Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1791: Lại Một Nữ Quỷ (1)



“Ồ, vậy em đi theo anh nha, anh dừng xe đem em thả xuống là được.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Em không sợ anh là người xấu?”

Em gái vừa nghe, cố ý đưa tay đến trước ngực Diệp Thiếu Dương, bắt đầu vuốt ve, khuôn mặt cũng ghé tới, ghé tai hắn nói: “Anh muốn xấu như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương làm ra bộ dáng ngại ngùng, đưa tay đẩy hai cái, kết quả em gái càng thêm tựa hướng trên người mình, che tầm mắt, Diệp Thiếu Dương đành phải đem xe đỗ lại, em gái lập tức bò đến trên người mình, cưỡi ở trên người mình, ôm cổ, trực tiếp hôn.

Ta kháo, đây là rung xe trong truyền thuyết?

Tuy rất rõ ràng thân phận hai bên, nhưng một mỹ nữ như vậy ngồi ở trong lòng mình, giở trò, Diệp Thiếu Dương không khỏi vẫn là có chút phản ứng. Em gái ra sức dùng đầu lưỡi đẩy miệng mình, một lúc lâu chưa thể thành công.

Em gái có chút nghi hoặc ngẩng đầu, nũng nịu nói: “Em đối với anh không có dụ hoặc như vậy sao? Để em nhìn xem, anh có phải có vấn đề hay không…”

Một tay vươn hướng nửa thân dưới của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cầm tay cô, cười nói: “Em rất có sức dụ hoặc, nhưng so với Tiểu Cửu nhà anh, thật sự là kém xa.”

Diệp Thiếu Dương không nói láo, mình có phản ứng cũng là thật, nhưng so với dụ hoặc Tiểu Cửu từng cho mình, quả thực không tính là gì. Đối mặt Tiểu Cửu, mình còn có thể kiên trì một chút, với với nữ quỷ trước mắt này càng không cần phải nói.

Em gái nhíu mày nói: “Tiểu Cửu là ai? Vợ anh sao?”

“Tiểu Cửu là ai em không cần phải quản, anh chỉ muốn hỏi em, em không phải muốn cùng người ** hấp thụ tinh nguyên sao, cần gì cứ phải hôn môi, trực tiếp lên là được, đến đi.” Diệp Thiếu Dương cả người lẫn vật vô hại cười, ở trong mắt nữ quỷ, lại là cười lạnh âm trầm.

Nữ quỷ mất sạch nét quyến rũ, ngây ra tại chỗ, hỏi: “Ngươi là loại người nào!”

“Rất quan trọng sao?” Nói xong câu đó, đầu nữ quỷ đột nhiên lay động, một mái tóc dài nháy mắt sinh trưởng, bao lấy cổ Diệp Thiếu Dương, càng quấn càng chặt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1593

Trên mặt Diệp Thiếu Dương bảo trì mỉm cười, tay trái không nhanh không chậm búng ra, một tấm linh phù bay đến trên tóc nữ quỷ, nháy mắt bốc cháy lên ngọn lửa màu u lam, đem mái tóc dài từ đoạn giữa đốt đứt.

“Còn có thủ đoạn gì? Muốn ta ngồi cho ngươi đánh mười phút hay không?” Lời này nghe mặc dù có chút làm màu, nhưng cũng là tình hình thực tế, lấy pháp lực Diệp Thiếu Dương hiện nay, chỉ nữ quỷ cấp bậc như u hồn trước đó, cho dù đến thêm mấy chục con, cũng căn bản không vào được pháp nhãn của hắn.

Nữ quỷ giật mình.

“Quỷ mị vô hình, ngươi có thể huyễn hóa ra thực thể, chẳng qua là thủ thuật che mắt ngự hồn ảo thuật mà thôi.” Diệp Thiếu Dương nâng tay phải, duỗi thẳng hai ngón trỏ và giữa, nữ quỷ vừa thấy, hoa dung thất sắc, cả kinh kêu lên: “Đại pháp sư tha mạng!”

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không để ý tới, hai đầu ngón tay chọc vào mặt nữ quỷ, nhẹ nhàng quấy một phát, trong miệng khẽ niệm một lần chú ngữ, nói: “Mau!”

Nữ quỷ kêu thảm một tiếng, một đạo hào quang từ trên người lóe qua, bị phá quỷ thân, thân thể lập tức biến thành bản thể bán trong suốt, chỗ yết hầu có một vết thương thật dài, hẳn chính là vết thương trí mạng tạo thành tử vong, khóe miệng đổ máu, sắc mặt xanh mét, nhìn qua có chút dữ tợn đáng sợ.

“Bị người ta chém chết?” Diệp Thiếu Dương nhíu nhíu mày, xã hội hiện đại, loại kiểu chết bị cắt yết hầu chém giết này cũng coi như hiếm thấy.

Nữ quỷ ngồi ở trên người Diệp Thiếu Dương, tuy bản thân còn có một chút tu vi, Diệp Thiếu Dương cũng gần trong gang tấc, đưa tay có thể chạm tới, nhưng cô ta căn bản không có dục vọng động thủ nữa… Vừa rồi một lần giao phong đơn giản, đã khiến cô ta phát hiện pháp lực Diệp Thiếu Dương cô ta còn phải ngước nhìn xa xa, cô ta tâm như tro tàn, rơi vào trong tay Diệp Thiếu Dương cũng chỉ có tiếp nhận số phận.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thu cô ta xong, nhiệm vụ coi như hoàn thành, về phần cô ta vì sao phải làm Hồng Phấn Nữ, có cái gì oan tình vân vân, cũng là sau khi trở về chậm rãi thẩm vấn.

Diệp Thiếu Dương đang muốn thu cô ta, đột nhiên phía sau cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai, Diệp Thiếu Dương và nữ quỷ nghe thấy tiếng thét chói tai, đều ngây ra một phen, nữ quỷ đột nhiên quát to một tiếng: “Tỷ tỷ đi mau!”

Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, còn có một con nữa? Vừa muốn quay đầu nhìn, nữ quỷ vừa rồi đã hoàn toàn tuyệt vọng đột nhiên bộc phát ra tu vi sót lại trong cơ thể, một mảng quỷ khí hướng tới mình lao tới, tay trái Diệp Thiếu Dương kết ấn phản kích, ngăn cản quỷ khí, tay phải hướng thiên linh cái của nữ quỷ đánh tới. Nữ quỷ vẻ mặt quyết tuyệt, không chút né tránh.

Một đòn này hạ xuống, cô ta tất nhiên hồn phi phách tán.

Ở một khắc cuối cùng, Diệp Thiếu Dương thay đổi chủ ý, thu tay, thuận thế từ trong đai lưng lấy ra Âm Dương Kính, soi về phía nữ quỷ.

“Càn khôn tá pháp!”

Trên Âm Dương Kính phát ra một mảng ánh sáng, đem nữ quỷ nháy mắt thu vào.

Một giây tiếp theo, Diệp Thiếu Dương đẩy cửa xuống xe, quay người nhìn lại, cách đó không xa đỗ một chiếc xe, bên trong một mảng tối đen, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng người ngồi ở trên ghế lái liều mạng giãy dụa cái gì.

Một bóng hình xinh đẹp từ ghế lái chui ra, liếc Diệp Thiếu Dương một cái, nghiến răng hướng nơi xa chạy đi.

Quả nhiên còn có một Hồng Phấn Nữ!

Diệp Thiếu Dương chạy như điên qua, từ cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy trong xe một nam tử đeo kính ngồi, miệng há hốc, mắt trợn như mắt trâu, đồng tử tan rã, nhìn qua đã không cứu được nữa. Trên người quần áo mở banh, đặc biệt là quần…

Tham Khảo Thêm:  Chương 1: Linh hồn bị xóa bỏ

Diệp Thiếu Dương do dự hai giây, mặc kệ người chết này, hướng phía nữ quỷ biến mất chạy như điên qua.

Nữ quỷ kia đã chạy ra xa mấy chục mét, tốc độ rất nhanh, nhìn là đuổi không kịp, Diệp Thiếu Dương lại không bỏ cuộc, lập tức thi triển ra Lăng Không Bộ, nhanh chóng đuổi theo.

Hai người một trước một sau chạy qua đường cái, từ trong một ngõ nhỏ chui qua, đối diện là một công trường kiến trúc bỏ hoang, đất gồ ghề, rất khó đi, nữ quỷ bay trên không, tốc độ không giảm, tốc độ Diệp Thiếu Dương lại hạ xuống, mắt thấy khoảng cách càng lúc càng xa, Diệp Thiếu Dương dứt khoát không đuổi theo nữa, từ trong túi lấy ra một tấm linh phù, dùng tốc độ nhanh nhất gấp thành hình dạng một thanh kiếm nhỏ, nắm trong tay, niệm nhanh: “Thiên thanh địa minh, cấp tốc vô hình, tru sát quỷ mị, tức khắc hiện hình!”

Hướng thanh kiếm nhỏ thổi một hơi, quát to một tiếng: “Đi!”

Đem tử phù tiểu kiếm ném ra.

Tử phù tiểu kiếm cấp tốc phi hành, trúng vào lưng nữ quỷ, nữ quỷ hét thảm một tiếng ‘Éc’, bị đánh ngã xuống đất, thanh kiếm nhỏ lập tức triển khai, trở lại như cũ thành linh phù, thiêu đốt thành mấy vòng ánh sáng, đem nữ quỷ trói ở bên trong, dùng sức giãy dụa.

“Muốn chạy?” Diệp Thiếu Dương cười cười, hướng bên đó đi qua.

Đúng lúc này, một ánh đèn pin từ đối diện chiếu tới, soi vào trên mặt hắn.

Diệp Thiếu Dương theo bản năng giơ tay che mặt, tiếp theo nghe thấy một thanh âm: “Cảnh sát! Đang làm gì!”

Cảnh sát? Diệp Thiếu Dương cả kinh, nhìn kỹ, đối diện có ba bóng người, hướng mình bên này đi tới.

Lại nhìn nữ quỷ kia, đã giãy đứt một quầng sáng, trên người còn có hai cái. Tử phù tiểu kiếm dù sao cũng là pháp thuật cự ly xa, bản thân không có uy lực quá lớn, chỉ có thể duy trì một lát, Diệp Thiếu Dương mắt thấy một màn này, sợ nữ quỷ thoát vây mà đi, lập tức đẩy nhanh tốc độ lao tới.

Mấy cảnh sát đương nhiên không nhìn thấy quỷ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.