Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1872: Lê Sơn Lão Mẫu (2)



Diệp Thiếu Dương Bảo Đạo Phong ở chỗ này của mình chờ, lập tức làm phép phá vỡ hư không, mang theo Tứ Bảo và Tiểu Mã cùng nhau xuyên qua, vào Thanh Minh giới, xuất hiện ở phụ cận sông giáp ranh, sau đó ở trong một đám thể lực lớn thủ hộ sông giáp ranh, tìm được hồ yêu Thanh Khâu son, bảo cô dẫn đi Thanh Khâu sơn.

Ở Thanh Minh giới, không khác biệt về có hồn thể có thân thể, mọi người đều là thực thể, ba người kề vai sát cánh, dọc theo đường đi vui vẻ cười nói, nói giỡn các loại.

“Tổ ba người làm màu, cuối cùng lại tụ tập.” Tứ Bảo rất là cảm khái, vỗ bả vai hai người cười ha ha.

Hai hồ yêu ở phía trước dẫn đường kinh ngạc nhìn nhau, hoàn toàn không biết bọn họ vì sao hàng phấn như vậy.

Một hồ yêu chạy về bẩm báo trước, chờ Diệp Thiếu Dương chạy tới Thanh Khâu son, Tiểu Cửu đã

dưới núi chờ, mặc một cái váy dài màu xanh biếc, nửa bên tóc rối tung ở trước mặt, nhìn qua có một phen ý nhị khác.

Hai người nhìn nhau, cũng không nói thêm gì, tất cả đều ở trong ánh mắt.

“Đây là anh em của tôi, bây giờ theo Đạo Phong lăn lộn.” Diệp Thiếu Dương giới thiệu cho Tiểu Mã trước, tuy lần trước ở trong cổ mộ cũng coi như từng gặp, nhưng cũng không quen nhau.

“Tại hạ Bạch Vân thành chủ, ra mắt yêu vương.” Tiểu Mã thắng sống lưng, ôm quyền nói. Diệp Thiếu Dương hướng trên đầu cho hắn một cái vỗ, “Đều là người một nhà, làm màu cái gì!”

Sau đó đem ý đồ đến của mình nói một lần với Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu nghe xong, ngây ngẩn cả người.

Diệp Thiếu Dương thấy sắc mặt cô không đúng, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Lê sơn lão mẫu, là người khó nói chuyện số một Thanh Minh giới, hơn nữa bà ta tuy cũng là đệ tử đạo môn, nhưng tự nhận là truyền nhân Xiển giáo, đối với pháp sư nhân gian không có hảo cảm, quan trọng nhất là anh hai lần cùng Đạo Phong đại náo Thanh Minh giới, mấy thể lực lớn đều rất phản cảm.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 63: C63: Thẳng thắn thành thật

“Tôi chỉ tới một lần nha, hơn nữa tôi cái gì cũng chưa làm, đều là Đạo Phong mà.”

“Ai chẳng biết quan hệ hai anh, khẳng định tính ở trên đầu anh.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời.

Tiểu Cửu nói: “Còn có, Huyền Không quan công Lê son, là có quan hệ tương đối.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, cái này hắn đã sớm biết mình lần đầu tiên tới nơi này, cùng Hoàng quan chủ kia đánh một trận, sau đám người Tô Mạt chính là theo Lê son lão mẫu cùng nhau rời khỏi.

Mình và Huyền Không quan thế như nước lửa, Lê son lão mẫu đối với mình tự nhiên không có ấn tượng gì tốt…

“Nhưng tôi phải đi, Lê son lão mẫu cho dù nhìn tôi khó chịu nữa, ít nhất so với đối với Đạo Phong tốt hơn chút đi, dù sao bọn họ là từng đánh nhau thật.”

Tiểu Cửu trầm ngâm một phen, nói: “Tôi không tiện theo anh, tôi không đi còn tốt, thân phận của tôi, nếu tôi đi, ngược lại sẽ làm sự tình trở nên phức tạp… Lê sơn lão mẫu tuy không thích anh, nhưng bà ta dù sao cũng là tông sư một phái, chỉ cần anh không động thủ trước, bà ta khẳng định sẽ không làm gì anh, tôi tìm người đưa các anh đi qua, nhỡ đâu thực xảy ra cái gì bất ngờ, tôi lại đi cứu anh không muộn.”

Diệp Thiếu Dương cũng biết khổ tâm của cô, gật đầu đáp ứng.

Tiểu Cửu gọi tới A Tử, dẫn bọn họ đi Lê son.

Nhìn theo bọn họ rời khỏi, Tiểu Cửu hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. A Hoàng bên người thấy bộ dạng này của cô, ngầm hiểu, khuyên giải an ủi: “Chủ thượng không cần lo lắng, chủ nhân thiện hoàng hậu duệ, Lê son Thánh Mẫu khẳng định không dám làm gì hắn.”

Tiểu Cửu lẩm bẩm: “Nói là như thế, nhưng ta luôn có chút hết hồn, cảm giác giống như sắp xảy ra chuyện gì.”

Đột nhiên, cô nhớ tới Trí Thâm hòa thượng tặng cho mình châm ngôn, cẩn thận hồi tưởng một phen, mơ hồ hiểu ra cái gì, lại không quá chi tiết, lâm vào trong một mảng mờ mịt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 252

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương ngược lại không có áp lực tâm lý gì, dọc theo đường đi đùa với A Tử, ở nơi hoang dã chạy như điên, đi rất lâu, Diệp Thiếu Dương cảm giác đại khái một giờ, A Tử dừng lại, chỉ vào một ngọn núi cao phía trước nói: “Đây là Linh sơn.”

Ba người ngẩng đầu nhìn, tổng cộng có ba ngọn núi, hai ngọn bên cạnh tương đối thấp chút, làm nền cho ngọn núi ở giữa, đường núi rải đá, uốn lượn hướng lên trên, giống như con rồng cuộn mình kéo dài đến chỗ cao nhất của đỉnh núi, đỉnh núi mây lành mờ mịt, mây là màu tím nhạt, thấp thoáng một kiến trúc cổ kính.

Quả nhiên là đạo gia phúc địa!

“Tôi nói, chúng ta là đi đàm phán sự tình, tuyệt đối đừng động thủ.” Diệp Thiếu Dương phân phó Tứ Bảo và Tiểu Mã, “Nhưng nhỡ đâu thực đánh nhau…”

Tiểu Mã chưa đợi hắn nói xong, vỗ bộ ngực nói: “Tiểu Mã ca tối nay cũng là đứng đầu một tòa thành, không xoắn, thích thì chơi!”

Diệp Thiếu Dương hướng trên mông cho hắn một cước, “Chơi cái rắm, ba chúng ta ít nhất phải chạy về được một người báo tin, bằng không đều ở đây, chết cũng không ai biết. Nhớ kỹ, đi đi!”

A Tử ở phía trước dẫn đường, ba người tới son môn, lập tức bị hai đệ tử Lê son cản đường, nhìn thoáng qua trang phục của A Tử, nói: “Ngươi là người của Thanh Khâu sơn, đến Linh son ta có gì muốn làm sao?”

A Tử làm động tác chào, chỉ vào ba người bọn Diệp Thiếu Dương nói: “Là ba vị này muốn tới bái phỏng Thánh Mẫu. Ba vị này đều đến từ nhân gian, vị này các người từng gặp, nhân gian Mao Sơn chưởng giáo. Hai vị này là bằng hữu của hắn. Một người là thủ tịch đệ tử Ngũ Đài Sơn, một người là…”

“Tại hạ Phong chi cốc Bạch Vân thành chủ.” Tiểu Mã ôm quyền nói, “Trên giang hồ nể mặt gọi tiếng Mã gia, không nể mặt gọi ta Tiểu Mã cũng được.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hai người nhìn nhìn hắn, sau đó nhìn nhìn nhau, một đệ tử có chút ngạo nghễ chất vấn A Tử: “Ba người bọn họ, cùng Thanh Khâu son các ngươi có quan hệ gì, người vì sao phải dẫn đến?”

A Tử nghe giọng điệu này của hắn có chút khó chịu, tức giận nói: “Ngươi giả bộ hồ đồ với ta, ai chẳng biết Diệp thiên sư là chủ nhân nhà ta, bọn họ không biết đường đi, ta dẫn bọn hắn đến làm sao vậy?”

Hai người bị nàng ép cũng không nói gì, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, trách mắng: “Chuyện gì đến Linh sơn ta?”

Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, A Tử đã nói trước: “Không nói với một thủ vệ như ngươi, mau đi thông báo Thánh Mẫu.”

Một đệ tử nói: “Thánh Mẫu không gặp khách lạ, các ngươi mau về!”

“Có gặp hay không người định đoạt à? Bọn họ là vì chính sự mà đến, nhỡ đâu chậm trễ chính sự, đến lúc đó Thánh Mẫu trách tội xuống, người gánh vác được sao?”

Hai đệ tử này nghĩ qua cũng đúng, dù sao thông báo một phen, sẽ không bị trách tội, có gặp hay không xem | Thánh Mẫu tự mình quyết đoán, lập tức giọng điệu rất bất hảo bảo bọn họ chờ ở chỗ, sau đó đi vào thông báo.

Chờ bọn hắn đi rồi, Diệp Thiếu Dương hướng A Tử cười cười, “Muội tử nha mỏ nhọn, may mà có người.”

A Tử thè lưỡi.

Tứ Bảo nhíu mày nói: “Nhỡ đầu người ta không gặp chúng ta làm sao bây giờ? Thật phải đánh lên?

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng không tự tin, đánh lên mà nói, khẳng định là có thể gặp được Lê son lão mẫu, nhưng đến lúc đó thì không có đường lui nữa.

Đọi hồi lâu, hai đệ tử xuống, nhìn bốn người một cái, nói: “Thánh Mẫu cho mời, đi theo chúng ta đi.”

Mấy người Diệp Thiếu Dương nhìn nhau một cái, nhẹ nhàng thở ra.

Theo hai người trực tiếp lên núi, cũng chưa đi đường lớn, mà là từ đường nhỏ trong một rừng cây bên cạnh lên núi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.