu ý này, thẳng đến khi nó gặp được con… Ta biết dòng họ của con, thế mới biết nói là con. Ta cả đời không lấy vợ, chỉ có hai đồ đệ, Vượng tiểu tử không chịu cố gắng, ta thương yêu nhất nhất chính là Tiểu Ngọc, chính là con gái của ta. Con nói, ta sao có thể yên tâm để nó ở bên con?”

Diệp Thiếu Dương dùng sức gật gật đầu, hắn hoàn toàn có thể lý giải cách làm của Nhất Cốc đại sư.

“Không phải, sư phụ con cắt ngang một chút, con lúc ấy cùng Lãnh Ngọc cũng chỉ là cùng nhau hợp tác, chỉ có thể tính là bạn bình thường, không biết người vì sao sẽ liên tưởng đến con…”

Nhất Cốc đại sư mở mắt, liếc hắn, “Con cũng là đủ thiếu tinh tế, nó sau lần đó trở về, liền nói cho ta biết, nó thích con… Vốn loại tâm sự này là sẽ không nói với ta, nhưng chính nó cũng ý thức được, con chính là chữ ‘Diệp’ kia, cũng chính là kiếp số trong số mệnh của nó, nó muốn hỏi ta có biện pháp nào hóa giải kiếp số không… Ta sau khi biết được, tự nhiên lệnh cho nó rời xa con, nhưng nó sau khi cân nhắc kỹ càng, vẫn quyết định muốn ở bên con.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.