Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1797: Nhân Gian Đệ Nhất Thiên Sư (3)



Diệp Thiếu Dương đứng ở ngoài phủ nha môn, ngẩng đầu nhìn ba chữ “Âm Dương ti” trên tấm biển phía trên, ánh mắt rất lâu không thể dời đi, tâm tình cực kỳ phức tạp. Âm Dương ti, ti thứ bảy mươi ba của địa phủ… Mà mình tuy không ở nơi này ngồi tọa trấn, trên thực tế lại là chủ nhân nơi này.

Nghĩ đến mình một nhân gian pháp sư, lại có thể ở âm ty mở lập phủ nha, trong lòng Diệp Thiếu Dương tràn đầy cảm giác thành tựu, bước lên bậc thang đi vào. Lập tức có hai quỷ sai từ trong cửa sảnh đi ra, quát lớn: “Phủ nha trọng địa, không phải việc công không thể đi vào!”

Chanh Tử đuổi theo, nói: “Các ngươi thật đúng là ngu ngốc, ngay cả chủ tử của mình cũng không nhận ra, Âm Dương ti này chính là của hắn!”

Hai quỷ sai mở to mắt nhìn, đánh giá Diệp Thiếu Dương, một người trong đó sợ hãi nói: “Chắc là Diệp Thiên sư?”

Diệp Thiếu Dương hướng bọn họ chồng tay hành lễ, hai người cuống quít hoàn lễ, trong miệng nói không dám. Chức vị bọn họ tuy thấp, nhưng đối với tình huống của Âm Dương ti vẫm là có chút nghe nói, biết vị nhân gian pháp sư trước mắt này mới là lão đại thật sự của nơi này.

“Nhanh đi thông báo chủ bộ bọn họ, lão đại đến rồi!” Chanh Tử sai phái một tiếng, hai quỷ sai cuống quít đi vào thông báo. Ba người bọn Diệp Thiếu Dương chậm rãi đi vào, ở trong đình viện phía sau cửa sảnh gặp được mấy quỷ sai làm công, cũng đều đi lên hành lễ, Chanh Tử báo cho biết, những người này đều là quỷ sai âm ty phái đến phục dịch.

Đến trên đại điện, trên đất trống đã chiếm đầy, Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm đứng ở trước nhất, trên mặt mang theo nụ cười, phía sau là Thất Bảo, Tâm Tâm, Cục Than… một đám tiểu quỷ đầu đã lâu không gặp.

“Tham kiến ti chủ!” Toàn bộ mọi người cùng nhau cúi đầu hành lễ, cùng lên tiếng hô.

Diệp Thiếu Dương bị dọa giật mình, không đợi phản ứng lại, một đám người cùng nhau cười phá lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 178

“Lão ba!” Thất Bảo đẩy ra mọi người, lao tới đầu tiên. Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật. Tâm Tâm cũng lao tới, hai tiểu quỷ cùng nhau nhào vào trong lòng hắn.

Diệp Thiếu Dương ồn ào với bọn họ một trận, ánh mắt quét qua, hỏi: “Tiểu Thanh bọn họ đâu?”

“Bọn họ đi Đông hải rồi, đi giúp Đạo Phong tìm Huyền Vũ.” Lâm Tam Sinh nói, “Ngươi cũng không phải không biết.”

“Được rồi, ta quên rồi.” Diệp Thiếu Dương hỏi đoàn người ở đây thế nào, đám tiểu quỷ đều rất hưng phấn, đám tiểu quỷ này vốn lưu lạc ở âm ty không muốn đi đầu thai, mà nay cuối cùng có tổ chức cùng thân phận, đương nhiên sướng không chịu được.

Diệp Thiếu Dương dặn bọn họ một phen, bảo bọn họ đừng quá đắc ý, ở âm ty quan hệ cho tốt, các bạn nhỏ cùng nhau gật đầu.

“Lão cha, con mang cha xem một thứ!” Thất Bảo kéo hắn đi vào chính điện, đi xuyên qua, vào một gian phòng, bên trong có bàn, giá sách… các phương tiện, nhìn qua rất cổ phong, nói trắng ra là chính là một phòng làm việc âm phủ.

“Mang ta đến đây làm gì, đây là chỗ nào?” Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, còn thấy được bàn trà, bình phong… các đồ gia dụng. Trên tường đối diện bàn treo một tấm hoành phi, bên trên phủ một tấm vải đỏ.

“Đây là phòng của cha đó! Tấm biển này là Minh vương đại điện nhân chỉ rõ tặng cho cha, bọn con đều đang đợi cha tới đây vạch ra, lão cha vạch ra nhanh lên, xem bên trên viết cái gì!”

Chuyện này lúc trước Lâm Tam Sinh ở nhân gian từng đề cập với mình, lúc ấy cũng rất tò mò, về sau bởi vì việc quên mất, lập tức đi đến phía trước hoành phi, quay đầu nhìn thoáng qua, Lâm Tam Sinh, Lý Lâm Lâm bọn họ cũng đều đã chạy tới, mỗi người đều tò mò nhìn hắn, hướng hắn gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương đưa tay vạch vải đỏ trên tấm biển, chỉ thấy trên tấm bảng màu vàng chảy vài chữ to màu đen, lưu động giống như sóng nước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Chữ là chữ triện, Diệp Thiếu Dương nhìn quét qua, lập tức phân biệt ra:

Nhân Gian Đệ Nhất Thiên Sư.

Hiện trường một mảng kinh ngạc than thở. Diệp Thiếu Dương cũng ngẩn người.

Tiêu Dật Vân nói: “Đây là bút tích của đại đế, đại cữu ca ngươi trâu bò rồi!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, lẩm bẩm: “Không thể nào, Phong Đô đại đế tự mình tặng biển cho ta?”

Tiêu Dật Vân nói: “Cái này có gì, ngươi là không biết, đây là truyền thống của âm ty, mỗi một đời ti chủ nhận chức, đại đế đều sẽ tặng biển, nhưng sáu chữ này lại là trâu bò, coi như là đại đế cổ vũ đối với ngươi đi.”

Lâm Tam Sinh cũng nói: “Không sai, Nhân Gian Đệ Nhất Thiên Sư, Thiếu Dương, ngươi là đảm đương được.”

Nhân Gian Đệ Nhất Thiên Sư.

Diệp Thiếu Dương nhìn mấy chữ này trên tấm biển, ngẩn ra một lát, xoay người sang chỗ khác, đối mặt đoàn người, hít sâu một hơi, thè lưỡi, chồng tay cười nói: “Bần đạo không khỏi sợ hãi.”

Trên mặt lại mang theo ý cười làm màu nồng đậm.

Nhân gian, sau Vô Cực Thiên Sư, Nhân Gian Đệ Nhất Thiên Sư luôn luôn là cái tên thuộc về riêng lão, mạnh như Thanh Vân Tử, cũng giấu tài, không muốn tranh danh phận này, Đạo Phong có mạnh nữa, ở trước một trận chiến Huyền Không quan, cũng bị hoài nghi không phải đối thủ của Vô Cực Thiên Sư.

Cho dù là Vô Cực Thiên Sư và Thanh Vân Tử chiến một trận mà chết, nhân gian vẫn không ai dám gọi cái tên này, Diệp Thiếu Dương cũng nhiều lắm là bản thân ý dâm một phen. Nhưng Phong Đô đại đế đem danh hiệu này ngự phong cho mình, vậy tính chất đã khác biệt.

Danh hiệu đạo môn, phật môn, dân gian tán tu pháp sư, bao nhiêu người tha thiết ước mơ…

Diệp Thiếu Dương xoay người, lại nhìn sáu chữ trên tấm biển, trên mặt nở rộ mỉm cười, đỡ tấm biển, nhẹ giọng nói: “Lão cha, sư phụ, thật muốn cho hai lão nhân các người nhìn xem, ít nhất, con thật sự không để các người mất mặt ở âm ty.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Trong lòng Diệp Thiếu Dương nhớ tới Tạ Vũ Tình, ở Âm Dương ti nán lại với đoàn người một lúc liền cáo từ rời khỏi.

Xuyên qua hư không trở lại nhân gian, Diệp Thiếu Dương mở mắt, lập tức quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Vũ Tình vẻ mặt khẩn trương ngồi ở trên giường, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì, trong phòng này có chuột…”

Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái, “Thân là một nữ hán tử, chị thế mà lại sợ chuột.”

“Sợ, vậy có biện pháp nào đâu.”

“Nữ quỷ chưa tới chứ?”

Tạ Vũ Tình lắc đầu, hỏi thu hoạch của hắn ở âm ty. Diệp Thiếu Dương nói theo sự thật, hơn nữa đắc ý đem chuyện Phong Đô đại đế ban thưởng tấm biển nói ra.

Tạ Vũ Tình ngoài miệng châm chọc hắn, nhưng vẻ mặt có thể nhìn ra, cũng cảm thấy rất cao hứng vì hắn.

“Tôi nói, cậu tạm thời không vội đắc ý, chuyện này rốt cuộc làm sao bây giờ?” Tạ Vũ Tình hỏi.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen nói: “Hai nữ quỷ này đã luân phiên ở đây gây án, nói rõ âm sào của bọn họ nhất định ở phụ cận, tôi thật ra có biện pháp có thể đem cô ta tìm ra.”

Tạ Vũ Tình chần chờ nói: “Còn muốn ôm cây đợi thỏ sao, người ta cũng không ngốc, hôm nay đào tẩu, đại khái sẽ bỏ âm sào đào tẩu nhỉ, không cần thiết vì một cái âm sào, đem mạng cũng đưa lên nha.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chị nói không sai, cho nên tôi mới nói, nghĩ cách tìm ra cô ta, ôm cây đợi thỏ khẳng định không được.”

Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Biện pháp gì?”

“Cái này đến lúc đó rồi nói sau, tôi thật sự mệt rồi, ngủ trước đi, ngày mai chị đừng quên giúp tôi tra là ai gọi điện thoại báo cảnh sát. Không đúng, là hôm nay.”

Nói xong Diệp Thiếu Dương thu thập một chút đồ dùng trước đó làm phép, ngáp một cái, nằm xuống ở trên giường của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.